Fernando X Sergio Transfic
Chương 17:
Fernando đến tiệm sửa xe lấy chiếc xe đã gửi từ hôm trước. Thời gian gấp rút, chỉ kịp thay gương chiếu hậu và kính vỡ, xe vẫn còn những vết đạn chưa xử lý, trông hơi thảm hại. Nhưng Fernando chẳng bận tâm, sau khi nghe Xabi nói, sự bất an và lo lắng trong lòng hắn lan dần.Ngoại ô à… Fernando lấy bản đồ từ ghế sau, không quen thuộc với vùng ngoại ô xa của Madrid, nên quyết định bắt đầu từ nơi gần nhất.
Hắn dừng xe trước một ngôi nhà hoang. Đây có vẻ là nơi phù hợp với mô tả của Xabi. Hắn bước xuống, đến gần cửa chính. Khóa cửa rỉ sét vì lâu không ai đụng tới. Fernando chạm thử, tay dính đầy rỉ sắt. Hắn đi vòng qua, nhìn qua cửa kính đầy bụi. Dựa vào lớp bụi trên sàn, nơi này không có dấu hiệu người qua. Không yên tâm, hắn gõ cửa sổ, gọi tên Sergio vài lần, không có phản hồi. Vòng quanh ngôi nhà một lượt, hắn xác định anh không ở đây.Fernando lên xe, tiếp tục lang thang tìm kiếm nơi tiếp theo.Mồ hôi của Sergio chảy dọc theo mái tóc ướt sẫm, nhỏ xuống sàn, chẳng mấy chốc bị nắng làm khô. Càng đổ mồ hôi, anh càng cảm thấy cơ thể bớt nóng, nhưng cơn khát nước ngày càng mãnh liệt. Anh thè lưỡi chạm vào đôi môi nứt nẻ, không biết còn cầm cự được bao lâu. Gần như không đứng nổi, nhưng mỗi lần trượt xuống, dây thừng cắm sâu vào da thịt lại cọ xát mạnh hơn, buộc anh phải đứng dậy. Vài lần như vậy, máu tươi ấm nóng thấm vào dây.Chờ thêm chút nữa, qua giữa trưa, nhiệt độ giảm xuống sẽ dễ chịu hơn, Sergio tự an ủi. Dù sao hồi nhỏ anh cũng chẳng ít lần chịu khổ. Đầu đau nhức, nhưng ít nhất giúp anh quên đi phần nào cơn đau ở tay. Anh chẳng lưu luyến thế giới này, nhưng người anh muốn níu giữ lại chẳng quý trọng anh. Nhưng thật ra, anh cũng sợ cái cảm giác cầu sinh không được, cầu tử chẳng xong. Anh muốn nói với Iker, anh chẳng mạnh mẽ như Iker tưởng đâu.Nếu được gặp lại Fernando một lần nữa. Nếu có cơ hội để mọi chuyện diễn ra lại từ đầu. Nếu được cảm nhận ngón tay hắn vô tình lùa qua tóc anh. Nếu được nếm lại món mì Ý dở tệ của hắn. Nếu được… thì…Sergio nghĩ, rồi cười. Anh còn gì để đổi lấy những “nếu” ấy nữa?Fernando đã tìm qua năm nơi. Sergio, mày sẽ không sao, đúng không? Hắn tự hỏi, như tìm kiếm an ủi. Chắc mày đi rồi, mày sẽ không sao đâu. Hắn nghĩ vậy, nhưng không thể hoàn toàn thuyết phục bản thân. Mày sẽ không sao. Hắn nghĩ, hắn còn chưa kịp xin lỗi vì cái tát bốc đồng, sao mày có thể gặp chuyện được? Chẳng phải mày từng nói mày rất tài giỏi sao?Khoảng hai giờ chiều, nhiệt độ lên cao nhất trong ngày.Ý thức của Sergio dần mơ hồ. Đói, khát, mệt, đau. Sức lực bị cái nóng và cơn đau hành hạ dần cạn kiệt, đầu óc quay cuồng, thậm chí xuất hiện ảo giác. Anh luôn muốn biết ngắm bình minh trên đỉnh núi là thế nào. Sergio từ lâu chỉ bị giam cầm trong một thế giới nhỏ bé, bẩn thỉu, chưa từng leo núi, chưa từng ngắm bình minh tử tế. Chắc hẳn rất đẹp, nếu được cùng người mình yêu lên đỉnh núi, dựng lều, ngồi tựa lưng vào nhau, trò chuyện từng câu, nhắc nhau đừng ngủ, rồi chờ tia sáng đầu tiên ló dạng.Anh muốn, ngay trước khoảnh khắc ấy, ôm lấy người bên cạnh, chẳng cần nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cho đến khi mặt trời mọc hẳn.Đó chắc hẳn là vĩnh cửu, cái vĩnh cửu mà người ta nói mãi mãi không thể chạm tới.Nếu có thể, anh thật sự muốn cùng mày đi, Fernando. Nếu có thể.Fernando lục soát cả vùng đông nam Madrid, Sergio không ở đó. Mỗi nơi đi qua, hắn tự nhủ hy vọng anh đã trốn thoát lại lớn hơn một chút. Nhưng thời gian trôi qua, hắn càng thêm luống cuống, chỉ còn cách lái xe nhanh hơn, tìm kiếm gấp gáp hơn. Hắn đến phía tây thành phố, lúc này đã năm giờ chiều. Chưa kịp ăn trưa, hắn cân nhắc rồi quyết định dừng ở một tiệm ăn nhanh, nghỉ ngơi và nạp năng lượng.Hắn vừa cắn vội hamburger vừa nghiên cứu bản đồ chi tiết. Nếu nhanh, hắn có thể tìm hết khu tây trước nửa đêm.Khi trời dần tối, Fernando mệt mỏi rã rời. Từ sáng gặp Xabi, hắn liên tục đi bộ và lái xe. Bắp chân đau nhức, hắn nghĩ, tìm xong khu này, có lẽ phải nghỉ một chút. Sergio… giờ tao càng muốn gặp mày, nhưng lại chẳng muốn tìm được mày. Mày nói xem, có mâu thuẫn không?Khoảng mười giờ kém mười, Fernando tìm thấy một nhà xưởng bỏ hoang cũ kỹ sau hàng cây dương rậm rạp. Với tâm trạng mâu thuẫn, hắn dừng xe trước cổng, bước xuống một mình. Cổng mở toang, trời tối đen, hắn bật đèn pin. Bên trong là một nhà xưởng không quá cao, trông rất trống trải. Vô tình đá phải vật gì nặng, Fernando cúi xuống, nhặt lên một ổ khóa. Khóa không mở bằng chìa, dấu vết cạy phá còn mới. Hắn lập tức phấn chấn, dùng đèn pin soi cánh cửa, cửa không khóa chặt.Fernando không dám tin mình thật sự tìm được Sergio. Đẩy cửa, dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn pin, chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn đã chắc chắn người bị trói hai tay vào giá sắt chính là anh. Hắn vội bước tới, nâng khuôn mặt đang cúi thấp của anh. Anh đang sốt, người nóng ran, nhưng Fernando thở phào, ít nhất anh còn sống.Hắn nhẹ nhàng vỗ mặt anh, gọi tên, nhưng Sergio không tỉnh. Fernando quyết định tháo anh khỏi giá sắt trước. Hắn soi đèn vào cổ tay anh bị trói chặt. Dây thừng thô ráp gần như dính chặt vào vùng da thịt be bét máu, máu khô nhuộm dây thành màu nâu sẫm. Tim Fernando đau nhói, đau đến khó thở. Hắn không đủ can đảm chạm vào sợi dây. Một tay cầm đèn pin, tay còn lại run rẩy thử tháo dây, vừa động, Sergio rên lên khe khẽ trong cơn mê.“Nghe lời, đừng động, tháo ra là hết đau…” Fernando vừa dịu giọng dỗ anh, vừa tháo dây. Một tay khó khăn mở nút, rồi từ từ nới dây khỏi cổ tay anh. Lột lớp máu khô dính trên vết thương rất đau, Fernando cảm nhận được Sergio tựa vào mình run rẩy từng cơn, tim hắn cũng co thắt theo.
Tay Sergio buông thõng, cơ thể không tự chủ trượt xuống. Fernando nhanh tay ôm lấy, để anh tựa vào mình, rồi cố kìm nỗi đau, nhanh chóng tháo sợi dây còn lại. Cuối cùng tháo xong, Sergio ngất đi, mềm nhũn tựa toàn bộ trọng lượng lên Fernando. Hắn cẩn thận xoay người, cõng anh ra khỏi xưởng, nhẹ nhàng đặt anh lên ghế sau xe. Lấy chai nước từ cốp sau, bật đèn xe, rồi ngồi lên ghế sau cùng anh.Sergio xanh xao, má ửng đỏ bệnh hoạn, môi nứt nẻ bong tróc, tóc ướt mồ hôi rối bù.“Sergio,” Fernando đau lòng ôm anh, nhẹ nhàng lay, “Tỉnh dậy đi, Sergio, tao là Fernando đây…”
Gọi một lúc, Sergio khẽ cử động. “…Nước,” anh thều thào.“Này, nước đây,” Fernando mở chai nước, đưa đến miệng anh. Có lẽ uống vội, Sergio bị sặc, ho sù sụ.“Chậm thôi…” Fernando vội vỗ lưng anh.“Ser…” Hắn đột nhiên khựng lại.Hắn kinh ngạc kéo tay anh lên, bàn tay bị bỏ qua lúc nãy. Năm ngón tay, tất cả đều bị bẻ gãy, cong vẹo theo các hướng, còn kinh khủng hơn cả vết thương máu me trên cổ tay. Chúng đã hủy hoại anh. Tim Fernando như bị xát vụn kính, đau nhói, nước mắt bất ngờ rơi xuống. Bàn tay anh, bàn tay cầm súng với tài bắn thiện xạ, bàn tay làm món cơm hải sản ngon tuyệt, bị hủy hoại. Hắn hiểu, từ nay anh không thể làm sát thủ nữa.
Sergio khó nhọc hé mắt. Có ánh sáng. Trời sáng nhanh vậy sao? Rồi anh nghe giọng nói quen thuộc, lo lắng, đau lòng, bối rối. Giọng nói gọi anh, Ser. Là mơ sao? Là mơ đúng không? Vậy để anh ngủ thêm chút nữa.“Sergio…” Giọng nói ấy nghèn ngẹn, chân thực đến không tưởng. “Là tao, mày tỉnh chưa?”Sergio cẩn thận nheo mắt. Nếu mở mắt ra mà chỉ là ảo giác, anh có lẽ sẽ khóc mất. Khi anh quyết định mở mắt, môi anh bị phủ lên bởi một cái gì đó mềm mại, nước ấm được truyền từng chút vào miệng. Đang kiệt sức vì mất nước, Sergio theo bản năng nuốt xuống.Hắn rời môi, Sergio mở mắt, nước mắt trào ra. “Fernando…” Anh khàn giọng, “Đưa tao đi…”Fernando tránh bàn tay bị thương của anh, ôm chặt anh vào lòng. Nhiệm vụ, công lý, trách nhiệm, lúc này Fernando vứt hết. Hắn chỉ biết Sergio cần hắn, chỉ biết nếu ở lại đây, cảnh sát sẽ không tha cho anh, dù anh chẳng thể tiếp tục làm sát thủ. Hắn chỉ biết, cuối cùng hắn cũng thừa nhận ý nghĩa của Sergio đối với mình.Hắn ôm anh chặt hơn, vuốt tóc bên tai anh, nói, “Trước khi thế giới phát hiện ra, để tao đưa mày đi.”Chương 18;
Fernando cẩn thận đặt Sergio lên ghế phụ, hắn phải đưa anh đến bệnh viện gần nhất trước. Sau khi quyết định đưa anh đi trốn, Fernando bình tĩnh nghĩ về tình huống hiện tại. Thời gian họ có là đến chiều mai, hạn chót hắn đưa ra với Francesc. Trong khoảng thời gian này, hắn còn kịp đưa Sergio xử lý vết thương trên tay và những ngón tay gãy.Phải rời khỏi nơi này trước đã. Fernando đặt tay lên trán anh, kiểm tra nhiệt độ. Hắn thắt dây an toàn cho anh, lùi lại, nhưng Sergio đột nhiên hoảng loạn vươn tay cố nắm lấy hắn.Sergio không quen cẩn thận bảo vệ bàn tay. Cảm giác Fernando sắp rời đi, anh theo bản năng vươn tay. Ngón tay va vào vật cứng, cơn đau dữ dội suýt cắt đứt thần kinh, tiếng rên bật ra không kiểm soát.Fernando vội nắm tay anh nhẹ nhàng, an ủi, “Tao không đi, đừng sợ, tao đi lái xe, được không? Đưa mày đi. Đừng lo, tao không bỏ mày đâu, được chứ?” Sergio khẽ đáp, nét mặt dần giãn ra. Fernando hôn nhẹ lên ngón giữa tay phải của anh, cẩn thận đặt tay anh sang một bên. Ngồi vào ghế lái, hắn kéo Sergio tựa vào vai mình. “Đừng cử động tay nữa, giờ đi bệnh viện ngay,” Fernando dặn.Hắn lái xe vào nội thành, tìm bệnh viện gần nhất, rồi cõng Sergio xuống. Gọi cấp cứu, vừa đo thân nhiệt cho anh, vừa để bác sĩ xử lý vết thương trên tay. Bác sĩ kiểm tra tay Sergio, chụp X-quang, rồi nói với Fernando rằng tất cả ngón tay đều bị bẻ gãy cố ý, mức độ tổn thương khác nhau cho thấy từng ngón bị bẻ riêng lẻ. Tim Fernando thắt lại. Mới vài ngày trước, hắn còn nói với Sergio về việc bảo vệ đôi tay của một sát thủ, giờ đôi tay ấy lại bị bẻ gãy từng ngón một cách tàn nhẫn. Bác sĩ nói ngón tay anh chỉ gãy xương, mạch máu và gân không tổn thương nghiêm trọng, nên dù đau, nếu kiên nhẫn chăm sóc, sẽ hồi phục, nhưng di chứng là không tránh khỏi.Khi Fernando quay lại phòng cấp cứu, y tá đang băng bó cổ tay cho Sergio. Anh lặng lẽ nhắm mắt, tựa vào tường, có lẽ sốt cao đến mức chẳng còn sức kêu đau. Fernando nhớ lần mình băng bó cho anh, bị anh cắn mấy cái, giờ anh im lặng thế này, quả nhiên y tá được đối xử khác… Hắn lắc đầu, tự hỏi mình đang nghĩ gì vớ vẩn.“Ser, cảm thấy thế nào? Muốn uống nước không?” Fernando đến bên, cúi xuống hỏi.
Hơi thở Sergio nặng nề, hơi nóng phả lên mặt Fernando, nhưng anh vẫn đùa, “Thế mày còn đút cho tao không?”Fernando bất đắc dĩ xoa tóc anh, “Còn sức đùa à? Giờ thì không được, nghe lời, đừng quậy.”
Vết thương ở cổ tay chỉ là ngoài da, nhanh chóng được băng bó. Y tá lấy mấy thanh gỗ dẹt, cắt thành mười đoạn dài ngắn khác nhau. Bác sĩ nói trong giai đoạn đầu hồi phục, cần cố định ngón tay để xương mau lành. Ngón tay Sergio sưng to, Fernando không nhịn nhìn cảnh nối xương và băng bó, nên quay sang nhìn anh.Sergio vẫn nhắm mắt, vẻ mặt cố nén đau không giấu được. Fernando thấy rõ hàng mi run rẩy và đôi môi bị cắn đến thảm hại, cảm giác tội lỗi và đau lòng khiến hắn gần như nghẹt thở. Nếu không vì cái tát bốc đồng của mình… giờ nói vậy cũng muộn rồi. Hắn nhẹ nhàng giữ cằm anh, để anh thả lỏng, rồi đặt ngón trỏ của mình vào miệng anh. “Đừng cắn môi nữa, đau thì cắn tao này.” Hắn cảm nhận răng anh nhẹ nhàng chạm vào ngón tay, run rẩy, nhưng không cắn mạnh. Hắn quay mặt đi, mắt dần đỏ lên.Bác sĩ nói sốt cao của Sergio là do say nắng, cộng với hai ngày không ăn uống, nên nhiệt độ không giảm. Ông dặn Fernando cho anh uống thuốc hạ sốt và nấu món gì nhạt để anh ăn.
Fernando cảm ơn rồi vội vã lái xe rời đi. Đã nửa đêm, nghỉ ngơi tối nay là không thể, chỉ còn cách lái xe suốt đêm đến thành phố phía bắc. Muốn trốn triệt để khỏi cảnh sát, tốt nhất là rời Tây Ban Nha. Giờ đi máy bay rất khó, chỉ có thể đến các thành phố ven biển phía bắc, rồi tìm cách đi tàu.
Fernando tranh thủ sờ trán Sergio, nhiệt độ giảm chút ít, nhưng vẫn ở mức đáng lo. “Muốn ăn gì không? Từ hôm qua chưa ăn gì đúng không… Muốn gì cứ nói,” Fernando hỏi.Sergio lắc đầu, nói chẳng nuốt nổi gì, chờ ổn định rồi tính. Tay anh đau, nhưng anh chẳng để tâm. Giờ anh chỉ thấy vui. Anh nghĩ số phận chẳng tệ với mình, trong cái thế giới anh chán ghét, người duy nhất anh quan tâm hóa ra vẫn lo cho anh.“Fernando, mày tìm tao kiểu gì?” Anh khẽ hỏi.“Đừng nói nữa, nghỉ một lát đi,” Fernando nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh, nói.“Mày tìm tao kiểu gì?” Anh bướng bỉnh lặp lại.“Từ từ tìm từng chỗ một. Nghe nói tổ chức thả người ra thường sẽ giết, hay chọn nơi hoang vắng ở ngoại ô, nên tao tìm dần. Mất khá lâu mới tới được. Cửa nhà xưởng đó khép hờ, khóa bị cạy vứt bên cạnh, trông như mới có người đột nhập, nên tao vào,” Fernando kể.Sergio bĩu môi, “Là Iker, nó định giúp tao tìm người nhắn tin gì đó, hỏi tao có quen ai không.”
“Mày không nói gì sao?”“Nếu tao nói mấy ngày nay tao ở với mày, mày cũng chết thảm rồi,” Sergio khàn giọng. “Nên dĩ nhiên tao không nói.”Fernando hiểu anh lại bảo vệ mình, như hôm đối mặt với vụ đột kích hắn sắp đặt. Hắn muốn cảm ơn, nhưng “cảm ơn” nghe xa cách quá. Hắn bốc đồng dừng xe bên đường, cầm chai nước, uống một ngụm.“Giọng mày khàn hết rồi, bác sĩ bảo mày say nắng mất nước, phải uống nhiều nước hơn,” Fernando cười tinh quái.“Ừ?” Sergio chưa kịp phản ứng, môi đã bị Fernando phủ lên. “Hừ, mày đúng là đồ xảo quyệt…”“Này, nhớ uống nhiều nước đấy,” Fernando ngắt lời, lại cúi xuống.Chương 19:
Fernando dừng xe bên một nhà nghỉ nhỏ không bắt mắt ở thị trấn cách Madrid gần 500km về phía bắc khi trời vừa sáng. Xe đã được gắn biển số giả từng dùng cho công việc. Sergio tựa vai hắn vẫn chưa tỉnh, Fernando không muốn đánh thức, đành nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ anh tỉnh tự nhiên. Lái xe liên tục khiến Fernando kiệt sức, chỉ một lúc, hắn đã chuyển từ nghỉ ngơi sang ngủ sâu.
Sergio tỉnh dậy khi nắng chiếu lên mặt. Sau một ngày rưỡi kinh hoàng, anh bắt đầu sợ ánh nắng rực rỡ, vô thức giơ tay che. Ngón tay quấn băng cố định trên thanh gỗ trông cứng nhắc buồn cười, anh thở dài. Quay sang, anh bắt gặp gương mặt Fernando đang ngủ. Nghĩ đến việc hắn tìm mình lâu như vậy, lại lái xe cả đêm, ý định trêu chọc lập tức tan biến. Anh thật không ngờ Fernando lại chọn đưa anh trốn đi, con đường đầy rủi ro. Với bàn tay tạm thời không hồi phục, anh gần như thành gánh nặng. Giờ thì đồng cam cộng khổ rồi nhé, Sergio khẽ vui.Những ngày sống cùng Fernando, luôn là hắn chăm sóc anh. Sergio thường ngủ sớm, dậy muộn, hiếm khi ngắm hắn ngủ. Tóc vàng dài vừa phải của Fernando rũ xuống trán, má lấm tấm tàn nhang, da trắng hơn anh, môi đẹp hơn, cằm không gầy như anh. Thôi được, Sergio thừa nhận Fernando đẹp hơn mình một chút. Hàng mi để lại bóng mờ trên mặt, anh giơ bàn tay cứng nhắc, dùng ngón trỏ phải chạm nhẹ vào mi dài của Fernando, rồi lướt qua má hắn.“Tên háo sắc, mày làm gì?” Fernando vẫn nhắm mắt, bất ngờ lên tiếng, làm Sergio giật bắn.“Tao…” Sergio nghẹn lời, không chịu thừa nhận Fernando đẹp hơn, vội rụt tay, đổi giọng. “Xin lỗi, làm mày tỉnh rồi.”Fernando vươn vai độ lượng, “Không sao, dù sao tao cũng tỉnh rồi.” Hắn đưa tay xoa tóc Sergio, cười đểu, “Hóa ra mày thích sờ mặt người ta lén lút thế, không ngờ nhé.”“Tao… tao có đâu!” Sergio bị vạch trần, mặt đỏ bừng, trừng Fernando, giơ tay định đánh. Fernando nhanh tay giữ lại, “Cẩn thận, bị thương mà còn làm bừa.”Sergio bĩu môi trước giọng trách móc pha lo lắng của Fernando, quay đi, nhưng khóe môi khẽ cười.Fernando thuê một phòng đôi giá vừa phải ở nhà nghỉ. Thị trấn này không nổi bật, nếu cẩn thận che giấu thân phận, họ có thể ở lại một hai ngày, sau đó tiếp tục lên phía bắc, rồi quyết định đi tàu rời Tây Ban Nha hay lái xe sang Pháp.Dù không có quần áo thay hay hành lý cần thiết, cả hai đồng ý việc cấp bách là tắm rửa. Với bàn tay không cử động được, Sergio nghiễm nhiên được phục vụ miễn phí. Fernando cẩn thận gội đầu cho anh, ngón tay lùa qua tóc cảm nhận độ mềm mại, bất chợt muốn hôn. Sergio đầy bọt, ngơ ngác mở một mắt, giục Fernando, vẻ ngây thơ khiến hắn không nhẫn nhịn làm gì. Fernando nghĩ, Sergio là người cần được nhường nhịn và bảo vệ, hắn không nên thể hiện quá nhiều khao khát, anh cần sự kiên nhẫn và chăm sóc.Lau tóc cho Sergio bằng khăn khô, hắn hỏi, “Fer, sau này chúng ta đi đâu?”Fernando đáp, “Thật ra tao cũng không biết, đưa mày đi là quyết định bất ngờ… Nhưng tao nghĩ, trốn được bao xa thì trốn.”“…Rời Tây Ban Nha, mày thật sự không sao chứ?” Sergio lo lắng nhíu mày. “Công việc của mày thì sao? À, không phải còn bạn gái sao? Cha mẹ chắc cũng còn chứ? Những thứ đó, làm sao đây?”“Mày không cần lo. Công việc thì ổn định rồi tìm lại, tiền tiết kiệm của tao đủ dùng một thời gian. Bạn gái thì thật ra không có, hôm đó lừa mày thôi. Còn cha mẹ… họ ly dị rồi, mẹ rời Tây Ban Nha lâu rồi, bố từng là cảnh sát, chết vài năm trước.
Nên mày đừng nghĩ nhiều,” Fernando nói.“Thế mày có nơi nào muốn đến không?” Sergio hỏi tiếp.“Nơi muốn đến thì nhiều. Tao nghĩ định cư ở Hà Lan có lẽ không tệ… Nhưng ai biết được, cứ thoát khỏi cảnh sát đã,” Fernando đáp. “Còn mày? Muốn đi đâu?”“Tao à… tao cũng không biết,” anh trả lời. Thật ra… chỉ cần có mày là được. Sergio nghĩ. Mày đã kéo tao ra khỏi cái thế giới bẩn thỉu giam cầm tao, nên giờ thế giới của tao chỉ có mày. Mày là cả thế giới của tao. Sergio không biết giao phó cả thế giới cho một người là đúng hay sai, nhưng trong một ngày rưỡi như địa ngục ở nhà xưởng, chỉ cần nghĩ đến hắn, lồng ngực anh đã ấm áp. Có lẽ đó là tình yêu, dù anh chẳng biết yêu là thế nào.Fernando quyết định đi vào thị trấn mua đồ dùng cần thiết và vài bộ quần áo thay. Hắn gọi bữa sáng nhẹ cho Sergio, bảo anh nghỉ ngơi, nhưng Sergio nhất quyết đòi đi cùng. Yêu cầu của anh đơn giản đến mức không thể từ chối. Anh nghịch đĩa trứng chiên, ấp úng, “Sau này… mày có thể hứa không để tao một mình nữa không?”Fernando biết anh vẫn chưa quên được cái tát và bóng lưng hắn bỏ lại, sau đó là những cú sốc quá lớn. Đó là lỗi của hắn, hắn hiểu. Hắn cúi xuống, quen thuộc lùa ngón tay qua tóc anh, nhìn vào đôi mắt nâu trong veo như thủy tinh, nói, “Tao hứa.”Chương 20:
Thị trấn này không sầm uất, đường phố nhộn nhịp với những cửa hàng giá rẻ. Sergio quen nhìn hàng xa xỉ, giờ lại thích thú với mấy món đồ rẻ tiền. Ở một cửa hàng đồ gỗ, anh để ý một chiếc đèn lồng nhỏ, khung gỗ đào, lồng kính, có thể thắp nến hoặc đốt tinh dầu. Anh cầm ngắm hồi lâu, cuối cùng bảo Fernando đặt lại. “Chúng ta đang di chuyển liên tục, mang ít đồ không cần thiết thì hơn,” anh nói.Nhưng khi ra khỏi cửa hàng, Sergio mơ màng nói với Fernando, “Sau này, khi có nơi ở lâu dài, tao muốn treo một chiếc đèn như thế ở phòng khách. Ánh nến lung linh ấm áp hơn đèn điện nhiều.”
Fernando cảm thấy họ giống một cặp mới cưới đi chọn đồ nội thất, nói ý này với Sergio, nhưng chỉ nhận được cái lườm từ anh.Đã qua giờ ăn trưa, Fernando tháo pin điện thoại, nói với Sergio, “Chiều nay, cảnh sát Madrid có lẽ bắt đầu tìm tao. Thậm chí giờ có thể đã bắt đầu. Khi xác định cả hai chúng ta biến mất, chắc tối nay họ sẽ phát lệnh truy nã toàn quốc. Nhưng ở một nơi nhỏ bé thế này, cẩn thận một chút, chắc không bị phát hiện. Từ giờ, mỗi nơi chúng ta đến không được ở quá hai ngày.”“Chúng ta cứ trốn lên phía bắc à?” Sergio hỏi.“Tao nghĩ chúng ta nên thoát sang Pháp trước, ra khỏi nước sẽ an toàn hơn, rồi tính tiếp.”Sergio, với bàn tay không cử động được, lặng lẽ nhìn Fernando chọn đồ, chỉ thỉnh thoảng góp ý. Rồi anh hỏi, “Mày có lo không? Nếu chúng ta không thoát được?”“Lo chứ, nhưng đã đi bước này, không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần không hối hận, cứ tiến về phía trước là được.”“Nếu thật sự không thoát được, chắc tao chết mất,” Sergio nghĩ một lúc, nói. “Nếu vậy, không biết có thể chôn tao trên đỉnh núi không. Khi mày đến thăm tao, phải đến vào ban đêm, ở lại với tao cả đêm, rồi chúng ta có thể cùng…”Sergio muốn nói, cùng ngắm bình minh. Đó là ước mơ của anh. Nhưng chưa nói hết, Fernando đã ngắt lời, giọng hơi giận, “Ngu ngốc, không được nói vậy, nghe chưa?”Sao không để tao nói hết… Sergio thở dài, rồi mỉm cười, “Thôi được, tao biết rồi.”Francesc không đếm nổi đã gọi bao nhiêu cuộc cho Fernando. Rõ ràng nói chiều sẽ đi làm, sao nhà không người, điện thoại cũng không liên lạc được? Có chuyện gì sao? Hắn có tìm được Ramos không? Càng nghĩ càng bất an, Cesc lập tức gọi cho cục trưởng.Khoảng ba giờ chiều, Fernando và Sergio về nhà nghỉ, đổ đống đồ mua được lên giường. Ngoài bàn chải, khăn mặt và quần áo thay, Fernando còn mua một túi đồ ăn vặt cho Sergio. Mọi thứ như trở lại những ngày ở nhà Fernando, chỉ khác là giờ hắn cam tâm tình nguyện làm “bảo mẫu toàn thời gian”.“Fer, tao muốn ăn khoai tây chiên,” Sergio nói.“Được.” Fernando lấy một gói từ túi đồ ăn, xé ra, đút vài miếng vào miệng anh.“Ừm, cảm ơn, mở tivi cho tao đi.”“Được. Tao đổi kênh, thấy cái nào muốn xem thì nói.” Fernando xoa tóc Sergio, mắt đầy cưng chiều.“Fer, tao khát, muốn uống nước.”Fernando đang giặt đồ trong phòng tắm, lau tay, bưng cốc nước ra. “Muốn uống nước à? Muốn uống kiểu gì?” Hắn cười đểu, nhìn Sergio từ vẻ ngơ ngác chuyển sang lúng túng. “Này, đừng có lần nào tao muốn uống nước là mày lại nghĩ bậy…”“Tao có nghĩ gì đâu. Tao chỉ muốn hôn mày thôi,” Fernando hiếm hoi thẳng thắn. Sergio bối rối nhắm mắt, chờ đợi nụ hôn, nhưng Fernando chỉ khẽ vén tóc mái, hôn lên trán anh. “Tao không giống mày đâu, tên háo sắc.” Hắn đưa cốc nước đến môi anh, từ từ đút.“Ser, nếu không có chuyện lần này, mày định làm sát thủ bao lâu nữa?” Fernando tựa trên giường, Sergio gối đầu lên ngực hắn, chăm chú nhìn cổ tay vừa tháo băng. Vết thương bắt đầu lành, lộ ra lớp da hồng non.“Không biết, có lẽ đến chết,” Sergio nói, giọng nhẹ nhàng như không.“Tại sao?” Fernando ngừng lùa tay qua tóc anh.
“Công việc đó, đáng để làm đến chết sao?”“Mày nghĩ tao làm vì thích à? Mày nghĩ tao thích lấy mạng người đổi tiền?” Sergio đưa tay ra trước mặt Fernando, giục hắn băng lại. “Làm sao mà thích được. Đôi khi thân bất do kỷ. Nếu mày từ chối làm cho tổ chức, tổ chức sẽ lấy mạng mày. Hừ, mà người đó từng là người tao xem như cha…” Sergio đột nhiên im lặng. Người được xem như cha ra lệnh bẻ gãy tay anh, vứt anh trong nhà xưởng chẳng màng sống chết, thật nực cười.“Biết không, tao cũng mong có ngày dừng lại,” Sergio nghiêm túc nhìn Fernando. “Mỗi lần nhận nhiệm vụ không muốn làm, tao tự nhủ, rồi sẽ có ngày rời tổ chức. Khi đó tao có thể đi nơi mình muốn, tự do như chim trời. Cha đã bẻ gãy cánh tao từ đầu, nên tao khao khát bay hơn ai hết.”
Fernando cúi xuống, vùi mặt vào tóc anh thơm mềm. Nếu có thể, chúng ta cứ thế này đến chết, tao sẵn lòng.Việc ở nhà xưởng để lại di chứng lớn cho Sergio, phần nhiều ở tiềm thức. Đôi khi anh giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, bất kỳ âm thanh “tách” nào cũng khiến anh co giật thần kinh. Mỗi lần vậy, Fernando đau lòng ôm anh, an ủi đến khi anh bình tĩnh, đến khi anh ngủ lại.Nếu cánh mày bị bẻ gãy, để tao đưa mày bay. Fernando thì thầm bên tai Sergio đang ngủ.Chương 21:
Những nơi Fernando chọn dừng chân thường là các thị trấn yên bình, tránh xa sự ồn ào của thành phố lớn, dễ ẩn náu và mang lại cảm giác hạnh phúc bình dị. Dù đang bị truy nã toàn quốc, quá trình chạy trốn giống như một chuyến du lịch xa. Fernando thấy ảnh Sergio trên báo, đeo kính đen che nửa mặt, tóc dài bị gió thổi rối, nụ cười nhàn nhạt vẫn thu hút ánh nhìn trên tờ báo đen trắng.
Sergio chỉ vào ảnh mình, cười hỏi Fernando trông anh có ăn ảnh không, rồi chỉ vào kính, thoải mái nói, “Không lộ mặt ở nơi công cộng cũng có lợi, họ không biết bao giờ mới nhận ra tao.”Fernando lo lắng, “Nhưng tóc mày dễ nhận ra lắm.” Sergio từng nghĩ cắt tóc ngắn, nhưng Fernando tiếc, nói đó là phần hắn thích nhất ở anh. Thế là khi ra ngoài, Sergio buộc gọn tóc dài.
Fernando thấy, dù phải cẩn thận mọi nơi, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của họ. Sergio bớt bài xích ánh nắng, chỉ khi nghe âm thanh “tách” nhỏ lại vô thức bịt tai. Fernando kiểm tra tay anh mỗi ngày. Ngón tay cố định hai tuần hồi phục vượt mong đợi, đã cử động nhẹ, một tuần nữa có thể tháo thanh gỗ để tập phục hồi.Sergio vui vì tay mình hồi phục, nhưng đôi khi lại muốn chúng lành chậm hơn. Anh thích vẻ căng thẳng của Fernando khi anh kêu đau. Anh biết nghĩ vậy là ích kỷ, chỉ là anh muốn đắm mình trong sự chăm sóc của hắn thêm chút nữa. Anh là người thiếu an toàn, không quan tâm đến cái gọi là không gian trong tình yêu, anh chỉ muốn nắm chặt hơn.Một buổi chiều ấm áp, đường phố thị trấn vắng vẻ. Không có thói quen ngủ trưa, Sergio và Fernando đi dạo, bàn về điểm đến tiếp theo. Sergio cố ý bước chậm, đi sau Fernando. Khi hắn dừng chờ, hỏi tại sao, anh chỉ cười, nói sợ Fernando biến mất, phải luôn thấy hắn mới yên tâm. Fernando ngẩn ra, nhẹ nắm tay anh, “Vậy tao sẽ không biến mất.”Dưới sự nhường nhịn và chăm sóc của Fernando, Sergio gần như tan chảy. Anh thật sự nghĩ họ có thể mãi bước đi như thế.Tối đó, tắm xong, lau khô tóc, Sergio nằm xem tin tức, Fernando đang rửa mặt trong phòng tắm. Anh thấy áo Fernando rơi dưới sàn, bước qua nhặt, dùng cả hai tay khó nhọc. Có thứ gì rơi ra từ túi áo, kêu nhẹ. Sergio chưa từng thấy Fernando lấy thứ đó ra, nhíu mày, cúi xuống nhìn. Vỏ da màu bạc với chữ “Policía” đập vào mắt. Mở ra, ảnh Fernando, vẫn điển trai nhưng nghiêm nghị lạ lùng. Sergio ném tấm thẻ xuống, dùng áo phủ lên như chưa ai động, rồi nằm lại giường. Anh thấy cổ họng khô khốc, mất khả năng suy nghĩ.Fernando, cảnh sát, hóa ra là vậy.Đây là lý do họ gặp nhau sao? Sergio thấy mọi thứ bỗng rõ ràng. Tất cả là giả sao? Sự tốt đẹp của mày chỉ là diễn để đạt mục đích, đúng không? Như diễn kịch, những lời nói, những việc làm, đều được sắp đặt sẵn? Mày tính toán kỹ lưỡng, chỉ cần nhìn tao mắc câu, đúng không? Vậy mà từ đầu đến cuối, tao vẫn ngây thơ mơ mộng được sống mãi thế này. Đúng là Sergio Ramos, thế giới của tao luôn đầy dối trá và phản bội, phải không? Nhưng mày khóc gì chứ?
Sergio lật người, vùi mặt vào gối. Anh nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng, nghe Fernando mở cửa bước ra. Anh cảm nhận hắn dừng lại một lúc, rồi tiến đến. Chắc hắn giấu tấm thẻ rồi. Tay Fernando xoa đầu anh, lôi anh khỏi gối. “Không sợ ngạt chết à?”Sergio né ánh mắt hắn, nhưng bị hắn giữ cằm. “Sao thế, mắt đỏ thế này?”“Chắc lúc nãy lông mi rơi vào mắt, đau,” Sergio chớp mắt, nói bừa.“Thật à? Để tao xem.” Fernando cúi xuống định nhìn kỹ, nhưng Sergio bất ngờ tiến tới cắn môi hắn. Fernando ngạc nhiên, nhưng không từ chối, để anh gặm nhấm, hôn môi mình. Một lúc, Sergio buông ra, cúi mắt. Fernando khó hiểu nhìn anh, nghĩ anh chỉ trẻ con giận dỗi, đưa tay véo má anh.Sergio bất ngờ ôm cổ Fernando, kéo mạnh hắn xuống, lại chặn môi hắn. Fernando nhận ra anh khác thường, đẩy ra, lo lắng hỏi, “Rốt cuộc mày sao thế?” Sergio chỉ cười, hỏi, “Lần trước làm, mày nói gì?”Fernando sững sờ, Sergio cười khẽ, hôn lên cổ hắn, thì thầm bên tai, “Tay tao không cởi quần áo được đâu.”Lần thứ hai khác hoàn toàn lần đầu. Fernando nhớ buổi chiều đó, Sergio cứng nhắc như con rối để hắn điều khiển, nhưng tối nay anh dốc hết sức lấy lòng hắn.“Lần trước… mày nói gì?” Sergio thở hổn hển, lại hỏi câu chưa được trả lời.“Tao nói tao thích mày, đúng không?” Fernando cúi xuống, hôn lên đôi mắt còn đỏ của anh.“Chỉ thích thôi?” Sergio nhắm mắt, tìm kiếm đôi môi thoáng qua trên má.“Không, dĩ nhiên không,” Fernando dùng đầu lưỡi vẽ theo viền môi anh, “Tao yêu mày.”Mày yêu tao. Sergio bật cười. Không hài lòng vì anh mất tập trung, Fernando hôn sâu hơn. Mày yêu tao. Cảnh sát bảo mày nói thế à? Hay vì tao nhiệt tình nên mày cao hứng? Hay mày giống những kẻ giờ đã thành xác lạnh? Mày yêu tao, mày dựa vào đâu mà yêu tao?Nhưng tao yêu mày. Mày không biết tao yêu mày nhiều thế nào đâu.Chương 22:
Giấc mơ của Sergio chưa bao giờ có Fernando, nhưng hôm đó là ngoại lệ. Fernando ôm anh ngủ yên bình, nhưng Sergio trong vòng tay ấm áp của hắn lại càng cứng nhắc. Người ta nói lồng ngực ấm áp vì tình yêu, vậy nếu ngực tao ấm vì mày, thì mày ấm vì ai? Sergio mơ thấy Fernando thoát khỏi sự níu kéo của anh, buông tay anh ra. Anh cảm nhận cái lạnh lan từ tim ra tứ chi. Fernando chỉ xoa rối tóc anh, nở nụ cười dịu dàng nhưng tàn nhẫn.Sergio giật mình tỉnh khi cố nắm tay Fernando đang rời đi, cơn đau ở tay trái kéo anh về thực tại. Fernando bên cạnh chưa tỉnh, vẫn ôm anh, như muốn bảo vệ. Mày muốn gì từ tao? Sao lại nói trốn lên phía bắc, tìm nơi an toàn định cư, những lời khiến người ta mơ mộng? Nếu chỉ để lấy lòng tao… thì mày thắng thật đẹp. Mày biết không, giờ mày muốn gì tao cũng cho, tao chỉ sợ mày bỏ tao lại.Mày sẽ bỏ tao chứ, Fernando? Mày nói mày không biến mất. Tao thấy lạnh. Sergio rúc vào lòng hắn. Mày sẽ rời xa tao sao? Lúc đó, mày sẽ nói gì? Nói mày diễn kịch, nói mày lừa tao?Sergio nhắm mắt, cố thuyết phục mình đừng nghĩ lung tung, nhưng ký ức không buông tha. Anh nhớ rõ ngày rưỡi như địa ngục trong nhà xưởng, Fernando là con bài duy nhất anh nắm chặt trong lòng bàn tay ướt mồ hôi, là hơi ấm duy nhất bên anh trong đêm đen. Hạnh phúc đến nhanh, chỉ để anh chờ một ngày rưỡi, nhưng sao quá khứ cũng qua nhanh thế? Mày có biết, đau lắm không? Mày có biết không?Trong bóng tối, Sergio lờ mờ thấy gương mặt Fernando, hàng mi khẽ động theo nhịp thở, rồi anh bất chợt cười. Dù mày giả vờ, cũng không sao, tao chỉ muốn bây giờ, như thế này, được không? Anh cúi xuống, trán chạm trán Fernando, chạm mũi hắn. Chỉ cần mày không bỏ tao, tao sẽ giả vờ chẳng có gì, được không?“Mày sẽ bỏ tao chứ? Mày không làm thế, đúng không?” Sergio tự do nói.Đáp lại là sự im lặng khiến anh hoảng loạn, vài giây dài như cả đời.Fernando có cảm giác bất an khó tả. Sergio của hắn thường bắt hắn làm mọi thứ, tìm cách tận hưởng sự chăm sóc. Nhưng từ tối qua, anh lạ lùng, không còn đòi ăn uống, không còn thử xem hắn lo cho anh thế nào, chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, đôi khi hỏi những câu vu vơ.“Mày nói xem, sau này ngoài nhà mình trồng hoa gì? Hoa diên vĩ hay tulip?” Mắt Sergio bỗng sáng lên.“Ừ?” Fernando đang thu dọn hành lý đơn giản—họ sắp đến gần dãy Pyrenees—lơ đãng đáp, “Nghĩ chuyện này giờ có sớm quá không?”
Sergio im lặng. “Vậy hoa diên vĩ nhé?” Anh nói sau một lúc.“Ừ, nếu mày thích,” Fernando đáp. Ánh mắt Sergio vừa sáng đã vụt tắt. Mày chưa từng nghĩ đến, đúng không? Cũng phải, mày đâu quan tâm. Nhưng mày không biết, từ khi mày nói chúng ta có thể tìm nơi yên bình định cư, tao đã nghĩ rất nhiều. Tao nghĩ về màu sơn cho ngôi nhà, treo ảnh hay tranh dầu trong phòng, vườn trồng tulip hay diên vĩ. Tao nghĩ có thể mở một nhà hàng nhỏ, bán cơm hải sản. Nếu mày thích, chúng ta có thể nuôi thú cưng, thậm chí nhận nuôi một hay vài đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi. Tao muốn rửa sạch đôi tay đầy máu, không bao giờ chạm vào khẩu súng đã theo tao bao năm, để mày đưa tao đi ngắm bình minh tao luôn khao khát, bao nhiêu lần cũng được.Mày chưa từng nghĩ đến, đúng không? Nếu mày nghe được, mày sẽ cười tao chứ?“Khi rời Tây Ban Nha, sẽ an toàn hơn nhiều, vì cảnh sát không đoán được hướng chúng ta đi, tìm chúng ta sẽ khó hơn,” Fernando lật báo, tin truy nã đã bị đẩy vào góc. Đích đến của họ là biên giới Tây Ban Nha và Pháp, dãy Pyrenees.
Ngón tay Sergio lướt qua chữ “Pyrenees” trên bản đồ, nhớ đến những bức ảnh đẹp từng thấy. Nếu được ngắm bình minh ở đó, chắc tuyệt vời lắm. “Fernando, chúng ta cùng…” Anh định nói lần thứ hai về giấc mơ.“Ser, đưa bản đồ đây, hình như tao đi lạc rồi.” Lại bị ngắt lời một cách tự nhiên.Chúng ta cùng lên núi ngắm bình minh, được không? Trên núi lạnh, nhớ mang lều và chăn dày, chúng ta có thể tựa vào nhau cả đêm. Nếu tao buồn ngủ, mày có thể véo má không cho tao ngủ. Nếu mày ngủ quên, tao sẽ cắn mày đấy. Chúng ta quấn chung một cái chăn, nói về những chuyện đã qua, lên kế hoạch cho tương lai. Khi mặt trời mọc, tao muốn ôm mày, nói câu tao yêu mày mà tao chưa từng nói. Tao đã mơ cảnh này rất lâu.
Mày thấy thế nào, mày có mong chờ như tao không? Hay mày sẽ cười tao giống cô gái đang yêu?Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng của tao. Sergio nhìn ra cửa sổ, cành cây lướt qua, để lại bóng mờ ngắt quãng trên mặt anh. Tao yêu mày, Fernando, dù chưa nói với mày. Tao muốn mày mãi ở bên tao. Tao không để mày rời xa tao. Cái giá nào cũng được, tao chỉ cần mày ở lại.Fernando tháo thanh gỗ cố định tay Sergio gần ba tuần, nhẹ nhàng giúp anh cử động từng ngón. Không còn đau nhiều, có thể uốn cong nhẹ, hồi phục tốt ngoài dự đoán. Sergio lặng lẽ nhìn bàn tay trắng đi vì băng bó, một cảm xúc lạ trào lên. Cái tát ấy in sâu trong ký ức anh, chỉ là thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, che lấp vết sẹo đó. Nhưng giờ, nhìn bàn tay dịu dàng của Fernando, anh không kìm được nhớ đến sức mạnh tàn nhẫn của nó hôm ấy.Mày từng dùng bàn tay đó tát mạnh vào mặt tao, ngay sau khi nói thích tao. Mày bỏ lại tao say khướt và dứt khoát rời đi.Vậy… tao dựa vào đâu để tin mày? Dựa vào đâu để tin mày không bỏ tao lần nữa?Fernando đưa Sergio đến một nhà nghỉ cách dãy Pyrenees mười phút đi xe, rồi ra ngoài hỏi về việc rời Tây Ban Nha sang Pháp. Trước khi đi, Sergio gọi giật, “Fer… mày yêu tao không?”“Dĩ nhiên, nghe lời, ở đây một lát, tao về ngay.” Fernando vội hôn trán anh rồi đi.—Mày hứa không để tao một mình.Sergio mất một lúc mới cầm được ống nghe điện thoại nhà nghỉ, cố nhấn số báo cảnh sát.“Alo, tôi là Sergio Ramos,” anh liếm môi, khàn giọng nói.Để mày không bỏ tao. Thà rằng… chúng ta cùng chết.Sergio nở nụ cười rạng rỡ với Fernando vội vã trở về, cuối cùng nói được giấc mơ hai lần bị ngắt. “Mày biết không, Fernando, tao thật sự muốn cùng mày ngắm bình minh một lần.”Chương 23:
Sau khi nghe yêu cầu của Sergio, Fernando chẳng chút do dự mua ngay một chiếc lều để chuẩn bị cho buổi cắm trại tối nay. Hắn có một linh cảm chẳng lành, nhưng không thể nói rõ đó là gì. Hắn nhận ra những thay đổi tinh vi ở anh, nhưng không hiểu nguyên nhân, nên chỉ biết cố gắng hết sức đáp ứng mọi yêu cầu của anh. Dù sao, ngắm bình minh trên núi cũng là một mong muốn đơn giản.Cả hai lần đầu tiên đến dãy núi Pyrenees. Họ hỏi thăm người dân địa phương một chút, xác định điểm đến trên bản đồ. Lo lắng cho vết thương cũ ở ngón tay của Sergio có thể tái phát, Fernando đề nghị đi cáp treo lên núi, nhưng anh nhất quyết muốn tự mình leo, bảo rằng như vậy mới thú vị. Fernando suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.Trong lúc leo núi, Sergio luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Fernando nghĩ, kể từ vụ việc đó, đã lâu lắm rồi hắn không thấy anh cười như vậy. Hắn cẩn thận đi sau anh, kịp thời đỡ lấy mỗi khi anh chập choạng. Sergio quay lại, giọng hơi bực bội: “Tao không nói là muốn mày đi trước tao?” Fernando tiến lên, tháo dây buộc tóc của anh, dùng tay nhẹ nhàng chải tóc anh ra. Né tránh câu hỏi, hắn dịu dàng nhìn anh: “Khi không có ai, cứ để tóc xõa đi. Tao thích mày để tóc xõa hơn.”Sergio suýt nữa lạc lối trong ánh mắt dịu dàng của hắn. Anh khẽ đẩy tay Fernando ra, dùng bàn tay hơi cứng nhắc nâng mặt hắn lên. Trên má Fernando lấm tấm vài nốt tàn nhang, Sergio khẽ cười, áp má mình vào má hắn. Fernando cảm nhận đầu ngón tay mềm mại của anh lướt qua mặt mình, ánh mắt anh ánh lên nỗi buồn không thể kìm nén.“Đi thôi… không thì trời tối trước khi tới nơi mất,” Sergio bất ngờ rút tay lại, quay người tiếp tục leo lên.Sergio… mày bị làm sao thế? Nhìn bóng lưng anh, Fernando đột nhiên cảm thấy anh đang ngày càng xa cách. Vừa rồi, trong ánh mắt anh, hắn đọc được mùi vị của sự chia ly. Hắn bước nhanh đuổi theo, nắm chặt tay anh.“Tao nghĩ, tao nên dắt mày thì hơn,” hắn nói. Sergio, không phải chỉ mày sợ đối phương biến mất đâu.Trên một khoảng đất trống rộng rãi, Fernando dựng lều. Sergio ngồi yên một bên, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin trong tay anh nhẹ nhàng xé toạc màn sương mỏng, vẽ nên những vệt bạc trong không khí. Sắp rồi, bình minh. Chỉ một chút nữa là thấy được. Sergio căng thẳng liếm môi, liếc nhìn đồng hồ. Chắc chưa đến nhanh vậy đâu, vẫn còn thời gian. Nhưng anh lại không muốn bình minh đến quá sớm. Anh nghĩ, anh vẫn rất sợ phải đối mặt với khoảnh khắc nói hết sự thật với Fernando.“Ser, lều dựng xong rồi!” Fernando hài lòng ngắm tác phẩm của mình, cười gọi Sergio. Nhiệt độ trên núi rất thấp, hắn khoác áo khoác đã chuẩn bị sẵn lên người anh, rồi còn quấn thêm chăn cho anh.
“Này… có cần quấn tao thành bánh chưng thế không?” Sergio nhướn mày nhìn Fernando, cố sức gỡ chăn ra, rồi kéo hắn vào cùng quấn chung. “Tay mày lạnh quá…” Anh nắm tay hắn, ôm vào ngực, ra sức xoa cho ấm.“Còn bao lâu nữa đến bình minh?” Fernando vươn vai cho đỡ mỏi cổ, rồi thả lỏng dựa vào Sergio.“Chắc hơn năm tiếng nữa,” Sergio đáp. “Mệt rồi hả? Mệt thì ngủ một chút đi.”Fernando ngáp dài, dụi mắt. “Mệt… nhưng không ngủ được. Lỡ cả hai ngủ quên thì bỏ lỡ mất.”“Yên tâm, không sao đâu. Ngủ một chút đi,” Sergio nói, đưa tay nhẹ che mắt Fernando. “Tao nhất định sẽ gọi mày dậy.”Vậy đây là cơ hội cuối cùng để ở bên nhau, đúng không? Thật không nỡ. Nếu tao giết mày, mày sẽ trách tao chứ? Nếu lý do là vì tao yêu mày, yêu mày rất nhiều? Như vậy, chúng ta có thể mãi mãi bên nhau. Mày sẽ không bao giờ rời xa tao nữa. Mày sẽ mãi là cả thế giới của tao, là hơi ấm duy nhất tao nắm trong tay. Chúng ta không cần phải trốn tránh nữa, được không? Sergio nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên lông mi Fernando. Nhưng tao không nỡ… Fernando, tao yêu mày nhiều đến thế. Tao không làm được… Dù biết mày là nội gián của cảnh sát, tao vẫn không làm được.Cảm giác nóng rát nơi hốc mắt khiến Sergio nhận ra mình lại khóc. Anh cười, tại sao từ khi gặp Fernando, nước mắt của anh lại nhiều như vậy? Anh nhớ lần bị tấn công bất ngờ sau khi cùng Fernando đi siêu thị, chắc chắn cũng là kế hoạch được sắp đặt. Nực cười là anh đã cố gắng hết sức để bảo vệ hắn. Anh sợ vì mình mà hắn bị tổn thương. Thậm chí anh còn làm món cơm hải sản để xin lỗi, đến mức làm bỏng mắt. Anh nhớ tất cả, còn hắn thì sao? Khi đó, hắn đã nghĩ gì?Đêm trên dãy Pyrenees tĩnh lặng, như thể chỉ có hai người họ, dường như đang tích tụ sức mạnh cho sự ồn ào sau này. Tay Sergio chạm vào báng súng ở thắt lưng. Anh từng nghĩ mình sẽ không bao giờ dùng đến nó nữa, nhưng giờ anh còn một sứ mệnh cuối cùng. Anh phải giết Fernando, để hắn không bỏ rơi anh. Anh thà để cả hai cùng chết. Ngón tay vừa mới cử động được cầm súng rất khó khăn, một tay không thể lên đạn, nhưng không sao, anh vẫn còn thời gian. Anh sẽ đợi đến khi mặt trời mọc. Anh muốn như điều mình luôn mơ ước, vào khoảnh khắc bình minh, ôm chặt Fernando – lần cuối cùng – và nói câu “Tao yêu mày” mà anh luôn nợ hắn. Xin lỗi, Fernando, sẽ không đau đâu, chỉ một khoảnh khắc thôi, tao sẽ đến ngay, được không?Tao chưa từng yêu ai, cho đến lần gặp gỡ được sắp đặt ấy. Tao nghĩ mình có thể chịu đựng sự bỏ rơi của bất kỳ ai, cho đến khi cái tát của mày vang lên trên mặt tao. Lần này, đi cùng tao nhé. Chúng ta có thể bắt đầu lại, sống tự do như mình muốn.Sergio nhắm mắt, cảm giác tựa vào Fernando thật ấm áp, thật an yên. Thật ra, nếu thời gian dừng lại ngay lúc này cũng được. Nếu như trong Alice ở xứ sở thần tiên, tao có thể khiến đồng hồ dừng lại như Thợ Làm Mũ, tao sẽ giả vờ như chưa thấy gì, cứ thế tựa vào nhau, mãi mãi bên nhau. Cho đến khi chết.Chương 24:
Sergio nhạy bén nhận ra tiếng động cơ trực thăng vù vù, nhưng vẫn nhắm mắt, không muốn mở. Hừ, nhanh vậy sao… Anh cười đau đớn. Có thật là đến chết cũng không được ngắm bình minh không? Anh bất đắc dĩ mở mắt, nhìn đồng hồ: bốn rưỡi sáng. Chỉ cần thêm một chút nữa, chưa tới một tiếng, mặt trời sẽ mọc. Ngay cả cơ hội này, tao cũng không xứng có sao?“Fernando, dậy đi,” Sergio nhẹ vỗ vai hắn, dịu dàng nói.“Hử… bình minh rồi à?” Fernando dụi đôi mắt ngái ngủ, nheo mắt nhìn quanh. “Vẫn tối lắm mà…”“Này, không dậy là cảnh sát tới ngay bây giờ đấy. Tao còn chuyện muốn nói với mày,” Sergio cười hiền.Fernando lập tức tỉnh táo. Cảnh sát? Tới ngay? Sao có thể… Họ không thể tìm ra chỗ này nhanh thế được. “Sergio, mày nói cảnh sát sắp tới là sao? Làm sao có thể…?”“Đến lúc này rồi, nói thật đi, Fer,” Sergio nói. Anh đứng dậy, đối diện với cơn gió lạnh buốt trên núi, tóc bay che mắt. “Mày và bọn họ là một phe, đúng không? Mày cũng là cảnh sát, đúng không? Mày định lừa tao đến bao giờ?”“Không phải vậy, Ser, nghe tao…” Đầu óc
Fernando trống rỗng, tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán. Hắn không sợ bị cảnh sát truy đuổi, nhưng Sergio tuyệt đối không được hiểu lầm hắn! Hắn đã từ bỏ tất cả vì anh, sao anh có thể hiểu lầm hắn? “Không phải như mày nghĩ, tao không…”“Cuộc gặp của chúng ta, mọi chuyện sau đó, đều là kế hoạch, đúng không?” Sergio gạt tóc trước mắt, cười nhạt. “Tất cả là giả, phải không? Tất cả đều được sắp đặt, đúng không? Mày nói mày yêu tao… cũng là giả, đúng không?” Sergio ngạc nhiên nhận ra giọng mình lúc đó yếu ớt đến thế. Anh cố nâng cao giọng để che giấu tiếng khóc, nghe như gào thét. “Giả đúng không? Giả hết đúng không? Mày lừa tao! Mày lừa tao! Mày cũng lừa tao!”“Bình tĩnh đi, Ser, bình tĩnh, chúng ta chạy trước đã, được không? Tao sẽ giải thích rõ, được không?” Fernando nghe tiếng hét xé lòng của Sergio, những âm thanh ấy như khắc vào tim hắn. “Đừng khóc, được không, không phải như mày nghĩ đâu…”“Tao không có! Tao không khóc vì mày!” Sergio ra sức dụi đôi mắt đỏ hoe, nước mắt càng rơi nhiều hơn trên mu bàn tay. Anh cắn môi chịu đau ở ngón tay, rút súng từ thắt lưng. “Đi cùng tao, Fernando… đừng bỏ tao một mình…”“Tao không bỏ đâu, được không? Tao hứa,” Fernando nói, từ từ tiến lại gần, cố làm anh bình tĩnh.“Tao không tin mày nữa!” Sergio do dự một giây, rồi lắc đầu điên cuồng, lùi lại, không cẩn thận vấp phải rễ cây nhô lên, mất thăng bằng ngã ra sau. Anh theo bản năng chống tay, nhưng khi tay trái chạm đất, cơn đau nhói khiến anh rụt tay lại như bị điện giật.“Cẩn thận tay mày…” Fernando xót xa chạy đến, kéo tay anh, nhưng bị anh đẩy mạnh ra.“Đừng đụng vào tao!” Sergio giơ súng chĩa vào Fernando. Tại sao vẫn không ra tay được? Anh đau đớn nhắm mắt. Tại sao? Nhanh lên, hắn lừa anh, sao không ra tay? Anh hít sâu một hơi. Khi giết những người khác… làm sao để nhẫn tâm? Anh cần một cái cớ. “Fernando… mày từng nói mày yêu tao, đúng không?”“Đúng. Tao yêu mày. Tao không lừa mày,” Fernando kiên định nói. Ba từ ấy suýt khiến Sergio dao động.“Vậy…” Sergio nhắm mắt, nở nụ cười rạng rỡ, từng chữ nói: “Mày sẵn sàng chết cùng tao không? Ngay bây giờ.”Đó là điều mày muốn, đúng không, Sergio? Sao mày ngốc thế? Sao không nói thẳng với tao khi biết thân phận tao? Mày chỉ sợ bị bỏ rơi, sợ bị phản bội, đúng không? Nên đây là cách mày giữ tao, đúng không? Mày muốn chúng ta cùng chết? Mày ngốc thật, chỉ để giữ tao bên mày, đúng không? Hóa ra mày yêu tao nhiều đến vậy, mà tao giờ mới hiểu.“Được thôi,” Fernando bất ngờ cười nhẹ nhõm. Tao đã chẳng còn gì, chết cùng mày thì đã sao?
Sergio không động đậy, từ từ lên đạn. Fernando vẫn mỉm cười, rồi chậm rãi nhắm mắt. Tao thật sự yêu mày.Fernando nghĩ, hắn chẳng còn gì để tiếc nuối. Hắn biết tay súng của Sergio chuẩn đến mức nào, sẽ không đau lâu đâu. Nếu có thể mãi bên nhau thế này, cũng tốt. Hắn chờ tiếng súng, nhưng sau một khoảng lặng, chỉ nghe tiếng nức nở không kìm được của Sergio. Fernando mở mắt, thấy khẩu súng bị vứt sang một bên, Sergio ngồi xổm, co người lại, run rẩy. Hắn tiến tới, ôm anh vào lòng. “Ngốc, sao không bắn?”“Tao tin mày… Fer, mày là người duy nhất không nói dối tao…” Sergio dồn hết sức ôm chặt
Fernando. “Tao tin mày. Tao không nỡ để mày chết… Tao yêu mày, yêu mày rất nhiều…”“Ser, mày biết không, tao luôn muốn hỏi mày: giờ mày đã biết cuộc gặp của chúng ta là sắp đặt, mày có hối hận không?”“Tao…” Giọng Sergio bị át đi bởi tiếng ồn ào. Một đám cảnh sát xuất hiện trong tầm mắt, vội vã tiến đến. Sergio sững người vài giây, đẩy mạnh Fernando ra, nhanh chóng nhặt khẩu súng, đứng dậy. Fernando ngạc nhiên nhìn anh, chẳng phải họ nên cùng đối mặt sao? Nhưng vẻ mặt Sergio đột nhiên lạnh lùng, anh nhìn đám cảnh sát bao vây và những nòng súng lạnh lẽo, nở nụ cười giễu cợt.“Tao biết ngay mày sẽ phản bội tao!” Sergio bất ngờ hét lên với Fernando. Hắn nhướn mày, không hiểu. “Tại sao mày phản tao? Được rồi… hồi đó đúng là tao ép mày đưa tao trốn, nhưng tao đối xử với mày tốt như thế, tại sao mày báo cảnh sát? Tao đã hứa rời Tây Ban Nha sẽ thả mày mà!” Sergio lại hét lên bằng giọng xé lòng.
Đám cảnh sát xung quanh đều mang vẻ mặt như nhìn con mồi sắp bị bắt. Sergio nhớ mình từng có biểu cảm đắc ý tương tự khi đối diện với những kẻ cầu xin trước lúc chết. Lúc này anh mới nhận ra, hóa ra biểu cảm ấy thật tàn nhẫn.“Đây là do mày ép tao!” Sergio gào lên.Anh lén ra dấu im lặng với Fernando, kín đáo nháy mắt. Trên mặt anh hiện lên nụ cười tinh nghịch quen thuộc. Fernando nghe anh nói khẽ, chỉ đủ cho hai người nghe: “Câu trả lời của tao là, không bao giờ.”Cơn đau ở ngón tay dường như đã biến mất, anh vững vàng giơ súng nhắm vào Fernando. Lập tức vang lên tiếng cảnh báo: “Đếm đến ba, bỏ súng xuống, nếu không chúng tôi bắn! Một…”“Sergio, mày… đừng!” Fernando cuối cùng hiểu ý định của anh. Làm ơn đừng, đừng bỏ tao lại…“Hai…” Tiếng lên đạn vang lên lách cách quanh hắn, nhưng hắn không còn sợ nữa.Xin lỗi, Fernando, tao yêu mày nhiều thế, sao nỡ để mày chết. Để tao rời khỏi thế giới đầy dối trá và phản bội này một mình thôi. Ít nhất tao biết mày thật sự yêu tao, vậy là đủ rồi. Vậy là tốt lắm rồi.“Ba…”Tiếng súng vang lên át hết mọi âm thanh trong tai Fernando. Thế giới trước mắt hắn như mất đi màu sắc. Hắn nhìn cơ thể Sergio bỗng mềm nhũn, như con rối bị cắt dây. Hắn thấy nụ cười đẹp đẽ trên môi anh, như trẻ sơ sinh, tràn đầy cảm kích với thế giới. Nhưng hắn biết anh căm ghét thế giới này. Hắn biết trái tim anh đã tan vỡ trong bức tường đồng dựng nên từ dối trá và phản bội, vỡ đến mức không thể nhặt lại, không thể ghép lại. Hắn biết nụ cười ấy dành cho hắn. Chỉ cho hắn. Thế giới của Fernando đột nhiên mất đi âm thanh.Mặt trời dường như đã mọc. Fernando quay lại, nhìn thẳng vào tia nắng đầu tiên của bình minh. Ánh sáng xuyên qua mây mạnh mẽ, làm mắt hắn đau nhói, đau đến chảy nước mắt. Hắn tiến đến gần Sergio, quỳ xuống, vùi mặt vào mái tóc dài mềm mại của anh. Này, Sergio, tao thật sự thích tóc mày. Mềm mại, mượt mà, đẹp đến mức chạm vào là không muốn buông.“Fernando, không sao rồi, mọi chuyện kết thúc rồi,” giọng Francesc vang lên bên tai, rồi hắn cảm thấy mình bị kéo ra khỏi Sergio. “Cảnh sát sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa. Mình đã lo liệu hết. Lần báo cảnh sát cuối cùng có thể xem như tự thú, còn lời cuối của Ramos có thể làm bằng chứng nó ép cậu đưa nó trốn. Không sao rồi, Fernando…”Nhìn gương mặt người bạn lâu năm, Fernando cuối cùng không kìm được, bật khóc nức nở.
“Sao lại không sao… Sao có thể không sao… Cesc, mày biết tao yêu nó đến mức nào không…”Hắn bò lại bên Sergio, ra sức gạt những bàn tay định mang anh đi, ôm chặt anh vào lòng. Máu nóng thấm ướt má và tay hắn, hắn cố mỉm cười, hôn nhẹ lên trán anh, dịu dàng nói: “Nhìn kìa, Sergio, mặt trời mọc rồi.”— Giờ mày biết cuộc gặp của chúng ta là sắp đặt, mày có hối hận không?— Câu trả lời của tao là, không bao giờ.
Mặt trời đã mọc, ấm áp, rực rỡ, Sergio yêu quý, mày thấy không?Chương 25:
Nhiều năm sau, khi Fernando nghĩ lại về những ảnh hưởng sâu sắc mà câu chuyện ấy mang đến, hắn ngạc nhiên vì không liệt kê được nhiều như tưởng. Hắn không thể chấp nhận bất kỳ ai có mái tóc dài mềm mại, dù là đàn ông hay phụ nữ. Hắn yêu hoa diên vĩ, khi ở một mình thường lấy ra một bản thiết kế cũ kỹ với góc đã ngả vàng, xem kỹ lưỡng và mỉm cười. Hắn sợ ánh nắng đầu tiên của bình minh. Hắn vẫn là cảnh sát, truy quét các băng nhóm tội phạm, săn đuổi những sát thủ và gián điệp làm việc cho chúng. Hắn học được cách đối mặt với mọi thứ bằng thái độ nhẹ nhàng, như mây trôi gió thoảng.“Fernando, bảy năm rồi, mày vẫn không quên được…” Trong lúc uống rượu, Francesc nhìn đôi mắt không còn nụ cười vui vẻ của hắn, khẽ thở dài.Fernando cắt lời: “Đừng nói. Mày biết tao không mạnh mẽ đến thế.” Ít nhất không đủ mạnh để thoải mái nhắc đến cái tên ấy khi uống rượu với bạn cũ. Nhưng, bảy năm rồi.Fernando vuốt ve những bông diên vĩ trên bệ cửa, nghĩ mà không tin nổi. Bảy năm, trôi qua nhanh thật. Người ta sống bên nhau bảy năm thường cảm thấy mệt mỏi vì nhau. Hắn và Sergio xa nhau bảy năm, nhưng nỗi nhớ vẫn như ngày đầu, năm này qua năm khác. Trong bảy năm, hắn đối mặt vô số tội phạm giống Sergio, ánh mắt họ hoặc đầy hối hận, hoặc khinh miệt, hoặc hung bạo. Nhưng hắn không bao giờ thấy lại một đôi mắt trong trẻo như thế nữa.Khi mọi chuyện vừa kết thúc, sở cảnh sát định trao cho hắn một giải thưởng cao quý, tên dài ngoằng, nói là để vinh danh việc hắn bất chấp nguy hiểm trừ hại cho dân. Francesc đã đấu tranh rất lâu để giành cơ hội này cho hắn. Thực ra, hắn chẳng muốn cái danh hão ấy, nhưng không nỡ từ chối lòng tốt của Cesc, đành miễn cưỡng dự lễ trao giải. Buổi lễ long trọng đến mức buồn cười, mọi thứ suôn sẻ cho đến phần phát biểu cảm ơn.Trên sân khấu cao giữa hội trường, trước toàn thể cảnh sát Madrid, Fernando không thể đọc hết bài phát biểu Cesc viết cho hắn. Hắn vấp phải cái tên ấy. Mười một chữ cái in hoa như sống dậy, hóa thành lưỡi kiếm đâm vào mắt hắn, xuyên thấu tâm hồn. Hắn đứng sững, miệng lắp bắp, nhìn hội trường im phăng phắc, rồi trong đám đông, hắn thấy gương mặt vừa quen vừa lạ của anh. Anh mỉm cười nhạt, ngẩng cằm kiêu hãnh nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm nỗi buồn. Hắn bật khóc, ôm mặt ngồi xổm, vài tờ bài phát biểu rơi lả tả.“Sao lại không sao… Sao có thể không sao… Cesc, mày biết tao yêu nó đến mức nào không…” Francesc nhớ tiếng khóc tan nát của bạn sáng hôm ấy, bước tới ôm vai bạn đang run rẩy, lặp lại: “Không sao rồi… Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Mọi thứ sẽ ổn.Sau đó, với người ngoài, Fernando dường như thật sự ổn. Nhưng Francesc biết những bông diên vĩ hắn chăm chút tỉ mỉ là vì ai. Hắn cũng biết sự dịu dàng và nụ cười chân thật mà Fernando giấu kín là dành cho ai. Hắn không chôn cất Sergio trên núi như từng nói, nghĩ rằng như thế quá cô đơn. Sergio không hợp với sự cô đơn, và hắn không nỡ để anh ở lại một mình trên ngọn núi lạnh lẽo. Hắn chọn một nghĩa trang bình dị, ấm áp như khu vườn yên tĩnh. Bia mộ của anh là đá cẩm thạch trắng đơn giản, chỉ khắc tên, ngày sinh, ngày mất. Do thường xuyên được vuốt ve, các cạnh khắc lõm mòn nhẵn bóng.Fernando không đến thường xuyên. Hắn tự tay trồng những khóm diên vĩ xanh quanh bia mộ. Mùa khô, người giữ vườn tốt bụng sẽ tưới nước chăm sóc. Khác với những ngôi mộ khác có cây thánh giá hay tượng thiên thần, trước mộ anh chỉ có một chiếc đèn lồng gỗ nhỏ đơn độc, như muốn kể một câu chuyện buồn cho người qua đường.Bảy năm qua, Fernando có đủ tiền mua một căn hộ rộng rãi hơn, nhưng hắn vẫn ở lại căn nhà cũ kỹ. Hắn thích tự làm món cơm hải sản ngon lành. Francesc trêu rằng mãi đến giờ hắn mới biết tự yêu thương bản thân. Lúc ấy, Francesc đang bận đấu trí với một gã sát thủ tên Piqué. Nghe nói lần đầu giao đấu, Piqué đeo mặt nạ hề, lẻn thoát ngay trước mắt Cesc. Không nuốt trôi cục tức, Cesc nhiều năm sau đó luôn đặt việc bắt Mr. Clown làm ưu tiên hàng đầu.Ngoài gói đồ giấu sâu trong tủ, những bông diên vĩ luôn xuất hiện ở nơi hắn ở, Fernando còn giữ một bản thiết kế do chính tay hắn vẽ. Đó là một mảnh đất trống dưới chân núi Pyrenees, nơi dựng một căn nhà màu cam, bên ngoài đậu chiếc xe cũ kỹ đầy sẹo của Fernando. Gần đó là xích đu và cầu trượt đơn sơ cho lũ trẻ quanh vùng chơi đùa. Hắn nhớ Sergio từng nói muốn treo một chiếc đèn lồng gỗ trong nhà.Bản vẽ chẳng chút kỹ năng ấy, Fernando giữ suốt bảy năm. Năm đầu sau khi Sergio ra đi, hắn từng muốn biến nó thành hiện thực, thậm chí nghĩ sẵn cách bố trí nội thất. Hắn chắc chắn Sergio sẽ thích nơi đó. Nhưng cuối cùng, hắn từ bỏ. Đó là giấc mơ của cả hai, để hắn thực hiện một mình, chẳng phải quá tàn nhẫn sao? Hắn hơi sợ hãi. Hắn thật sự không mạnh mẽ đến thế.Sau này, khi đến thăm Sergio, hắn hứa khi già đi, hắn sẽ xây căn nhà ấy dưới chân núi Pyrenees, chỉ có hai người, không ai khác. Khi hắn qua đời, họ sẽ yên nghỉ cùng nhau, tên họ sẽ được khắc cạnh nhau trên tấm bia đá rộng rãi ấy. Hắn nghĩ nơi đó sẽ rộn ràng tiếng chim hót, rượu whisky chảy mãi không ngừng, như Brokeback Mountain của Ennis và Jack. Sau đó, hắn nghĩ, có lẽ họ có thể rải tro cốt trên dãy Pyrenees quanh co.Điều khiến hắn nhớ mãi là những cái ôm lặng lẽ của Sergio, như thể dồn toàn bộ niềm tin và tình yêu vào cơ thể hắn. Hắn vẫn nhớ rõ khi lôi Sergio nửa sống nửa chết ra khỏi nhà máy, anh nghẹn ngào nói: “Đưa tao đi.” Ba từ ấy khiến hắn buông bỏ tất cả, cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ.Fernando hiếm mơ thấy anh. Hắn nghĩ câu “ngày nghĩ gì đêm mơ mộng đó” là vớ vẩn. Hắn chỉ mơ thấy anh khi gương mặt anh trong ký ức bắt đầu mờ nhạt. Trong mơ, anh luôn đứng ngược sáng trên đỉnh núi, ánh mặt trời tạo quầng sáng lớn sau lưng, nụ cười của anh rực rỡ hơn cả nắng. Độ cong nơi khóe môi thuần khiết, không chút tạp chất, chỉ mỉm cười trong trẻo. Anh mang vẻ mặt hạnh phúc, lặp đi lặp lại câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng: “Tao không hối hận, không bao giờ.”Lúc tỉnh dậy, Fernando thường mở gói đồ không ai được đụng tới, chứa vài bộ quần áo Sergio mặc khi chạy trốn và chiếc chăn quấn cả hai trên núi. Mùi hương trên tóc anh đã biến mất, nhưng hắn vẫn cố chấp vùi mặt vào, để lộ khoảnh khắc yếu đuối ngắn ngủi trước khi gói ghém cẩn thận.
Bảy năm, Fernando chưa từng quay lại Pyrenees, nhưng thu thập rất nhiều bưu thiếp về nơi ấy. Khi nhớ anh, hắn lấy một tấm, viết “I miss you” rồi bỏ vào hộp gỗ trên sofa. Hắn đã có nhiều hộp bưu thiếp chứa nỗi nhớ. Hắn biết anh chắc chắn nhìn thấy.Một buổi tối cuối tuần bình thường, sau bữa tối, Fernando nằm dài trên sofa, lấy tấm bưu thiếp mới mua chiều nay ở cửa hàng quà tặng, nghe nói là cảnh đêm phía nam Pyrenees. Hắn mở bao bì, lấy tấm trên cùng. Mặt trước là rừng cây rậm rạp và dòng suối róc rách. Bầu trời xanh đậm trong suốt. Góc trên bên phải in dòng chữ Before Sunrise bằng nét hoa mỹ. Fernando lập tức lật tấm bưu thiếp, đè chặt không dám nhìn thêm. Trái tim vốn chẳng mạnh mẽ của hắn đau đến co rút trước hai từ ấy.Hắn không để ý cái tên bảy năm chưa từng thốt ra đã tự nhiên bật khỏi môi. Hắn chỉ thấy Sergio của bảy năm trước.Sergio của bảy năm trước, một tay cầm súng, một tay ôm vết thương bị đạn xuyên qua vai, cố chấp không để hắn cõng. Sergio của bảy năm trước, tóc dài ướt đẫm mồ hôi, như chú chó nhỏ cắn mu bàn tay hắn. Sergio của bảy năm trước, đôi mắt sáng rực nhìn hắn cười qua cặp kính râm.Hắn nghĩ sự ra đi của Sergio trước bình minh là lời giải thích đẹp nhất cho tình yêu của họ. Tình yêu giữa cảnh sát và tội phạm không thể phơi bày dưới ánh sáng, một khi lộ ra hoặc là ngươi chết ta sống, hoặc cả hai cùng tan biến. Sergio chỉ chọn cách bi ai và dứt khoát, chọn cái trước. Vì vậy, tình yêu của họ, dù kéo dài bao lâu, cuối cùng chỉ còn lại dòng chữ hoa mỹ, đẹp đẽ mà tàn khốc: Before Sunrise. (Trước khi trời mộc)Hết truyện.
Fernando đến tiệm sửa xe lấy chiếc xe đã gửi từ hôm trước. Thời gian gấp rút, chỉ kịp thay gương chiếu hậu và kính vỡ, xe vẫn còn những vết đạn chưa xử lý, trông hơi thảm hại. Nhưng Fernando chẳng bận tâm, sau khi nghe Xabi nói, sự bất an và lo lắng trong lòng hắn lan dần.Ngoại ô à… Fernando lấy bản đồ từ ghế sau, không quen thuộc với vùng ngoại ô xa của Madrid, nên quyết định bắt đầu từ nơi gần nhất.
Hắn dừng xe trước một ngôi nhà hoang. Đây có vẻ là nơi phù hợp với mô tả của Xabi. Hắn bước xuống, đến gần cửa chính. Khóa cửa rỉ sét vì lâu không ai đụng tới. Fernando chạm thử, tay dính đầy rỉ sắt. Hắn đi vòng qua, nhìn qua cửa kính đầy bụi. Dựa vào lớp bụi trên sàn, nơi này không có dấu hiệu người qua. Không yên tâm, hắn gõ cửa sổ, gọi tên Sergio vài lần, không có phản hồi. Vòng quanh ngôi nhà một lượt, hắn xác định anh không ở đây.Fernando lên xe, tiếp tục lang thang tìm kiếm nơi tiếp theo.Mồ hôi của Sergio chảy dọc theo mái tóc ướt sẫm, nhỏ xuống sàn, chẳng mấy chốc bị nắng làm khô. Càng đổ mồ hôi, anh càng cảm thấy cơ thể bớt nóng, nhưng cơn khát nước ngày càng mãnh liệt. Anh thè lưỡi chạm vào đôi môi nứt nẻ, không biết còn cầm cự được bao lâu. Gần như không đứng nổi, nhưng mỗi lần trượt xuống, dây thừng cắm sâu vào da thịt lại cọ xát mạnh hơn, buộc anh phải đứng dậy. Vài lần như vậy, máu tươi ấm nóng thấm vào dây.Chờ thêm chút nữa, qua giữa trưa, nhiệt độ giảm xuống sẽ dễ chịu hơn, Sergio tự an ủi. Dù sao hồi nhỏ anh cũng chẳng ít lần chịu khổ. Đầu đau nhức, nhưng ít nhất giúp anh quên đi phần nào cơn đau ở tay. Anh chẳng lưu luyến thế giới này, nhưng người anh muốn níu giữ lại chẳng quý trọng anh. Nhưng thật ra, anh cũng sợ cái cảm giác cầu sinh không được, cầu tử chẳng xong. Anh muốn nói với Iker, anh chẳng mạnh mẽ như Iker tưởng đâu.Nếu được gặp lại Fernando một lần nữa. Nếu có cơ hội để mọi chuyện diễn ra lại từ đầu. Nếu được cảm nhận ngón tay hắn vô tình lùa qua tóc anh. Nếu được nếm lại món mì Ý dở tệ của hắn. Nếu được… thì…Sergio nghĩ, rồi cười. Anh còn gì để đổi lấy những “nếu” ấy nữa?Fernando đã tìm qua năm nơi. Sergio, mày sẽ không sao, đúng không? Hắn tự hỏi, như tìm kiếm an ủi. Chắc mày đi rồi, mày sẽ không sao đâu. Hắn nghĩ vậy, nhưng không thể hoàn toàn thuyết phục bản thân. Mày sẽ không sao. Hắn nghĩ, hắn còn chưa kịp xin lỗi vì cái tát bốc đồng, sao mày có thể gặp chuyện được? Chẳng phải mày từng nói mày rất tài giỏi sao?Khoảng hai giờ chiều, nhiệt độ lên cao nhất trong ngày.Ý thức của Sergio dần mơ hồ. Đói, khát, mệt, đau. Sức lực bị cái nóng và cơn đau hành hạ dần cạn kiệt, đầu óc quay cuồng, thậm chí xuất hiện ảo giác. Anh luôn muốn biết ngắm bình minh trên đỉnh núi là thế nào. Sergio từ lâu chỉ bị giam cầm trong một thế giới nhỏ bé, bẩn thỉu, chưa từng leo núi, chưa từng ngắm bình minh tử tế. Chắc hẳn rất đẹp, nếu được cùng người mình yêu lên đỉnh núi, dựng lều, ngồi tựa lưng vào nhau, trò chuyện từng câu, nhắc nhau đừng ngủ, rồi chờ tia sáng đầu tiên ló dạng.Anh muốn, ngay trước khoảnh khắc ấy, ôm lấy người bên cạnh, chẳng cần nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cho đến khi mặt trời mọc hẳn.Đó chắc hẳn là vĩnh cửu, cái vĩnh cửu mà người ta nói mãi mãi không thể chạm tới.Nếu có thể, anh thật sự muốn cùng mày đi, Fernando. Nếu có thể.Fernando lục soát cả vùng đông nam Madrid, Sergio không ở đó. Mỗi nơi đi qua, hắn tự nhủ hy vọng anh đã trốn thoát lại lớn hơn một chút. Nhưng thời gian trôi qua, hắn càng thêm luống cuống, chỉ còn cách lái xe nhanh hơn, tìm kiếm gấp gáp hơn. Hắn đến phía tây thành phố, lúc này đã năm giờ chiều. Chưa kịp ăn trưa, hắn cân nhắc rồi quyết định dừng ở một tiệm ăn nhanh, nghỉ ngơi và nạp năng lượng.Hắn vừa cắn vội hamburger vừa nghiên cứu bản đồ chi tiết. Nếu nhanh, hắn có thể tìm hết khu tây trước nửa đêm.Khi trời dần tối, Fernando mệt mỏi rã rời. Từ sáng gặp Xabi, hắn liên tục đi bộ và lái xe. Bắp chân đau nhức, hắn nghĩ, tìm xong khu này, có lẽ phải nghỉ một chút. Sergio… giờ tao càng muốn gặp mày, nhưng lại chẳng muốn tìm được mày. Mày nói xem, có mâu thuẫn không?Khoảng mười giờ kém mười, Fernando tìm thấy một nhà xưởng bỏ hoang cũ kỹ sau hàng cây dương rậm rạp. Với tâm trạng mâu thuẫn, hắn dừng xe trước cổng, bước xuống một mình. Cổng mở toang, trời tối đen, hắn bật đèn pin. Bên trong là một nhà xưởng không quá cao, trông rất trống trải. Vô tình đá phải vật gì nặng, Fernando cúi xuống, nhặt lên một ổ khóa. Khóa không mở bằng chìa, dấu vết cạy phá còn mới. Hắn lập tức phấn chấn, dùng đèn pin soi cánh cửa, cửa không khóa chặt.Fernando không dám tin mình thật sự tìm được Sergio. Đẩy cửa, dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn pin, chỉ cần nhìn thoáng qua, hắn đã chắc chắn người bị trói hai tay vào giá sắt chính là anh. Hắn vội bước tới, nâng khuôn mặt đang cúi thấp của anh. Anh đang sốt, người nóng ran, nhưng Fernando thở phào, ít nhất anh còn sống.Hắn nhẹ nhàng vỗ mặt anh, gọi tên, nhưng Sergio không tỉnh. Fernando quyết định tháo anh khỏi giá sắt trước. Hắn soi đèn vào cổ tay anh bị trói chặt. Dây thừng thô ráp gần như dính chặt vào vùng da thịt be bét máu, máu khô nhuộm dây thành màu nâu sẫm. Tim Fernando đau nhói, đau đến khó thở. Hắn không đủ can đảm chạm vào sợi dây. Một tay cầm đèn pin, tay còn lại run rẩy thử tháo dây, vừa động, Sergio rên lên khe khẽ trong cơn mê.“Nghe lời, đừng động, tháo ra là hết đau…” Fernando vừa dịu giọng dỗ anh, vừa tháo dây. Một tay khó khăn mở nút, rồi từ từ nới dây khỏi cổ tay anh. Lột lớp máu khô dính trên vết thương rất đau, Fernando cảm nhận được Sergio tựa vào mình run rẩy từng cơn, tim hắn cũng co thắt theo.
Tay Sergio buông thõng, cơ thể không tự chủ trượt xuống. Fernando nhanh tay ôm lấy, để anh tựa vào mình, rồi cố kìm nỗi đau, nhanh chóng tháo sợi dây còn lại. Cuối cùng tháo xong, Sergio ngất đi, mềm nhũn tựa toàn bộ trọng lượng lên Fernando. Hắn cẩn thận xoay người, cõng anh ra khỏi xưởng, nhẹ nhàng đặt anh lên ghế sau xe. Lấy chai nước từ cốp sau, bật đèn xe, rồi ngồi lên ghế sau cùng anh.Sergio xanh xao, má ửng đỏ bệnh hoạn, môi nứt nẻ bong tróc, tóc ướt mồ hôi rối bù.“Sergio,” Fernando đau lòng ôm anh, nhẹ nhàng lay, “Tỉnh dậy đi, Sergio, tao là Fernando đây…”
Gọi một lúc, Sergio khẽ cử động. “…Nước,” anh thều thào.“Này, nước đây,” Fernando mở chai nước, đưa đến miệng anh. Có lẽ uống vội, Sergio bị sặc, ho sù sụ.“Chậm thôi…” Fernando vội vỗ lưng anh.“Ser…” Hắn đột nhiên khựng lại.Hắn kinh ngạc kéo tay anh lên, bàn tay bị bỏ qua lúc nãy. Năm ngón tay, tất cả đều bị bẻ gãy, cong vẹo theo các hướng, còn kinh khủng hơn cả vết thương máu me trên cổ tay. Chúng đã hủy hoại anh. Tim Fernando như bị xát vụn kính, đau nhói, nước mắt bất ngờ rơi xuống. Bàn tay anh, bàn tay cầm súng với tài bắn thiện xạ, bàn tay làm món cơm hải sản ngon tuyệt, bị hủy hoại. Hắn hiểu, từ nay anh không thể làm sát thủ nữa.
Sergio khó nhọc hé mắt. Có ánh sáng. Trời sáng nhanh vậy sao? Rồi anh nghe giọng nói quen thuộc, lo lắng, đau lòng, bối rối. Giọng nói gọi anh, Ser. Là mơ sao? Là mơ đúng không? Vậy để anh ngủ thêm chút nữa.“Sergio…” Giọng nói ấy nghèn ngẹn, chân thực đến không tưởng. “Là tao, mày tỉnh chưa?”Sergio cẩn thận nheo mắt. Nếu mở mắt ra mà chỉ là ảo giác, anh có lẽ sẽ khóc mất. Khi anh quyết định mở mắt, môi anh bị phủ lên bởi một cái gì đó mềm mại, nước ấm được truyền từng chút vào miệng. Đang kiệt sức vì mất nước, Sergio theo bản năng nuốt xuống.Hắn rời môi, Sergio mở mắt, nước mắt trào ra. “Fernando…” Anh khàn giọng, “Đưa tao đi…”Fernando tránh bàn tay bị thương của anh, ôm chặt anh vào lòng. Nhiệm vụ, công lý, trách nhiệm, lúc này Fernando vứt hết. Hắn chỉ biết Sergio cần hắn, chỉ biết nếu ở lại đây, cảnh sát sẽ không tha cho anh, dù anh chẳng thể tiếp tục làm sát thủ. Hắn chỉ biết, cuối cùng hắn cũng thừa nhận ý nghĩa của Sergio đối với mình.Hắn ôm anh chặt hơn, vuốt tóc bên tai anh, nói, “Trước khi thế giới phát hiện ra, để tao đưa mày đi.”Chương 18;
Fernando cẩn thận đặt Sergio lên ghế phụ, hắn phải đưa anh đến bệnh viện gần nhất trước. Sau khi quyết định đưa anh đi trốn, Fernando bình tĩnh nghĩ về tình huống hiện tại. Thời gian họ có là đến chiều mai, hạn chót hắn đưa ra với Francesc. Trong khoảng thời gian này, hắn còn kịp đưa Sergio xử lý vết thương trên tay và những ngón tay gãy.Phải rời khỏi nơi này trước đã. Fernando đặt tay lên trán anh, kiểm tra nhiệt độ. Hắn thắt dây an toàn cho anh, lùi lại, nhưng Sergio đột nhiên hoảng loạn vươn tay cố nắm lấy hắn.Sergio không quen cẩn thận bảo vệ bàn tay. Cảm giác Fernando sắp rời đi, anh theo bản năng vươn tay. Ngón tay va vào vật cứng, cơn đau dữ dội suýt cắt đứt thần kinh, tiếng rên bật ra không kiểm soát.Fernando vội nắm tay anh nhẹ nhàng, an ủi, “Tao không đi, đừng sợ, tao đi lái xe, được không? Đưa mày đi. Đừng lo, tao không bỏ mày đâu, được chứ?” Sergio khẽ đáp, nét mặt dần giãn ra. Fernando hôn nhẹ lên ngón giữa tay phải của anh, cẩn thận đặt tay anh sang một bên. Ngồi vào ghế lái, hắn kéo Sergio tựa vào vai mình. “Đừng cử động tay nữa, giờ đi bệnh viện ngay,” Fernando dặn.Hắn lái xe vào nội thành, tìm bệnh viện gần nhất, rồi cõng Sergio xuống. Gọi cấp cứu, vừa đo thân nhiệt cho anh, vừa để bác sĩ xử lý vết thương trên tay. Bác sĩ kiểm tra tay Sergio, chụp X-quang, rồi nói với Fernando rằng tất cả ngón tay đều bị bẻ gãy cố ý, mức độ tổn thương khác nhau cho thấy từng ngón bị bẻ riêng lẻ. Tim Fernando thắt lại. Mới vài ngày trước, hắn còn nói với Sergio về việc bảo vệ đôi tay của một sát thủ, giờ đôi tay ấy lại bị bẻ gãy từng ngón một cách tàn nhẫn. Bác sĩ nói ngón tay anh chỉ gãy xương, mạch máu và gân không tổn thương nghiêm trọng, nên dù đau, nếu kiên nhẫn chăm sóc, sẽ hồi phục, nhưng di chứng là không tránh khỏi.Khi Fernando quay lại phòng cấp cứu, y tá đang băng bó cổ tay cho Sergio. Anh lặng lẽ nhắm mắt, tựa vào tường, có lẽ sốt cao đến mức chẳng còn sức kêu đau. Fernando nhớ lần mình băng bó cho anh, bị anh cắn mấy cái, giờ anh im lặng thế này, quả nhiên y tá được đối xử khác… Hắn lắc đầu, tự hỏi mình đang nghĩ gì vớ vẩn.“Ser, cảm thấy thế nào? Muốn uống nước không?” Fernando đến bên, cúi xuống hỏi.
Hơi thở Sergio nặng nề, hơi nóng phả lên mặt Fernando, nhưng anh vẫn đùa, “Thế mày còn đút cho tao không?”Fernando bất đắc dĩ xoa tóc anh, “Còn sức đùa à? Giờ thì không được, nghe lời, đừng quậy.”
Vết thương ở cổ tay chỉ là ngoài da, nhanh chóng được băng bó. Y tá lấy mấy thanh gỗ dẹt, cắt thành mười đoạn dài ngắn khác nhau. Bác sĩ nói trong giai đoạn đầu hồi phục, cần cố định ngón tay để xương mau lành. Ngón tay Sergio sưng to, Fernando không nhịn nhìn cảnh nối xương và băng bó, nên quay sang nhìn anh.Sergio vẫn nhắm mắt, vẻ mặt cố nén đau không giấu được. Fernando thấy rõ hàng mi run rẩy và đôi môi bị cắn đến thảm hại, cảm giác tội lỗi và đau lòng khiến hắn gần như nghẹt thở. Nếu không vì cái tát bốc đồng của mình… giờ nói vậy cũng muộn rồi. Hắn nhẹ nhàng giữ cằm anh, để anh thả lỏng, rồi đặt ngón trỏ của mình vào miệng anh. “Đừng cắn môi nữa, đau thì cắn tao này.” Hắn cảm nhận răng anh nhẹ nhàng chạm vào ngón tay, run rẩy, nhưng không cắn mạnh. Hắn quay mặt đi, mắt dần đỏ lên.Bác sĩ nói sốt cao của Sergio là do say nắng, cộng với hai ngày không ăn uống, nên nhiệt độ không giảm. Ông dặn Fernando cho anh uống thuốc hạ sốt và nấu món gì nhạt để anh ăn.
Fernando cảm ơn rồi vội vã lái xe rời đi. Đã nửa đêm, nghỉ ngơi tối nay là không thể, chỉ còn cách lái xe suốt đêm đến thành phố phía bắc. Muốn trốn triệt để khỏi cảnh sát, tốt nhất là rời Tây Ban Nha. Giờ đi máy bay rất khó, chỉ có thể đến các thành phố ven biển phía bắc, rồi tìm cách đi tàu.
Fernando tranh thủ sờ trán Sergio, nhiệt độ giảm chút ít, nhưng vẫn ở mức đáng lo. “Muốn ăn gì không? Từ hôm qua chưa ăn gì đúng không… Muốn gì cứ nói,” Fernando hỏi.Sergio lắc đầu, nói chẳng nuốt nổi gì, chờ ổn định rồi tính. Tay anh đau, nhưng anh chẳng để tâm. Giờ anh chỉ thấy vui. Anh nghĩ số phận chẳng tệ với mình, trong cái thế giới anh chán ghét, người duy nhất anh quan tâm hóa ra vẫn lo cho anh.“Fernando, mày tìm tao kiểu gì?” Anh khẽ hỏi.“Đừng nói nữa, nghỉ một lát đi,” Fernando nhìn vẻ mặt tiều tụy của anh, nói.“Mày tìm tao kiểu gì?” Anh bướng bỉnh lặp lại.“Từ từ tìm từng chỗ một. Nghe nói tổ chức thả người ra thường sẽ giết, hay chọn nơi hoang vắng ở ngoại ô, nên tao tìm dần. Mất khá lâu mới tới được. Cửa nhà xưởng đó khép hờ, khóa bị cạy vứt bên cạnh, trông như mới có người đột nhập, nên tao vào,” Fernando kể.Sergio bĩu môi, “Là Iker, nó định giúp tao tìm người nhắn tin gì đó, hỏi tao có quen ai không.”
“Mày không nói gì sao?”“Nếu tao nói mấy ngày nay tao ở với mày, mày cũng chết thảm rồi,” Sergio khàn giọng. “Nên dĩ nhiên tao không nói.”Fernando hiểu anh lại bảo vệ mình, như hôm đối mặt với vụ đột kích hắn sắp đặt. Hắn muốn cảm ơn, nhưng “cảm ơn” nghe xa cách quá. Hắn bốc đồng dừng xe bên đường, cầm chai nước, uống một ngụm.“Giọng mày khàn hết rồi, bác sĩ bảo mày say nắng mất nước, phải uống nhiều nước hơn,” Fernando cười tinh quái.“Ừ?” Sergio chưa kịp phản ứng, môi đã bị Fernando phủ lên. “Hừ, mày đúng là đồ xảo quyệt…”“Này, nhớ uống nhiều nước đấy,” Fernando ngắt lời, lại cúi xuống.Chương 19:
Fernando dừng xe bên một nhà nghỉ nhỏ không bắt mắt ở thị trấn cách Madrid gần 500km về phía bắc khi trời vừa sáng. Xe đã được gắn biển số giả từng dùng cho công việc. Sergio tựa vai hắn vẫn chưa tỉnh, Fernando không muốn đánh thức, đành nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ anh tỉnh tự nhiên. Lái xe liên tục khiến Fernando kiệt sức, chỉ một lúc, hắn đã chuyển từ nghỉ ngơi sang ngủ sâu.
Sergio tỉnh dậy khi nắng chiếu lên mặt. Sau một ngày rưỡi kinh hoàng, anh bắt đầu sợ ánh nắng rực rỡ, vô thức giơ tay che. Ngón tay quấn băng cố định trên thanh gỗ trông cứng nhắc buồn cười, anh thở dài. Quay sang, anh bắt gặp gương mặt Fernando đang ngủ. Nghĩ đến việc hắn tìm mình lâu như vậy, lại lái xe cả đêm, ý định trêu chọc lập tức tan biến. Anh thật không ngờ Fernando lại chọn đưa anh trốn đi, con đường đầy rủi ro. Với bàn tay tạm thời không hồi phục, anh gần như thành gánh nặng. Giờ thì đồng cam cộng khổ rồi nhé, Sergio khẽ vui.Những ngày sống cùng Fernando, luôn là hắn chăm sóc anh. Sergio thường ngủ sớm, dậy muộn, hiếm khi ngắm hắn ngủ. Tóc vàng dài vừa phải của Fernando rũ xuống trán, má lấm tấm tàn nhang, da trắng hơn anh, môi đẹp hơn, cằm không gầy như anh. Thôi được, Sergio thừa nhận Fernando đẹp hơn mình một chút. Hàng mi để lại bóng mờ trên mặt, anh giơ bàn tay cứng nhắc, dùng ngón trỏ phải chạm nhẹ vào mi dài của Fernando, rồi lướt qua má hắn.“Tên háo sắc, mày làm gì?” Fernando vẫn nhắm mắt, bất ngờ lên tiếng, làm Sergio giật bắn.“Tao…” Sergio nghẹn lời, không chịu thừa nhận Fernando đẹp hơn, vội rụt tay, đổi giọng. “Xin lỗi, làm mày tỉnh rồi.”Fernando vươn vai độ lượng, “Không sao, dù sao tao cũng tỉnh rồi.” Hắn đưa tay xoa tóc Sergio, cười đểu, “Hóa ra mày thích sờ mặt người ta lén lút thế, không ngờ nhé.”“Tao… tao có đâu!” Sergio bị vạch trần, mặt đỏ bừng, trừng Fernando, giơ tay định đánh. Fernando nhanh tay giữ lại, “Cẩn thận, bị thương mà còn làm bừa.”Sergio bĩu môi trước giọng trách móc pha lo lắng của Fernando, quay đi, nhưng khóe môi khẽ cười.Fernando thuê một phòng đôi giá vừa phải ở nhà nghỉ. Thị trấn này không nổi bật, nếu cẩn thận che giấu thân phận, họ có thể ở lại một hai ngày, sau đó tiếp tục lên phía bắc, rồi quyết định đi tàu rời Tây Ban Nha hay lái xe sang Pháp.Dù không có quần áo thay hay hành lý cần thiết, cả hai đồng ý việc cấp bách là tắm rửa. Với bàn tay không cử động được, Sergio nghiễm nhiên được phục vụ miễn phí. Fernando cẩn thận gội đầu cho anh, ngón tay lùa qua tóc cảm nhận độ mềm mại, bất chợt muốn hôn. Sergio đầy bọt, ngơ ngác mở một mắt, giục Fernando, vẻ ngây thơ khiến hắn không nhẫn nhịn làm gì. Fernando nghĩ, Sergio là người cần được nhường nhịn và bảo vệ, hắn không nên thể hiện quá nhiều khao khát, anh cần sự kiên nhẫn và chăm sóc.Lau tóc cho Sergio bằng khăn khô, hắn hỏi, “Fer, sau này chúng ta đi đâu?”Fernando đáp, “Thật ra tao cũng không biết, đưa mày đi là quyết định bất ngờ… Nhưng tao nghĩ, trốn được bao xa thì trốn.”“…Rời Tây Ban Nha, mày thật sự không sao chứ?” Sergio lo lắng nhíu mày. “Công việc của mày thì sao? À, không phải còn bạn gái sao? Cha mẹ chắc cũng còn chứ? Những thứ đó, làm sao đây?”“Mày không cần lo. Công việc thì ổn định rồi tìm lại, tiền tiết kiệm của tao đủ dùng một thời gian. Bạn gái thì thật ra không có, hôm đó lừa mày thôi. Còn cha mẹ… họ ly dị rồi, mẹ rời Tây Ban Nha lâu rồi, bố từng là cảnh sát, chết vài năm trước.
Nên mày đừng nghĩ nhiều,” Fernando nói.“Thế mày có nơi nào muốn đến không?” Sergio hỏi tiếp.“Nơi muốn đến thì nhiều. Tao nghĩ định cư ở Hà Lan có lẽ không tệ… Nhưng ai biết được, cứ thoát khỏi cảnh sát đã,” Fernando đáp. “Còn mày? Muốn đi đâu?”“Tao à… tao cũng không biết,” anh trả lời. Thật ra… chỉ cần có mày là được. Sergio nghĩ. Mày đã kéo tao ra khỏi cái thế giới bẩn thỉu giam cầm tao, nên giờ thế giới của tao chỉ có mày. Mày là cả thế giới của tao. Sergio không biết giao phó cả thế giới cho một người là đúng hay sai, nhưng trong một ngày rưỡi như địa ngục ở nhà xưởng, chỉ cần nghĩ đến hắn, lồng ngực anh đã ấm áp. Có lẽ đó là tình yêu, dù anh chẳng biết yêu là thế nào.Fernando quyết định đi vào thị trấn mua đồ dùng cần thiết và vài bộ quần áo thay. Hắn gọi bữa sáng nhẹ cho Sergio, bảo anh nghỉ ngơi, nhưng Sergio nhất quyết đòi đi cùng. Yêu cầu của anh đơn giản đến mức không thể từ chối. Anh nghịch đĩa trứng chiên, ấp úng, “Sau này… mày có thể hứa không để tao một mình nữa không?”Fernando biết anh vẫn chưa quên được cái tát và bóng lưng hắn bỏ lại, sau đó là những cú sốc quá lớn. Đó là lỗi của hắn, hắn hiểu. Hắn cúi xuống, quen thuộc lùa ngón tay qua tóc anh, nhìn vào đôi mắt nâu trong veo như thủy tinh, nói, “Tao hứa.”Chương 20:
Thị trấn này không sầm uất, đường phố nhộn nhịp với những cửa hàng giá rẻ. Sergio quen nhìn hàng xa xỉ, giờ lại thích thú với mấy món đồ rẻ tiền. Ở một cửa hàng đồ gỗ, anh để ý một chiếc đèn lồng nhỏ, khung gỗ đào, lồng kính, có thể thắp nến hoặc đốt tinh dầu. Anh cầm ngắm hồi lâu, cuối cùng bảo Fernando đặt lại. “Chúng ta đang di chuyển liên tục, mang ít đồ không cần thiết thì hơn,” anh nói.Nhưng khi ra khỏi cửa hàng, Sergio mơ màng nói với Fernando, “Sau này, khi có nơi ở lâu dài, tao muốn treo một chiếc đèn như thế ở phòng khách. Ánh nến lung linh ấm áp hơn đèn điện nhiều.”
Fernando cảm thấy họ giống một cặp mới cưới đi chọn đồ nội thất, nói ý này với Sergio, nhưng chỉ nhận được cái lườm từ anh.Đã qua giờ ăn trưa, Fernando tháo pin điện thoại, nói với Sergio, “Chiều nay, cảnh sát Madrid có lẽ bắt đầu tìm tao. Thậm chí giờ có thể đã bắt đầu. Khi xác định cả hai chúng ta biến mất, chắc tối nay họ sẽ phát lệnh truy nã toàn quốc. Nhưng ở một nơi nhỏ bé thế này, cẩn thận một chút, chắc không bị phát hiện. Từ giờ, mỗi nơi chúng ta đến không được ở quá hai ngày.”“Chúng ta cứ trốn lên phía bắc à?” Sergio hỏi.“Tao nghĩ chúng ta nên thoát sang Pháp trước, ra khỏi nước sẽ an toàn hơn, rồi tính tiếp.”Sergio, với bàn tay không cử động được, lặng lẽ nhìn Fernando chọn đồ, chỉ thỉnh thoảng góp ý. Rồi anh hỏi, “Mày có lo không? Nếu chúng ta không thoát được?”“Lo chứ, nhưng đã đi bước này, không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần không hối hận, cứ tiến về phía trước là được.”“Nếu thật sự không thoát được, chắc tao chết mất,” Sergio nghĩ một lúc, nói. “Nếu vậy, không biết có thể chôn tao trên đỉnh núi không. Khi mày đến thăm tao, phải đến vào ban đêm, ở lại với tao cả đêm, rồi chúng ta có thể cùng…”Sergio muốn nói, cùng ngắm bình minh. Đó là ước mơ của anh. Nhưng chưa nói hết, Fernando đã ngắt lời, giọng hơi giận, “Ngu ngốc, không được nói vậy, nghe chưa?”Sao không để tao nói hết… Sergio thở dài, rồi mỉm cười, “Thôi được, tao biết rồi.”Francesc không đếm nổi đã gọi bao nhiêu cuộc cho Fernando. Rõ ràng nói chiều sẽ đi làm, sao nhà không người, điện thoại cũng không liên lạc được? Có chuyện gì sao? Hắn có tìm được Ramos không? Càng nghĩ càng bất an, Cesc lập tức gọi cho cục trưởng.Khoảng ba giờ chiều, Fernando và Sergio về nhà nghỉ, đổ đống đồ mua được lên giường. Ngoài bàn chải, khăn mặt và quần áo thay, Fernando còn mua một túi đồ ăn vặt cho Sergio. Mọi thứ như trở lại những ngày ở nhà Fernando, chỉ khác là giờ hắn cam tâm tình nguyện làm “bảo mẫu toàn thời gian”.“Fer, tao muốn ăn khoai tây chiên,” Sergio nói.“Được.” Fernando lấy một gói từ túi đồ ăn, xé ra, đút vài miếng vào miệng anh.“Ừm, cảm ơn, mở tivi cho tao đi.”“Được. Tao đổi kênh, thấy cái nào muốn xem thì nói.” Fernando xoa tóc Sergio, mắt đầy cưng chiều.“Fer, tao khát, muốn uống nước.”Fernando đang giặt đồ trong phòng tắm, lau tay, bưng cốc nước ra. “Muốn uống nước à? Muốn uống kiểu gì?” Hắn cười đểu, nhìn Sergio từ vẻ ngơ ngác chuyển sang lúng túng. “Này, đừng có lần nào tao muốn uống nước là mày lại nghĩ bậy…”“Tao có nghĩ gì đâu. Tao chỉ muốn hôn mày thôi,” Fernando hiếm hoi thẳng thắn. Sergio bối rối nhắm mắt, chờ đợi nụ hôn, nhưng Fernando chỉ khẽ vén tóc mái, hôn lên trán anh. “Tao không giống mày đâu, tên háo sắc.” Hắn đưa cốc nước đến môi anh, từ từ đút.“Ser, nếu không có chuyện lần này, mày định làm sát thủ bao lâu nữa?” Fernando tựa trên giường, Sergio gối đầu lên ngực hắn, chăm chú nhìn cổ tay vừa tháo băng. Vết thương bắt đầu lành, lộ ra lớp da hồng non.“Không biết, có lẽ đến chết,” Sergio nói, giọng nhẹ nhàng như không.“Tại sao?” Fernando ngừng lùa tay qua tóc anh.
“Công việc đó, đáng để làm đến chết sao?”“Mày nghĩ tao làm vì thích à? Mày nghĩ tao thích lấy mạng người đổi tiền?” Sergio đưa tay ra trước mặt Fernando, giục hắn băng lại. “Làm sao mà thích được. Đôi khi thân bất do kỷ. Nếu mày từ chối làm cho tổ chức, tổ chức sẽ lấy mạng mày. Hừ, mà người đó từng là người tao xem như cha…” Sergio đột nhiên im lặng. Người được xem như cha ra lệnh bẻ gãy tay anh, vứt anh trong nhà xưởng chẳng màng sống chết, thật nực cười.“Biết không, tao cũng mong có ngày dừng lại,” Sergio nghiêm túc nhìn Fernando. “Mỗi lần nhận nhiệm vụ không muốn làm, tao tự nhủ, rồi sẽ có ngày rời tổ chức. Khi đó tao có thể đi nơi mình muốn, tự do như chim trời. Cha đã bẻ gãy cánh tao từ đầu, nên tao khao khát bay hơn ai hết.”
Fernando cúi xuống, vùi mặt vào tóc anh thơm mềm. Nếu có thể, chúng ta cứ thế này đến chết, tao sẵn lòng.Việc ở nhà xưởng để lại di chứng lớn cho Sergio, phần nhiều ở tiềm thức. Đôi khi anh giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, bất kỳ âm thanh “tách” nào cũng khiến anh co giật thần kinh. Mỗi lần vậy, Fernando đau lòng ôm anh, an ủi đến khi anh bình tĩnh, đến khi anh ngủ lại.Nếu cánh mày bị bẻ gãy, để tao đưa mày bay. Fernando thì thầm bên tai Sergio đang ngủ.Chương 21:
Những nơi Fernando chọn dừng chân thường là các thị trấn yên bình, tránh xa sự ồn ào của thành phố lớn, dễ ẩn náu và mang lại cảm giác hạnh phúc bình dị. Dù đang bị truy nã toàn quốc, quá trình chạy trốn giống như một chuyến du lịch xa. Fernando thấy ảnh Sergio trên báo, đeo kính đen che nửa mặt, tóc dài bị gió thổi rối, nụ cười nhàn nhạt vẫn thu hút ánh nhìn trên tờ báo đen trắng.
Sergio chỉ vào ảnh mình, cười hỏi Fernando trông anh có ăn ảnh không, rồi chỉ vào kính, thoải mái nói, “Không lộ mặt ở nơi công cộng cũng có lợi, họ không biết bao giờ mới nhận ra tao.”Fernando lo lắng, “Nhưng tóc mày dễ nhận ra lắm.” Sergio từng nghĩ cắt tóc ngắn, nhưng Fernando tiếc, nói đó là phần hắn thích nhất ở anh. Thế là khi ra ngoài, Sergio buộc gọn tóc dài.
Fernando thấy, dù phải cẩn thận mọi nơi, đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất của họ. Sergio bớt bài xích ánh nắng, chỉ khi nghe âm thanh “tách” nhỏ lại vô thức bịt tai. Fernando kiểm tra tay anh mỗi ngày. Ngón tay cố định hai tuần hồi phục vượt mong đợi, đã cử động nhẹ, một tuần nữa có thể tháo thanh gỗ để tập phục hồi.Sergio vui vì tay mình hồi phục, nhưng đôi khi lại muốn chúng lành chậm hơn. Anh thích vẻ căng thẳng của Fernando khi anh kêu đau. Anh biết nghĩ vậy là ích kỷ, chỉ là anh muốn đắm mình trong sự chăm sóc của hắn thêm chút nữa. Anh là người thiếu an toàn, không quan tâm đến cái gọi là không gian trong tình yêu, anh chỉ muốn nắm chặt hơn.Một buổi chiều ấm áp, đường phố thị trấn vắng vẻ. Không có thói quen ngủ trưa, Sergio và Fernando đi dạo, bàn về điểm đến tiếp theo. Sergio cố ý bước chậm, đi sau Fernando. Khi hắn dừng chờ, hỏi tại sao, anh chỉ cười, nói sợ Fernando biến mất, phải luôn thấy hắn mới yên tâm. Fernando ngẩn ra, nhẹ nắm tay anh, “Vậy tao sẽ không biến mất.”Dưới sự nhường nhịn và chăm sóc của Fernando, Sergio gần như tan chảy. Anh thật sự nghĩ họ có thể mãi bước đi như thế.Tối đó, tắm xong, lau khô tóc, Sergio nằm xem tin tức, Fernando đang rửa mặt trong phòng tắm. Anh thấy áo Fernando rơi dưới sàn, bước qua nhặt, dùng cả hai tay khó nhọc. Có thứ gì rơi ra từ túi áo, kêu nhẹ. Sergio chưa từng thấy Fernando lấy thứ đó ra, nhíu mày, cúi xuống nhìn. Vỏ da màu bạc với chữ “Policía” đập vào mắt. Mở ra, ảnh Fernando, vẫn điển trai nhưng nghiêm nghị lạ lùng. Sergio ném tấm thẻ xuống, dùng áo phủ lên như chưa ai động, rồi nằm lại giường. Anh thấy cổ họng khô khốc, mất khả năng suy nghĩ.Fernando, cảnh sát, hóa ra là vậy.Đây là lý do họ gặp nhau sao? Sergio thấy mọi thứ bỗng rõ ràng. Tất cả là giả sao? Sự tốt đẹp của mày chỉ là diễn để đạt mục đích, đúng không? Như diễn kịch, những lời nói, những việc làm, đều được sắp đặt sẵn? Mày tính toán kỹ lưỡng, chỉ cần nhìn tao mắc câu, đúng không? Vậy mà từ đầu đến cuối, tao vẫn ngây thơ mơ mộng được sống mãi thế này. Đúng là Sergio Ramos, thế giới của tao luôn đầy dối trá và phản bội, phải không? Nhưng mày khóc gì chứ?
Sergio lật người, vùi mặt vào gối. Anh nghe tiếng nước trong phòng tắm ngừng, nghe Fernando mở cửa bước ra. Anh cảm nhận hắn dừng lại một lúc, rồi tiến đến. Chắc hắn giấu tấm thẻ rồi. Tay Fernando xoa đầu anh, lôi anh khỏi gối. “Không sợ ngạt chết à?”Sergio né ánh mắt hắn, nhưng bị hắn giữ cằm. “Sao thế, mắt đỏ thế này?”“Chắc lúc nãy lông mi rơi vào mắt, đau,” Sergio chớp mắt, nói bừa.“Thật à? Để tao xem.” Fernando cúi xuống định nhìn kỹ, nhưng Sergio bất ngờ tiến tới cắn môi hắn. Fernando ngạc nhiên, nhưng không từ chối, để anh gặm nhấm, hôn môi mình. Một lúc, Sergio buông ra, cúi mắt. Fernando khó hiểu nhìn anh, nghĩ anh chỉ trẻ con giận dỗi, đưa tay véo má anh.Sergio bất ngờ ôm cổ Fernando, kéo mạnh hắn xuống, lại chặn môi hắn. Fernando nhận ra anh khác thường, đẩy ra, lo lắng hỏi, “Rốt cuộc mày sao thế?” Sergio chỉ cười, hỏi, “Lần trước làm, mày nói gì?”Fernando sững sờ, Sergio cười khẽ, hôn lên cổ hắn, thì thầm bên tai, “Tay tao không cởi quần áo được đâu.”Lần thứ hai khác hoàn toàn lần đầu. Fernando nhớ buổi chiều đó, Sergio cứng nhắc như con rối để hắn điều khiển, nhưng tối nay anh dốc hết sức lấy lòng hắn.“Lần trước… mày nói gì?” Sergio thở hổn hển, lại hỏi câu chưa được trả lời.“Tao nói tao thích mày, đúng không?” Fernando cúi xuống, hôn lên đôi mắt còn đỏ của anh.“Chỉ thích thôi?” Sergio nhắm mắt, tìm kiếm đôi môi thoáng qua trên má.“Không, dĩ nhiên không,” Fernando dùng đầu lưỡi vẽ theo viền môi anh, “Tao yêu mày.”Mày yêu tao. Sergio bật cười. Không hài lòng vì anh mất tập trung, Fernando hôn sâu hơn. Mày yêu tao. Cảnh sát bảo mày nói thế à? Hay vì tao nhiệt tình nên mày cao hứng? Hay mày giống những kẻ giờ đã thành xác lạnh? Mày yêu tao, mày dựa vào đâu mà yêu tao?Nhưng tao yêu mày. Mày không biết tao yêu mày nhiều thế nào đâu.Chương 22:
Giấc mơ của Sergio chưa bao giờ có Fernando, nhưng hôm đó là ngoại lệ. Fernando ôm anh ngủ yên bình, nhưng Sergio trong vòng tay ấm áp của hắn lại càng cứng nhắc. Người ta nói lồng ngực ấm áp vì tình yêu, vậy nếu ngực tao ấm vì mày, thì mày ấm vì ai? Sergio mơ thấy Fernando thoát khỏi sự níu kéo của anh, buông tay anh ra. Anh cảm nhận cái lạnh lan từ tim ra tứ chi. Fernando chỉ xoa rối tóc anh, nở nụ cười dịu dàng nhưng tàn nhẫn.Sergio giật mình tỉnh khi cố nắm tay Fernando đang rời đi, cơn đau ở tay trái kéo anh về thực tại. Fernando bên cạnh chưa tỉnh, vẫn ôm anh, như muốn bảo vệ. Mày muốn gì từ tao? Sao lại nói trốn lên phía bắc, tìm nơi an toàn định cư, những lời khiến người ta mơ mộng? Nếu chỉ để lấy lòng tao… thì mày thắng thật đẹp. Mày biết không, giờ mày muốn gì tao cũng cho, tao chỉ sợ mày bỏ tao lại.Mày sẽ bỏ tao chứ, Fernando? Mày nói mày không biến mất. Tao thấy lạnh. Sergio rúc vào lòng hắn. Mày sẽ rời xa tao sao? Lúc đó, mày sẽ nói gì? Nói mày diễn kịch, nói mày lừa tao?Sergio nhắm mắt, cố thuyết phục mình đừng nghĩ lung tung, nhưng ký ức không buông tha. Anh nhớ rõ ngày rưỡi như địa ngục trong nhà xưởng, Fernando là con bài duy nhất anh nắm chặt trong lòng bàn tay ướt mồ hôi, là hơi ấm duy nhất bên anh trong đêm đen. Hạnh phúc đến nhanh, chỉ để anh chờ một ngày rưỡi, nhưng sao quá khứ cũng qua nhanh thế? Mày có biết, đau lắm không? Mày có biết không?Trong bóng tối, Sergio lờ mờ thấy gương mặt Fernando, hàng mi khẽ động theo nhịp thở, rồi anh bất chợt cười. Dù mày giả vờ, cũng không sao, tao chỉ muốn bây giờ, như thế này, được không? Anh cúi xuống, trán chạm trán Fernando, chạm mũi hắn. Chỉ cần mày không bỏ tao, tao sẽ giả vờ chẳng có gì, được không?“Mày sẽ bỏ tao chứ? Mày không làm thế, đúng không?” Sergio tự do nói.Đáp lại là sự im lặng khiến anh hoảng loạn, vài giây dài như cả đời.Fernando có cảm giác bất an khó tả. Sergio của hắn thường bắt hắn làm mọi thứ, tìm cách tận hưởng sự chăm sóc. Nhưng từ tối qua, anh lạ lùng, không còn đòi ăn uống, không còn thử xem hắn lo cho anh thế nào, chỉ lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, đôi khi hỏi những câu vu vơ.“Mày nói xem, sau này ngoài nhà mình trồng hoa gì? Hoa diên vĩ hay tulip?” Mắt Sergio bỗng sáng lên.“Ừ?” Fernando đang thu dọn hành lý đơn giản—họ sắp đến gần dãy Pyrenees—lơ đãng đáp, “Nghĩ chuyện này giờ có sớm quá không?”
Sergio im lặng. “Vậy hoa diên vĩ nhé?” Anh nói sau một lúc.“Ừ, nếu mày thích,” Fernando đáp. Ánh mắt Sergio vừa sáng đã vụt tắt. Mày chưa từng nghĩ đến, đúng không? Cũng phải, mày đâu quan tâm. Nhưng mày không biết, từ khi mày nói chúng ta có thể tìm nơi yên bình định cư, tao đã nghĩ rất nhiều. Tao nghĩ về màu sơn cho ngôi nhà, treo ảnh hay tranh dầu trong phòng, vườn trồng tulip hay diên vĩ. Tao nghĩ có thể mở một nhà hàng nhỏ, bán cơm hải sản. Nếu mày thích, chúng ta có thể nuôi thú cưng, thậm chí nhận nuôi một hay vài đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi. Tao muốn rửa sạch đôi tay đầy máu, không bao giờ chạm vào khẩu súng đã theo tao bao năm, để mày đưa tao đi ngắm bình minh tao luôn khao khát, bao nhiêu lần cũng được.Mày chưa từng nghĩ đến, đúng không? Nếu mày nghe được, mày sẽ cười tao chứ?“Khi rời Tây Ban Nha, sẽ an toàn hơn nhiều, vì cảnh sát không đoán được hướng chúng ta đi, tìm chúng ta sẽ khó hơn,” Fernando lật báo, tin truy nã đã bị đẩy vào góc. Đích đến của họ là biên giới Tây Ban Nha và Pháp, dãy Pyrenees.
Ngón tay Sergio lướt qua chữ “Pyrenees” trên bản đồ, nhớ đến những bức ảnh đẹp từng thấy. Nếu được ngắm bình minh ở đó, chắc tuyệt vời lắm. “Fernando, chúng ta cùng…” Anh định nói lần thứ hai về giấc mơ.“Ser, đưa bản đồ đây, hình như tao đi lạc rồi.” Lại bị ngắt lời một cách tự nhiên.Chúng ta cùng lên núi ngắm bình minh, được không? Trên núi lạnh, nhớ mang lều và chăn dày, chúng ta có thể tựa vào nhau cả đêm. Nếu tao buồn ngủ, mày có thể véo má không cho tao ngủ. Nếu mày ngủ quên, tao sẽ cắn mày đấy. Chúng ta quấn chung một cái chăn, nói về những chuyện đã qua, lên kế hoạch cho tương lai. Khi mặt trời mọc, tao muốn ôm mày, nói câu tao yêu mày mà tao chưa từng nói. Tao đã mơ cảnh này rất lâu.
Mày thấy thế nào, mày có mong chờ như tao không? Hay mày sẽ cười tao giống cô gái đang yêu?Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng của tao. Sergio nhìn ra cửa sổ, cành cây lướt qua, để lại bóng mờ ngắt quãng trên mặt anh. Tao yêu mày, Fernando, dù chưa nói với mày. Tao muốn mày mãi ở bên tao. Tao không để mày rời xa tao. Cái giá nào cũng được, tao chỉ cần mày ở lại.Fernando tháo thanh gỗ cố định tay Sergio gần ba tuần, nhẹ nhàng giúp anh cử động từng ngón. Không còn đau nhiều, có thể uốn cong nhẹ, hồi phục tốt ngoài dự đoán. Sergio lặng lẽ nhìn bàn tay trắng đi vì băng bó, một cảm xúc lạ trào lên. Cái tát ấy in sâu trong ký ức anh, chỉ là thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, che lấp vết sẹo đó. Nhưng giờ, nhìn bàn tay dịu dàng của Fernando, anh không kìm được nhớ đến sức mạnh tàn nhẫn của nó hôm ấy.Mày từng dùng bàn tay đó tát mạnh vào mặt tao, ngay sau khi nói thích tao. Mày bỏ lại tao say khướt và dứt khoát rời đi.Vậy… tao dựa vào đâu để tin mày? Dựa vào đâu để tin mày không bỏ tao lần nữa?Fernando đưa Sergio đến một nhà nghỉ cách dãy Pyrenees mười phút đi xe, rồi ra ngoài hỏi về việc rời Tây Ban Nha sang Pháp. Trước khi đi, Sergio gọi giật, “Fer… mày yêu tao không?”“Dĩ nhiên, nghe lời, ở đây một lát, tao về ngay.” Fernando vội hôn trán anh rồi đi.—Mày hứa không để tao một mình.Sergio mất một lúc mới cầm được ống nghe điện thoại nhà nghỉ, cố nhấn số báo cảnh sát.“Alo, tôi là Sergio Ramos,” anh liếm môi, khàn giọng nói.Để mày không bỏ tao. Thà rằng… chúng ta cùng chết.Sergio nở nụ cười rạng rỡ với Fernando vội vã trở về, cuối cùng nói được giấc mơ hai lần bị ngắt. “Mày biết không, Fernando, tao thật sự muốn cùng mày ngắm bình minh một lần.”Chương 23:
Sau khi nghe yêu cầu của Sergio, Fernando chẳng chút do dự mua ngay một chiếc lều để chuẩn bị cho buổi cắm trại tối nay. Hắn có một linh cảm chẳng lành, nhưng không thể nói rõ đó là gì. Hắn nhận ra những thay đổi tinh vi ở anh, nhưng không hiểu nguyên nhân, nên chỉ biết cố gắng hết sức đáp ứng mọi yêu cầu của anh. Dù sao, ngắm bình minh trên núi cũng là một mong muốn đơn giản.Cả hai lần đầu tiên đến dãy núi Pyrenees. Họ hỏi thăm người dân địa phương một chút, xác định điểm đến trên bản đồ. Lo lắng cho vết thương cũ ở ngón tay của Sergio có thể tái phát, Fernando đề nghị đi cáp treo lên núi, nhưng anh nhất quyết muốn tự mình leo, bảo rằng như vậy mới thú vị. Fernando suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.Trong lúc leo núi, Sergio luôn nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Fernando nghĩ, kể từ vụ việc đó, đã lâu lắm rồi hắn không thấy anh cười như vậy. Hắn cẩn thận đi sau anh, kịp thời đỡ lấy mỗi khi anh chập choạng. Sergio quay lại, giọng hơi bực bội: “Tao không nói là muốn mày đi trước tao?” Fernando tiến lên, tháo dây buộc tóc của anh, dùng tay nhẹ nhàng chải tóc anh ra. Né tránh câu hỏi, hắn dịu dàng nhìn anh: “Khi không có ai, cứ để tóc xõa đi. Tao thích mày để tóc xõa hơn.”Sergio suýt nữa lạc lối trong ánh mắt dịu dàng của hắn. Anh khẽ đẩy tay Fernando ra, dùng bàn tay hơi cứng nhắc nâng mặt hắn lên. Trên má Fernando lấm tấm vài nốt tàn nhang, Sergio khẽ cười, áp má mình vào má hắn. Fernando cảm nhận đầu ngón tay mềm mại của anh lướt qua mặt mình, ánh mắt anh ánh lên nỗi buồn không thể kìm nén.“Đi thôi… không thì trời tối trước khi tới nơi mất,” Sergio bất ngờ rút tay lại, quay người tiếp tục leo lên.Sergio… mày bị làm sao thế? Nhìn bóng lưng anh, Fernando đột nhiên cảm thấy anh đang ngày càng xa cách. Vừa rồi, trong ánh mắt anh, hắn đọc được mùi vị của sự chia ly. Hắn bước nhanh đuổi theo, nắm chặt tay anh.“Tao nghĩ, tao nên dắt mày thì hơn,” hắn nói. Sergio, không phải chỉ mày sợ đối phương biến mất đâu.Trên một khoảng đất trống rộng rãi, Fernando dựng lều. Sergio ngồi yên một bên, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin trong tay anh nhẹ nhàng xé toạc màn sương mỏng, vẽ nên những vệt bạc trong không khí. Sắp rồi, bình minh. Chỉ một chút nữa là thấy được. Sergio căng thẳng liếm môi, liếc nhìn đồng hồ. Chắc chưa đến nhanh vậy đâu, vẫn còn thời gian. Nhưng anh lại không muốn bình minh đến quá sớm. Anh nghĩ, anh vẫn rất sợ phải đối mặt với khoảnh khắc nói hết sự thật với Fernando.“Ser, lều dựng xong rồi!” Fernando hài lòng ngắm tác phẩm của mình, cười gọi Sergio. Nhiệt độ trên núi rất thấp, hắn khoác áo khoác đã chuẩn bị sẵn lên người anh, rồi còn quấn thêm chăn cho anh.
“Này… có cần quấn tao thành bánh chưng thế không?” Sergio nhướn mày nhìn Fernando, cố sức gỡ chăn ra, rồi kéo hắn vào cùng quấn chung. “Tay mày lạnh quá…” Anh nắm tay hắn, ôm vào ngực, ra sức xoa cho ấm.“Còn bao lâu nữa đến bình minh?” Fernando vươn vai cho đỡ mỏi cổ, rồi thả lỏng dựa vào Sergio.“Chắc hơn năm tiếng nữa,” Sergio đáp. “Mệt rồi hả? Mệt thì ngủ một chút đi.”Fernando ngáp dài, dụi mắt. “Mệt… nhưng không ngủ được. Lỡ cả hai ngủ quên thì bỏ lỡ mất.”“Yên tâm, không sao đâu. Ngủ một chút đi,” Sergio nói, đưa tay nhẹ che mắt Fernando. “Tao nhất định sẽ gọi mày dậy.”Vậy đây là cơ hội cuối cùng để ở bên nhau, đúng không? Thật không nỡ. Nếu tao giết mày, mày sẽ trách tao chứ? Nếu lý do là vì tao yêu mày, yêu mày rất nhiều? Như vậy, chúng ta có thể mãi mãi bên nhau. Mày sẽ không bao giờ rời xa tao nữa. Mày sẽ mãi là cả thế giới của tao, là hơi ấm duy nhất tao nắm trong tay. Chúng ta không cần phải trốn tránh nữa, được không? Sergio nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên lông mi Fernando. Nhưng tao không nỡ… Fernando, tao yêu mày nhiều đến thế. Tao không làm được… Dù biết mày là nội gián của cảnh sát, tao vẫn không làm được.Cảm giác nóng rát nơi hốc mắt khiến Sergio nhận ra mình lại khóc. Anh cười, tại sao từ khi gặp Fernando, nước mắt của anh lại nhiều như vậy? Anh nhớ lần bị tấn công bất ngờ sau khi cùng Fernando đi siêu thị, chắc chắn cũng là kế hoạch được sắp đặt. Nực cười là anh đã cố gắng hết sức để bảo vệ hắn. Anh sợ vì mình mà hắn bị tổn thương. Thậm chí anh còn làm món cơm hải sản để xin lỗi, đến mức làm bỏng mắt. Anh nhớ tất cả, còn hắn thì sao? Khi đó, hắn đã nghĩ gì?Đêm trên dãy Pyrenees tĩnh lặng, như thể chỉ có hai người họ, dường như đang tích tụ sức mạnh cho sự ồn ào sau này. Tay Sergio chạm vào báng súng ở thắt lưng. Anh từng nghĩ mình sẽ không bao giờ dùng đến nó nữa, nhưng giờ anh còn một sứ mệnh cuối cùng. Anh phải giết Fernando, để hắn không bỏ rơi anh. Anh thà để cả hai cùng chết. Ngón tay vừa mới cử động được cầm súng rất khó khăn, một tay không thể lên đạn, nhưng không sao, anh vẫn còn thời gian. Anh sẽ đợi đến khi mặt trời mọc. Anh muốn như điều mình luôn mơ ước, vào khoảnh khắc bình minh, ôm chặt Fernando – lần cuối cùng – và nói câu “Tao yêu mày” mà anh luôn nợ hắn. Xin lỗi, Fernando, sẽ không đau đâu, chỉ một khoảnh khắc thôi, tao sẽ đến ngay, được không?Tao chưa từng yêu ai, cho đến lần gặp gỡ được sắp đặt ấy. Tao nghĩ mình có thể chịu đựng sự bỏ rơi của bất kỳ ai, cho đến khi cái tát của mày vang lên trên mặt tao. Lần này, đi cùng tao nhé. Chúng ta có thể bắt đầu lại, sống tự do như mình muốn.Sergio nhắm mắt, cảm giác tựa vào Fernando thật ấm áp, thật an yên. Thật ra, nếu thời gian dừng lại ngay lúc này cũng được. Nếu như trong Alice ở xứ sở thần tiên, tao có thể khiến đồng hồ dừng lại như Thợ Làm Mũ, tao sẽ giả vờ như chưa thấy gì, cứ thế tựa vào nhau, mãi mãi bên nhau. Cho đến khi chết.Chương 24:
Sergio nhạy bén nhận ra tiếng động cơ trực thăng vù vù, nhưng vẫn nhắm mắt, không muốn mở. Hừ, nhanh vậy sao… Anh cười đau đớn. Có thật là đến chết cũng không được ngắm bình minh không? Anh bất đắc dĩ mở mắt, nhìn đồng hồ: bốn rưỡi sáng. Chỉ cần thêm một chút nữa, chưa tới một tiếng, mặt trời sẽ mọc. Ngay cả cơ hội này, tao cũng không xứng có sao?“Fernando, dậy đi,” Sergio nhẹ vỗ vai hắn, dịu dàng nói.“Hử… bình minh rồi à?” Fernando dụi đôi mắt ngái ngủ, nheo mắt nhìn quanh. “Vẫn tối lắm mà…”“Này, không dậy là cảnh sát tới ngay bây giờ đấy. Tao còn chuyện muốn nói với mày,” Sergio cười hiền.Fernando lập tức tỉnh táo. Cảnh sát? Tới ngay? Sao có thể… Họ không thể tìm ra chỗ này nhanh thế được. “Sergio, mày nói cảnh sát sắp tới là sao? Làm sao có thể…?”“Đến lúc này rồi, nói thật đi, Fer,” Sergio nói. Anh đứng dậy, đối diện với cơn gió lạnh buốt trên núi, tóc bay che mắt. “Mày và bọn họ là một phe, đúng không? Mày cũng là cảnh sát, đúng không? Mày định lừa tao đến bao giờ?”“Không phải vậy, Ser, nghe tao…” Đầu óc
Fernando trống rỗng, tình huống này hoàn toàn ngoài dự đoán. Hắn không sợ bị cảnh sát truy đuổi, nhưng Sergio tuyệt đối không được hiểu lầm hắn! Hắn đã từ bỏ tất cả vì anh, sao anh có thể hiểu lầm hắn? “Không phải như mày nghĩ, tao không…”“Cuộc gặp của chúng ta, mọi chuyện sau đó, đều là kế hoạch, đúng không?” Sergio gạt tóc trước mắt, cười nhạt. “Tất cả là giả, phải không? Tất cả đều được sắp đặt, đúng không? Mày nói mày yêu tao… cũng là giả, đúng không?” Sergio ngạc nhiên nhận ra giọng mình lúc đó yếu ớt đến thế. Anh cố nâng cao giọng để che giấu tiếng khóc, nghe như gào thét. “Giả đúng không? Giả hết đúng không? Mày lừa tao! Mày lừa tao! Mày cũng lừa tao!”“Bình tĩnh đi, Ser, bình tĩnh, chúng ta chạy trước đã, được không? Tao sẽ giải thích rõ, được không?” Fernando nghe tiếng hét xé lòng của Sergio, những âm thanh ấy như khắc vào tim hắn. “Đừng khóc, được không, không phải như mày nghĩ đâu…”“Tao không có! Tao không khóc vì mày!” Sergio ra sức dụi đôi mắt đỏ hoe, nước mắt càng rơi nhiều hơn trên mu bàn tay. Anh cắn môi chịu đau ở ngón tay, rút súng từ thắt lưng. “Đi cùng tao, Fernando… đừng bỏ tao một mình…”“Tao không bỏ đâu, được không? Tao hứa,” Fernando nói, từ từ tiến lại gần, cố làm anh bình tĩnh.“Tao không tin mày nữa!” Sergio do dự một giây, rồi lắc đầu điên cuồng, lùi lại, không cẩn thận vấp phải rễ cây nhô lên, mất thăng bằng ngã ra sau. Anh theo bản năng chống tay, nhưng khi tay trái chạm đất, cơn đau nhói khiến anh rụt tay lại như bị điện giật.“Cẩn thận tay mày…” Fernando xót xa chạy đến, kéo tay anh, nhưng bị anh đẩy mạnh ra.“Đừng đụng vào tao!” Sergio giơ súng chĩa vào Fernando. Tại sao vẫn không ra tay được? Anh đau đớn nhắm mắt. Tại sao? Nhanh lên, hắn lừa anh, sao không ra tay? Anh hít sâu một hơi. Khi giết những người khác… làm sao để nhẫn tâm? Anh cần một cái cớ. “Fernando… mày từng nói mày yêu tao, đúng không?”“Đúng. Tao yêu mày. Tao không lừa mày,” Fernando kiên định nói. Ba từ ấy suýt khiến Sergio dao động.“Vậy…” Sergio nhắm mắt, nở nụ cười rạng rỡ, từng chữ nói: “Mày sẵn sàng chết cùng tao không? Ngay bây giờ.”Đó là điều mày muốn, đúng không, Sergio? Sao mày ngốc thế? Sao không nói thẳng với tao khi biết thân phận tao? Mày chỉ sợ bị bỏ rơi, sợ bị phản bội, đúng không? Nên đây là cách mày giữ tao, đúng không? Mày muốn chúng ta cùng chết? Mày ngốc thật, chỉ để giữ tao bên mày, đúng không? Hóa ra mày yêu tao nhiều đến vậy, mà tao giờ mới hiểu.“Được thôi,” Fernando bất ngờ cười nhẹ nhõm. Tao đã chẳng còn gì, chết cùng mày thì đã sao?
Sergio không động đậy, từ từ lên đạn. Fernando vẫn mỉm cười, rồi chậm rãi nhắm mắt. Tao thật sự yêu mày.Fernando nghĩ, hắn chẳng còn gì để tiếc nuối. Hắn biết tay súng của Sergio chuẩn đến mức nào, sẽ không đau lâu đâu. Nếu có thể mãi bên nhau thế này, cũng tốt. Hắn chờ tiếng súng, nhưng sau một khoảng lặng, chỉ nghe tiếng nức nở không kìm được của Sergio. Fernando mở mắt, thấy khẩu súng bị vứt sang một bên, Sergio ngồi xổm, co người lại, run rẩy. Hắn tiến tới, ôm anh vào lòng. “Ngốc, sao không bắn?”“Tao tin mày… Fer, mày là người duy nhất không nói dối tao…” Sergio dồn hết sức ôm chặt
Fernando. “Tao tin mày. Tao không nỡ để mày chết… Tao yêu mày, yêu mày rất nhiều…”“Ser, mày biết không, tao luôn muốn hỏi mày: giờ mày đã biết cuộc gặp của chúng ta là sắp đặt, mày có hối hận không?”“Tao…” Giọng Sergio bị át đi bởi tiếng ồn ào. Một đám cảnh sát xuất hiện trong tầm mắt, vội vã tiến đến. Sergio sững người vài giây, đẩy mạnh Fernando ra, nhanh chóng nhặt khẩu súng, đứng dậy. Fernando ngạc nhiên nhìn anh, chẳng phải họ nên cùng đối mặt sao? Nhưng vẻ mặt Sergio đột nhiên lạnh lùng, anh nhìn đám cảnh sát bao vây và những nòng súng lạnh lẽo, nở nụ cười giễu cợt.“Tao biết ngay mày sẽ phản bội tao!” Sergio bất ngờ hét lên với Fernando. Hắn nhướn mày, không hiểu. “Tại sao mày phản tao? Được rồi… hồi đó đúng là tao ép mày đưa tao trốn, nhưng tao đối xử với mày tốt như thế, tại sao mày báo cảnh sát? Tao đã hứa rời Tây Ban Nha sẽ thả mày mà!” Sergio lại hét lên bằng giọng xé lòng.
Đám cảnh sát xung quanh đều mang vẻ mặt như nhìn con mồi sắp bị bắt. Sergio nhớ mình từng có biểu cảm đắc ý tương tự khi đối diện với những kẻ cầu xin trước lúc chết. Lúc này anh mới nhận ra, hóa ra biểu cảm ấy thật tàn nhẫn.“Đây là do mày ép tao!” Sergio gào lên.Anh lén ra dấu im lặng với Fernando, kín đáo nháy mắt. Trên mặt anh hiện lên nụ cười tinh nghịch quen thuộc. Fernando nghe anh nói khẽ, chỉ đủ cho hai người nghe: “Câu trả lời của tao là, không bao giờ.”Cơn đau ở ngón tay dường như đã biến mất, anh vững vàng giơ súng nhắm vào Fernando. Lập tức vang lên tiếng cảnh báo: “Đếm đến ba, bỏ súng xuống, nếu không chúng tôi bắn! Một…”“Sergio, mày… đừng!” Fernando cuối cùng hiểu ý định của anh. Làm ơn đừng, đừng bỏ tao lại…“Hai…” Tiếng lên đạn vang lên lách cách quanh hắn, nhưng hắn không còn sợ nữa.Xin lỗi, Fernando, tao yêu mày nhiều thế, sao nỡ để mày chết. Để tao rời khỏi thế giới đầy dối trá và phản bội này một mình thôi. Ít nhất tao biết mày thật sự yêu tao, vậy là đủ rồi. Vậy là tốt lắm rồi.“Ba…”Tiếng súng vang lên át hết mọi âm thanh trong tai Fernando. Thế giới trước mắt hắn như mất đi màu sắc. Hắn nhìn cơ thể Sergio bỗng mềm nhũn, như con rối bị cắt dây. Hắn thấy nụ cười đẹp đẽ trên môi anh, như trẻ sơ sinh, tràn đầy cảm kích với thế giới. Nhưng hắn biết anh căm ghét thế giới này. Hắn biết trái tim anh đã tan vỡ trong bức tường đồng dựng nên từ dối trá và phản bội, vỡ đến mức không thể nhặt lại, không thể ghép lại. Hắn biết nụ cười ấy dành cho hắn. Chỉ cho hắn. Thế giới của Fernando đột nhiên mất đi âm thanh.Mặt trời dường như đã mọc. Fernando quay lại, nhìn thẳng vào tia nắng đầu tiên của bình minh. Ánh sáng xuyên qua mây mạnh mẽ, làm mắt hắn đau nhói, đau đến chảy nước mắt. Hắn tiến đến gần Sergio, quỳ xuống, vùi mặt vào mái tóc dài mềm mại của anh. Này, Sergio, tao thật sự thích tóc mày. Mềm mại, mượt mà, đẹp đến mức chạm vào là không muốn buông.“Fernando, không sao rồi, mọi chuyện kết thúc rồi,” giọng Francesc vang lên bên tai, rồi hắn cảm thấy mình bị kéo ra khỏi Sergio. “Cảnh sát sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa. Mình đã lo liệu hết. Lần báo cảnh sát cuối cùng có thể xem như tự thú, còn lời cuối của Ramos có thể làm bằng chứng nó ép cậu đưa nó trốn. Không sao rồi, Fernando…”Nhìn gương mặt người bạn lâu năm, Fernando cuối cùng không kìm được, bật khóc nức nở.
“Sao lại không sao… Sao có thể không sao… Cesc, mày biết tao yêu nó đến mức nào không…”Hắn bò lại bên Sergio, ra sức gạt những bàn tay định mang anh đi, ôm chặt anh vào lòng. Máu nóng thấm ướt má và tay hắn, hắn cố mỉm cười, hôn nhẹ lên trán anh, dịu dàng nói: “Nhìn kìa, Sergio, mặt trời mọc rồi.”— Giờ mày biết cuộc gặp của chúng ta là sắp đặt, mày có hối hận không?— Câu trả lời của tao là, không bao giờ.
Mặt trời đã mọc, ấm áp, rực rỡ, Sergio yêu quý, mày thấy không?Chương 25:
Nhiều năm sau, khi Fernando nghĩ lại về những ảnh hưởng sâu sắc mà câu chuyện ấy mang đến, hắn ngạc nhiên vì không liệt kê được nhiều như tưởng. Hắn không thể chấp nhận bất kỳ ai có mái tóc dài mềm mại, dù là đàn ông hay phụ nữ. Hắn yêu hoa diên vĩ, khi ở một mình thường lấy ra một bản thiết kế cũ kỹ với góc đã ngả vàng, xem kỹ lưỡng và mỉm cười. Hắn sợ ánh nắng đầu tiên của bình minh. Hắn vẫn là cảnh sát, truy quét các băng nhóm tội phạm, săn đuổi những sát thủ và gián điệp làm việc cho chúng. Hắn học được cách đối mặt với mọi thứ bằng thái độ nhẹ nhàng, như mây trôi gió thoảng.“Fernando, bảy năm rồi, mày vẫn không quên được…” Trong lúc uống rượu, Francesc nhìn đôi mắt không còn nụ cười vui vẻ của hắn, khẽ thở dài.Fernando cắt lời: “Đừng nói. Mày biết tao không mạnh mẽ đến thế.” Ít nhất không đủ mạnh để thoải mái nhắc đến cái tên ấy khi uống rượu với bạn cũ. Nhưng, bảy năm rồi.Fernando vuốt ve những bông diên vĩ trên bệ cửa, nghĩ mà không tin nổi. Bảy năm, trôi qua nhanh thật. Người ta sống bên nhau bảy năm thường cảm thấy mệt mỏi vì nhau. Hắn và Sergio xa nhau bảy năm, nhưng nỗi nhớ vẫn như ngày đầu, năm này qua năm khác. Trong bảy năm, hắn đối mặt vô số tội phạm giống Sergio, ánh mắt họ hoặc đầy hối hận, hoặc khinh miệt, hoặc hung bạo. Nhưng hắn không bao giờ thấy lại một đôi mắt trong trẻo như thế nữa.Khi mọi chuyện vừa kết thúc, sở cảnh sát định trao cho hắn một giải thưởng cao quý, tên dài ngoằng, nói là để vinh danh việc hắn bất chấp nguy hiểm trừ hại cho dân. Francesc đã đấu tranh rất lâu để giành cơ hội này cho hắn. Thực ra, hắn chẳng muốn cái danh hão ấy, nhưng không nỡ từ chối lòng tốt của Cesc, đành miễn cưỡng dự lễ trao giải. Buổi lễ long trọng đến mức buồn cười, mọi thứ suôn sẻ cho đến phần phát biểu cảm ơn.Trên sân khấu cao giữa hội trường, trước toàn thể cảnh sát Madrid, Fernando không thể đọc hết bài phát biểu Cesc viết cho hắn. Hắn vấp phải cái tên ấy. Mười một chữ cái in hoa như sống dậy, hóa thành lưỡi kiếm đâm vào mắt hắn, xuyên thấu tâm hồn. Hắn đứng sững, miệng lắp bắp, nhìn hội trường im phăng phắc, rồi trong đám đông, hắn thấy gương mặt vừa quen vừa lạ của anh. Anh mỉm cười nhạt, ngẩng cằm kiêu hãnh nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm nỗi buồn. Hắn bật khóc, ôm mặt ngồi xổm, vài tờ bài phát biểu rơi lả tả.“Sao lại không sao… Sao có thể không sao… Cesc, mày biết tao yêu nó đến mức nào không…” Francesc nhớ tiếng khóc tan nát của bạn sáng hôm ấy, bước tới ôm vai bạn đang run rẩy, lặp lại: “Không sao rồi… Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Mọi thứ sẽ ổn.Sau đó, với người ngoài, Fernando dường như thật sự ổn. Nhưng Francesc biết những bông diên vĩ hắn chăm chút tỉ mỉ là vì ai. Hắn cũng biết sự dịu dàng và nụ cười chân thật mà Fernando giấu kín là dành cho ai. Hắn không chôn cất Sergio trên núi như từng nói, nghĩ rằng như thế quá cô đơn. Sergio không hợp với sự cô đơn, và hắn không nỡ để anh ở lại một mình trên ngọn núi lạnh lẽo. Hắn chọn một nghĩa trang bình dị, ấm áp như khu vườn yên tĩnh. Bia mộ của anh là đá cẩm thạch trắng đơn giản, chỉ khắc tên, ngày sinh, ngày mất. Do thường xuyên được vuốt ve, các cạnh khắc lõm mòn nhẵn bóng.Fernando không đến thường xuyên. Hắn tự tay trồng những khóm diên vĩ xanh quanh bia mộ. Mùa khô, người giữ vườn tốt bụng sẽ tưới nước chăm sóc. Khác với những ngôi mộ khác có cây thánh giá hay tượng thiên thần, trước mộ anh chỉ có một chiếc đèn lồng gỗ nhỏ đơn độc, như muốn kể một câu chuyện buồn cho người qua đường.Bảy năm qua, Fernando có đủ tiền mua một căn hộ rộng rãi hơn, nhưng hắn vẫn ở lại căn nhà cũ kỹ. Hắn thích tự làm món cơm hải sản ngon lành. Francesc trêu rằng mãi đến giờ hắn mới biết tự yêu thương bản thân. Lúc ấy, Francesc đang bận đấu trí với một gã sát thủ tên Piqué. Nghe nói lần đầu giao đấu, Piqué đeo mặt nạ hề, lẻn thoát ngay trước mắt Cesc. Không nuốt trôi cục tức, Cesc nhiều năm sau đó luôn đặt việc bắt Mr. Clown làm ưu tiên hàng đầu.Ngoài gói đồ giấu sâu trong tủ, những bông diên vĩ luôn xuất hiện ở nơi hắn ở, Fernando còn giữ một bản thiết kế do chính tay hắn vẽ. Đó là một mảnh đất trống dưới chân núi Pyrenees, nơi dựng một căn nhà màu cam, bên ngoài đậu chiếc xe cũ kỹ đầy sẹo của Fernando. Gần đó là xích đu và cầu trượt đơn sơ cho lũ trẻ quanh vùng chơi đùa. Hắn nhớ Sergio từng nói muốn treo một chiếc đèn lồng gỗ trong nhà.Bản vẽ chẳng chút kỹ năng ấy, Fernando giữ suốt bảy năm. Năm đầu sau khi Sergio ra đi, hắn từng muốn biến nó thành hiện thực, thậm chí nghĩ sẵn cách bố trí nội thất. Hắn chắc chắn Sergio sẽ thích nơi đó. Nhưng cuối cùng, hắn từ bỏ. Đó là giấc mơ của cả hai, để hắn thực hiện một mình, chẳng phải quá tàn nhẫn sao? Hắn hơi sợ hãi. Hắn thật sự không mạnh mẽ đến thế.Sau này, khi đến thăm Sergio, hắn hứa khi già đi, hắn sẽ xây căn nhà ấy dưới chân núi Pyrenees, chỉ có hai người, không ai khác. Khi hắn qua đời, họ sẽ yên nghỉ cùng nhau, tên họ sẽ được khắc cạnh nhau trên tấm bia đá rộng rãi ấy. Hắn nghĩ nơi đó sẽ rộn ràng tiếng chim hót, rượu whisky chảy mãi không ngừng, như Brokeback Mountain của Ennis và Jack. Sau đó, hắn nghĩ, có lẽ họ có thể rải tro cốt trên dãy Pyrenees quanh co.Điều khiến hắn nhớ mãi là những cái ôm lặng lẽ của Sergio, như thể dồn toàn bộ niềm tin và tình yêu vào cơ thể hắn. Hắn vẫn nhớ rõ khi lôi Sergio nửa sống nửa chết ra khỏi nhà máy, anh nghẹn ngào nói: “Đưa tao đi.” Ba từ ấy khiến hắn buông bỏ tất cả, cam tâm tình nguyện từ bỏ mọi thứ.Fernando hiếm mơ thấy anh. Hắn nghĩ câu “ngày nghĩ gì đêm mơ mộng đó” là vớ vẩn. Hắn chỉ mơ thấy anh khi gương mặt anh trong ký ức bắt đầu mờ nhạt. Trong mơ, anh luôn đứng ngược sáng trên đỉnh núi, ánh mặt trời tạo quầng sáng lớn sau lưng, nụ cười của anh rực rỡ hơn cả nắng. Độ cong nơi khóe môi thuần khiết, không chút tạp chất, chỉ mỉm cười trong trẻo. Anh mang vẻ mặt hạnh phúc, lặp đi lặp lại câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng: “Tao không hối hận, không bao giờ.”Lúc tỉnh dậy, Fernando thường mở gói đồ không ai được đụng tới, chứa vài bộ quần áo Sergio mặc khi chạy trốn và chiếc chăn quấn cả hai trên núi. Mùi hương trên tóc anh đã biến mất, nhưng hắn vẫn cố chấp vùi mặt vào, để lộ khoảnh khắc yếu đuối ngắn ngủi trước khi gói ghém cẩn thận.
Bảy năm, Fernando chưa từng quay lại Pyrenees, nhưng thu thập rất nhiều bưu thiếp về nơi ấy. Khi nhớ anh, hắn lấy một tấm, viết “I miss you” rồi bỏ vào hộp gỗ trên sofa. Hắn đã có nhiều hộp bưu thiếp chứa nỗi nhớ. Hắn biết anh chắc chắn nhìn thấy.Một buổi tối cuối tuần bình thường, sau bữa tối, Fernando nằm dài trên sofa, lấy tấm bưu thiếp mới mua chiều nay ở cửa hàng quà tặng, nghe nói là cảnh đêm phía nam Pyrenees. Hắn mở bao bì, lấy tấm trên cùng. Mặt trước là rừng cây rậm rạp và dòng suối róc rách. Bầu trời xanh đậm trong suốt. Góc trên bên phải in dòng chữ Before Sunrise bằng nét hoa mỹ. Fernando lập tức lật tấm bưu thiếp, đè chặt không dám nhìn thêm. Trái tim vốn chẳng mạnh mẽ của hắn đau đến co rút trước hai từ ấy.Hắn không để ý cái tên bảy năm chưa từng thốt ra đã tự nhiên bật khỏi môi. Hắn chỉ thấy Sergio của bảy năm trước.Sergio của bảy năm trước, một tay cầm súng, một tay ôm vết thương bị đạn xuyên qua vai, cố chấp không để hắn cõng. Sergio của bảy năm trước, tóc dài ướt đẫm mồ hôi, như chú chó nhỏ cắn mu bàn tay hắn. Sergio của bảy năm trước, đôi mắt sáng rực nhìn hắn cười qua cặp kính râm.Hắn nghĩ sự ra đi của Sergio trước bình minh là lời giải thích đẹp nhất cho tình yêu của họ. Tình yêu giữa cảnh sát và tội phạm không thể phơi bày dưới ánh sáng, một khi lộ ra hoặc là ngươi chết ta sống, hoặc cả hai cùng tan biến. Sergio chỉ chọn cách bi ai và dứt khoát, chọn cái trước. Vì vậy, tình yêu của họ, dù kéo dài bao lâu, cuối cùng chỉ còn lại dòng chữ hoa mỹ, đẹp đẽ mà tàn khốc: Before Sunrise. (Trước khi trời mộc)Hết truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me