TruyenFull.Me

Fic Dich Conan Xem Anh The Vu An Bi He Lo

Conan khẽ mở mắt, hoàn toàn tỉnh giấc, nhận ra rằng mình đang ở trong một căn phòng lạ lẫm mang phong cách truyền thống. Cậu quay sang và thấy Ran và ông Kogoro, cũng vừa tỉnh giấc và đứng quanh mình.

"Ôi, Conan-kun! Cuối cùng em cũng tỉnh rồi"

"Ran-neechan...? Ch-chúng ta... đang ở đâu vậy?" Cậu hỏi, cảm giác lo lắng nhanh chóng dâng cao.

Hai người họ quay sang nhìn nhau, rồi chỉ ra căn phòng xung quanh mình. Ở bên trong, còn có nhiều người khác cũng đang ở đó. Họ đều là những người quen, đây thực sự là một cú sốc.

"CONAN-KUN!" ngay sau đó, cậu nhóc đeo kính bị ôm chầm ôm lấy bởi bạn mình là cô bé Ayumi, theo sau là hai cậu bé Genta và Mitsuhiko. Rõ ràng là bọn trẻ đã rất sợ hãi. "Bọn tớ mừng là cậu an toàn!".

Trong cơn bối rối, Conan ngẩng đầu lên và nhận ra tất cả những người thuộc vòng tròn xã giao của mình đều đang có mặt ở đây. Tiến sĩ Agasa, trông còn ngái ngủ, Haibara thì đứng cạnh bọn trẻ với vẻ mặt đầy lo lắng, Heiji ôm chặt lấy Kazuha một cách đầy bảo vệ, mà cô cũng đang rất bất an. Ở phía trước cánh cửa là các sĩ quan cảnh sát Tokyo, Thanh tra Megure, Trung sĩ Takagi, Thiếu úy Sato, Phó thanh tra Shiratori, Cô giáo Rumi và Chánh thanh tra Kuroda, tất cả đều đã rút vũ khí sẵn sàng. Sonoko, vừa mới tỉnh dậy, trông vẫn còn choáng váng, còn Sera thì đứng cạnh, vừa bảo vệ vừa đỡ cô bạn. Đi cùng Sera là Mary, đang nắm chặt tay con gái mình như thể bám víu vào sự sống, tràn ngập đầy cảnh giác. Ở một góc khác là Luật sư Kisaki, người đã vội vã bước đến chỗ Ran với vẻ lo lắng. Ngạc nhiên thay, Subaru cũng có mặt, đứng ngay đằng sau Sera và Sonoko. Bên cạnh các sĩ quan là Amuro cùng với Azusa.

"Chúng ta đang ở đâu vậy!?" Conan lặp lại câu hỏi với tất cả mọi người, tim cậu đập thình thịch vì lo lắng.

"Chị... không biết nữa." Ran đáp "Chị chắc là mình vừa rời khỏi siêu thị cùng với Sonoko và Sera, nhưng sau đó... Chị không nhớ gì cả."

"Tớ nghĩ là ai đó đã bám theo chúng ta, và bằng cách nào đó làm chúng ta bất tỉnh" Sera thêm vào.

"Ph-Phải, nhưng, giống Ran, tớ không nghĩ là mình nhớ được gì cả" Sonoko nói, lơ mơ xoa đầu mình.

"Ta vừa rời khỏi văn phòng, nhưng sau đó ta đã ngất xỉu trước khi cả bước ra ngoài." Mouri nói, cố hết sức nhớ lại vì mình lại có mặt ở đây. Ông chắc chắn là mình không uống một giọt rượu nào.

"Điều cuối ta nhớ là mình cùng với bọn trẻ ở thủy cung." Agasa nói. "Nhưng lúc đó cháu đang ở cùng chúng ta nhớ không, Conan-kun?"

"Vâng, chúng ta đều ở đó." Mitsuhiko nói. "Nhưng... tại sao chúng ta chẳng nhớ được gì hết?!"

"Ối chà, chào cả nhà nhé" một giọng nói lạ vang lên từ phía cửa. Đứng đó là một người phụ nữ với mái tóc dài màu đen ánh rêu khoác trên mình một bộ trang phục truyền thống Nhật Bản màu trắng và tím, đội một món phụ kiện đầu trông giống như tai thú, bên dưới lại mặc chiếc quần jean hiện đại. "Ta đã chờ cho quý vị thức dậy và tỏa nắng nãy giờ rồi"

Không cần lời ai nấy cũng hiểu, vào tư thế phòng bị, cau mày nhìn kẻ bí ẩn đã bắt cóc họ "Và cô là ai?" Amuro cùng Wakasa đặt câu hỏi.

"Không quan trọng, ta chỉ là người trông coi đền. Nhưng nếu như quý vị thực sự muốn biết, ta là Yana, hiện quý vị đang ở bên trong ngôi đền mà ta phụ trách".

"Cô muốn gì từ chúng tôi? Cô đã bắt cóc chúng tôi bằng cách nào?" Kogoro và Kuroda tiến lại gần hỏi.

"Và cách nào cô mang tất cả tụi tôi đến đây dù chỉ là những người liên đến một chút." Heiji đứng cạnh nói thêm.

"Ôi chà, ta nói thẳng nhé. Tất cả quý vị, hiện giờ đều đang sa lầy trong một mớ hỗn lộn này".

...."Hả?" Đó là câu trả lời duy nhất mà mọi người đều thốt lên được sau một khoảng lặng. "Ý... ý cô là sao?" Azusa do dự hỏi. Trong lúc đó, Conan đang chết lặng trước câu trả lời, cậu có linh cảm sâu sắc đầy khó chịu rằng mọi chuyện đang rẽ ra hướng tồi tệ hơn, dù không biết gì về người phụ nữ đó. Tương tự cho Haibara, Agasa, Heji, Subaru, và Amuro.

"Có một mối hiểm nguy đang rình mò lảng vảng xung quanh quý vị và chẳng một ai trong các vị nhận ra cả. Ta sẽ giúp đỡ giải đáp điều này, nhưng trước tiên, ta sẽ hỏi một câu".

Mọi người nhìn nhau đầy quan ngại, nhưng vẫn cảm thấy chút hy vọng rằng họ không gặp nguy hiểm. Ít nhất là không phải ngay tức khắc. "Là gì vậy?" Sera chậm rãi hỏi.

"Quý vị biết Kudou Shinichi là ai, đúng không?"

Câu nói đó như một cái đe* rơi thẳng xuống đầu họ. Phải rồi, ai mà chả biết cậu thám tử thiếu niên khó nắm bắt ấy, hoàn cảnh phủ đầy bí ẩn, và tung tích hiện giờ thì không rõ. Ít nhất, đó là điều mà phần lớn những người không biết gì về sự thật vẫn nghĩ. Còn những người biết lúc này thì thâm tâm đang hoảng loạn, Conan thì đang cố gắng lặng lẽ đưa tín hiệu cho những người thân tín, nỗi sợ hãi nuốt chửng lấy cậu. Mọi người đều có mặt ở đây. Và nếu nhịp điệu mà người phụ nữ kia đang thể hiện là một dấu hiệu gì đó, thì chắc chắn...

"Đúng" Là một câu trả lời được thoát ra một cách tự nhiên.

"Mối 'hiểm nguy' mà ta nhắc tới, là thứ đã, và vẫn đang, truy đuổi cậu ấy, và hiện đang trên bờ vực đe dọa cuộc sống của quý vị"

"Vì vậy, đây là mục tiêu hiện tại của ta là khai sáng cho quý vị, và hy vọng cho quý vị biết những gì mình đang bỏ lỡ".

Cả đám người tiêu hoá cú sốc gây chấn động trong câm lặng, giờ đây cảm giác giống như một tấm màng lớn đã được vén lên. Đặc biệt là Ran, Kogoro, Megure và Sonoko, những người vốn đã nhận ra sự vắng mặt bí ẩn của Shinichi, mà cậu chỉ nói là vì đang theo đuổi một vụ án khó nhằn. Nếu như mối hiểm họa mơ hồ này thực sự có liên quan đến cậu, thì... có lẽ họ sẽ có được câu trả lời trọn vẹn cho mọi thứ đã xảy ra với cậu.

Thế nhưng, những người biết được sự thật, không mấy thích thú...

Heiji đột nhiên cười lớn, dù thâm tâm đầy lo lắng, trước khi chất vấn Yana.

"Được rồi, vậy là... cô bắt cóc tụi tôi, đột nhiên nói là tất cả là vì Kudo, rồi bảo sẽ giúp tụi tôi. Nhưng, tại sao tụi tôi phải tin cô? Ý tôi là, cô biết gì về tất cả chuyện này chứ? tụi tôi mới gặp cô lần đầu mà cô lại khẳng định như thể biết tuốt hết vậy. Mà nếu cô thực sự biết, thì rốt cuộc cô là cái gì? Cô thậm chí có phải người không? ý tôi là, đó là cái đuôi thật đấy à?!" Cậu phản đối một hơi dài, không bỏ qua vẻ bề ngoài kỳ lạ của nàng, khiến hầu hết ai nấy đều hoang mang, việc người phụ nữ này khẳng định biết được những chuyện cực kỳ riêng tư không phải là điềm lành gì, và mọi người đều nhận thức được điều đó.

Yana thở dài một hơi trước khi cất tiếng "Chà, về phần cuối, cậu thực sự không sai. Các vị không nên tin một kẻ xuất hiện nói những thứ kiểu này, như vậy thật quá tuỳ tiện. Nhưng đúng như cậu nói, phải, ta là thứ mà cậu đang nghĩ đấy." Nàng đẩy chiếc đuôi hồ ly, một điều gì đó làm họ mất cảnh giác, nhưng vẫn để lại hoài nghi. nàng thực sự là một linh hồn sao?

"Thực ra tất cả các vị." Nàng chỉ vào ngực Heiji, nhưng rõ ràng đang ám chỉ những ai "... Lát nữa đến gặp, ta sẽ giải thích" Nàng liếc qua Conan, Agasa, Haibara, Sera, Subaru, và Mary, để củng cố lời, chàng thám tử teo nhỏ đang chìm trong dòng suy tư, sợ hãi về những hậu quả tiết lộ tàn khốc có thể xảy ra, và Haibara cũng vậy. Nhưng, nếu lời cảnh báo là bất kỳ dấu hiệu đáng tin, có lẽ họ có thể đặt niềm tin vào nàng.

Nhắc tới nàng, không có thể phủ nhận ai nấy đều đang rối trí về bản chất thật sự của người phụ nữ này, Vậy nên Kuroda bước lên trước và hỏi "Cô nói sẽ cho chúng tôi câu trả lời liên quan đến cậu Kudou Shinichi-kun, ý cô là gì, tại sao cô cảm thấy cần phải bắt cóc chúng tôi và dựng nên một màn kịch?"

Yana mỉm cười, và tiến lại gần ông ấy "Ta mừng vì ông hiểu ra vấn đề. Ông đúng đấy, đó là vì ta sẽ cho các vị xem một loạt đoạn phim về cậu ấy, và những gì cậu ấy đang làm suốt thời gian qua, để các vị hiểu rõ rắc rối mà mình vướng phải và tình trạng hiện tại của cậu ta."

Và như thế, Yana mở cánh cửa ra, rồi chỉ đường cho họ "À phải rồi! Còn có vài vị khách khác nữa ở phòng bên kia nữa đấy!" Mắt nàng liếc sang cánh cửa đối diện, Khi Ran mở nó ra, Cô thấy mẹ mình là Kisaki Eri, Kudou Yukiko và Yusaku, Haneda Shuukichi, Jodie Starling, James Black, Andre Camel, Hondou Hidemi, và em trai cô ấy Eisuke, Kazami Yuya, cũng như Enomoto Azusa.

"Ơ!? M-Mẹ ơi!?"

"Ran!" Eri chạy về phía Ran và ôm chầm lấy cô đầy nhẹ nhõm, trước khi làm điều tương tự với Kogoro.

"Oa! Là mọi người sao!" Yukiko kêu lên đầy bất ngờ trước những vị khách còn lại, rồi vội vã ôm chầm lấy Conan "Con cũng ở đây à Shi-Conan-kun! chúng ta lo lắm đấy!"

"Đợi đã! bố mẹ Shinichi?! Cô chú cũng ở đây
ạ?" Ran sững người tự hỏi.

"Bọn cô được Yana-san báo trước là con cũng sẽ có mặt ở đây. Cô đoán sắp có màn gì thú vị đây."

"Jodie-sensei, Eisuke-kun?!" Sonoko hét lên khi trông thấy cô giáo tiếng Anh cũ và người bạn học năm nào, trong khi Sera và Amuro cau mày trước sự hiện diện của cô cùng các đặc vụ FBI khác. Thế nhưng, họ vẫn ngạc nhiên một cách đầy dễ chịu khi bắt gặp Subaru, nhưng vẫn thận trọng khi trông thấy Amuro và Kuroda. "Mọi người cũng ở đây sao!?"

"Ồ, chào em, Ran-chan, Sonoko-chan! Cô thực sự rất vui khi được gặp lại hai em đấy!"

"Ran-san" Ran sốc khi được gặp lại Eisuke, Sonoko cũng thế  "Ch-Chào cậu, Eisuke-kun. Cậu vẫn khỏe chứ?"

"Ồ, tốt lắm. Tớ chưa bao giờ cảm thấy tự do đến vậy, rất vui khi được gặp lại hai người, Conan-kun và Kogoro-san". Kogoro lịch sự đáp lại, vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, đặc biệt trước sự xuất hiện của Mizunashi Rena, người đáng lẽ ra đang trong kỳ nghỉ phép, Conan, trong lúc này chìm đắm trong dòng suy tư, điều đó khiến hơi Eisuke nhói lòng.

"Ừm, Jodie-sensei, họ là ai thế ạ?" Sonoko thắc mắc.

"Nè, đó là Black-san và Camel-san!" Đội thám tử nhí, trái lại, đã nhận ra họ. "Camel-san là bạn trai của Jodie-sensei đó ạ!" Ayumi chỉ ra đầy hy vọng. Jodie và Camel cảm thấy ngượng ngùng khi bọn trẻ vẫn nhớ chuyện đó, trong khi Subaru bật cười khẽ, và hai cô thiếu nữ thì rạng rỡ "Thật sao ạ, Sensei?"

"Ờm, ừ, ph-phải", "Lúc này thì... dạng như đấy" Jodie và Camel vật lộn để đưa ra một câu trả lời liền mạch.

Những người còn lại trao nhau lời chào. Amuro, hay đúng hơn Furuya, bước đến chỗ Kazami và cả hai cập nhật cho nhau về những tiết lộ gần đây. Sera, Mary và Shukichi cũng làm điều tương tự. Bố mẹ Kudo thì trao đổi với Conan và nhóm của cậu, ngay sau đó được tiếp cận bởi Hidemi. Các thành viên của lực lượng cảnh sát cũng vậy. Sự thật là, người duy nhất vẫn chăm chú vào thiết bị của mình là Rumi, đang cân nhắc việc nghe lén, nhưng lại để tâm nhiều hơn đến bản chất của Yana và những ẩn ý trong lời đề nghị của nàng, vì thế cô đã chọn đứng cạnh, chờ đợi nàng ra tay.

Yana bước vào hành lang, ra hiệu cho mọi người đi theo mình. Khi họ dừng lại trước một nơi giống như một căn phòng khách, đó là một không gian rộng lớn với khán phòng khổng lồ phía sau, cùng với hàng ghế dài phía trước, giống như một rạp chiếu phim gia đình. Pha trộn giữa hiện đại và truyền thống khiến cho ai nấy đều phải trầm trồ, đặc biệt là màu sắc ấm cúng kết hợp cùng kiến trúc.

"Quý vị, vào chỗ ngồi của mình đi". Ngay lập tức, mọi người đều tự nhiên như ở nhà và tìm chỗ ngồi ổn định. Họ đều cảm thấy nhiều sắc thái ngượng ngùng vì bản thân lại thích nghi quá nhanh với những chuyện siêu nhiên vừa xảy ra. Họ hiểu rằng làm theo lời Yana là hành động khôn ngoan nhất cho lúc này. Những người duy nhất không làm vậy chính là những người đã hiểu hết mọi thứ về kế hoạch của Yana. Theo tự nhiên, nàng phản ứng.

"Này các vị, theo ta một lát." Nàng ra lệnh cho Conan và những người đang giữ bí mật của cậu đi cùng mình, rõ ràng đó sẽ là một cuộc trò chuyện rất dài. Hoặc ít nhất thì nó cũng không phải một trận cãi vã.

Còn tiếp.

***

(*Đe: Là một khối với bề mặt cứng trên đó một vật khác được đập vào. Trong đa số trường hợp, đe được dùng làm công cụ rèn. Trước sự phát minh của các kỹ thuật hàn hiện đại, nó là một công cụ cơ bản của các thợ kim loại*)

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me