Fn Scythe Seraph
Cạch. Cạch. CạchTiếng kim di chuyển của chiếc đồng hồ lớn giữa con phố vắng vẻ chỉ có lác đác vài người đi xe điện lao vút qua làm tăng sự cô quạnh và ảm đạm của màn đêm. Tuy vậy, vài quán đồ ăn đêm vẫn đông đúc sáng đèn. Một người đàn ông đi tới cửa quán nướng với giọng điệu lịch sự và thân thiện:"Bác Won, đến ca trực của tôi rồi. Bác về được rồi ạ! Bác đi cẩn thận nhé.""Tạm biệt. Yên tâm, nhà tôi cách đây có vài bước chân thôi."Người đàn ông lớn tuổi trao đổi áo khoác bảo vệ cho người kia rồi chậm rãi rời khỏi quán. Nhìn bóng dáng ông lão xa dần, người bạn già mới yên tâm ngồi xuống ghế, khẽ ngâm nga theo giai điệu nhạc vọng ra từ trong quán.Ông Won men theo lối cũ mà đi, trên đường về đi ngang qua một con ngõ nhỏ. Bỗng một con mèo đen nhảy ra từ trong ngõ, chạy vút qua ông sang bên kia đường với tiếng kêu như xé rách bóng tối khiến ông giật mình. Ông Won vuốt vuốt ngực, nhăn mặt liếc nhìn con mèo rồi nhìn vào trong ngõ, nó tối om như mực. Bỗng ông nhận ra lẫn trong mùi của rác còn có mùi tanh nồng bốc lên.Ông không kìm nén được sự nghi ngờ, móc chiếc đèn pin nhỏ trong túi áo ra soi vào bên trong con ngõ tối. Ông tiến lại gần để nhìn rõ hơn vật đang nằm dưới đất thì giật mình thảng thốt hét lên khi nhận ra đó là cái xác của một người đàn ông nằm úp sấp, máu từ vết cứa trên cổ anh ta chảy lênh láng thành một vũng, đôi đồng tử của anh ta mở to và dãn ra. 15 phút sau, cảnh sát nhanh chóng đến và phong tỏa nơi này. Con phố đáng lẽ ra phải vắng vẻ lại đông đúc và tràn đầy sự u ám với tiếng bàn tán trong sợ hãi. Không ai biết, ở tòa nhà cao tầng đối diện, một bóng đen quay người rời đi, điếu thuốc đã tắt trên tay hắn rơi từ độ cao 10 tầng đáp xuống đất...."Bản tin mới nhất.Vào đêm hôm qua trên phố XX, một thi thể người đàn ông khoảng 35 tuổi được phát hiện bởi một người dân trong một con ngõ chứa đầy rác. Từ camera trong ngõ, xác định được nguyên nhân cái chết là do dẫm trúng đầu một thanh gỗ khiến con dao nhỏ bị vứt trên đó bật lên cao và cứa qua cổ trúng động mạch khiến anh ấy mất nhiều máu và tử vong tại chỗ chỉ vòng vài giây.Khuyến cáo người dân sau vụ việc này càng nên giữ gìn vệ sinh môi trường và vứt rác đúng nơi quy định..."Tiếng người phóng viên trong tivi phát ra vang vang trong căn hộ nhỏ. Yun Sung Won ngồi trên đất vừa ăn xoài vừa lắc đầu tỏ vẻ sợ hãi, miệng lẩm bẩm:"Woah...Thế giới thật đáng sợ. Bây giờ dẫm nhầm đồ trên đất cũng có thể chết được. Anh Moon, anh ra đường phải cẩn thận đấy nhé. Anh hay chạy lung tung lắm."Cậu quay ra sau nhìn ông anh Moon Hyeon Jun đang nằm chơi game trên ghế sofa, lo lắng nhắc nhở anh ta. Con tướng trên màn hình vừa chết khiến anh ta chửi thề một tiếng rồi cau có ngồi dậy bóp 2 má cậu em rồi lắc mạnh, miệng không ngừng lặp lại câu "Anh biết rồi." khiến cậu nhóc ong ong cái đầu, miệng ú ớ cầu cứu.Lee Sang Hyeok bước ra từ trong bếp gõ mạnh lên cái đầu vàng như lông chó Golden của Moon Hyeon Jun rồi mắng:"Có thôi cái trò lắc đầu thằng bé đi không? Lắc lộn xộn hết dây thần kinh của nhỏ là mày tự chịu trách nhiệm nhé!"Moon Hyeon Jun hét lên một tiếng rồi ôm đầu nằm xuống:"Anh Sang Hyeok, đã bảo là anh đừng dùng cái muôi múc canh gõ đầu em nữa rồi mà. Nó cứng chết đi được má ơi!"Lee Sang Hyeok thở dài lắc đầu rồi nhìn lên tivi, máy quay bắt đầu quay xung quanh hiện trường. Anh trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm. "Dao bị văng lên thì cùng lắm là văng đến độ cao trước mặt hoặc văng lên đằng trước chứ văng được cả hướng vai đằng sau sao? Mà rốt cuộc lực văng mạnh đến mức nào mà cao vậy?"..."Hắt xì!"Người thầy giáo chú ý đến cậu học sinh giỏi của mình ngồi bàn đầu bị hắt xì thì theo bản năng hỏi thăm:"Wangho à, em không sao chứ? Bị cảm à?"Han Wangho khịt mũi, cười cười lắc đầu nói mình không sao rồi tiếp tục làm bài thi. Sau khi kết thúc 2 tiếng thi môn thực hành, cậu bạn Son Siwoo bá vai cậu kéo đi ăn đồ nướng.Sau khi gọi đồ xong thì bắt đầu hớn hở tán nhảm:"Haizz, cuối cùng cũng thi xong hết cả rồi. Hôm nay phải ăn một bữa ra trò mới được.""Cẩn thận đừng ăn sướng mồm quá rồi bị nghẹn chết đấy nhé." Wangho bật cười trêu cậu bạn."Cái thằng này! Ây mà tao mới nghe tin tức, cách nhà trọ của bọn mình 2 con phố có một vụ chết vì dẫm nhầm con dao hay sao í. Hình như mới đêm qua xong. Cái lúc ấy tao với mày còn đang ôn bài ở nhà sấp mặt. Ôi nổ đủ wow rồi đó. Chậc chậc.""Thế à? Nghe rợn vậy. Mà tao không thích xem tin tức cho lắm nên tao không biết." Mặt Wangho hơi nhăn lại vẻ rùng mình, đũa lật miếng thịt nướng."Ây dà, đừng sợ. Có anh đây bảo kê cậu. Nào, há miệng ra anh đút cho miếng thịt nướng nào." Son Siwoo cuốn một miếng thịt với rau xà lách xong đưa đến bên miệng Wangho với giọng cợt nhả."Bớt lại, tao tự ăn được nha mày.""Rồi rồi, ê mà sắp tới có cuộc thi thiết kế poster game do một công ty trò chơi tổ chức đó. Nghe bảo đạt giải nhất sẽ được tuyển thẳng làm designer ở công ty luôn cơ. Mày có định tham gia không?" Son Siwoo uống một ngụm Soju rồi hỏi."Sớm đã báo danh rồi. Không cần bây phải báo tin đâu.""Cũng đúng, mấy cái này thì mày nhanh lắm. Mà này, hôm qua tao thấy trong cặp mày lại có bao thuốc. Bớt hút thuốc lại đi, có ngày nổ phổi đấy cháu ơi.""Ai da biết rồi mà. Mau ăn đi." Wangho đút miếng thịt lớn vào miệng cậu ta khiến Siwoo ú ớ không nói được gì.Sau khi ăn uống xong, cậu để Son Siwoo say mèm ở đó rồi đứng dậy ra quầy thanh toán tiền. Lúc quay người để về bàn, một bóng người cao to đụng vào vai khiến cậu suýt ngã. Người kia cũng giật mình, đỡ lấy eo cậu kéo cậu lại vòng trong ngực anh ta."Xin lỗi, tôi đi vội quá, bạn có sao không ạ?"Wangho mở mắt, giọng nói trầm thấp khiến cậu hơi rung rinh, từ từ ngẩng đầu lên chạm mắt với người đàn ông. Gương mặt điển trai với đường nét hoàn hảo đó khiến cậu đổ rầm trong một tích tắc, muốn ngay lập tức vứt cái kính mọt sách to đùng trên mặt mình đi. ...Đôi lời: Ồ hố ồ hố. Chuyện là hôm qua tôi mới cày xong cuốn "Ghi chép pháp y" trong vòng hơn 1 tiếng. Tổng có 5 vụ án nhưng mà không có plot twist, cách gây án cũng hơi sêm sêm nhau khiến tình tiết và hung thủ quá dễ đoán nên không hay cho lắm. Tôi đọc xong tôi ngủ gật luôn =))) Mới đặt mua cuốn "Tâm lý học tội phạm" về để đọc thêm nè. Mong là nó không làm tui thất vọng.Fic sẽ ra với tiến độ chậm vì là lần đầu tui viết thể loại này nên mong mọi người thông cảm nha.Hy vọng mọi người ủng hộ tui và con fic mới này ạ. Cảm ơn nhìuuu :33
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me