Fanfiction Fourever You Project
Forevaria : 1. Tonfah-Typhoon: Chuyện lấy vợ của đại công tước miền nam
- Ngài đại công tước, Chawankawi gửi thư đến ạ. Là chuyện về hôn sự của ngài với quý cô Torfun. - vị quản gia già cúi thấp đầu, tay phải đặt lên ngực trái thể hiện tư thế chào, tay trái nâng một chiếc khay bạc được chạm khắc tinh xảo, bên trên để một cuộn giấy được buộc dây đỏ có biểu tượng của nhà Chawankawi.Pattaranapatsri là một trong ba gia tộc đại công tước của Fourevaria, cai quản vùng phía nam trù phú và ấm áp của đế quốc, có biểu tượng là sói đồng bằng. TonFah Powarut Pattaranapatsri - con trai duy nhất của ngài đại công tước, người vừa mới kế thừa tước vị trở thành đại công tước tiếp theo đang giữ chức vụ quan trọng trong nội các. Khác với biểu tượng của gia tộc mình, ai cũng đánh giá rằng anh là một con người hiền lành, ấm áp và đối xử với mọi người lễ độ. Người ta đồn rằng, nếu may mắn gặp được tiểu công tước, mà bây giờ đã thành đại công tước, thì có thể nhờ anh giúp đỡ bất kì điều gì. Bỏ qua tất cả các ưu điểm đã được nhắc tới, tên của Tonfah chưa bao giờ nằm trong danh sách những quý ông được nhiều người theo đuổi nhất đế quốc, chỉ đơn giản là vì anh đã đính hôn rồi. Người sẽ trở thành vợ của đại công tước miền nam là con gái lớn của gia tộc Chawankawi, vốn là một gia tộc chư hầu của gia tộc đại công tước miền nam. Hôn sự được định ra giữa hai gia tộc sau khi ông nội của Tonfah được tiền gia chủ của Chawankawi cứu giúp trong một cuộc ám sát trong chuyến thương thảo với nước ngoài. Thoả thuận được đề ra là, cháu của hai người sẽ kết hôn với nhau và Pattaranapatsri sẽ hết lòng giúp đỡ cho Chawankawi khi cần. Nhờ có thoả thuận này mà dù cho gia chủ hiện tại của Chawankawi hoàn toàn là một kẻ bất tài, Chawankawi vẫn đứng vững trong hàng ngũ chư hầu của miền nam.- Đuợc rồi, đưa tới đây. - Tonfah cắm cây bút lông đại bàng ngược vào ống, tháo gọng kính vàng đang đeo trên mắt để sang một bên rồi nói.Anh nhận bức thư từ phía quản gia, chậm rãi đọc rồi khẽ cau mày. Thư kí trẻ đứng bên cạnh len lén đọc thư rồi hét lớn làm bản thân Tonfah cũng giật mình.- Thật là quá đáng, sao họ có thể làm như vậy được chứ? - Làm cái gì cơ? - Một giọng nói khác vang lên từ ngoài cửa thư phòng. Bóng dáng cao lớn thon dài ngoài cửa cởi chiếc áo choàng đêm màu đen vứt sang một bên, khẽ rũ nước đang nhỏ giọt trên mái tóc của mình, nhìn Tonfah với vẻ thắc mắc. Mọi người trong phòng lập tức quỳ một gối, đặt tay lên ngực đầu cúi thấp. - Kính chào bình minh của đế quốc, thái tử điện hạ. Johan phất tay cho mọi người ra ngoài. - Lấy cho thái tử điện hạ khăn và quần áo sạch. - Tonfah phân phó quản gia. Vị quản gia già gật đầu nhận mệnh trước khi đóng cửa và ra ngoài.- Mày đến đây làm gì thằng Jo. - Tonfah thở dài.- Giờ mày còn không thèm hành lễ với tao luôn nữa nhỉ? - Johan bật cười.Tonfah đưa tay phải lên ngực - Kính chào bình minh của đế quốc...- Thôi được rồi miễn đi. - Johan vẫy tay vẻ phiền chán rồi thả mình lên chiếc ghế sofa ở giữa phòng. - Đứng dậy đi, người mày ướt, ở ngoài mưa à? Mưa thì sao không ở trong cung đi đến đây làm gì? - Tonfah hỏi?- Có mỗi mày dám bảo thái tử đế quốc đứng lên thôi đấy. - Johan bĩu môi, nhưng vẫn đứng dậy theo lời người bạn thân.Đúng lúc này người hầu đem theo quần áo sạch vào. Tonfah ra hiệu cho họ để đồ lên bàn rồi ra ngoài. Anh im lặng đợi Johan thay đồ xong. - Tao chán. - Johan nói. - Uống rượu đi Fah, rượu ở trong cung không ngon bằng rượu ủ ở đất của mày. Có phải tại nguyên liệu không nhỉ?- Mày chán là đúng rồi. Việc của mày tao làm hết mà, lắm lúc tao nghĩ không phải mày đang học làm vua mà là tao ý. Rồi rốt cuộc là tại sao tao lại phải xem danh sách người ứng tuyển làm thái tử phi cho mày chứ? - Tonfah cằn nhằn.- Thì ông già cứ cằn nhằn mãi là con trai con gái của các gia tộc sắp đạp đổ cửa hoàng cung để ứng tuyển rồi mà tao cứ dề dà mãi chưa chọn được ai, ổng phiền. Mà tao biết gì mấy cái chuyện này đâu. Phiền thấy mẹ, mày chọn đi, cứ bừa một người để đính hôn tạm cho đỡ phiền cũng được. - Johan gãi đầu đáp.- Jo, chuyện này không đơn giản như thế... - Tonfah chưa nói xong thì đã bị Johan ngắt lời.- Tao biết rồi, chuyện này can hệ nhiều phía bla bla, mày nói y hệt mấy lão già trong cung ý, phiền quá, tao đã bảo tao chán rồi mà. Với cả, tao chẳng quan tâm mấy chuyện đấy, người làm vợ tao ý mà, phải là người tao thích. - Johan nói tiếp. - Thôi, không nói tao nữa nói mày đi, mày đang thở ngắn thở dài cái gì đấy. - Chuyện linh tinh thôi. - Tonfah nhún vai.- Điêu vãi, chuyện linh tinh nào mà làm mặt bạn tao dài cỡ này. - Johan giật lấy bức thư ở trên bàn của Tonfah rồi đọc lướt qua. - Vui rồi đây, uống rượu đi Fah, tao cho người gọi thằng Hill với thằng Thit rồi.- Trước khi mày làm gì thái tử điện hạ, mày làm ơn báo trước với tao một câu được không, nhà của tao không phải là cái khách sạn mà chúng mày muốn tới là tới muốn đi là đi thế đâu nhé. - Tonfah lại thở dài thêm lần nữa, nhưng anh vẫn dặn người chuẩn bị rượu và đồ nhắm để tiếp bạn.---------------------------------------------------- Ầu, thế giờ chuyện là con gái lớn của Chawankawi biến mất. - Hill Ratchakit Patcharakitithorn - Đại công tước miền Đông - lắc lắc ly rượu đỏ trong tay rồi khẽ nhấp một ngụm nhỏ. - Nhưng Chawankawi vẫn muốn giữ lại hôn ước của hai nhà nên giờ muốn gửi một người khác đến thay đúng không? Nhưng gửi ai, Chawankawi không phải có một một đứa con gái đố thôi à?- Chó Jo, mày dùng sắc lệnh của thái tử triệu tao đến chỉ vì cái chuyện bé bằng cái mắt muỗi này thôi á. - Arthit Siwat Akarakitwattanakul - đại công tước miền Tây - đổ nguyên ly rượu vào miệng rồi hỏi với vẻ cau có. - Mày là đại công tước mà thằng Fah, chuyện này là trái với thoả thuận, cứ huỷ mẹ hôn đi. Rồi giờ trai gái trong đế quốc này chả tuỳ mày chọn. Bây giờ mày sủa một câu thôi là người muốn đi theo mày phải xếp hàng dài đến tận đất phong của mày luôn quá. Đâu ra cái kiểu cửa dưới mà ra điều kiện thế này. - Tao đồng ý. - Johan gật gù. - Chẳng mấy khi thấy thằng Thit suy nghĩ ra hồn. Nếu cần thì bảo tao, tao ra lệnh cho.Tonfah lắc đầu. - Đây không chỉ là lời hứa hôn, đây là lời hứa danh dự của gia tộc đại công tước, là sự đền đáp cho người đã cứu mạng sống của ông nội tao. Hôn sự này chắc chắn phải làm.- Người được gửi đến là ai? Typhoon Teerapat Chawankawi, tao còn chưa nghe thấy người này bao giờ. - Hill cau mày.- Có phải lôi bừa một người nào đấy ra để kết hôn với mày không. Thằng cha gia chủ hiện tại của Chawankawi bất tài bỏ mẹ, chẳng có miếng nào giống thằng bố của lão. Đứa con gái mà biến mất đó có phải hồi nhỏ được gửi ở nhà mày không hả Fah, là người thế nào? - Arthit hỏi với vẻ cộc cằn.Tonfah nhớ lại bóng hình nhỏ bé và đôi mắt sáng lấp lánh mỗi khi nhìn anh, cùng với giọng nói nhỏ nhẹ êm ái mỗi lần gọi anh Fah, anh bật cười. - Gửi ở đây hai năm thôi, hồi 5, 6 tuổi, vì ông nội bảo muốn nhìn thấy cháu dâu một lần trước khi đi. Là người... - Tonfah trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp. - cũng dễ thương lắm.- Hừm, tao vẫn nhớ, hồi đấy tao đến nhà mày, cô ta suốt ngày trốn sau lưng mày rồi gọi mày là anh Fah, không phải cùng tuổi à, gọi anh cái gì chứ. Mà tao có ăn thịt đâu, nó trốn cái gì nhỉ? - Johan cũng nhớ lại khoảng thời gian ấy. - Xưng hô mà thôi, người ta thích gọi sao thì gọi. - Tonfah nở một nụ cười nhẹ nhàng. - Mày có vẻ hài lòng với vị tiểu thư đó nhỉ, thế giờ đổi người thì có được không? - Hill lên tiếng.- Không được cũng phải được thôi, trong chuyện này Pattaranapatsri không thể là người lật lọng trước. - Tonfah đáp lời.---------------------------------------------------- Fun, Phoon sắp tới gặp anh Fah rồi nhé. - Typhoon ngồi trong căn phòng kho lạnh lẽo, nhìn về phía vầng trăng sáng bên ngoài ô cửa bé tin hin khẽ thì thầm. - Fun đang ở đâu thế, có đang an toàn không? Trời tối rồi, Phoon sợ lắm, không có Fun ở đây Phoon không biết mình có ngủ được không nữa. Nhưng đừng lo nhé Fun, chuyện này, Phoon sẽ thay Fun làm tốt nhất có thể. Phoon biết mình không xứng với anh Fah, nhưng Phoon nhất định sẽ cố gắng hết sức không làm xấu mặt Chawankawi. Typhoon nhớ lại cuộc trò chuyện với chị gái cùng cha khác mẹ vài ngày trước. - Phoon, chúng ta bỏ trốn đi? - Torfun nói với em trai.- Không được Fun, tại sao lại trốn chứ? - Typhoon ngơ ngác hỏi.- Sắp đến hạn rồi, Fun sẽ phải kết hôn với đại công tước. Fun không thể làm thế được? Fun còn chưa gặp đại công tước bao giờ, Fun không biết người đó là ai, sao Fun có thể kết hôn với người đó được chứ? - Torfun vừa nhét hành lý vào trong túi vừa đáp.- Không phải đâu Fun, anh Fah, không, ngài đại công tước là người tốt lắm, ai cũng nói vậy cả. Là người rất dịu dàng. Fun không phải lo đâu. Ngài đại công tước sẽ là một người chồng tốt. - Typhoon vội vàng khuyên bảo. - Với bỏ đi, bỏ đi đâu chứ? Fun sẽ đi đâu- Đâu cũng được, ở đâu chúng ta cũng sẽ sống tốt. Nên là đi cùng với nhau đi Phoon. - Torfun nắm chặt tay em trai nói. - Fun không biết kết hôn với đại công tước có tốt hay không. Nhưng đây không phải là lựa chọn của Fun, không phải điều mà Fun muốn, Phoong có hiểu cho Fun không? Fun không thể hạnh phúc với điều mà mình không muốn từ đầu được. Phoon cũng muốn Fun hạnh phúc mà đúng không. - Không được. Phoon không thể đi được. Nếu cả hai chúng ta đi cùng nhau. Bố... bố sẽ tìm thấy chúng ta nhanh lắm. - Typhoon nói, nước mắt cậu giàn giụa trên gương mặt. - Với cả nếu lật lọng với đại công tước, Chawankawi sẽ xong mất, chúng ta sống dựa vào gia đình đại công tước như kí sinh trùng vậy, nếu không còn sự trợ giúp của đại công tước, Chawankawi sẽ sụp đổ. Còn bố... và mọi người...- Mặc kệ gia tộc đi được không? Bố... ngài gia chủ chưa bao giờ thực sự quan tâm đến chúng ta. Ông ấy yêu chiều Fun chỉ vì Fun sẽ là nữ công tước tiếp theo thôi. Ông ấy chỉ quan tâm bản thân. Còn Phoon, ông còn không coi Phoon là con nữa mà. Tại sao Phoon lại phải suy nghĩ cho ông ấy chứ, rồi còn mọi người, mọi người cũng không hề coi trọng Phoon. Fun biết mình ích kỉ, nhưng xin hãy để Fun ich kỉ lần này đi, chỉ một lần thôi, Fun không thể đánh đổi hạnh phúc cả đời của bản thân vì chuyện này được. Typhoon hít một hơi thật sâu. - Không được Fun, Phoon sẽ ở lại. Nhưng Phoon muốn Fun được hạnh phúc nhé. Fun hãy đi đi, đến chỗ mà Fun muốn đi. - Phoon, đi cùng nhau đi. - Torfun vẫn muốn níu kéo. - Fun đi đi, nếu không đi thì không kịp nữa đâu, trời sắp sáng rồi, bố sẽ đến tìm Fun đấy. - Typhoon vừa nói vừa đẩy chị gái ra cửa. - Phoon không đi cùng Fun thật sao. - Cô hỏi.Typhoon vừa cười vừa khóc lắc đầu. - Được rồi, Fun đi đây, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé. - Cô ôm em trai thật chặt. - Dù có thế nào đi chăng nữa, Fun mong rằng Phoon được hạnh phúc. - Nói rồi cô quay đầu bỏ đi vào màn đêm. Typhoon ngồi bần thần trong phòng ngủ xa hoa của chị gái cho đến khi ánh bình minh chiếu rọi căn phòng. Gia chủ của Chawankawi bước vào cùng với người hầu, nhưng trong phòng chỉ có một mình Typhoon.- Fun đâu? - Ông ta nói với giọng giận giữ. - Con... con không biết. - Typhoon run rẩy đáp. Ông ta giơ tay cho Typhoon một cái tát trời giáng. - Bây giờ mày còn dám nói dối tao nữa hả? Tao hỏi lại lần nữa. Fun đâu? Typhoon ôm bên má đỏ rát nóng rực trả lời. - Con thật sự không biết. Bố. Con không biết?- Đi tìm tiểu thư đi. - Ông ta phân phó cho người làm.Lúc này, quản gia của Chawankawi vội vã chạy vào nói với ông ta. - Gia chủ, tiểu thư bỏ đi rồi, ngựa của tiểu thư không tìm thấy nữa, cả đồ dùng cá nhân cũng vậy. Làm thế nào đây, người của Pattaranapatsri đến trước cửa rồi ạ?- Mày biết chuyện này có đúng không? Chị gái mày bỏ trốn, có phải mày đã giúp nó không? Mày có biết chuyện này lớn đến mức nào không hả? Sao mày dám. - Ông ta nhìn Typhoon với ánh mắt giận dữ, chưa bao giờ Typhoon thấy bố giận đến vậy. - Nếu như chị mày không ở đây để kết hôn, thế thì mày đành phải gánh thay thôi. - Ông ta bật cười. - Bố... ý bố là gì... - Phoon vội vã hỏi lại.- Mày phải thay chị mày kết hôn với đại công tước chứ sao nữa, con trai của tao. Thoả thuận kết hôn này phải được hoàn thành, nó quan trọng thế nào mày cũng biết chứ nhỉ? - Nói rồi ông ta quay sang nói với người làm. - Nhốt nó vào kho đi, đảm bảo là nó không thể bỏ trốn được.- Bố, bố... bố bảo con làm gì cũng được, nhưng con không thể kết hôn với đại công tước được, sao con có thể kết hôn với đại công tước được, con... con không biết gì cả, con sẽ làm xấu mặt đại công tước, con sẽ làm anh Fah xấu hổ. Bố, bố bảo con làm gì cũng được, đừng nhốt con vào kho mà... con sợ lắm... bố... - Phoon than khóc cầu xin nhưng vẫn bị kéo đi.- Mày nên thấy may mắn là đàn ông cũng kết hôn với nhau được, thế nên mày sẽ đến Pattaranapatsri thay cho Torfun, nếu không thì mày chết chắc rồi. Dám giúp chị gái mày bỏ trốn. Sao tao lại đẻ ra một đứa như mày chứ, mày giống y hệt mẹ mày, đều không lên được mặt bàn. - Ông ta phất tay bỏ đi, viết một bức thư đóng dấu gia tộc để gửi đến Pattaranapatsri và nói chuyện với sứ giả của đại công tước. - Fun... Fun phải hạnh phúc đấy nhé... Phoon... Phoon sẽ kết hôn với anh Fah thay cho Fun. Anh Fah... - Typhoon thều thào những tiếng cuối cùng rồi co ro chìm vào giấc ngủ. -----------------------------------------------Lời Author:Fic mới, bối cảnh mới lun. Hoàng tộc đồ he :))) Thực ra ý tưởng cho fic này tui đã lên từ lâu rồi. Cũng có nói cho mấy người bạn nghe, nhưng mình không biết phải bắt đầu từ đâu. Ụ á, đúng như giáo viên hướng dẫn của tui nói luôn, không có chướng ngại viết, mình chỉ có chướng ngại suy nghĩ thôi, chứ một khi đã bắt đầu là nó tuôn ầm ầm à. Forevaria là một vương quốc giả lập, là bối cảnh chung của fic có cả 4, hoặc 5 cp :)) cái này thì tui chưa biết, nhưng mình vẫn chia cp ra :)) vì viết chung thì hơi thế giới quá mà mình còn gà. Forev trong Forever còn aria thì trong Bavaria :)) chỗ tui đang ở. Các bà vô đọc fic với thoại chung với t cho vui :))) Với tui mới lập một con blog trên FB tên là shusuichannn say hi :))) update thì hên xui :))) nhưng nếu thích thì các bà vào nói chuyện với tui cũng được, giục fic cũng được :)))) Hoặc lên ý tưởng fic cũng được :))) Thế nhé :)) các bà đọc truyện zui zẻ he.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me