Fanfic Translate Markhyuck Can T Say No To The President
Được rồi.Donghyuck lại có một nhiệm vụ mới, mới cho cuộc đời mình.Sau nhiều ngày suy ngẫm, lãng phí thời gian vào những bữa tiệc và khóc lóc trên chiếc giường ấm áp, thậm chí là tranh cãi nhiều hơn với vị hội trưởng hội sinh viên.Cậu không thể nào trốn tránh được sự thật này nữa.Donghyuck không tìm cách nào để diễn tả cảm xúc của cậu dành cho hắn.Cậu cố nghĩ là mình chỉ thích hắn vì hắn đã rất nỗ lực để có được vị trí này - sự thật là vậy, Donghyuck không phủ nhận được, nguồn cơn của tất cả (nếu bạn thắc mắc thì câu trả lời là cậu vẫn nghĩ vị trí hội trưởng nên thuộc về mình), và cậu nhận ra rằng đây không phải là vấn đề. Cậu muốn làm hội trưởng và cái cảm giác bùng cháy này thì có liên quan gì đến chuyện đó và cậu cũng không muốn nhắc tới chuyện này như kiểu danh sách những lý do Mark là một hội trưởng tốt (Vì ở đây chúng ta cần không cuộc hội thoại kiểu này).Cậu lại cố thuyết phục mình rằng cậu chỉ cần Mark về mặt tình dục thôi, nhu cầu đó lớn như cái cách cậu ghét hắn vậy, như chuyện hắn sẽ vĩnh viễn là kẻ thù của đời cậu. Nhưng, sự tuyệt vời, hoàn hảo theo cả nghĩa đen của hắn cũng như vậy. Kỹ năng làm tình của Mark rất cừ, cậu không nghĩ mình muốn kết thúc mối quan hệ này tí nào. Donghyuck rất cần nó để giải tỏa mọi nỗi căng thẳng vào những năm tháng sinh viên của mình.Lý do này nghe có vẻ hợp lý và thuyết phục. Đối với bất kỳ ai, đây chính là nguyên do duy nhất có thể lý giải cho chuyện vì sao cậu đột nhiên quan tâm đến hắn như thế.Donghyuck chỉ đơn giản là thích cơ thể của Mark thôi, không còn gì khác.Nhưng, sau khi nhìn Mark và cô ả kia trong phòng hội sinh viên, họ hôn nhau cuồng nhiệt và sau đó chắc còn làm nhiều thứ hơn nữa, thì Donghyuck lại không muốn chuyện đó xảy ra, cậu bực bội.Ghen tuông.Cậu biết là hắn có rất nhiều bạn tình khác ở trong trường, ở đâu đó và cả một dãy dài số điện thoại bạn tình của hắn trong danh bạ. Nhưng, khi cậu thấy hắn làm điều đó với ai khác không phải mình, thấy rành rành bằng đôi mắt này, cậu lại không cảm thấy gì khác ngoài ghen.Nó chỉ khiến cậu càng muốn có được sự chú ý của hắn. Nếu hắn cứ phải nhìn về phía cậu, mắng cậu, đẩy cậu ra xa thì hắn sẽ không còn thời gian để chú ý đến ai khác nữa - Mark chỉ có thể để ý tới cậu, một mình cậu mà thôi.Khi Donghyuck nhận ra suy nghĩ này làm cậu hạnh phúc hơn, tim đập rộn ràng trong lòng ngực và sự cồn cào trong người, thì cậu mới chấp nhận rằng bằng cách nào đó thì cậu đã thật sự yêu Mark.Bây giờ, câu hỏi còn lại duy nhất trong đầu Donghyuck là... tiếp theo thì sao?Cậu nên làm gì tiếp đây? Có nên thể hiện hết và tỏ tình với hắn không? Hay nói với hắn là dừng mối quan hệ hiện tại và làm bạn với nhau? Hay là mặc kệ tình cảm này rồi hẹn hò với ai khác?Nghĩ một lúc, câu trả lời của cậu cho tất cả những câu hỏi trên đều là chữ không to bự.Donghyuck không thể nói cậu thích hắn được vì một: hắn ghét cậu, và hai: hắn rất rất ghét cậu. Vậy nên, trừ phi cậu muốn trái tim lại tan vỡ và sống lại trong sự đau khổ khi nhìn thấy Mark với ả kia hoặc sống với sự thật rằng hắn không đời nào nói chuyện với mình nữa, cậu nghĩ bây giờ vẫn nên giữ bí mật chuyện này.Cậu không muốn dừng chuyện làm tình này tại đây vì đây là cách duy nhất để hai người gần nhau hơn. Thực tế thì, trừ những chuyện trong hội sinh viên ra thì Mark chẳng còn lý do nào để nói chuyện với cậu. Nếu không phải họ là bạn tình với nhau, Mark không có lý do gì cần quan tâm đến sự hiện diện của Donghyuck. Thế nên duy trì mối quan hệ này là cách tốt nhất để cả hai gặp nhau.Và làm cách nào mà cậu có thể quên đi chuyện tình mình vừa chỉ nhận ra và còn chẳng thể nghĩ tới chuyện sẽ giữ nó trong lòng trong bao lâu? Mark không phải kiểu người mà dễ quên như vậy đâu.Donghyuck thật sự không hiểu được tại sao có những người lại tỏ tình với Mark để rồi nhận lời từ chối đau đớn và sau đó quên hết đến với tình yêu mới. Sao họ làm vậy được? Sao chuyện đó có thể xảy ra? Sao họ có thể hết lụy Mark Lee vậy?Và từ đó cậu rút ra kết luận rằng mình cần một mục về Mark Lee trên Wikipedia bởi vì cậu không hiểu được gì về hắn cả, quá nhiều thứ cậu không hiểu được về hắn chỉ bởi hắn sẽ chẳng bao giờ cởi mở với bất kỳ ai hắn không xem là bạn.Mark không xem cậu là bạn.Chết tiệt.Mark còn không thèm xem cậu là một con người nữa kia kìa.Làm sao mà cậu có thể trở thành gì đó của hắn trong khi những gì hắn nghĩ về cậu chỉ là cái bao cát cứu rỗi tinh thần, cảm xúc và thể chất, nơi để hắn trút mọi bực tức và khó chịu?Khi Mark giận cậu, hắn thể hiện sự tức giận đó qua tình dục. Khi hắn vui vẻ thì hắn lại phán xét, xúc phạm cậu bằng mấy câu nhận xét và đáp trả, hoặc khi hắn rất rất bực bội, rất khó chịu thì lại mắng chửi cậu, đổ mọi tội lỗi lên đầu cậu và bắt đầu thắc mắc về sự có mặt của cậu; sao em lại vô dụng như vậy. Khi hắn buồn... chà, Donghyuck chưa có dịp trải nghiệm.Trong vòng tròn cảm xúc của Mark, Donghyuck gần như quay vào tất cả các ô, trừ buồn. Buồn bã và ghen tuông.Donghyuck chưa thấy Mark ghen với ai bao giờ. Nếu ai đó không còn thích hắn nữa thì hắn cũng không thèm để tâm tới và thực sự mặc kệ họ luôn. Những mối quan hệ bên ngoài của hắn xã giao đến mức hắn sẽ chẳng bao giờ buồn bã khi họ rời bỏ hắn đi.Cảm xúc buồn và ghen của hắn chưa bao giờ thể hiện ra trước cậu, vậy nên Donghyuck gần như không có dữ kiện nào về chuyện hắn sẽ làm gì lúc đó.Tổng kết lại, Donghyuck nhận ra mình đã quan sát hắn khá lâu rồi, cậu luôn thử nghĩ xem trong đầu hắn đang nghĩ gì, cảm thấy thế nào, hắn đang vui, giận hay buồn. Và, vì lý nào đó, những tâm trạng của hắn lại quan trọng với cậu như vậy, Donghyuck cũng không biết tại sao.Tại sao cậu luôn để tâm đến cảm nhận của Mark trong khi hắn không đời nào quan tâm đến cảm xúc của cậu?Sao cậu lại phí thời gian của mình để lượm nhặt về những thứ xúc cảm kia trong khi hắn thì chẳng đời nào nghĩ xem cậu đang vui, buồn, giận hay đau đớn?Donghyuck cũng có những cảm xúc này nhưng hắn thì lại không quan tâm.Liệu cậu có vì yêu mà tình nguyện dành những năm tháng đại học tới để mãi lo nghĩ về chuyện này? Liệu Mark đó đáng không?"Nếu em nói chuyện xong với người trong tưởng tượng của em rồi, sự cố gắng của em trong cuộc họp hôm nay đáng khen đó, Donghyuck" Giọng nói mỉa mai cắt ngang dòng suy nghĩ đau đầu trong cậu.Donghyuck giật mình ngẩng đầu lên, cậu nhìn xung quanh và nhận ra mình đang trong phòng hội sinh viên, ngồi trên bàn và Mark thì đang nhìn mình chằm chằm.Bất chợt, cậu thấy hơi ngại, nhìn Mark bây giờ cứ có gì đó sai sai. Nhất là sau khi cậu dành cả buổi ra để nguy nghĩ về những cảm xúc của chính mình. Cậu lo là mình đã dành quá nhiều thời gian để nghĩ về hắn, toàn cơ thể cậu đột nhiên như trong suốt, để cả thế giới nhìn thấu bản thân. Để Mark nhìn thấu được cậu.Cậu không muốn hắn nhận ra.Nhưng, bây giờ, cậu còn có nhiều vấn đề cấp bách hơn phải giải quyết.Donghyuck không cần trở thành một chuyên gia tâm lý để biết rằng hắn đang rất giận cậu.Lần nữa."X-xin lỗi... anh vừa nói gì cơ" Donghyuck thậm chí còn chẳng nhớ nổi nội dung cuộc họp mà họ nói với nhau từ đầu đến giờ là gì.Cậu cứ như vậy suốt đến nổi Mark cũng ngán ngẩm."Chết thật... mày phải thật tập trung vào" cậu mắng chính mình."Wonbin, làm ơn-" Hắn tự ngắt lời mình, tháo kính ra và nhéo vào sống mũi, rõ ràng là đau đầu vì sự tắc trách của Donghyuck. "Cậu nói lại với hội phó những gì chúng ta đang bàn đi."Mark là đồ vô cảm."Đ-được, hội trưởng" ai đó, à Wonbin, lắp bắp, gật đầu đồng ý rồi quay sang đối mặt với Donghyuck, mỉm cười với cậu, "C-chúng ta đang nói đến việc khuyến khích sinh viên tham gia vào sự kiện trường"."À, tớ hiểu rồi" Donghyuck gật đầu sau đó lấy cây bút và mở cuốn sổ tay ra, "Chúng ta vẫn nên đi theo cách cũ là bỏ phiếu công khai. Chúng ta thực sự không làm chuyện này. Mọi thứ đều gửi lên hiệu trưởng hay là giáo viên phụ trách. Nếu muốn nhiều sinh viên tham gia hơn, ít nhất ta cần hỏi ý kiến họ trước. Khi chúng ta đã gom lại hết những ý tưởng của hội sinh viên và tất cả sinh viên về những sự kiện khác nhau thì sẽ đăng lên trang web trường và sau đó cho mọi người bình chọn cho cái họ thích.""Cái này thì dễ tiếp cận, tôi công nhận nhưng có chút không công bằng." Mark phản đối, ngồi xuống và chỉnh lại kính, "Nếu mọi người đều đưa ra ý kiến thì chúng ta sẽ có quá nhiều lựa chọn và kết quả sẽ khá sát sao cho top ba và có những cái chỉ chênh một vài phiếu bầu - đây là một ví dụ. Nếu trường hợp này xảy ra, nhóm người chọn cho sự kiện thứ hai và ba có thể sẽ không còn hứng thú để tham gia vào cái có nhiều lượt chọn nhất"."Cho là như vậy đi, vậy chúng ta sẽ giới hạn lại số lượng ý tưởng được gửi tới. Thay vì mỗi người một cái vậy thì mỗi khoa một cái hay mỗi câu lạc bộ một ý tưởng, hoặc là mỗi niên khóa một cũng được, từ năm nhất cho đến năm tư. Nếu thế thì số ý tưởng sẽ giảm xuống đáng kể và mọi người sẽ có ít lựa chọn hơn" Donghyuck viết nguệch ngoạc mấy sơ đồ lộn xộn và mấy từ kì lạ ra đưa cho Mark xem, hắn nhìn rồi gật đầu."Được rồi, nếu chuyện này ổn. Không có nhiều sự kiện chúng ta tổ chức có sự tham gia của tất cả mọi người, phần lớn đều chia ra theo năm học nên sinh viên năm nhất và năm hai sẽ có chút choáng ngợp khi có sự tham gia vào những sự kiện của sinh viên năm ba và năm tư." Mark đề cập, "Nếu chúng ta tổ chức sự kiện kiểu này, liệu nó có hợp với tất cả mọi người?"."Đây là lý do mà mọi người không bắt buộc phải tham gia mọi sự kiện đó hyung" Donghyuck đưa ra vấn đề mà cả hội sinh viên đều mệt mỏi, nhưng trước khi Mark kịp ngăn cậu lại, Donghyuck đã tiếp tục "Em nghĩ rằng nếu chúng ta không bắt buộc tham gia sự kiện thì nhiều người sẽ dựa vào đó mà không tham gia, nhưng nếu tất cả đều lên ý tưởng cho nó, thì sẽ nhiều người muốn tham gia hơn vì ai lại không thích tham gia sự kiện mà có tay mình góp sức vào chứ?".Mark suy nghĩ một lúc rồi ghi kiến nghị của cậu xuống, cân nhắc một lúc trước khi chốt quyết định."Được, vậy chúng ta sẽ thử cái này. Vì tất cả đều muốn có nhiều người tham gia hơn thì chuyện thử một cái gì đó mới cũng là một điều cần thiết" Mark bắt đầu, "Tôi muốn mọi người lấy ý kiến từ những câu lạc bộ hoặc những khoa khác nhau đến vào buổi họp tiếp theo. Chúng ta sẽ tạo một một cuộc thăm dò ý kiến, đăng tải lên trang báo của trường và lấy kết quả từ đó. Đừng quên là mọi thứ đều phải được tôi duyệt qua trước và nếu bạn không chắc về ý tưởng nào thì hãy nói tôi và tôi sẽ giúp".Mọi người đều hài lòng với nó nên gật đầu rất nhiệt tình. Hội trưởng và hội phó đều không biết là những người còn lại đều thắc mắc sao hai người này ghét nhau mà lại có thể làm việc ăn ý đến vậy."Cuộc họp kết thúc. mọi người có thể đi" Mark nói, mọi người đều vui vẻ dọn đồ và rời đi.Donghyuck thở dài đi đến bàn của mình, cậu lấy tài liệu đã để lại ngày hôm qua, Donghyuck cần nộp nó trước khi tới deadline. Đây không còn lạ gì nữa. Trái ngược với lòng tin của Mark thì Donghyuck là một hội phó có trách nhiệm và là thành viên của hội sinh viên, cậu là người đứng sau nhiều sự kiện thành công của trường vào năm trước và còn là đại diện nghệ thuật thị giác cho câu lạc bộ kịch mà cậu làm trưởng. Đó không phải điều đáng kinh ngạc khi cậu nghĩ ra một sáng kiến hay đủ để thuyết phục Mark triển khai. Tất cả cũng là nhờ vào kỹ năng và kinh nghiệm mà cậu có.Cậu muốn hắn cũng nhận ra điều này.Cậu muốn hắn cũng nói rằng cậu là tốt rồi kiểu mấy câu như "Tốt lắm" hay là "Sáng kiến hay đó" hoặc "Cảm ơn em vì không ngủ ở trong cuộc họp hôm nay".Một cái gì đó. Bất cứ thứ gì mà Mark nói."À, Donghyuck!" Mark gọi cậu, ngay lập tức Donghyuck dồn mọi sự tập trung tới hắn. "Tôi quên nói em cái này".
"Sao thế, anh Mark?" Donghyuck nở nụ cười tươi rói và mong là má cậu sẽ không đỏ ửng lên khi hắn bước đến."Đây" Mark dúi vào tay cậu một xấp tài liệu dày và sức nặng của nó đổ lên người Donghyuck, cậu gần như không thể nhấc nổi chồng giấy nặng trịch trên tay, "Cái này cần photo. Làm đi, ghim lại và mang đến đây". "N-nhưng" Donghyuck định phản đối, thất vọng vì không nghe được câu mình muốn nghe."Được. Tôi phải đi bây giờ" Mark nói rồi lấy cặp và đi ra khỏi cửa, "Gặp em sau".Donghyuck còn chưa kịp nói gì thì của đã đóng lại.Mark để ý đến cậu mọi lúc... nhưng không phải theo cái cách cậu cần.Donghyuck lê bước dọc hành lang đến cửa ký túc xá. Cậu tựa đầu vào khung cửa gỗ, cố dùng chút lý trí cuối cùng để lấy chìa khoá và mở cửa.Mark không thèm lo cho cậu khi giao một đống việc. Hắn thực không không thèm xót cậu ở rất nhiều thứ.Sau khi xong mọi việc ở phòng hội sinh viên, Donghyuck nhận ra đã quá trễ rồi, giờ cậu nghĩ tới chuyện sẽ hạnh phúc làm sao khi mà đi thẳng tới giường chợp mắt ngủ.Nhưng, mọi mong đợi của cậu đều tiêu tan khi nghe thấy tiếng khóc sụt sịt khe khẽ từ phòng của Renjun. Donghyuck lo lắng chạy ngay vào phòng, điều đầu tiên cậu thấy là Renjun đang vùi mặt vào đầu gối khóc thúc thích."Renjun?" Cậu gọi nhỏ đi đến cạnh giường ôm cậu bạn mình "Junnie... sao thế?"Renjun cố kìm chế chỉ còn lại vài tiếng nức nở nhìn Donghyuck với đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ. Donghyuck thấy tim vì vậy mà nặng trĩu, cậu chưa từng thấy Renjun buồn bã và cậu ghét phải thấy điều này."J-Jeno với tao..." Renjun ngấp ngừng, "...Tụi tao hôn nhau"."Sao? Đây chẳng phải chuyện tốt hả? Bọn mày hôn nhau lúc mày tỏ tình đúng không?"Renjun lắc đầu phủ nhận ý kiến đó."K-Không... đó là nụ hôn đầu"."Mày không thích hay sao? Có phải mày nhận ra mày không thật sự thích Jeno không?" Donghyuck hỏi, cố tìm ra lý do gì đã khiến Renjun khó chịu với chuyện này."Không, chỉ là tao thấy tao phó mặc bản thân quá."Donghyuck nhăn mày trước lời của Renjun. Cậu không hiểu Renjun đang cố nói điều gì.Sau một hồi im lặng, Renjun yếu ớt thở dài nhìn cậu rồi nở nụ cười gượng gạo."Jeno với tao không có thực sự hẹn hò."
"Sao thế, anh Mark?" Donghyuck nở nụ cười tươi rói và mong là má cậu sẽ không đỏ ửng lên khi hắn bước đến."Đây" Mark dúi vào tay cậu một xấp tài liệu dày và sức nặng của nó đổ lên người Donghyuck, cậu gần như không thể nhấc nổi chồng giấy nặng trịch trên tay, "Cái này cần photo. Làm đi, ghim lại và mang đến đây". "N-nhưng" Donghyuck định phản đối, thất vọng vì không nghe được câu mình muốn nghe."Được. Tôi phải đi bây giờ" Mark nói rồi lấy cặp và đi ra khỏi cửa, "Gặp em sau".Donghyuck còn chưa kịp nói gì thì của đã đóng lại.Mark để ý đến cậu mọi lúc... nhưng không phải theo cái cách cậu cần.Donghyuck lê bước dọc hành lang đến cửa ký túc xá. Cậu tựa đầu vào khung cửa gỗ, cố dùng chút lý trí cuối cùng để lấy chìa khoá và mở cửa.Mark không thèm lo cho cậu khi giao một đống việc. Hắn thực không không thèm xót cậu ở rất nhiều thứ.Sau khi xong mọi việc ở phòng hội sinh viên, Donghyuck nhận ra đã quá trễ rồi, giờ cậu nghĩ tới chuyện sẽ hạnh phúc làm sao khi mà đi thẳng tới giường chợp mắt ngủ.Nhưng, mọi mong đợi của cậu đều tiêu tan khi nghe thấy tiếng khóc sụt sịt khe khẽ từ phòng của Renjun. Donghyuck lo lắng chạy ngay vào phòng, điều đầu tiên cậu thấy là Renjun đang vùi mặt vào đầu gối khóc thúc thích."Renjun?" Cậu gọi nhỏ đi đến cạnh giường ôm cậu bạn mình "Junnie... sao thế?"Renjun cố kìm chế chỉ còn lại vài tiếng nức nở nhìn Donghyuck với đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ. Donghyuck thấy tim vì vậy mà nặng trĩu, cậu chưa từng thấy Renjun buồn bã và cậu ghét phải thấy điều này."J-Jeno với tao..." Renjun ngấp ngừng, "...Tụi tao hôn nhau"."Sao? Đây chẳng phải chuyện tốt hả? Bọn mày hôn nhau lúc mày tỏ tình đúng không?"Renjun lắc đầu phủ nhận ý kiến đó."K-Không... đó là nụ hôn đầu"."Mày không thích hay sao? Có phải mày nhận ra mày không thật sự thích Jeno không?" Donghyuck hỏi, cố tìm ra lý do gì đã khiến Renjun khó chịu với chuyện này."Không, chỉ là tao thấy tao phó mặc bản thân quá."Donghyuck nhăn mày trước lời của Renjun. Cậu không hiểu Renjun đang cố nói điều gì.Sau một hồi im lặng, Renjun yếu ớt thở dài nhìn cậu rồi nở nụ cười gượng gạo."Jeno với tao không có thực sự hẹn hò."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me