TruyenFull.Me

Fernando X Sergio Transfic

Người dịch có lời: Bối cảnh SE, truy lùng bắt tội phạm (sát thủ xài súng), Sergio bot, Fer top. Có chết chóc, hiếp dâm kèm ấm dâu (nhẹ thôi) và giết người, cảnh quan hệ tình dục thoáng qua của hai người và sự ra đi của một 2 nhân vật chính. Vậy thôi nha, không nói nhiều quá.

Xưng hô: Sergio: anh, Fernando: hắn

https://archive.transformativeworks.org/works/45810733/chapters/115286647

Trước Bình Minh

Tác giả: Ẩn danh 

Tóm tắt (tóm tắt):
Hắn ngẩn người một lúc, rồi bật cười. Anh đúng là dễ thương thật. Cuối cùng hắn cũng thừa nhận, từ việc ban đầu đe dọa hắn không được đưa mình đến bệnh viện mà phải tìm một nơi có thể cầm máu, cho đến sau này cắn hắn, tất cả những hành động đó thực ra đều có thể gắn mác “dễ thương”. Hắn đột nhiên cảm thấy, dù việc tiếp nhận anh chỉ là vì nhiệm vụ, nhưng hắn thực sự rất vui, rất vui khi được quen biết anh. Dù biết anh là một kẻ đào tẩu bị cảnh sát truy nã, đã giết không ít người, hắn lại không dám nghĩ đến một cuộc sống thiếu vắng anh. 

Hắn bất chợt muốn hỏi anh. Nếu cuộc gặp gỡ của chúng ta là một kế hoạch được sắp đặt, mày có hối hận không? 

Chương 1:
Áo anh hơi hé mở, để lộ làn da ngực không trắng trẻo nhưng mịn màng và mềm mại. Anh tựa vào chiếc sofa da đen rộng lớn, mái tóc nâu đỏ mềm mại tùy ý rũ xuống tựa lưng ghế. 

Anh nhìn qua khe hở của rèm cửa, chăm chú vào một mảnh ánh sáng rực rỡ và tinh xảo của đêm tối phản chiếu trên cửa kính, nhưng mùi hương mục rữa lại xộc thẳng vào mũi. 

Một gã đàn ông dáng người hơi phì nộn dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, bước đến bên anh, xoa mái tóc mềm mại của anh, nâng khuôn mặt anh kéo lại gần mình. 

Khi môi gã gần chạm vào anh, anh tinh nghịch cười phá lên, né tránh. 

Anh tùy tiện vén mái tóc trượt xuống che khuất đôi mắt, cơ thể hơi nghiêng về phía trước. Sự cám dỗ không lời, khiến người ta không khỏi muốn nhìn sâu hơn vào phần da lộ ra qua cổ áo hở. 

“Vừa nãy mày nói mày yêu tao à?” Những ngón tay thon dài trêu chọc lướt qua mặt gã đàn ông. 

“Tất nhiên. Tao nói tao yêu mày, tao nói tao có thể cho mày mọi thứ.” Gã lại nhích tới muốn hôn anh, nhưng lần nữa bị từ chối không lời. 

“Vậy… mày có sẵn sàng chết cùng tao ngay bây giờ không?” Anh đẩy mặt gã ra xa, nở một nụ cười cuốn hút. 

Ánh mắt thèm thuồng của gã lướt qua khóe môi cong lên và làn da trần của anh, thì thầm bên tai anh một tiếng “Được thôi” rồi vội vàng chặn lấy hơi thở của anh. 

Gã hôn say mê, tay không chút an phận trượt xuống eo anh – cho đến khi một vật lạnh ngắt chạm vào thái dương, gã mới miễn cưỡng dừng lại. 

“Mày…” Gã nghiêng đầu, nhận ra thứ chĩa vào mình là một nòng súng đen ngòm, bất giác hít một hơi lạnh. “…Mày định làm gì?” 

Anh thu hết vẻ sợ hãi của gã vào mắt, khóe môi vẫn giữ nụ cười quyến rũ. “Mày đồng ý rồi mà.” 
Cạch. Anh dứt khoát lên đạn, tiếng động giòn tan. Đèn chùm pha lê lộng lẫy của khách sạn làm mắt gã hoa lên, nụ cười của người trước mặt rực rỡ đến mức không thật. 

“…Xin mày…” Gã nuốt nước bọt, khó nhọc thốt ra hai từ qua kẽ răng.

Anh nhướng mày, vẻ không kiên nhẫn. “Chẳng ai ép mày, được chứ? Rõ ràng là mày tự đồng ý với tao. Tao có ép mày đâu.” 

“…Mày muốn bao nhiêu tiền tao cũng cho, chỉ cần mày tha cho tao…” 

Nụ cười của anh bỗng nhuốm màu bi ai. Không muốn dây dưa thêm với gã run rẩy trước mặt, anh dứt khoát bóp cò. 

“Rõ ràng không làm được.” Anh đá thi thể gã sang một bên, chỉnh lại quần áo rồi đứng dậy. “Rõ ràng không làm được, sao còn dõng dạc nói đồng ý?”

Anh cắn môi dưới, thất vọng, nghĩ rằng lại thêm một nhiệm vụ nhàm chán. Ý nghĩ vừa dứt, cửa phòng bất ngờ bị đạp tung. 

Dù giật mình, anh vẫn phản xạ cực nhanh, né viên đạn lao tới. 

“Đệch.” Anh chửi thầm, vừa chạy ra cửa sổ, lật đổ chiếc bàn tròn gỗ làm vật che chắn, vừa bắn vài phát về phía cửa. 

Sao có người biết tao ở đây tối nay? Cửa kính sau lưng bị đạn bắn trúng, vỡ tan tành. Đúng lúc tối nay lại hành động một mình… Không kịp nghĩ nhiều, thoát thân trước đã. 

Anh đếm thầm vài giây, bắn thêm một phát về phía cửa, rồi nhanh chóng đứng dậy, nhảy qua khung cửa sổ vỡ.

Có lẽ vì quá mừng khi chọn căn phòng ở tầng hai, lúc tiếp đất, anh không cẩn thận trẹo chân. Chỉ trong khoảnh khắc ngã xuống, đạn lập tức bắn ra từ cửa sổ. 

Cơn đau nhói ở vai trái và cảm giác ấm nóng dưới ngón tay khiến anh không dám chần chừ. Anh lê chân bị thương, cố lách nhanh vào con hẻm bên cạnh. 

Anh dùng tay phải ép chặt vết thương trên vai trái, khập khiễng chạy qua những con hẻm chằng chịt. May mắn là trước đó đã thám thính địa hình, chuẩn bị kỹ lưỡng đúng là không thừa. 

Khi chắc chắn kẻ tấn công không đuổi theo, anh chậm bước. Trước đó, thần kinh căng như dây đàn khiến anh không cảm nhận rõ cơn đau ở mắt cá, nhưng giờ thả lỏng, đau đến chết đi được. 
Làm sao đây, phải cầm máu trước đã… Anh không muốn tay trái mình thành phế. Trong tình trạng này rõ ràng không lái xe được. Taxi? Đùa à… 

Xa xa là ánh đèn xe cộ và màu sắc rực rỡ của đêm, còn anh lại như kẻ bị thế giới loại bỏ. Anh tựa vào tường, cố bình ổn hơi thở nặng nhọc vì đau. 

Đột nhiên, anh có một cảm giác buồn bã mà chính anh cũng thấy sến sẩm. Anh nghĩ, tối nay không biết mình bị ai bán đứng. Máu tươi nhỏ giọt qua kẽ tay. 

“Xin hỏi, anh không sao chứ?” Một giọng nói vang lên bên tai khiến anh giật mình nhảy tránh, nhưng cơn đau ở mắt cá làm anh mất thăng bằng, ngã nhào. 

“Xin lỗi, tôi không cố ý làm anh sợ.” Người trước mặt có mái tóc vàng, khuôn mặt dễ nhìn, giọng nói ôn hòa. “Chỉ là trông anh bị thương, tôi muốn hỏi anh có cần giúp gì không.” 

Người đó bước tới, chìa tay muốn kéo anh dậy. “Đưa tao đi.” Anh rút súng chĩa vào người đó, nói. 
Người đó sững sờ, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vài giây sau, anh ta lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Đưa anh đi đâu?” 

Anh vẫn chĩa súng vào anh ta. “Tao không đến bệnh viện, nhưng mày phải đưa tao đến một nơi có thể cầm máu.” 

Đây là đe dọa à… Người đó suýt bật cười vì câu trả lời của anh, nhưng anh ta kìm lại. “Vậy, nhà tôi?” 

Môi anh đã trắng bệch vì đau, lúc này chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ như vớ được cọng rơm cứu mạng, gật đầu. 

Chương 2:
Vừa chĩa súng vào người khác, vừa phải để ý vết thương bị đạn xuyên qua ở vai trái, lại còn phải vịn tường để giữ thăng bằng, đảm bảo mắt cá bị trẹo không chịu áp lực, đúng là một việc khó khăn. Lúc này, tên sát thủ tóc nâu đỏ hơi dài đang cố gắng hoàn thành công việc gian nan đó.

Chàng trai tóc vàng đã không nhớ nổi mình quay đầu lại bao nhiêu lần, chỉ để thấy anh vẫn còn ở cách điểm xuất phát không xa. 

Hắn thở dài, bước đến bên anh. Anh lập tức cảnh giác: “Mày làm gì?” 

“Trời ạ, nghe giọng mày cứ như tao là kẻ chĩa súng đòi mày đưa về nhà ấy.” Hắn chẳng thèm giữ ý tứ, lườm một cái. “Cứ thế này, đến khi mày tới nhà tao thì khỏi cần cầm máu, vì mày chắc chắn đã chết vì mất máu rồi.” 

Anh bất mãn trừng lại: “Mày rõ ràng nói từ đây đến nhà mày chỉ mất chưa tới 15 phút.” 

“Đúng thế, nhưng tao không nói đó là với tốc độ của ốc sên…” Hắn phớt lờ khẩu súng anh giơ cả buổi chẳng thấy mỏi tay, ngồi xổm trước mặt anh.

“Nếu nhất định muốn tao cứu, thì lên đi, tao cõng mày về. Ra khỏi hẻm, vết thương trên vai mày cũng không dễ bị chú ý.” 

Anh bĩu môi, không nhúc nhích. Nếu để hắn cõng, chẳng phải là tỏ ra yếu đuối sao? Anh không muốn yếu đuối. Từ khi được tổ chức nhận nuôi, tư tưởng được nhồi nhét vào đầu anh luôn là thà chết oanh liệt trên chiến trường còn hơn đầu hàng. 

“…Tao không cần.” Anh từ chối, giọng đầy tự nhiên. 

“Không cần thì tao đi đây.” Hắn rõ ràng đã mất kiên nhẫn, đứng dậy định rời đi. Đi được hai bước, trong không khí tĩnh lặng kỳ lạ của con hẻm như tách biệt với thế giới bên ngoài, hắn nghe thấy tiếng đạn lên nòng. Là anh âm thầm đe dọa. Tiếng cạch giòn tan như nói rằng hắn không có lựa chọn. Nhưng lúc này, hắn chẳng sợ chút nào. Hắn quay lại, bình tĩnh nhìn mái tóc hơi rối của anh, trông anh có phần tơi tả. 

“Muốn bắn thì bắn đi, nhưng,” hắn cười vô hại, “mày thế này, cầu cứu người khác chắc khó lắm nhỉ? Vết thương không xử lý kịp thời sẽ đau lắm đúng không? Nếu bị cảnh sát tuần đêm phát hiện thì phiền to đúng không?”

Anh cúi đầu, dường như hết cách, nhưng khẩu súng trong tay vẫn bướng bỉnh không chịu hạ xuống, dáng vẻ không chịu thua. Không biết vì sao, xa xa bỗng rực lên những chùm pháo hoa, đủ màu sắc, rực rỡ bay lên, bay lên, rồi lặng lẽ rơi xuống. Mái tóc ướt mồ hôi vì đau trượt từ sau tai xuống, che khuất gương mặt, che đi vẻ hoảng loạn bất chợt của anh. Đúng vậy, hắn nói đúng. Điện thoại đã mất đâu đó trong trận đấu súng ở khách sạn, không thể liên lạc với người của tổ chức, không thể lái xe, không thể chạy trốn. Còn có thể bị cảnh sát tuần tra bắt gặp. Giờ đây, anh hoàn toàn chỉ có một mình. Một con báo con bị thương, mất đi sức tấn công. 

Chàng trai tóc vàng nhìn pháo hoa lập lòe như chiếu sáng cả bầu trời. Người trước mặt cúi đầu, như một đứa trẻ phạm lỗi bị loại khỏi đám đông, lẻ loi đứng đó, bướng bỉnh không chịu nhận sai, không chịu ngã xuống. Anh gầy, cơ thể tựa vào tường bị ánh đèn đường vàng vọt kéo thành một cái bóng dài. Đột nhiên, hắn thấy không đành lòng. Hắn bước tới, lại ngồi xổm trước mặt anh, giục: “Lên đi, nhanh lên.” Lần này, anh không từ chối nữa. 

Hắn đứng dậy cõng anh, trêu chọc nhấc nhấc người anh: “Mày nhẹ nhỉ.” Vai phải lập tức ăn một cú thúc cùi chỏ: “Này, tao bị thương, đừng có động đậy lung tung!” Hắn xuýt xoa, cảm thán may mà mình gặp anh khi anh bị thương, nếu không thì… chà, giờ chắc hắn đã nằm dài ở đó rồi. 
“À, gọi mày thế nào đây?” Anh nằm trên lưng hắn, giọng trầm trầm hỏi. 

“Fernando Torres,” hắn nghiêm túc trả lời, “có cần tao đánh vần cho không?” 

“…Tao biết đánh vần! Sergio Ramos.” Anh ngừng một chút, “Mày biết đánh vần Sergio không?” 

“…Tao cũng biết đánh vần!” 

Nhà của Fernando Torres nằm cách con hẻm khoảng 10 phút đi bộ, là một căn hộ độc thân. Căn nhà chừng 70 mét vuông, không rộng rãi, nhưng đủ cho một người ở. Hắn cõng anh vào nhà, đặt anh xuống chiếc sofa chất đầy tạp chí và quần áo, miễn cưỡng còn chỗ cho một người ngồi. 

Hắn lục lọi trong tủ một lúc, lấy ra cồn, băng gạc và thuốc giảm sưng, xếp thành hàng trước sofa. 
“Này, trước tiên băng tạm vết thương trên vai nhé?” Hắn nói, ra hiệu bảo anh phối hợp cởi chiếc áo dính máu. Anh vụng về dùng tay phải tháo từng cúc áo. Anh nghĩ, đây có lẽ là lần cởi áo trước mặt một gã đàn ông với mục đích trong sáng nhất từ trước đến nay. 

Hắn cắt băng gạc xong, ngẩng lên thấy ánh mắt anh, ngọn lửa kiêu ngạo từng nhảy nhót trong đó giờ lại biến mất, thay vào đó là một nỗi buồn sâu thẳm. Nhận ra ánh nhìn của hắn, anh ấp úng: “Áo dính vào vết thương, tao không dám xé, đau.” 

Hắn suýt bị ánh mắt ấy hút hồn. Hắn biết ánh mắt đó không chỉ vì đau. Hắn cẩn thận xem xét vết thương của anh, vỗ nhẹ lên đầu anh. “Vẫn phải cởi áo ra, không thì không băng được… Mày ráng chịu chút nhé.” 

Anh nhìn hắn với vẻ đáng thương, tự giằng xé một lúc, cuối cùng mang vẻ mặt của kẻ hy sinh mà thỏa hiệp: “Vậy… mày… làm đi!” 

Hắn nắm mép vải gần vết thương, dùng bông cồn lau máu khô dính vào sợi vải trên da, cắn răng giật mạnh. 

“A…” Như dự đoán, anh rên lên một tiếng thảm thiết. Điều bất ngờ là, vì đau không chịu nổi, anh cắn mạnh vào tay hắn. 

“Này! Tao giúp mày xử lý vết thương, mày cắn tao làm gì!” Hắn vội rút tay lại, tức tối nhìn hàng dấu răng sâu hoắm. 

Khoảnh khắc đó, cơ thể anh hành động ngoài tầm kiểm soát của lý trí, chỉ biết thè lưỡi xin lỗi, vừa khụt khịt vừa nói: “Được rồi, được rồi, xin lỗi được chưa. Nhưng mày có biết đau thế nào không…” Anh bĩu môi, lầm bầm phàn nàn. 
Hắn gõ lên đầu anh một cái, cảnh cáo: “Lát nữa còn đau hơn, nếu mày dám cắn tao lần nữa, tao ném mày ra ngoài!” Anh ngoan ngoãn gật đầu. 
Nhưng trong quá trình xử lý vết thương sau đó, tiếng kêu thảm thiết luôn là hai tiếng liên tiếp, và không phải từ cùng một người. 

“Mày là chó à, mày! Có thôi không hả!” 

“Tao không cố ý…” 

“Tao phải đi tiêm vaccine dại! Tao phải tiêm vaccine dại!!!” 

Chương 3:
Anh ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ nhất, trán tựa vào kính. Anh không biết tiếp theo nên làm gì. Nơi này có an toàn không, kẻ tấn công anh có tìm đến đây không, liệu hắn có bán đứng anh không? So với hai nghi ngờ kia, cái thứ ba có vẻ thực tế và khả thi hơn.

Có thằng ngu nào lại cam tâm bị một sát thủ đe dọa mà vẫn chứa chấp? Chẳng thân chẳng thích, hắn dựa vào đâu mà đánh cược mạng mình chứ? Anh cáu kỉnh quấn tóc quanh ngón tay, phải làm sao đây, ít nhất cũng phải cầm cự đến khi vết thương lành. Còn kẻ tấn công mình, chuyện đó là thế nào, ai biết hành tung của mình tối qua? Quy trình phân nhiệm vụ luôn tuyệt đối bảo mật, không thể có người ngoài tổ chức biết được. Rốt cuộc là bị ai bán đứng? 

“Mày định cả đêm cứ tựa đầu thế à?” Giọng hắn vang lên từ phía sau, không xa. 

Anh giật mình, theo bản năng đưa tay về phía súng. Ủa? Súng đâu rồi? Anh nhìn quanh, rồi nhặt khẩu súng dưới gầm sofa, lắp lại. Hôm nay mình bị sao, sai lầm sơ đẳng thế này không phải lần đầu. Là một mình, lại còn quên mất súng ở đâu. 

Hắn nhìn vẻ mặt rối bời của anh, buồn cười hỏi lại: “Mày không định ngủ à?” 

“Không định.” Anh chẳng cần nghĩ đã đáp. 

“Ồ, nếu không yên tâm mà ngủ, tao ngồi nói chuyện với mày vậy.” Hắn nói, ngồi xuống sofa. 
Anh lập tức có cảm giác bị vạch trần, xấu hổ cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc áo phông hắn cho mượn, bướng bỉnh: “Ai bảo tao không yên tâm? Tao thần thông quảng đại lắm, tao biết hết mọi thứ, chẳng sợ bị mày bán đứng đâu…” Nhưng càng nói, giọng càng thiếu tự tin. 

“Ồ?” Hắn nghi ngờ nhìn băng gạc lộ ra dưới cổ áo rộng và mắt cá chân băng kín như cái bánh chưng, “Thần thông quảng đại hả… Thế mày biết tao là người ở đâu không?” 

“…Tây Ban Nha,” anh trả lời, hơi xoa mắt cá chân, không tự nhiên. 

“Vớ vẩn. Tao cũng biết mày là người Tây Ban Nha. Thành phố nào?” 

“Madrid.” Anh thật sự không biết. Nếu liên lạc được với tổ chức, anh sớm đã tra rõ cái gã luôn khiến mình bị động này rồi. Giờ thì, đành dùng thủ đô hùng vĩ để thử vận may vậy. 

“Ủa? Mày biết thật à?” Hắn ngạc nhiên nhìn anh, vốn chỉ định trêu đùa. 

“Ha, đương nhiên rồi.” Thấy mình đoán trúng, anh lập tức đắc ý. “Sao, tin chưa?” 

Hắn khinh khỉnh lườm, đứng dậy. “Tùy mày, mày không ngủ thì tao ngủ đây, mai tao còn phải đi làm.” 

Anh bị hắn bỏ lại một mình trong phòng khách, hơi bực mình phồng má, rồi khó nhọc nhảy xuống sofa, tắt đèn. Không phải anh không thích ánh sáng, chỉ là anh quen với bóng tối hơn. Khi mới được tổ chức nhận nuôi, họ không dễ dàng cho anh thức ăn. Đói thì phải hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy đồ ăn.

Anh vẫn nhớ lần đầu giết người. Đó là một ngày tuyết rơi, cha nuôi bắt anh giết một con tin được đưa về hôm trước để đổi lấy bữa tối. Cha nuôi ném một con dao găm trước mặt anh, bảo: Giết nó, tối nay có gà tây ăn. Gà tây đối với anh, một đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, là thứ cám dỗ không thể tả. Nhưng anh mãi không đủ can đảm chạm vào con dao. 

Nụ cười lạnh lùng của cha nuôi khiến anh, vốn đã mặc áo mỏng, run lên. Anh quay mặt đi, không dám nhìn, bàn tay nhỏ bé âm thầm nắm chặt. 

“Làm sát thủ mà không dám giết người, không phải quá nực cười sao?” Cha nuôi lạnh lùng nhìn anh giãy giụa, không có ý giúp. “Nếu mày không giết được thằng trước mặt, sớm muộn mày cũng bị người khác giết. Đừng quên luật sinh tồn của chúng ta.” 

Anh chậm rãi cúi xuống nhặt con dao, cán kim loại lạnh buốt. Sức anh không lớn, khi đâm dao vào ngực người kia, anh cắn môi dưới, gần như dồn hết sức. Người đó dường như giãy một chút rồi bất động, như con rối đứt dây. Anh mãi không quên được ánh mắt cầu xin của người đó và hơi ấm của máu bắn ra khi rút dao khỏi ngực. Đó là nhân vật thường xuyên xuất hiện trong ác mộng của anh nhiều năm sau. Tối đó, lần đầu tiên trong đời anh ăn thịt gà tây, nhưng vừa cắn miếng đầu tiên, anh đã chạy vào nhà vệ sinh, nôn đến mức dạ dày như lộn ngược. 

Khi hắn từ phòng ngủ ra lấy nước, thấy anh cuộn tròn trên sofa, không chút phòng bị, đã ngủ. Hắn không rõ vì sao mình làm vậy, nhưng vẫn bước tới, nhẹ nhàng đặt anh nằm ngay ngắn, lấy chăn đắp cho anh. Anh không tỉnh, làm sát thủ mà thế này, chẳng phải nên luôn cảnh giác sao? Nhưng mà, cứ cảm thấy tên này khác với sát thủ trong tưởng tượng, dường như có thêm chút thân thiện, chút ngốc nghếch khiến người ta bất lực, và chút buồn bã khiến người khác không thể không để tâm. Hắn cẩn thận không để chăn chạm vào vai anh, vuốt tóc anh ra sau tai, rồi mới quay về phòng. 

Máy mắt trái của anh khẽ mở một kẽ, ánh mắt sáng trong phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời. 

Chương 4:
Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy, nghe thấy giọng anh nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại với ai đó. Trong một thoáng, hắn lo lắng. Nếu mày đang liên lạc với tổ chức của mày… chắc chắn không tốt cho tao. Không biết có nên nhắc đến lòng biết ơn với một sát thủ không. Nhưng rồi anh xuất hiện ở cửa phòng ngủ, lầm bầm rằng một người tự xưng là đồng nghiệp của anh gọi điện làm anh tỉnh giấc. Hắn bật dậy khỏi bàn. “Ai? Nói gì? Mày nói gì?” 

“Anh ta hỏi công việc có suôn sẻ không, tao chẳng biết gì cả. Ừm, tao bảo mày không khỏe, xin nghỉ vài ngày, rồi bên đó đồng ý và cúp máy.” Anh vẫn ngái ngủ, mơ màng. 

“Ai bảo mày tự tiện nghe điện thoại của người khác? Tao không khỏe chỗ nào? Tao có nói xin nghỉ đâu?” Hắn hơi giận, đẩy anh ra, đi vào phòng tắm rửa mặt, nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài. 

“Này, này, mày không được đi!” Anh nhảy khập khiễng tới chặn cửa. “Tao nói là mày không khỏe, phải xin nghỉ!” 

Hắn mất kiên nhẫn đẩy anh. “Nhưng rõ ràng tao khỏe mạnh. Tao có cuộc sống của tao, có công việc, tao không rảnh, tao rất bận, cũng không muốn ở đây dây dưa với mày.” 

“Tao mặc kệ, tao chỉ biết mày không được rời đi.” 
Hắn cười khinh, nhẹ giọng: “Mày đúng là sợ chứ gì? Sợ tao báo cảnh sát, sợ tao để người khác biết mày ở đây? Không phải mày thần thông lắm sao? Thế mà đã sợ rồi?” Hắn mạnh tay đẩy anh sang một bên, tự mở cửa. Anh mất thăng bằng, va vào tường, vai đau như xé, hít một hơi lạnh, ngồi xổm xuống, mặt mày méo mó ôm lấy vai trái. 
“Ồ… Tao quên mất vết thương của mày.”

Hắn quay lại, cúi xuống muốn kiểm tra, nhưng bị anh gạt tay. “Mày tránh xa tao ra!” Anh buông vai trái, rút súng, xoay một vòng trên tay rồi chĩa vào hắn. “Đúng, tao giờ đe dọa mày đấy. Không được rời khỏi nhà, đóng cửa lại!” 

Hắn không muốn tiếp tục giằng co với tên cứng đầu này, suy nghĩ vài giây rồi quay vào phòng, đóng cửa. “Đủ rồi, mày cất súng đi, tao chán ngấy việc bị mày chĩa súng vào rồi. Tao chịu thua, được chưa? Tính tao xui xẻo.” 

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ cất súng, chậm rãi vịn tường đứng dậy. Hắn lại gần muốn kiểm tra vết thương, nhưng lại bị anh gạt ra. Anh khập khiễng về sofa, vụng về cởi áo phông, tháo băng gạc đã thấm máu, phải thay băng trước khi nó khô lại dính vào vết thương. Hắn muốn giúp, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh ngăn lại. Mất gần 10 phút, anh khó khăn băng xong, nhưng phần thắt nút cuối cùng, một tay không làm nổi. Nhận ra điều này, anh chán nản buông vai. Hắn bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy băng từ tay anh, thắt nút, rồi ngồi xuống bên cạnh. 

“Xin lỗi,” hắn nói, “vừa rồi nói hơi nặng… Ra tay cũng mạnh.” 

Anh nghĩ, thật ra hắn chẳng có gì phải xin lỗi. Là mình vô lý. Nhưng anh chẳng đời nào nói ra. Rõ ràng anh cầm súng đe dọa hắn, sao đứng trước hắn, anh luôn thấy mình bị động thế này? Anh không đáp, chỉ úp mặt vào chăn, cọ cọ, giọng buồn: “Tao đói, mày nấu cơm cho tao ăn đi.” Hắn thở phào nhẹ nhõm, bỗng lại thấy bất lực. 

Tay nghề bếp núc của hắn đúng là không ra gì. Anh nhìn đĩa mì Ý trước mặt, mãi không dám cầm nĩa. “Cái này ăn được thật không?” Anh nghi ngờ nhìn hắn đã bắt đầu ăn, hỏi. 

“Ăn được” Hắn lườm một cái “Ăn đi, kệ tao.” 

Anh cuối cùng đành thỏa hiệp với dạ dày, cam chịu cầm nĩa lên. 

Có vài chuyện cần làm rõ. Anh nghĩ, nếu không xác định được rốt cuộc tối qua bị ai bán đứng, thì quá bất lợi cho mình. Cảm giác mình ở ngoài sáng, kẻ thù trong tối thật khó chịu. Anh phải nhanh chóng thoát khỏi tình thế này. Nhưng không biết sao, anh có dự cảm không tốt, cảm giác bất an như bụi trong không khí, ở khắp nơi. 
Phải liên lạc với cha. Anh nghĩ, cuốn mì gọn gàng lên nĩa, đưa vào miệng, nhưng ý nghĩ tiếp theo khiến anh sặc. Có gì đó sai sai! 

“Này, này, khó ăn đến thế à?” Hắn rõ ràng không hài lòng với phản ứng của anh. 

“Tao không rảnh giải thích, phải ra ngoài một chuyến,” anh vội vàng nói, “Nhanh lên, đi cùng tao.” Anh nhảy ra cửa, cúi đầu mang giày, rồi quay lại: “Phiền mày cho tao mượn cặp kính râm.” 

Hắn bị làm cho rối, nhưng không hỏi thêm, tìm kính râm rồi lái xe chở anh đi. Anh im lặng ngồi ghế phụ, thỉnh thoảng bảo hắn rẽ, đôi khi quay lại.

“Đi đâu đây?” Hắn hỏi. 

“Tao không biết,” anh đáp, “mày chỉ cần biết đường về nhà là được. Càng xa nhà mày càng tốt.” 

Xe dừng trước một bốt điện thoại công cộng. Anh bảo hắn đừng đi theo, tự mình xuống xe. Anh quay lại, hơi lo: “Mày không được chạy nhé, tao nhớ nhà mày đâu, tao cũng biết quê mày ở Madrid.” Hắn lại bị cách đe dọa của anh làm buồn cười, tắt máy, nhún vai với anh. 

Anh ném đồng xu vào bốt, gọi cho cha nuôi. 

“Sergio Ramos, cha, con cần biết chi tiết về vụ tối qua bị tấn công.” Anh nói xong liền cúp máy – đó là thói quen của họ, mỗi cuộc gọi không bao giờ quá 5 giây, không để đối phương có cơ hội truy vết, dù là người trong tổ chức. 

Cha nhanh chóng gọi lại: “Con trai, hy vọng con không sao. Nhưng con biết đấy, có những việc cần người hy sinh.” 

Anh không hiểu. Cần người hy sinh? Anh ném thêm đồng xu, gọi lại. “Cha, con không hiểu ý cha.” 

Khi định cúp máy, giọng trầm lạnh quen thuộc của cha ngăn lại: “Sergio, con biết nếu chúng ta gây chiến với tổ chức khác, cả hai bên sẽ thiệt hại nặng nề.” 

Anh im lặng nhìn đồng hồ bấm giờ vượt quá 5 giây, không cúp máy. Anh dường như hiểu ra điều gì. 

“Con trai, chs luôn coi trọng con…” Anh tự giễu, cúp máy, trở lại xe.
 
“Giờ về nhà mày, Fernando,” anh cố giữ giọng không run, “đã không an toàn nữa, nhanh lên.” 
Hắn quay sang nhìn anh. Kính râm che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ mũi thanh tú và cằm gầy, không thấy rõ cảm xúc, nhưng hắn cảm nhận được anh run không phải vì sợ. 

Thực ra anh không phải không nghi ngờ – tại sao những người luôn bảo vệ anh tối qua lại được giao nhiệm vụ khẩn cấp khác, tại sao kế hoạch vốn không bao giờ bị lộ lại sai sót, tại sao cha trước khi anh lên đường lại dặn dò đừng trách ông… Anh chỉ không dám nghĩ. Anh sợ dối trá, sợ phản bội. Vì thế, những kẻ thề thốt sẽ cùng anh chết nhưng lại cầu xin khi đối diện nòng súng đều bị anh giết. Nhưng. Nhưng. Nhưng… Giờ đây, anh thật sự chỉ còn một mình sao? 

Chương 5:
Hắn cảm nhận được khí thế của anh, vốn không hề suy giảm dù bị thương, bỗng trở nên uể oải sau vài cuộc điện thoại vừa rồi. Xảy ra chuyện gì vậy? Nghĩ lại, hắn thấy mình không có tư cách quan tâm anh, nên không hỏi, chỉ lặng lẽ lái xe về nhà. 

Anh biết ơn sự im lặng đúng lúc của hắn. Anh sợ nếu mở miệng, giọng mình sẽ đầy âm mũi. Sát thủ không được khóc, đó cũng là lời cha dạy từ sớm. Sát thủ không được có quá nhiều cảm xúc, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng nhiệm vụ. Đệch, đừng nhắc tới cái tổ chức khốn kiếp đó nữa. Anh ném kính râm lên sofa, nói: “Tao đi tắm” rồi chạy vào phòng tắm. 

Nghe tiếng nước chảy, hắn lấy điện thoại từ túi, ra ban công, cẩn thận đóng cửa. Hắn bấm một dãy số quen thuộc. “Alo, Cesc, tao là Fernando…” “Ừ, tao sẽ sớm lấy được lòng tin của hắn… Biết rồi.” Hắn nói vội vài câu, cúp máy, xóa lịch sử cuộc gọi, bỏ điện thoại vào túi rồi quay vào. 

Trên bàn vẫn còn đĩa mì anh chưa đụng tới. Nghĩ ngợi, hắn mang vào bếp hâm nóng, bưng ra, nghĩ rằng khi anh tắm xong có thể ăn, từ tối qua anh chưa có gì vào bụng. Hắn mở TV, lướt qua các kênh, dừng ở tin thể thao một lúc, bỏ qua mấy tin gossip và phim truyền hình sến sẩm, rồi cảm thấy anh ở trong phòng tắm lâu quá. Tắm gì mà lâu thế? Hắn lo lắng, gõ cửa: “Ê, tao hâm nóng mì rồi, ra ăn nhé?” 

Anh không đáp, trong phòng tắm cũng không còn tiếng nước. Hắn càng lo, vặn cửa. “Sergio!” 

Anh vào phòng tắm, nằm trong bồn, mở vòi nước, ngâm mình trong nước lạnh. Băng gạc trên vai bị ướt, vết thương hình như nứt ra, nước ngấm vào, đau như mũi khoan xuyên xương, máu loang ra như khói. Anh ngập xuống, trong làn nước lạnh có lẫn máu của mình, ngửi thấy mùi mặn và lạnh buốt. Nỗi buồn bị tổ chức phản bội, bị người anh gọi là cha bán đứng dần tan biến trong sự đau đớn và kích thích của nước lạnh, anh muốn ngủ luôn thế này. 

Không biết bao lâu, anh nghe tiếng gõ cửa, rồi giọng hắn, vẫn dịu dàng như thường. Nhưng anh không đủ sức trả lời. Vài giây sau, cửa mở, hắn gọi tên anh. Hóa ra trên đời này vẫn có người quan tâm mình sống chết. Tốt thật. 

Hắn không kịp nghĩ nhiều, kéo anh như người chết đuối ra khỏi bồn nước lạnh, quấn khăn tắm lớn quanh người anh, bế vào phòng ngủ, ném lên giường. 

“Thằng khốn!” Hắn vừa lôi quần áo sạch từ tủ, vừa chửi. “Mày định làm gì? Tự tử thì bắn một phát cho xong, việc gì rắc rối thế! Đây là nhà tao, chết thì chết chỗ khác, đừng chết ở đây!” Hắn thô bạo kéo áo ướt sũng của anh ra, nhưng cẩn thận tránh vết thương, lau khô người cho anh, tháo băng gạc đỏ thẫm. 

“Mày có muốn vết thương lành không? Cứ thế này thì làm sao lành được.” Hắn khử trùng bằng cồn, nhưng người nằm trên giường bất ngờ không kêu đau hay cắn hắn. Chắc chắn có chuyện gì đó, đã làm tổn thương sâu sắc đến anh. Hắn nghĩ vậy. 

Băng xong, hắn rót một cốc nước nóng, gần như lôi anh dậy từ giường, nhét cốc vào tay anh. “Đừng giả chết, uống nước nóng đi, ra mồ hôi là không bị cảm.” Hắn ngồi bên giường, nói. 

Anh ngây ra nhìn hắn vài giây, máy móc uống cạn cốc nước. 

“Ngoan.” Hắn cười, như dỗ trẻ con. “Mì có khó ăn thật không? Có muốn ăn gì khác không?” Anh lắc đầu, lại cúi xuống. 

Hắn đứng dậy, định dọn phòng tắm, nhưng bị anh nắm tay áo. “Đừng đi.” Anh nói rất khẽ, như thể đó là một yêu cầu quá đáng. Anh chưa bao giờ giữ ai lại, chưa bao giờ thấy mình yếu đuối thế này. Hắn sững lại, ngồi xuống cạnh giường. “Sao thế?” 

“Tại sao,” anh không biết diễn đạt thế nào, vì chưa từng có, thật sự chưa từng, “tại sao mày lại tốt với tao thế?” 

Tại sao ư? Trước đây ở tổ chức, ban đầu chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, cha mới tỏ ra dễ chịu. Sau đó, những người khác, để lấy lòng cha, cũng tỏ ra tốt với anh, nhưng đều có mục đích. Nhưng với Fernando thì, tại sao? 

“Cái này à,” hắn thẳng thắn nhìn vào mắt nâu của anh, ánh mắt đầy nghi ngờ và chút biết ơn, mỉm cười chân thành, “thật ra tao cũng không rõ… Chỉ là tao cảm thấy giờ mày cần được chăm sóc. Chỉ vậy.” 

“Vậy sao?” Anh gật đầu, buông tay áo hắn, nhìn hắn rời đi.

Thực ra anh vẫn không hiểu. Chỉ có một khoảnh khắc, một luồng khí ấm áp trào lên khóe mắt, chậm một giây thôi, anh đã khóc trước mặt hắn rồi. Anh vẫn không được phép khóc trước người khác. Anh vẫn là sát thủ. Dù bị tổ chức phản bội, anh vẫn là. 

Anh nghĩ, những ngày sau sẽ không dễ dàng. Một khi tin anh rời tổ chức lan ra, đi đâu cũng nguy hiểm. Tổ chức sẽ tìm cách bịt miệng để bảo vệ bí mật; kẻ tấn công anh đêm đó không biết khi nào lại xuất hiện; cảnh sát cũng sẽ truy lùng anh khi anh mất đi sự hỗ trợ mạnh mẽ phía sau. 
Nhưng dù chỉ còn một mình, anh cũng không dễ dàng bỏ cuộc. Anh muốn tìm cơ hội nói lời cảm ơn với hắn. 

Chương 6:
Hiếm khi Sergio mơ về những chuyện trước khi được tổ chức nhận vào. Những ký ức ấy anh chôn sâu, ít khi chạm đến, đôi khi anh cứ ngỡ mình đã quên. 

Khi mẹ đơn thân của Sergio bỏ rơi anh, bà cũng chỉ là một cô gái vừa trưởng thành. Bà dẫn anh đến gần trại trẻ mồ côi, nơi anh sống bảy năm sau đó, nói với đứa bé ba tuổi: “Nào, mẹ chơi trò chơi với con nhé.” Trò chơi của họ là Trốn Tìm, nhưng sau khi mẹ trốn, Sergio không bao giờ tìm được bà nữa. 

Lớn hơn một chút, anh hiểu đó là lời nói dối của mẹ, dù là vì cuộc sống quá khó khăn, không còn cách nào khác. Sergio lúc đó đã bắt đầu ghét cay ghét đắng những lời nói dối. 

Đó là một mùa đông, tuyết rơi như muốn vùi lấp cả thế giới. Gương mặt của mẹ đã bị sóng biển ký ức mài mòn góc cạnh. Trong những năm làm sát thủ, lần đầu tiên anh mơ thấy mẹ. Anh không thấy rõ mặt bà, nhưng cảm nhận chân thực đến lạ khi mái tóc dài mềm mại của mẹ lướt qua má anh. 

Giọng mẹ trẻ trung, dịu dàng nói: “Nào, mẹ chơi trốn tìm với con.” Sergio vươn tay cố nắm lấy tay mẹ, “Không, mẹ, đừng chơi trốn tìm, con biết mẹ đi là con sẽ không tìm được mẹ nữa… Mẹ, đừng đi!” Nhưng mẹ càng ngày càng xa anh.

Sergio luôn nghĩ mình hận mẹ vì đã bỏ rơi mình, nhưng anh không hiểu sao trong mơ, mình lại yếu đuối đến vậy. Yếu đuối đến mức muốn thời gian quay lại, để nắm chặt tay mẹ, nói rằng anh sẽ rất ngoan, chỉ xin mẹ đừng bỏ anh một mình. Yếu đuối đến mức những giọt nước mắt cố kìm nén lặng lẽ trào ra khóe mắt. 

Sergio bừng tỉnh khi cảm thấy ai đó dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt vô tình chảy ra. Gương mặt góc cạnh của Fernando ở gần, đôi mắt nâu bình lặng nhìn anh dịu dàng. Anh ngượng ngùng kéo chăn che mặt, nhưng trong không gian bị chăn cách âm, anh lại nghe rõ tiếng tim mình đập. 

“Mấy giờ rồi?” Sergio hỏi, anh đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. 

“Một giờ,” Fernando nói, “vốn định làm cơm chiên trông có vẻ ăn được để gọi mày ăn, nhưng thấy mày ngủ ngon, chẳng chút phòng bị, nên không làm. 

Sergio trong chăn xoa đôi mắt vẫn còn hơi nhức, khẽ nói: “Cảm ơn.” 

Fernando nhẹ nhàng kéo chăn khỏi mặt anh, vuốt mái tóc nâu đỏ hơi ướt mồ hôi. “Mơ thấy ác mộng à? Mày khóc đấy. Mày gọi mẹ mày.” 

Giọng nói dịu dàng của Fernando khiến Sergio thấy an lòng, thậm chí buồn ngủ trở lại. Mẹ. Từ này anh đã bao lâu không nói đến? Anh cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ nói lại nói nữa. Anh nhìn tránh đi, “Ừ, tao mơ thấy mẹ tao. Mẹ tao nói mẹ chơi trốn tìm với tao.” 

“Trốn tìm?” Fernando lặp lại, không hiểu. 

“Ngày trước… mẹ đã mày bỏ rơi tao như thế. Mày Biết không, mẹ trốn lâu lắm, rồi taokhông bao giờ tìm được bả nữa.” Sergio cười tự giễu, “đó chỉ là cái cớ để mẹ bỏ tao mà, nhưng hôm đó, trong tuyết, tao thật sự đã nhắm mắt đếm từ một đến một trăm. Xong rồi, tay che mắt cứng đờ vì lạnh.” 

Sergio thở dài, âm thanh đó xuyên qua màng nhĩ Fernando, đâm vào tim hắn. Tay hắn bất giác nắm chặt, có một khoảnh khắc, hắn suýt ôm lấy anh. 

“Cả ngày chưa ăn gì, ăn chút đi, tao hâm lại cho.” Fernando đứng dậy, gần như chạy trốn khỏi phòng ngủ. 

Sao thế này, trước mặt gã Sergio đó, tim mình lại mềm đi. Nhìn gã ngủ say với đôi mày vẫn nhíu chặt, nghẹn ngào gọi mẹ đừng đi trong mơ, mình lại không kìm được mà vuốt má gã, lau giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt. Vừa nãy, trước tiếng thở dài như xé toạc không khí, mình lại thấy xót xa. Mình lại muốn ôm gã để an ủi. 

Vốc nước lạnh vỗ lên mặt, Fernando biết nhiệm vụ của mình – lấy lòng tin của Sergio Ramos – gần như đã thành công. Tìm hiểu rõ lai lịch anh, tốt nhất là nắm được chi tiết các vụ án của anh, thông qua anh điều tra tổ chức đứng sau và các thông tin liên quan, rồi tiêu diệt anh cùng tổ chức đó. Đây là nhiệm vụ quan trọng nhất từ trước đến nay của hắn, một cảnh sát chìm được cấp trên coi trọng.
 
Hắn biết Sergio bị tổ chức bán đứng, nếu không, cuộc gặp gỡ trong con hẻm sau khi anh bị thương sẽ không xảy ra. Hành tung của Sergio bị bán, không chỉ tổ chức đối địch muốn lấy mạng mà cảnh sát cũng nhận được tin chính xác. Chỉ cần Sergio không chết trong cuộc tấn công, Fernando sẽ xuất hiện đúng lúc, đóng vai cứu tinh. Sergio Ramos, sát thủ chưa từng thất bại, cuối cùng vẫn bị tính toán chính xác. Giờ anh là một con báo đơn độc, bị thương, Fernando chỉ cần lợi dụng quá khứ xám của anh, dần sưởi ấm trái tim gã, thì lấy lòng tin không khó. Đúng, Fernando rất tự tin. 

Nhưng giờ, có chút chuyện ngoài dự đoán. Fernando không ngờ, khi đối mặt với Sergio, hắn lại thấy xót xa thay. Và cảm giác đó mạnh mẽ đến thế này. 

Chương 7:
Có lẽ vì trước đó lăn lộn quá nhiều, vết thương mỗi lần bắt đầu lành lại bị xé ra, giờ vết thương tròn nhỏ trên vai Sergio lành chậm hơn dự đoán rất nhiều, tệ hơn là nó cứ âm ỉ đau, đau đến mức anh không dám nhấc tay. Lúc này Fernando đang kiểm tra vết thương của anh một cách rất chuyên nghiệp, nghĩ xem nhà có thuốc giảm đau nào giúp được không. 

“Sergio, trước khi lăn lộn mày có nghĩ nếu tay trái không lành được thì làm sao không?” Fernando dùng cồn lau vùng da đỏ quanh vết thương, nghĩ nếu ngâm nước nữa có thể viêm. “Mày không lo chút nào sao? Mày là sát thủ mà.” 

“Nếu không lành thì… dù sao tao cũng hay cầm súng bằng tay phải, dùng tay phải là được.” Sergio thờ ơ đáp, cắt băng gạc đưa cho Fernando. 

Hắn cẩn thận băng cho anh, lấy áo phông trên tựa sofa trùm lên đầu anh, tiện tay xoa rối tóc anh. “Sergio, cuộc sống trước đây của mày thế nào?” 

“…Hả?” Anh lườm gã phá hỏng tóc mình, vội sửa lại, rồi nói, “Tao hỏi mày muốn hỏi về lúc nào?” 
Fernando nghĩ một chút, nói, “Hồi nhỏ. Mày nhắc tới, sau khi mẹ mày bỏ mày đi.” 

“Thì vào trại trẻ mồ côi,” anh nói. “Tao không tìm được mẹ, không có người thân khác, nên chỉ có thể được trại nhận nuôi.” 

“Cuộc sống ở trại trẻ mồ côi thế nào?” Fernando rót nước trái cây vào cốc của mình và anh, lặng lẽ chờ anh kể tiếp. 

“Cuộc sống ở trại à…” Sergio ôm gối, hơi nheo mắt. Ký ức về trại không còn rõ ràng, anh chỉ nhớ cuộc sống ở đó chẳng tốt đẹp gì, nếu không anh đã chẳng tìm mọi cách để trốn. 

“Mày biết tay sát thủ phải tự bảo vệ chứ, sau khi vào tổ chức, tay tao chưa từng bị thương.” Anh giơ tay cho Fernando xem. Bàn tay anh không hoàn hảo như tưởng tượng. Lòng bàn tay phải có một vết sẹo ngoằn ngoèo nổi lên ghê rợn, tuy nhỏ nhưng đáng sợ, những vết sẹo nhỏ dài chằng chịt khắp lòng bàn tay, đan xen với đường chỉ tay thành một mạng lưới kỳ dị. 

“Là ở trại trẻ mồ côi để lại à?” Fernando cẩn thận chìa tay, nhẹ nhàng lướt theo vết sẹo lớn trong lòng bàn tay anh.

Sergio theo bản năng rụt tay lại, không phải vì ngứa. Chỉ là… trước sự dịu dàng của Fernando, anh bỗng muốn chạy trốn. 

– Sợ đắm chìm không thoát ra được, muốn chạy trốn. 

“Là ở trại để lại,” Sergio nói, khép tay ôm lấy mình. “Vết sẹo lớn ở tay phải, tao nhớ là mùa đông năm tám tuổi. Điều kiện trại kém, không có điều hòa, chỉ có một cái lò sưởi cũ kỹ. Trời lạnh, ăn tối xong, lò sưởi được đốt, bọn tao ngồi quanh để sưởi ấm. Tao ngồi gần lò, phía sau là đám trẻ con đuổi nhau. Đột nhiên không biết ai đẩy tao, may mà tao nhanh, không ngã hẳn vào lò, nhưng tay phải chạm vào ngọn lửa nóng.” 

Giọng Sergio nhẹ nhàng như kể chuyện của người khác, khiến Fernando cảm thấy anh chẳng hề để tâm. Sao anh lại có giọng điệu thờ ơ thế? Nếu anh oán trách, giận dữ hay buồn bã, Fernando có lẽ đã không để ý quá. Fernando đưa tay, Sergio tưởng hắn lại muốn sờ vết sẹo, nhưng hắn chỉ đặt tay lên mái tóc mềm của anh. 
Sergio thầm cảm ơn hắn không hỏi thêm về những vết sẹo khác.

Anh thật không biết nếu hắn hỏi, mình có nên nói sự thật không. Dù sao, đó là đoạn ký ức anh không muốn ngoái đầu. Nhớ lần cha nuôi hỏi cách giết người hiệu quả nhất, anh gần như tự hành hạ mình mà đáp: Không lúc nào con người mất cảnh giác hơn khi đang mê đắm. Sau đó, nhiệm vụ của anh thường bắt đầu bằng việc dùng để mê hoặc con mồi, và như anh nói, tỷ lệ thành công gần như trăm phần trăm. 

Sergio chắc chắn chưa bao giờ kể với ai, tại sao sau năm năm chịu đựng bắt nạt ở trại, anh đột nhiên quyết định trốn. Bà viện trưởng gần năm mươi có một thằng con trai mắc bệnh ấu dâm. Lần đầu gặp nó, Sergio không biết điều đó. 

Lúc đó Sergio vừa mười tuổi, điều kiện ăn uống tồi tệ khiến anh gầy trơ xương. Vì không ai cắt tóc, tóc anh dài đến vai, gò má chẳng còn chút thịt của trẻ con, cằm nhọn rõ ràng. Đôi mắt sau mái tóc vì gương mặt gầy mà càng to, anh thường ôm mình ngồi một góc trong phòng nghỉ, ngón tay bẩn thỉnh thoảng dụi mắt. 

Sau đó, thằng con trai viện trưởng xuất hiện, nở nụ cười lấy lòng, đưa cho anh một cây kẹo mút mà anh chưa từng thấy. Anh có cảm giác được ưu ái, nên khi nó nắm tay kéo anh đi, anh không tìm được lý do từ chối. Cho đến khi lưỡi nó, đầy mùi rượu và thuốc lá, thô bạo xâm nhập khoang miệng non nớt của anh, Sergio mới hoảng loạn giãy giụa. Nhưng trước một thằng đàn ông lớn gấp đôi mình, sự vùng vẫy của anh quá yếu ớt. Khi gã xé áo quần anh và cưỡng bức, anh chỉ đau đến mức muốn chết, hoảng sợ, không hiểu ý nghĩa của việc này. 

Quyết định trốn, anh bị thúc đẩy bởi nỗi đau và sợ hãi chưa từng có. Đêm tĩnh lặng đó, anh qua mắt người quản lý, trèo qua bức tường không quá cao giam cầm anh năm năm. Quá trình trốn không dễ như tưởng. Đầu tường đầy mảnh chai sắc nhọn, cứa rách lòng bàn tay nhiều lần, nhưng anh chẳng bận tâm. Chỉ cần rời khỏi đây, anh chẳng quan tâm. 

Sergio úng bàn tay che mắt. Những ký ức như sóng biển dâng trào dường như đâm đau anh. Anh ghê tởm cái cơ thể bị nhiều người chạm vào này vô cùng, nhưng nó lại càng ngày càng đẹp một cách châm chọc. Anh buông tay, tự bấu má mình, tự hành hạ mà xoa mạnh. 

Cổ tay anh bị nắm nhẹ, nhẹ nhưng kiên định. Ngẩng lên, nụ cười dịu dàng của Fernando gần ngay trước mặt. Gương mặt hắn, rạng rỡ hơn cả nắng ngoài cửa. Tay hắn dừng lại trên má anh, nơi đỏ rực vì bị hành hạ. 

“ Đồ Khờ à,” hắn nói, giọng gần như cưng chiều. 

Chương 8:
Sau khi gặp Sergio, Fernando chưa bao giờ lo lắng về thân phận cảnh sát chìm của mình. So với sát thủ, Sergio giống một thiếu niên nhìn mọi thứ đơn giản và nhẹ nhàng hơn, hơi bướng bỉnh, hay dỗi, cảnh giác nhưng không cao như hắn dự đoán. Ban đầu, hắn nghĩ nhiệm vụ sẽ suôn sẻ, nhưng hôm nay, khi Sergio chán nản lật giở sách pháp luật trên kệ, hỏi về nghề nghiệp của hắn, hắn thấy cần hành động để vừa giữ khoảng cách với cảnh sát, vừa tăng lòng tin của Sergio. 
Về đống sách pháp luật, hắn bảo mình là luật sư. Sergio tin ngay không nghi ngờ. 

“Cesc, tao cần tụi mày phối hợp diễn một vở kịch,” sau khi chắc tôi ngủ, Fernando khóa mình ngoài ban công, nói với đồng đội về kế hoạch.

“Vài ngày tới, khi có cơ hội, tao sẽ dẫn Ramos ra ngoài, đến siêu thị X ở phố X. Tao muốn tụi mày phục kích trên đường về sau khi bọn tao rời siêu thị.” 

“Phục kích à?” Ricardo hiểu ngay ý hắn. “Thật sự làm bị thương hay chỉ diễn?” 

“…Đừng làm nó bị thương,  nó đã…” Hắn nói,

“Hôm nay, tao nhìn thấy những cuốn sách luật pháp trên bàn, hỏi về nghề của tao, tao nói tai là luật sư, nhưng vẫn sợ tao nghi ngờ. Hơn nữa, hai người cùng trải qua chuyện sinh tử, sẽ gần gũi hơn, nó sẽ tin tưởng tao hơn.” 

“Hiểu rồi, tao sẽ báo cáo xin phê duyệt hành động này. Khi nào xuất phát, nhắn tôi.” Ricardo nói ngắn gọn, cúp máy. 

Fernando cầm điện thoại xoay xoay, nghĩ mặt trăng tối nay thật đẹp. Tròn, sáng, sạch. Rồi tự nhiên nhớ đến ánh mắt Sergio lúc tỉnh giấc, chậm rãi mở ra, và đôi mắt sáng sau mái tóc rối. Từ bao giờ, hắn luôn nghĩ về lui. Fernando xoa mắt mệt mỏi, bỏ qua sự xao động nhỏ và bất an trong lòng. Dù sao tuần này, chỉ có hai người ở cùng nhau. 

Fernando không ngờ cơ hội đến nhanh thế. 
Hôm sau, Sergio nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa, liếm môi, hơi háo hức: “Một tuần không ra ngoài…”

Hắn liếc nhìn. “Trước khi hết thương, mày cứ ngoan ngoãn ở nhà đi!” 

Tôi bù môi không cam, nhảy đến góc sofa, ngón tay vẽ lung tung trên kính. “Này, lâu không ra ngoài, đồ trong nhà mày hết rồi đúng không? Bọn mình gọi đồ ăn ngoài nhiều ngày rồi, sao?

Fernando~ phải đi mua gì chứ…” Giọng anh mềm mại, nũng nịu như dỗ mấy ông lớn. 

Là mày nói đấy nhé, Sergio. 

Nếu Sergio không nhắc, Fernando tuyệt đối không đề nghị ra ngoài. Hắn không muốn mạo hiểm. 

Hắn không muốn… để Sergio mạo hiểm. Nhưng nếu đã muốn, thì… 

“Muốn ra ngoài vậy thì đi, đi siêu thị mua đồ ăn.” Fernando dọn bàn ăn trưa xong, vẩy nước trên tay. 

“Yeah, mày Fernando tuyệt nhất!” Chân Sergio chưa lành, vẫn nhảy qua ôm Fernando một cái. 

“Rồi rồi.” Hắn đẩy anh ra, lấy kính râm trong ngăn kéo đưa anh. Mày? Hắn cười thầm, tên này thật không khách sáo, gọi cả biệt danh rồi. Hắn bốc đồng nắm tay anh: “Mày phải cẩn thận…” Vội sửa lời, “Cẩn thận vết thương.” Không, không được nhắc nhở. Sẽ lộ thân phận, đồ ngốc. Fernando tự chửi mình trong lòng, rồi cắn răng gửi tin nhắn đã soạn sẵn: Bọn tao ra ngoài, hành động như kế hoạch.

“Đi siêu thị xa nhà mày chút, vậy an toàn hơn,” Sergio thắt dây an toàn, dặn hắn. 

Hắn gật đầu, đạp ga. “Nhưng mày phải cẩn thận đấy.” Hắn lo lắng nhìn sang, Sergio chăm chú nhìn ngoài cửa, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hơi nhọn, khóe miệng hơi cong. Phải cẩn thận nhé. 

Trong siêu thị, Sergio như sống dậy, giỏ hàng của Fernando nhanh chóng chật ních. Hắn cầm một gói đồ ăn, lấy túi khoai tây giơ trước mặt Sergio, lắc lắc: “Mua đồ lành mạnh hơn được không?” 

“Dù sao ở nhà lâu, mua ít đồ ăn vặt để giết thời gian chứ,” Sergio thờ ơ nói. 

“Mày nói nhẹ nhàng ghê, tao nghèo mà…” Hắn mở ví đếm tiền, nhún vai. “Phải tiết kiệm chút.” 

“Không sao, tao có thẻ tín dụng,” anh vẫn nói với giọng thờ ơ. 

“Nhưng mày có nghĩ, dùng thẻ tín dụng là dễ bị phát hiện vị trí không?” Hắn nhắc nhở. 

Sergio cuối cùng nghiêm túc, cúi đầu nghĩ, mày nói đúng. Anh tự giác lấy hơn nửa đồ ăn vặt trong giỏ ra, đặt lại lên kệ từng món. 

Cứ thế này không được, Sergio nghĩ phải tìm cách kiếm tiền. Lại giết người sao? Một cảm giác bứt rứt dâng lên, anh vội bước theo Fernando. 
“Chà…” Sergio kéo kính râm xuống, nhìn hắn từ phía trên, rất nghiêm túc hỏi, “Tao đeo kính râm thế này… có bị tưởng là mù không…” 

“Hả?” Hắn ngẩn ra, rồi bật cười. Thằng này đúng là dễ thương. Hắn cuối cùng thừa nhận, từ việc ban đầu đe dọa không cho hắn đưa đến bệnh viện mà phải đi nơi cầm máu, đến sau này cắn hắn, tất cả đều có thể gắn mác “dễ thương”. Hắn đột nhiên cảm thấy, dù chỉ nhận Sergio vì nhiệm vụ, hắn thật sự rất vui khi quen biết anh. Dù biết Sergio là kẻ đào tẩu bị cảnh sát truy nã, đã giết nhiều người, hắn không dám nghĩ đến cuộc sống thiếu anh.

Hắn bất chợt muốn hỏi. Nếu cuộc gặp gỡ của bọn mình là kế hoạch được sắp đặt, mày có hối hận không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me