Faran Chu Soc Va Vang Trang Bac
Nguồn: https://archiveofourown.org/works/65763217?view_full_work=trueTác giả: Tóm tắt: Sentinel (Lính gác) Lee Sanghyeok x Guide (Dẫn đường) Choi Hyeonjun
★*☆♪
Màn đêm buông xuống, Choi Hyeonjun mang đôi dép lê, mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, bước đi trên vỉa hè. Vừa qua giờ ăn tối không lâu, trên đường có nhiều người đang tản bộ hoặc dắt chó đi dạo để tiêu hóa. Nhưng Choi Hyeonjun, một nhân viên văn phòng điển hình của thế kỷ 21, lại đang trên đường đến bệnh viện để nhận ca đêm lúc 8 giờ.Dù đã tối, trước cổng bệnh viện vẫn còn kha khá xe đang đỗ. Choi Hyeonjun đi vòng qua những chiếc xe đỗ bừa bãi, chuẩn bị bước vào cửa sau của bệnh viện thì nghe thấy hai tiếng sủa nhỏ nhẹ của một chú chó. Choi Hyeonjun nhìn theo tiếng động, phát hiện một chú chó con lang thang đang đứng sau bụi cỏ cạnh một chiếc xe, cào cào vào đống cỏ như tìm kiếm gì đó. Khi chú chó con bị âm thanh của Choi Hyeonjun làm giật mình, nó ngẩng đầu lên, nhìn thấy em thì sủa liên tục. Choi Hyeonjun lùi lại hai bước, lúc này chú chó con đột nhiên kêu lên những tiếng rên rỉ khe khẽ. "Nó bị thương sao?" Choi Hyeonjun đặt bữa tối trên tay xuống cạnh hàng rào, rón rén bước vào bụi cỏ để kiểm tra tình trạng của chú chó. Chú chó con lùi sâu vào bụi cỏ. Choi Hyeonjun nghĩ rằng nó có lẽ sợ người lạ, nên anh ngồi xổm xuống để trông bớt đáng sợ, từ từ tiến lại gần chú chó. "Ôi, áhhhhhhhhhh..." Khi Choi Hyeonjun sắp chạm được vào chú chó, chân em đột nhiên hụt hẫng. Vốn dĩ là một luống đất trồng hoa, nhưng bất ngờ thay, một cái hố đen ngòm hiện ra. Choi Hyeonjun rơi thẳng xuống hố, chỉ kịp nhớ đến chú chó con ở miệng hố, sau đó ngất lịm đi... --- "Á, điện thoại!..." Choi Hyeonjun giật mình tỉnh dậy, nửa người ngồi bật dậy, tay quờ quạng trên giường, lo sợ bỏ lỡ cuộc gọi từ điện thoại công vụ. Mùi thuốc khử trùng quen thuộc khiến em nghĩ mình đang trực đêm ở bệnh viện. "Anh tỉnh rồi à." Một giọng nói vang lên từ phía đối diện, kèm theo đó là một cặp kính được đưa tới tay Choi Hyeonjun. Hả? Không phải phòng trực tối tăm... Choi Hyeonjun dụi đôi mắt mờ khô, đeo kính vào, ngơ ngác nhìn xung quanh. Em đang nằm trong một chiếc giường có lồng kính, giống như khoang tàu vũ trụ trong những bộ phim khoa học viễn tưởng em từng xem hồi nhỏ... "Đây là... chương trình chơi khăm sao?" Choi Hyeonjun hoàn toàn lạc lõng, chỉ nhớ mình đã nhìn thấy một chú chó con... "Xin chào~" Lại có hai người bước vào phòng qua cánh cửa tự động. Họ nhìn Choi Hyeonjun một lúc rồi chào hỏi. ...Nhưng Choi Hyeonjun hoàn toàn không biết những người mặc đồ kỳ lạ này là ai cả!!! "Chúng tôi là người tìm ra anh đó." "Dẫn đường chưa được khai phá~" Hỏng rồi, Choi Hyeonjun cảm thấy chắc chắn mình đã quá mệt vì ca trực hôm qua, nên mới mơ một giấc mơ kỳ quái mà chưa tỉnh. Những gì ba người này nói, em không hiểu nổi nửa câu. Ryu Minseok, Lee Minhyung, và Moon Hyeonjoon lần lượt giới thiệu bản thân với Choi Hyeonjun, đồng thời thông báo rằng họ sắp thực hiện một cú nhảy không gian, đưa Choi Hyeonjun trở về hành tinh của các Dẫn đường. Sau đó, họ còn ép buộc truyền đạt cho Choi Hyeonjun – người vẫn chưa kịp phản ứng – những khái niệm cơ bản về Lính gác và Dẫn đường. --- "...Vậy, tôi thuộc cấp độ nào?" Choi Hyeonjun đã từ bỏ việc suy nghĩ, buông xuôi hỏi theo lời họ. Nghe nói Dẫn đường được phân cấp dựa trên năng lực bẩm sinh. "...Cấp F, chắc vậy." "Hả?!?!?!?!" Cấp F... chẳng phải là cấp thấp nhất sao?!?!?! Choi Hyeonjun đương nhiên không thể chấp nhận. Em từ nhỏ đến lớn luôn là học sinh xuất sắc, vượt qua mọi kỳ thi để vào được trường y, trở thành bác sĩ. Sao, sao lại đột nhiên rơi vào tình huống bắt đầu từ đáy vực như thế này?!?!?!Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me