TruyenFull.Me

Fpe Otp Cung Voi Cam Xuc

Yep... bao lâu rồi nhỉ? Cái fandom này hình như càng ngày càng mờ nhạt!
Nói nhảm đủ rồi! Vô vấn đề chính...
...
Oliver x Alice
...
Oliver's POV:

Ngày ta gặp nàng cũng chính là ngày ta chuyển vô trường này.

Lúc đó, ta chán nản nhìn theo bóng dáng của hai đứa bạn là Zip và Edward đang nắm tay nhau đi dạo mà thấy bực mình.

Ta chửi thầm:
- Mẹ cái bọn yêu nhau! Đcm!

Đéo thể ngờ... cái lời đồn đó lại đúng. Trong một nhóm có ba đứa chơi thân thì thể nào cũng có hai đứa yêu nhau.

Ta mặc kệ chúng nó, đi sang hướng khác. Bất chợt, một bóng đen xẹt qua ta.

Đang cáu lại gặp đứa ngáo đá nào đó đéo biết nhìn đường nên ta định chửi.

Nào ngờ, ta bắt gặp ánh mắt nàng.
Đôi mắt đen nhánh ấy... đã đủ làm ta si mê nàng.
Mái tóc nâu hạt dẻ được cắt ngang vai.
Làn da nâu đầy sức sống.
Khuôn mặt nàng... bỗng chốc trở nên lấp lánh trong ánh mắt ta.
Cơ thể nàng uyển chuyển như tiên nữ.

Nàng liếc ta một cái rồi nhanh chóng rời đi. Lúc này người ta đờ đẫn cả ra, ta muốn chạy theo nàng nhưng sao chân chẳng còn nghe lời nữa. Trong đầu ta hiện giờ chỉ có nàng, hình bóng nàng với bao tâm tư. Chỉ vừa nghĩ đến lúc nàng nhìn ta, trong lòng ta sướng rơn như vừa tìm thấy báu vật.

Và ta chợt nhận ra. Ta hình như đã yêu nàng. Ta muốn nàng thuộc về ta, mình ta và chỉ có ta mà thôi. Ta muốn chiếm trọn lấy trái tim nàng - nơi chỉ có hình bóng của ta. Không chỉ vậy, ta còn muốn...

- Này Oliver, không định vào lớp à? Chuông reo nãy giờ rồi!

Tiếng của Edward nhanh chóng xua tan suy nghĩ của ta. Chợt thoát khỏi tiềm thức, ta khó chịu đáp:

- Biết rồi!

Xong, ta đi về phía phòng học. Ngồi vào bàn, ta cảm thấy chán nản. Trong đầu ta tuyệt nhiên chỉ có nàng, ánh mắt nàng, khuôn mặt nàng, thân thể nàng và cảm giác mơ hồ về tình yêu.

Chẳng hiểu sao, cứ nghĩ tới nàng là tim ta lại đập mạnh hơn. Từng hồi từng hồi như cách cơ thể ta đáp lại với cảm xúc về nàng.

Ta yêu nàng! Từ cái nhìn đầu tiên! Từ khoảnh khắc nàng nhìn ta! Từ tận sâu thẳm trong trái tim... từ những cảm xúc chân thực nhất!

...

Chuông reo

Ta mệt mỏi. Hình bóng nàng cứ khắc sâu vào tâm trí ta khiến ta không thể ngưng nghĩ về nàng. Chết tiệt! Rốt cuộc nàng là ai mà lại khiến ta yêu đến phát cuồng như vậy?

Chợt, ta thấy một căn phòng. Tiến đến.
Ta nhận ra phòng này là của ai đó tên Alice. Là ai nhỉ? Liệu có phải nàng?
( "Ờ đúng rồi đấy!" - T/g said )

Ta bỗng đứng sững một chút nhưng ánh mắt vẫn dán vào cánh cửa đó. Suy nghĩ một lát, ta nhẹ nhàng bước vào.
( "Ê tự tiện vậy cha?" - T/g đang cảm thấy bất lực )

Trong căn phòng ấy, ta chỉ thấy một màu đen u ám. Lúc đó, ta chỉ cảm thấy thân thể như bị bóng tối bao trùm. Rồi một cảm giác nghẹt thở bỗng chốc ập đến.

Một giọng nói cất lên:

- Ngươi là ai? Sao dám vào phòng của ta?

Giọng nói ấy đầy mê hoặc nhưng mang theo luồng sát khí dữ dội như thể nó sẽ giết ta ngay tức khắc.

Rồi ai đó dần tiến lại gần ta hơn. Trong khoảnh khắc đó, ta nhận ra. Là khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy - thứ khiến ta lưu luyến không thôi. Phải rồi, chính là nàng - người mà ta si mê đến phát rồ.

Nàng thấy ta, khuôn mặt vẫn lạnh tanh không nói một lời nhưng mang theo cả sát khí dữ dội. Nàng nhấn mạnh:

- Nói mau! Ngươi có mục đích gì?

Lúc này ta mới hoàn hồn. Rồi ta nói:

- Ta không có mục đích gì cả! Chỉ là... ta đã lỡ yêu nàng mà thôi!

Nàng có vẻ ngơ ngác rồi nhanh chóng tỏ vẻ điềm tĩnh.

- Đồ điên! Cút!

Nói rồi nàng đạp ta ra ngoài.
( "Dừa lắm Oliver! 🥥🥥🥥" - T/g said )

- Thì ra nàng tên Alice... một cái tên đẹp!

...

Trong khoảng mấy tuần tiếp theo. Ta luôn tìm cách tiếp cận nàng. Căn phòng của nàng bị ta làm phiền liên tục khiến nàng khó chịu mà luôn cố giết ta. Nhưng ta kệ, cứ muốn gặp nàng.

Cho đến một ngày, ta bước vào phòng nàng kèm một câu chào đầy ngọt ngào.

- Công chúa của ta ơi! Nàng đang làm gì vậy?

Nhưng sao lần này hơi khác. Nàng chẳng còn đuổi theo ta để giết nữa mà lại hơi ngập ngừng.

Ta tiến tới. Tay chạm vào khuôn mặt nàng. Làn da ấy, vẫn mịn màng không tỳ vết, như thể nó đã được chăm sóc kĩ càng.

Nàng nhìn ta. Định nói lại thôi. Ánh mắt vẫn luôn dõi theo từng chuyển động của ta như thể đang âm thầm quan sát ta vậy.

- Sao hôm nay nàng lạ vậy? Nàng không khỏe sao?

Ta hỏi, vẻ mặt pha chút lo lắng xen lẫn muộn phiền. Nàng vẫn nhìn ta, nhưng có lẽ không phải ánh mắt sát khí thường thấy mà lần này lại là ánh mắt có chút dịu dàng e thẹn.

- Oliver... sao ngươi luôn cứng đầu như vậy?

Nàng cất tiếng, giọng nói hơi run run. Ta sững người, vẻ mặt khó hiểu. Bộ ta làm sai cái gì hả?

- Sao nàng hỏi gì lại vậy? Ta đã làm gì sai sao?

Nàng ngập ngừng rồi khẽ nói:

- Đúng... hoặc không... có lẽ ngươi sai... tại sao ngươi lại luôn quan tâm ta chứ?

Ta bình thản đáp như một điều hiển nhiên:

- Bởi vì ta yêu nàng, ta muốn trao đi trái tim này cho nàng, Alice!

Nàng sững sờ nhưng rồi quay mặt đi.

- Tại sao chứ? Cho dù ta là quái vật sao?

Chợt, ta ôm lấy nàng. Trong khoảnh khắc đó, ta chỉ tự hỏi rằng tại sao nàng vẫn luôn khúc mắc ở điểm này. Rốt cuộc, nàng là ai thì ta vẫn yêu nàng mà.

- Ta chẳng quan tâm nàng là ai cả! Ta chỉ biết rằng ta yêu nàng thôi!

Nàng chớp mắt tỏ vẻ không tin. Ta lại tiếp lời:

- Hàn gắn lỗ hổng trong trái tim nàng!

- Đó là điều ta muốn ngay từ đầu!

- Hình như ta có vấn đề tâm lý rồi!

- Lúc đéo nào ta cũng nhớ nàng!

- Khăn giấy lau đầy máu!

- Vương vãi khắp phòng ta!

- Có lẽ ta phải dọn dẹp chúng!

- Darling à ta thật khốn nạn!

- Nàng sẽ giúp ta chứ?

- Bởi ta cũng sẽ giúp nàng!

- Tất cả những gì ta muốn bây giờ là nàng!

...

Nàng đứng sững. Miệng lẩm bẩm:

- Ta... ta... vốn chỉ coi ngươi là bạn!

Ta chết rồi... thật sự chết rồi. Sao nàng lại nỡ nói những lời ấy với ta cơ chứ?

Nhìn bóng dáng nàng chuẩn bị rời đi. Ta không cam tâm mà cố chấp nắm tay nàng.

- Ta muốn làm người yêu của nàng!

- Ta không muốn làm bạn của nàng!

- Nàng không biết những gì nàng có cho đến khi nó biến mất!

- Vì vậy hãy nói yêu ta lần nữa!

- Một lần nữa... lần nữa đi!

...

Chẳng biết đã qua bao lâu. Nàng sao lại từ chối ta rồi. Ôi đau đớn quá!
( "Tặng bạn ít DỪA! 🥥🥥🥥 =D" - T/g said )

RẦM!

Tiếng đạp cửa chói tai vang lên khiến ta tỉnh sau cơn mê man.

- Mẹ kiếp! Thằng chó nào gan to dám đạp cửa phòng tao!

Ta bực bội. Ttong lòng không nhịn được mà chửi thề. Người đạp cửa vẫn đứng đó, giọng lạnh đi:

- Thằng điên! Mày thất tình mà suy đến nỗi này ư? Mẹ lúc đéo nào cũng ngồi tự tình!

Ta mệt mỏi đáp:

- Kệ tao đi con ngáo! Mày đi tìm thằng Edward mà nói chuyện đi Zip!

Nó gằn giọng:

- Mày bị ngu à? Rốt cuộc nó là đứa nào mà khiến mày người không ra người, quỷ không ra quỷ thế? Nó có cái gì mà khiến mày si mê đến ngu người luôn vậy?

Ta tức tối đáp:

- Đéo liên quan đến mày! Cút!

Nó rời đi để lại ta trầm tư. Nói thật, ta cũng không hiểu tại sao ta lại u mê nàng đến vậy. Có lẽ, có lẽ vì ta đã thực sự yêu nàng. Nhưng ta không còn bị thu hút bởi vẻ ngoài của nàng nữa mà là tính cách và con người nàng.

Ta thích nhìn những lúc nàng gặm nhấm con mồi. Máu văng tung tóe như một mớ hỗn độn. Khắp nơi đều là mảnh xương và thịt vụn. Một cảnh tượng khiến người khác sợ hãi đến tột cùng. Nhưng ta thì không!

Ta yêu cái cách mà nàng truy bắt con mồi. Nàng lúc đó trông thật quyến rũ. Giết nhanh gọn lẹ không chút thương tình.

Ah! Ah! Ah! Cõ lẽ ta bị điên thật rồi! Một kẻ điên vì yêu nàng!

Nhưng nàng không yêu ta...

Hay là ta đã mơ tưởng chăng?

Thứ tình yêu ấy, nàng chẳng cần!
Thứ chân thành ấy, nàng chẳng muốn!
Và con người ta, nàng không chấp nhận!

Vậy rốt cuộc, là ta sai? Hay là do ta đã ảo tưởng về mối tình với nàng?

...

End Part 1
                                                         - Lynaa -
                                                       - 1634 từ -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me