TruyenFull.Me

(Fanfic-SHINRAN) CẢM XÚC TỪ TRÁI TIM. ❤️ [END]

Chap56:Tôi nhất định sẽ ko giao anh ấy cho cô đâu!!

Sakurako1211

Nhạc và lời: Blue Bird-Ikimono Gakari.❤️❤️😍😍

~~~~~~~~~~~~~~~~

Shinichi liền tháo dây trên bộ Yukata của Ran ra, cô đỏ mặt.
-Ran, lần này anh sẽ lấy mất đi sự bình tĩnh của em đấy!!! ///-Shinichi.

Ran mỉm cười.
-Ừm! Em đã chuẩn bị tinh thần rồi, miễn là anh thì em sẽ chịu đựng tất cả. Bởi vì...Shinichi là người quan trọng nhất đối với em!///

Shinichi và Ran hôn nhau.

Anh liền nhẹ nhàng cầm lấy chiếc Yukata của Ran và mở ra...Bỗng..

"Kudo à, cậu còn thức không vậy??????"

Shinichi và Ran giật mình. 2 người đỏ mặt.
-Tớ...tớ chưa có ngủ..có..có chuyện gì à???-Shinichi lúng túng.
-Hattori: nghe nói pháo hoa sắp bắn ở vườn hoa sau khu suối nước nóng, ko biết 2 cậu có định đi ko...

Shinichi ngồi dậy.
-Có...đợi tớ 1 chút!!!

Anh hỏi Ran
-Em cũng muốn đi chứ? //
-Ran: ừm!!!! ❤️❤️

Một lát sau, Shinichi mở cửa phòng ra. Kazuha và Hattori đã đứng chờ sẵn.
-Hattori càu nhàu: 2 người lâu quá đó! Chẳng lẽ đang....

Ran đỏ mặt, lắc đầu.
-Ko...ko như cậu nghĩ đâu...Tụi tớ chỉ là.../////

Kazuha xen vào.
-Nè Heiji, anh kì quá đó. Chuyện của người ta cơ mà!
-Hattori: thế anh tò mò ko đc hay sao??? Sao em cứ thích xem vào thế??? >:(
-Kazuha: anh đã sai mà còn cãi sao??? Anh cũng cứng đầu lắm đó Heiji..
-Hattori: em cũng vậy đó!  Đồ ngốc!
-Kazuha: anh mới là cái đồ điên khùng đó! Chúng ta đi thôi Ran-chan!🔥🔥

Nói rồi Kazuha dắt tay Ran đi trước.
-Shinichi: thật là..mấy cái người này! Suốt ngày cứ như chó với mèo ấy!!😅
~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong vườn hoa...

Có nhiều người đã đến và chờ đợi pháo hoa bắn lên. Bầu không khí lúc đó rất nhộn nhịp, kèo theo những con gió đông lạnh buốt...

Gió làm lung lay những bông hoa phát ra tiếng "xào xạt" "xào xạt"....Những cánh hoa bay khắp trong vườn hoà vào cùng với tuyết rơi nhẹ, một khung cảnh thật thơ mộng..

Kazuha thốt lên.
-Nhìn này nhìn này, đẹp chưa! Cả một vườn hoa đỏ rực luônnn...nhìn từ xa cứ như lửa làm tan chảy cả tuyết ở đây...
-Ran: đúng thật ha...:D

Shinichi run người.
-Trời đất ba mẹ ơi..cái gì mà lạnh dữ vậy??????😩
-Ran: em đã nói rồi, anh cứ chủ quan rồi bảo ko cần mang theo áo làm chi...//
-Hattori: đúng đó! Ít ra cũng nghe lời bạn gái chút đi chứ!!! -.-
-Shinichi: thôi thôi, cậu cũng ko cần phải dạy đời tớ đâu, Hattori!!!!
-Hattori: ờ! :)

Ran nhìn xung quanh một hồi lâu rồi cô hỏi.
-Ran: kì lạ ha, thường mùa đông cây sẽ ko ra hoa mà sao những bông hoa này vẫn có thể nở đc nhỉ???
-Shinichi trả lời: đây là loài hoa thích nghi với thời tiết lạnh, nó khác với những loài khác. Chúng thường úp cánh hoa suốt 2 mùa hạ, thu và xoè cánh ra vào đông-xuân.
-Kazuha: thế chúng ko rụng à?????
-Shinichi: cái đó thì tớ ko biết, nhưng nó cũng đc xếp vào các loài hoa quý hiếm đấy! Ở Tokyo này thì chỉ có duy nhất 2 nơi trồng thôi, nơi đây và công viên "Inokashira" (chap12).

Hattori ngạc nhiên.
-Cậu biết nhiều nhỉ!!
-Shinichi: cũng bình thường thôi, tớ giỏi hơn cậu mà! *khoanh tay*😏
-Hattori: haha..được lắm! Cứ chờ xem! 😏
-Shinichi: được thôi!!!!

🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥🔥
-Nè Ran-chan, sao tuyết rơi mà lại nóng thể nhỉ??? :o
-Ran: đúng thật ha..tụi mình nên đứng xa chỗ này 1 tí, ko lát 2 đứa như 2 cục thịt bò nướng bơ bây giờ! =))))))))))))))))

Và rồi...
"Bùm bùm...bùm bùm..chíu chíu..bùm chíu..."

Pháo hoa bắn lên. Những màu sắc, những hình thù vui nhộn làm nhộn nhịp cả không khí lúc đó.

Tất cả mọi người đều thích thú, chụp hình các kiểu.
-Oa...đẹp thật đấy!!-Ran thốt lên.
-Kazuha: đúng là đẹp thật! Nó còn to và rất sáng nữa!!

Ai ai cũng vui vẻ, háo hức cả. Cơn gió đông bước sang tháng 12 dần cũng đến..
.
.
.
15' sau...

Pháo hoa bắn hết. Mọi người bắt đầu giải tán.

Kazuha và Hattori tạm biệt rồi ai nấy trở về phòng. Còn mỗi Shinichi và Ran.

Cứ nghĩ đến việc trở về căn phòng là cô lại nhớ đến chuyện đang làm dang dở lúc nãy...

Cô lúng túng, khuôn mặt đỏ cả lên. Nhịp tim lại dần nhanh hơn, nhanh hơn..
-Gì vậy nè, chỉ tại cái suy nghĩ ngu ngốc đó của mình mà mọi chuyện lại...///// chết rồi làm sao đây.../// *nghĩ thầm*

Shinichi bỗng gọi cô.
-Ran à, chúng ta về phòng thôi.

Ran giật mình.
-V...Vâng!!!!!!!!
-Shinichi: :'D?????????

Về tới căn phòng, đóng cửa và trở lại nệm nằm của mình. Có vẻ như Ran vẫn còn đang lúng túng chuyện đó, cô vẫn đứng ngay cửa và ko chịu về chỗ nằm...

Cô quay qua quay lại mà ko nhìn thẳng vào mắt anh... Mãi một lúc sau, cô mới chịu ngồi xuống nệm..

Khi cô chuẩn bị nằm xuống thì Shinichi nắm lấy tay cô và đè cô xuống giường.
-Nè..khoan đã...Shinichi..//////

Ran đỏ mặt.

Shinichi hôn lấy cô.
-Ran: l...lại là nó.../////

Anh áp sát đầu vào đầu cô và nhẹ nhàng nói, khuôn mặt đỏ ửng lên...
-Anh xin lỗi, nhưng anh ko thể làm "chuyện đó" được..
-Ran: shi....shinichi!!!!!
-Shinichi nói tiếp: anh sẽ đợi đến khi nào em thực sự ham muốn, đến khi em ko còn sợ hãi nữa...

Shinichi hôn lên trán cô.
Cô đỏ mặt.///

Nói rồi anh ôm cô và ngủ thiếp đi....

Ran tủm tỉm cười rồi cũng dần thiếp đi vào những giấc mơ...
.
.
.
.
.
.
.
"C..câu..câu chuyện đáng sợ...đằng s..sau...là...là sự...chết..tt...chết chóc.."

Một đôi mắt đỏ hiện lên. Ran giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, khuôn mặt đầy mồ hôi và sợ hãi...

Cô nhìn qua bên cạnh. Shinichi vẫn nằm cạnh cô.
-Shi...Shinichi...!!!!!//

Trời đã gần 5:00 sáng, nhưng Ran vẫn ko ngủ được..Vì cô đã mơ thấy một giấc mơ khủng khiếp, nó cứ hiện lên trong đầu cô....

Ko còn cách nào khác, cô liền mở cửa và đi ra ngoài dạo xung quanh các dãy phòng...
-Đây ko phải là bạn của Kazuha sao??? Chào con!

Ran quay mặt lại.
-Là..là dì của Kazuha, chúc cô có 1 buổi sáng tốt lành ạ!!! 🙇🏻‍♀️🙇🏻‍♀️
-Con ko ngủ được hay sao mà dậy sớm thế???
-Ran lúng túng: ơ dạ ko ạ, tại thói quen của con là hay dậy vào giờ này ạ...😅
-Vậy sao??? Thế con có muốn đi chung với cô ko?
-Ran: dạ đi đâu ạ????


"Xoạt..."
-Haaaaa...nước ấm quá ạ...Con chưa bao giờ nghĩ lại có thể đi tắm vào giờ này... -Ran vui vẻ nói.
-Nước tắm ở đây là từ sữa dê tự nhiên lấy trên vùng nông thôn thuộc Yamanashi... Ngoài ra còn có tinh dầu hoa anh đào và hoa nhài tốt cho da nữa..
-Ran ngạc nhiên: thật vậy sao ạ???? Kazuha-chan mà biết được chắc thích lắm đây...

Dì của Kazuha cười.
-Haha...con bé bây giờ chắc còn đang ngủ..hqua xem pháo hoa về nó còn chơi bài Karuta với người bạn của dì mãi đến 3:00 sáng đây...😅😅
-Ran: vậy...vậy sao ạ!! :'D

Mãi đến gần 6:00, Ran mới ra khỏi hồ nước tắm. Cô vội vàng thay đồ rồi về phòng.

Và mọi người đã dậy hết và đang bưng bữa sáng vào phòng.
-Kazuha-chan, Hattori-kun, Shinichi, chào buổi sáng. Mọi người dậy sớm thế! ^^
-Shinichi càu nhàu: cái tên này tự nhiên sang đánh thức làm mất giấc ngủ ngon...còn sớm chán!
-Hattori: cậu nên nhớ là đến đây để chơi chứ đâu phải để ngủ đâu!!! -.-
-Shinichi: dạ dạ biết rồi!!!

Kazuha vội chạy lại chỗ Ran.
-Chào buổi sáng, Ran-chan. Cậu mới đi đâu về thế???? :)
-Ran: a, tại tớ ngủ ko đc nên định đi dạo thì gặp dì cậu. Dì ấy còn dẫn tớ đến hồ tắm từ sữa dê nữa..
-Kazuha ganh tị: hể??? Lát tớ phải đi mới đc...sao dì lại ko kêu mình chứ nhỉ? -.-
-Ran cười: chẳng phải cậu chỉ mới ngủ cách đây 3 tiếng rưỡi sao??😅😅
-Kazuha: ờ thì..hê hê..🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣🤣

Cả 4 người đều vào chỗ!ngồi ăn sáng, vui vẻ nói chuyện với nhau và vui chơi. Mãi đến 10:00, cả đám mới ra xe...
-Chừng nào có dịp các con nhớ đến ghé chơi nhé! Cô sẽ sắp xếp phòng VIP cho!
-Kazuha thích thú: vâng ạ!!!!!! Nhất định tụi con sẽ đến nữa rồi ạ!!!!
-Hattori: em ồn ào quá đấy Kazuha!!!! ;;-;;
-Kazuha bực mình: cái gì? Mà cũng đúng thôi, đâu ai như cái tên nhạt nhẽo này đâu..🔥🔥
-Shinichi: thôi mà, mấy cái ng này thật là...!!!!!!

Kazuha ôm chầm lấy Ran.
-Mai mốt tớ sẽ lên nhà Ran chơi, lúc đó nhớ sắp xếp lịch sẵn đi nhé Ran-chan!❤️
-Ran: thật hả? Tất nhiên tớ sẽ làm vậy rồi! =)))

Mọi người tạm biệt nhau. Shinichi và Ran lên tàu điện, trong lòng anh nghĩ thầm:
-Rốt cuộc cái tên kia vẫn chẳng thể tiến triển chút nào cả.,,chán cậu ta thật!!
😅
~~~~~~~~~~~~~~~~
11:00, họ về đến nhà..

Khi Shinichi vừa về đến trước nhà, bỗng:

Cánh cửa mở mà 1 đứa bé chạy ra ôm chầm lấy anh.
-Shinichi-niisan, mừng anh đã trở về!!! :D
-Ran: ?????????? Hả?

Cô bé với 2 bím tóc dài màu nâu hạt dẻ cùng với đôi mắt to tròn và đôi má hồng hào, trông cứ như thiên thần vậy.

-Nè nè Shinichi-niisan, anh nhìn xem tóc em đã dài hơn rồi này! ❤️
-Shinichi: Na..Nana?? Là em sao?????
-Ran: gọi..gọi bằng tên luôn sao??? *mặt tím ngắt*

Con bé cười 1 cách đáng yêu rồi ôm chầm lấy Shinichi.
-Là em đây! Đã lâu năm rồi chúng ta ko đc gặp nhau! Công nhận Shinichi-niisan chẳng khác tí nào cả.

Shinichi đỏ mặt. Ran ngơ ngác đứng nhìn. Bỗng con bé quay lại nhìn Ran với đôi mắt sắc nhọn như cứa vào da thịt cô, con bé hỏi:
-Cô...cô ta là ai vậy ạ??? -.- *hừng hừng*🔥🔥

Ran giật mình, cô cố tỏ vẻ vui vẻ nói với em.
-Ch..Chào em, chị là Ran Mouri, hận hạnh được gặp em.

Cô đưa tay ra. Con bé quay mặt chỗ khác.
-Tôi..Tôi ko có hỏi cô! Tôi đang hỏi Niisan của tôi cơ! Đúng ko ạ??? :)))
-Shinichi: ờ..ừm! Cô ấy là Ran Mouri, là 1 người rất quan trọng với anh đó!

-Quan trọng? Hơn cả em sa??? Chẳng phải lúc trước anh bảo cũng sẽ yêu em suốt cả cuộc đời sao ạ?? :<
-Shinichi: ý...Ý anh ko phải như vậy đâu...Nana...

-Ran: cái...cái gì đang xảy ra trên Trái Đất này vậy? Tình hình thế giới bị trục trặc ư???? *đông cứng*
••••••••••••••

-À Ran, xin lỗi vì đã ko giới thiệu. Đây là Nanase Sakuragi, em ấy là con của bạn mẹ anh. Hồi đó khi anh mới 5 tuổi, con bé đã chuyển đến đây sống 1 t/g vì việc gia đình.
-Ran:Con bé cứ như thiên thần vậy!! À quên, chào em, Nana... *toả nắng*😊

Con bé quát lớn.
-Đừng có gọi tôi bằng cái tên như vậy! Chỉ có Niisan mới được phép gọi tôi là Nana thôi!!!!
-Ran: vậy thì Sakuragi-chan..
-Nana: tuy tôi chỉ mới có 12 tuổi, nhưng tôi ko phải là con nít đâu! Cô đừng có xem thường tôi!!!
-Shinichi: thôi mà Nana..em ko nên gọi chị ấy như vậy chứ! Hãy cư xử như lúc trước đi nào!!
-Nana: xí!!!! Còn lâu!!
-Ran: ko sao đâu...anh đừng để ý, em ko bận tâm đâu!!!! 😅😅

Con bé chỉ tay vào mặt Ran, nói:
-Còn nữa, cho dù cô có ở chung với Niisan hay ko thì tôi nhất định sẽ ko giao anh ấy cho cô đâu!!! Nhớ đó!!! 🔥🔥
-Ran: !!!!!!!!!!!!

Nói rồi Nana kéo Vali lên phòng. Shinichi nói nhỏ với Ran.
-Xin lỗi em nhé, nhưng từ nhỏ, con bé đã mất đi ba mẹ và ông bà, thành ra em ấy ko đc nhận tình thương của họ! Nhiều ng đã đến nhận nuôi em ấy nhưng em ấy lại ko chịu. Cuối cùng, con bé đã ở đây với anh vài năm...
-Ran: tội em ấy quá!! Thế bây giờ em ấy đang sống với ai???
-Shinichi: với 1 người quản gia ngôi nhà kiêm người chăm sóc con bé. Nghe nói là ng đó có quan hệ thân thuộc với ba mẹ con bé..
-Ran: em ấy thiếu đi tình thương của ng thân, đó quả là cú sốc quá lớn! Em cũng phải tìm cách nhường nhịn 1 chút vậy!!! :((
-Shinichi: xin lỗi em nhé!
-Ran: *lắc đầu* ko sao đâu mà!!!

Sống chung với 1 người với tính cách kiêu ngạo, ương gạnh như vậy cũng khổ cho Ran. Rồi liệu Nana có thể thân thiết với Ran chứ? Mời các banh xem chap tiếp theo.
~~~~~~~~~~~~~~~
-Hà lú u! Tớ viết tiếp luôn này!!! Đã nói là tớ cực kì trong sáng luôn mà! 😊😊
-Tớ sẽ đăng chap 1 cách sớm nhất! Nhớ ủng hộ và vote cho tớ nhé!🙇🏻‍♀️🙇🏻‍♀️🙇🏻‍♀️❤️

@Au_xinh_dep_ki_ten

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me