Friendly Rivalry Ossessione Oscura
Căn biệt thự to lớn tọa lạc tại Gangnam trong một khu phố an tĩnh với tiếng gió thổi nhẹ, ánh đèn đường hất lên đoạn đường xi măng đầy yếu ớt hết sức mang lại ánh sáng. Jaeyi không quá lo lắng sẽ có mấy tình tiết phi logic như trên sóng truyền hình bị quấy rầy bởi một thằng cha bợm rượu nào đó. Đơn giản vì khu này là khu toàn biệt thự, ngu lắm mới đi chọc người trong đây.Ỷ vào điều đó, Jaeyi vui vẻ dắt Seulgi về nhà mình vào đêm hôm khuya khoắt, nhất là khi ông bô mình chẳng có ở nhà để quầy rầy khoảng thời gian vàng bạc quý báu giữa hai người.
"Nhớ lần đầu chị tới nhà tớ ngủ không? Lúc đó sáng dậy tự nhiên chị bỏ về." Nói rồi Jaeyi bĩu môi, tay lấy chìa khóa ra mở cổng."Tại sao tớ bỏ về cậu phải rõ chứ." Seulgi liếc con người nào đó, thuận thế đẩy cửa vô nhà trước."Mò~ đợi tớ với chị à." Jaeyi vội vàng đóng cổng lại đuổi theo bước chân của người thương mà lên lầu.
Vẫn là cấu trúc trong giấc mơ mà chắc Seulgi đã mơ nó cả trăm lần, hơi thở của em bỗng trầm và sâu hơn. Em để cặp xuống cạnh giường, ngồi trên tấm nệm mềm mại với gam màu tối làm Seulgi bất giác cọ đùi vào nhau. Nhìn con người đang lay hoay soạn đồ cho cả hai, khóe miệng em khẽ nhếch lên sau đó là một nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền.
"Jaeyi a.""Hửm?" Nghe Seulgi gọi mình, cô quay người đáp lại lời kêu gọi."Lại đây."
Dù thắc mắc với yêu cầu có phần bất chợt của Seulgi, Jaeyi vẫn ngoan ngoãn đi lại chỗ em. Nhìn cái dáng vẻ ngoan ngoãn này làm hơi thở của em thêm phần dồn dập, thử tưởng tượng mà xem cái con người kiêu ngạo, mặt song song với trời, lúc nào cũng là tâm điểm giờ trước mặt em cũng chỉ có vậy. Seulgi đưa tay lôi Jaeyi thẳng xuống giường, chẳng biết đọc kịch bản từ đâu Seulgi đặt môi mình lên môi cô, nhẹ nhàng dán vào cánh môi ấy, để khi trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.Là vị cherry phải không?Với vốn kinh nghiệm tổng lại bằng con số 0 tròn trĩnh, Seulgi hết mút môi dưới của Jaeyi lại tới môi trên động tác vụng về làm người khác bật cười. Đồng thời cũng nhen nhóm ngọn lửa trong lòng Jaeyi.Đôi mắt cô mãi cái màu đen láy đó, nhuốm thêm một màu sắc cho ngọn lửa dục vọng, nhìn người dưới thân đang cố gắng hôn môi. Jaeyi như được lấy lòng, không biết mệt mà xoa lưng em để động viên cho sự cố gắng đầy đáng yêu này.Họ cứ thế giữ lại nụ hôn này trong nhiều phút liền, đến khi mà Seulgi cảm thấy sự bủn rủn vì kiệt sức của mình, em dừng lại nằm ra giường đôi mắt chẳng biết từ khi nào đã đọng lại chút nước đuôi mắt hồng hồng như vừa mới khóc xong. Seulgi ngây thơ vươn đôi mắt ấy nhìn con cáo trước mắt, em nhận thấy được hơi thở Jaeyi có vẻ nặng nề hơn bình thường.
"Nếu mai không đi học được, chị có trách mình không Seulgi?" Jayei cúi xuống, thì thầm bên vành tai đỏ ửng mê người."H-Hả..?" Chưa kịp định hình thêm điều gì, một nụ hôn giáng xuống đôi môi em.
Không phải sự vụng về do lần đầu, Jaeyi sở hữu kĩ năng làm người ta kinh ngạc chứng tỏ cô đã trải qua rất nhiều mối tình. Mà chắc có lẽ đây là lần đầu tiên Jaeyi cảm thấy khát khao một người đến vậy, không phải cái kiểu thử cho biết mà là thật sự mở cửa tâm hồn đầy xiềng xích kia.Môi chạm môi, nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu lướt ngang mặt hồ. Chỉ một thoáng chốc sau, nụ hôn ấy không còn là sự ngập ngừng. Lưỡi họ chạm tới nhau trong một khoẳng khắc, mang theo chút vụng dại và mãnh liệt — như thể cả hai đang lần tìm điều gì đó đã ngủ quên từ lâu trong lòng mỗi người.Hơi thở đan vào nhau, ấm nóng phà vào gương mặt đối phương. Cái chạm đầu tiên lúc nào cũng mang chút rụt rè, sau đó là những chuyển động chậm rãi, mềm mại, đầy cuốn hút. Không ai có thể nói gì. Đọng lại trong căn phòng đại dương là tiếng tim đập cùng những đôi môi quấn lấy không rời.Một âm thanh phát ra rất nhỏ — tiếng nước bọt khẽ vang lên giữa đôi môi mở hé, ướt át, mãnh liệt. Nó mãnh liệt như loại rượu mạnh, tưới vào khao khát đang ngày càng bùng cháy của nhau, nhấn chìm cả hai.Mọi thứ ngoài kia đều bị thủy triều cuốn ra khỏi thế giới ướt át này, còn lại tiếng thở gấp gáp, những hơi nóng dồn dập, âm thanh mềm ướt hơi mơ hồ giữa hai khoang miệng đang quấn lấy nhau.Từng tiếng "chụt", "chụt", khe khẽ vang lên rồi tan vào da thịt, chắc sự im lặng cũng đang đỏ mặt trước một cảnh tượng nóng bỏng như vậy.Làn da hiện ra dưới lớp áo mỏng, không trắng đến chói lóa, nhưng đủ khiến ánh mắt Jaeyi không rời khỏi. Ngón tay cô khẽ lướt dọc sống lưng, chỉ một chút cũng khiến Seulgi khẽ rùng mình bấu chặt vạt áo của cô.Không sự vồ vập bởi dục vọng. Mọi cử chỉ đều chậm rãi, trong từng cái chạm đều ẩn một luồng điện âm ỉ làm cơ thể em không một khắc nào ngừng run rẩy — chúng mơn man chạy dọc từng mạch máu em. Cứ thế tay họ lần tìm cơ thể lẫn nhau, chạm vào eo, lướt qua xương quai xanh được hiện diện khi bỏ đi lớp vải.
"Seulgi cho phép tớ nhé?" Jaeyi thì thầm câu hỏi nhỏ bên tai em, cô muốn chắc rằng đây chẳng phải một lần lầm lỡ bởi những dục vọng quá sâu, để khi mặt trời xuất hiện lại có trăm cái kịch bản mà đài truyền hình vẫn thường phát sóng.Seulgi hơi dừng lại, em gật đầu, hôn khẽ lên môi cô. Nói rằng đây là một quyết định lý trí, và rằng em với cô làm chuyện này bởi cả dục vọng lẫn tình cảm. "Tớ yêu cậu, Jaeyi.""Thật may quá, tớ cũng yêu Seulgi của tớ."...
___
hê hê ae mình chỉ có nhiêu đó thôi=)))kpi 50 vote nhé
,Herzlos.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me