TruyenFull.Me

[ friendly rivalry ] - endless waiting

2

corgeyni

Căn phòng học cũ vẫn vậy, những tia nắng chiều rọi xuống nền gỗ cũ kỹ, tạo thành những mảng sáng tối đan xen. Mùi bụi, mùi sách cũ và cả mùi gỗ mục hòa quyện vào nhau, mang theo hơi thở của thời gian. Woo Seulgi nhẹ nhàng mở cửa, bước vào, cô đặt túi xuống, khẽ vuốt nhẹ lên bề mặt cây đàn piano, nơi ngày hôm qua cô đã chơi đàn cùng một người mà cô không nhìn thấy.

Hôm nay, cô muốn được tiếp tục chơi đàn cùng người lạ mặt, một lần nữa.

Cô đặt tay lên phím đàn, nhưng trước khi tiếng nhạc kịp vang lên, một cơn gió bất chợt lùa qua, làm tấm rèm trắng nơi cửa sổ khẽ bay lên.

Cô giật mình.

Có ai đó ở đây cùng cô tại thời điểm này, không khí trong phòng thay đổi.

Không còn tĩnh lặng như trước.

Cô quay đầu lại và lần này, cô nhìn thấy rõ ràng, một bóng dáng phản chiếu trong gương.

Một cô gái với mái tóc dài màu đen. Đôi mắt sắc sảo và một nụ cười nhếch môi, cô ấy ngồi đó, ngay bên cạnh Seulgi, trên cùng một chiếc ghế dài.

Nhưng khi Seulgi quay lại...Không có ai cả.

Chỉ có cây đàn piano, lặng im như chưa từng vang lên giai điệu nào, Seulgi hít một hơi thật sâu, đưa tay chạm nhẹ vào mặt gương.

Lạnh

Nhưng rõ ràng cô đã thấy bóng dáng đó.

Cô không điên.

Cô không hề tưởng tượng ra tiếng đàn ngày hôm qua, thật sự, đã có một điều kỳ diệu đã xảy ra trong căn phòng này.

Cô biết có một người đã ngồi cạnh cô vào ngày hôm qua và hôm nay... người đó vẫn ở đây. Seulgi không nói gì, cô chỉ ngồi xuống, một lần nữa đặt tay lên phím đàn.

Cô chơi lại bản nhạc hôm qua -*endless waiting*

Và rồi, một lần nữa, những ngón tay vô hình lại xuất hiện, không phải một mình Woo Seulgi xuất hiện bên trong căn phòng này mà là cùng có ai đó ở đây, cạnh bên cô.

Tiếng đàn vang lên, hòa quyện vào nhau như thể đã được tập luyện từ trước. Cô không thể nhìn thấy người đó, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng người đó đang ở đây, rằng người đó cũng đang lắng nghe cô, rằng người đó... cũng cô đơn như cô vậy.

Bản nhạc kết thúc, Seulgi khẽ thở dài.

"Cậu là ai?"

Cô thì thầm, không có ai đáp lại, nhưng cô mong người kia đã nghe thấy và sẽ đáp lại lời của cô. Vì cây đàn vẫn rung lên nhẹ nhàng, như một câu trả lời im lặng.

Ở một thời điểm khác, một không gian khác.

Yoo Jaeyi chầm chậm mở mắt, cô vẫn đang ngồi trên ghế, ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn. Nhưng bản nhạc đã kết thúc từ lâu, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang buông xuống trên sân trường.

Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy như thế này.

Một nỗi buồn xa lạ.

Một cảm giác mất mát không rõ ràng, cô không hiểu tại sao, nhưng cô biết chắc một điều.

Có một người, ở đâu đó... Cũng đang cảm nhận giống như cô, Jaeyi nhìn xuống dưới chân và phát hiệt mẫu giấy lạ, cô cúi xuống, nhặt lên một mẩu giấy nhỏ bị kẹt dưới chân đàn.

Trên đó có một dòng chữ.

"Cậu là ai?"

-----

Ngày hôm sau, khi Seulgi quay lại căn phòng, cô thấy một mẩu giấy đặt ngay trên phím đàn.

Nét chữ thanh mảnh, như được viết bởi một người tỉ mỉ và cẩn thận.

"Cậu tò mò sao?"

Seulgi siết chặt tờ giấy trong tay, cô không hề viết nó.

Vậy ai đã để nó ở đây? Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi cô cầm bút lên và viết một câu trả lời.

"Tớ không biết nữa. Nhưng... người lạ, cậu có thích âm nhạc không?"

Cô đặt tờ giấy lên phím đàn, rồi nhẹ nhàng nhấn xuống một phím.

Một nốt nhạc vang lên, trôi lơ lửng trong không gian, Seulgi đứng dậy, rời khỏi căn phòng và lần đầu tiên sau rất nhiều năm, cô cảm thấy mình không còn một mình nữa.

Sáng hôm sau, Seulgi quay lại căn phòng cũ, tia nắng nhẹ nhàng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, làm sáng lên chiếc đàn piano cũ kỹ ở giữa phòng, cô bước đến gần, đôi mắt vô thức tìm kiếm trên phím đàn và rồi, như cô mong đợi, một mẩu giấy nhỏ lại xuất hiện.

"Tớ yêu nó."

Chỉ ba chữ.

Nhưng lại khiến trái tim Seulgi đập mạnh hơn bình thường, cô nhẹ nhàng cầm tờ giấy lên, lướt tay theo nét chữ mềm mại như muốn cảm nhận sự hiện diện của người đã viết nó.

Lần này, cô không vội vã đáp lại.

Cô ngồi xuống trước cây đàn.

Cô muốn thử một điều gì đó.

Nhẹ nhàng, đôi tay cô đặt lên phím đàn.

Một giai điệu vang lên-dịu dàng, nhưng đầy chờ đợi.

"Một bản nhạc về sự kết nối."

Khi Seulgi dừng lại, căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Nhưng rồi-Từng nốt nhạc chậm rãi vang lên, như một lời hồi đáp. Ngón tay vô hình nào đó đang chạm lên phím đàn, chơi cùng cô. Dù không nhìn thấy, nhưng Seulgi biết, cô không hề đơn độc, có một người giống với cô, mang một tình yêu thuần khiết dành cho âm nhạc, yêu những nốt đàn nhỏ.

Năm 1925, Yoo Jaeyi ngồi trong phòng học cũ, ánh mắt chăm chú nhìn xuống cây đàn piano trước mặt.

Jaeyi nhắm mắt lại, cố gắng lắng nghe thật kỹ những âm thanh mà logic không thể nào lý giải được, thật sự có một ai đó đang đánh bản nhạc của Kyung bên trong căn phòng này, nhưng trước mắt cô không có ai cả.

Cô không sợ hãi. Thay vào đó, cô cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ. Như thể... cô đã từng nghe giai điệu này ở đâu đó trước đây, sau nhiều lần nghe qua giai điệu, cô nhớ lại những bản nhạc mà Chơi Kyung viết thời học sinh, rất giống với những thanh âm đó.

Cô đưa tay xuống ngăn kéo của cây đàn, bất chợt chạm vào một vật.

Một mẩu giấy.

Dòng chữ được viết một cách vội vã nhưng vẫn rõ ràng:

"Tớ không biết nữa. Nhưng... người lạ, cậu có thích âm nhạc không?"

Jaeyi sững người.

Đây là câu trả lời cho những gì cô đã viết vào ngày hôm qua sao. Jaeyi khẽ cười, cô tự hỏi, trong tình trạng hiện tại bây giờ nơi cô đang sống, liệu cô dám đứng lên mà tuyên bố mình thích âm nhạc không? Hay giống như những nhà văn nhạc sĩ ngoài kia, sẽ bị đàn áp bởi chiến tranh, bị xã hội chèn ép.

Nhưng có một điều cô chắc chắn, Yoo Jaeyi yêu âm nhạc bằng cả trái tim mình.

Cô lật mảnh giấy lại, viết vào đó ba từ với tất cả cảm xúc mà Jaeyi cảm nhận về tất cả những đều cô làm suốt mười tám năm qua, về âm nhạc, về linh hồn của cô.

"Tớ yêu nó."

Cả hai đều không biết đối phương là ai. Cả hai đều không biết vì sao mình có thể nghe thấy nhau qua cây đàn này.

Nhưng một điều duy nhất rõ ràng- "Tiếng đàn là cách duy nhất để mình giao tiếp với cậu ấy."

Ngày hôm đó, sau khi đọc xong lời nhắn kia, Seulgi không viết thư trả lời, cô chọn một cách khác, cô ngồi xuống, đặt tay lên phím đàn, và chơi một bản nhạc khác, và Jaeyi, ở một thời gian xa xôi trước đó, cùng tại căn phòng cũ, cũng làm điều tương tự và một bản nhạc vang lên-endless waiting, một giai điệu về sự chờ đợi.

Họ không nhìn thấy nhau, không nghe thấy nhau, không thể nói chuyện với nhau, nhưng họ ngồi trên cùng một chiếc ghế, bên cạnh cùng một cây đàn, trong khoảng thời gian sai lệch, một người đang hiện diện ở thực tại, còn người còn lại, thuộc về quá khứ của một trăm năm trước.

Tay họ lướt trên những phím đàn giống nhau.

Họ không cần nhìn thấy đối phương.

Chỉ cần lắng nghe và trong khoảnh khắc ấy, họ không còn cô đơn nữa, trái tim họ đã chạm vào nhau, Seulgi tựa người vào cây đàn, nhắm mắt lại, cô cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ đâu đó, cô dù không nhìn thấy cô gái lạ mặt, nhưng cảm giác như người con gái đó đang ngồi ngay cạnh mình.

Một sự gần gũi mơ hồ.

Cô khẽ đưa tay sang bên cạnh.

Trong một giây thoáng qua, cô nghĩ mình đã chạm vào một bàn tay khác.

Nhưng khi cô mở mắt ra... chỉ có không khí trống rỗng, giống như mọi lần. Cô mím môi, lùi lại, nhìn chằm chằm vào chỗ trống bên cạnh.

Nếu có ai đó thực sự ở đây... Nếu thực sự có một người đang chơi đàn cùng cô...Vậy người đó là ai?
Thật sự, là ma sao? Hay đây chỉ là, ảo tưởng của chính bản thân cô?

Dù có rất nhiều thắc mắc bên trong mình nhưng họ vẫn tiếp tục chơi đàn cùng nhau mỗi ngày, cùng nhau trò chuyện qua những mẫu giấy, cùng nhau cười đùa dù cách biệt nhau.

Không hỏi nhau về danh tính.

Không tìm kiếm lời giải thích.

Họ chỉ đơn giản chơi nhạc, lắng nghe và cảm nhận sự tồn tại của nhau.

Seulgi không còn cảm thấy cô độc, như chìm trong lòng đại dương.

Jaeyi cũng không còn cảm thấy lạc lõng trong thế giới của mình.

Không ai biết hai thế giới của họ đang giao nhau như thế nào, nhưng dần dần, những giai điệu họ chia sẻ đã trở thành thứ gắn kết họ lại với nhau, một sợi dây vô hình giữa hai người.

Một sự chờ đợi, kéo dài qua cả một thế kỷ.

Ngày đầu tiên tớ dám thổ lộ với một người khác rằng "tớ yêu âm nhạc", là ngày 30/5/2025. Và thật may mắn làm sao, cậu cũng giống như tớ, cũng yêu âm nhạc như thế.

hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me