Friendly Rivalry Toi Tro Thanh Cau Trong Noi Nho
Bước chân tớ dẫm lên giữa thực tại và ký ức, chỉ là do dự mãi tớ vẫn chẳng thể đi thêm bước thứ hai. Đôi mắt tớ nhìn vào những ký ức về cậu, hốc mắt không khó để đỏ lên theo từng nhịp thở.Tớ vươn tay chạm vào những kỉ niệm, chúng ấm áp hệt những tia sáng nhỏ sưởi ấm lòng bàn tay tớ. Ấm áp là vậy, nhưng lòng tớ vẫn nặng trĩu mỏi mệt.Những giọt nước mắt quá dễ dàng để lăn dài trên gương mắt tớ, trước mắt hơi ấm từ quá khứ vẫn không ngừng tỏa ra như một bông hoa nhảy múa. Còn phía sau tớ, lại là cả một mặt biển đen tối đến đáng sợ. Trong giấc mơ không ngừng lặp lại, tớ cũng chẳng ngừng xoay tròn trong nỗi đau mất cậu.
Thật sự rất nhớ cậu đó, đồ Jaeyi chết tiệt..
...Hôm nay tớ định đi thăm chị Jena, cũng muốn xác nhận xem chị ấy sống tốt không. Trời vẫn rất lạnh nên tớ phải mang nhiều lớp áo lắm, còn bế theo Jeyun nữa. May sao vẫn có thể bắt taxi tới địa chỉ trên giấy mà Kyung đưa, tớ đem theo chút kẹo cho chị ấy đó. Dù gần đây tớ không hảo ngọt lắm nhưng chắc chị ấy sẽ thích.Cứ thể chiếc taxi xuất phát, nhà cửa hai bên cứ thưa dần cho đến khi dừng hẳn trước một bệnh viện tư nằm không quá cách biệt ở ngoại ô.Cơn gió lạnh thổi qua mặt tớ, tớ ẩm Jeyun bước vào quầy lễ tân. Sau một chút thủ tục xác nhận, tớ đi theo hộ lý bước tới một dãy phòng khá xa với các phòng khác.
Phòng chị Jena nằm bên trái cuối dãy hành lang.Chào tạm biệt người hộ lý phụ trách, tớ đặt tay lên chốt mở, hơi lạnh của kim loại làm tớ có phần rụt rè.Phải mất một lúc lâu, tớ mới đẩy cánh cửa gỗ bước vào.Công nhận căn phòng chị ấy ở không tệ chút nào, rộng rãi được chia làm hai bên — một bên để Tivi và ghế Sofa, một bên được xây khuất tầm mắt chắc là phòng ngủ. Thêm nhà vệ sinh cách đó không xa.Dẫu vậy vẫn rất trống trải, hầu như chỉ là những đồ dùng nhìn là biết từ bệnh viện trang trí.
"Chị Jena ơi." Seulgi để Jeyun xuống, thuận tay vuốt ve bộ lông trắng của em.Như dự đoán, một cái đầu nhỏ lú ra từ phòng ngủ, chớp chớp mắt nhìn người có phần xa lạ đối với bản thân. Nhưng Jena vẫn ngoan ngoãn chạy ra chỗ Seulgi.
"L-Là ai vậy?" Jena có vẻ rụt rè khi đứng trước mặt Seulgi, nhưng nhanh chóng sự chú ý của chị lại dồn vào thứ lắm lông màu trắng kia. Chị ấy mím môi, hơi nghiêng đầu, mái tóc ngắn khẽ nghiêng theo như cố nhận ra điều gì đó. Rồi chị nở nụ cười, hết sức vùng về – đầy ngây ngô và vô hại.Chứng kiến hình ảnh sống mũi Seulgi không khỏi có chút cay. Sau cùng chị ấy cũng chỉ là nạn nhân của căn nhà họ Yoo mà thôi, chỉ vì vậy mà giờ lại mang tâm trí như một đứa trẻ."Em là Woo Seulgi.. bạn của Yoo Jaeyi." Seulgi đi lại trước mặt Jena, dịu dàng nói với chị."J-Jaeyi... Jena biết! Là người mang vớ cho Jena!" Nói tới đây, nét mặt Jena có vẻ rạng rỡ hơn bao giờ, chị cười tươi nhìn Seulgi."Chị Jena lại sofa nhé, em có mang kẹo cho chị nè." Seulgi khẽ cười, lấy từ trong túi ra những viên kẹo đã chuẩn bị sẵn.
Vào thời khắc nghe thấy tên cậu, trái tim tớ như thể bị bóp lấy quặn lại đầy đau đớn. Cái tên của người đã chẳng còn bên tớ, dù tớ vẫn mỉm cười, vì tớ không muốn cho ai thấy vẻ mặt yếu đuối ấy hơn bao giờ hết.Tớ dắt chị ấy lại sofa, Jeyun vẫy đuôi cũng theo sau, em ấy liếm láp chân chị Jena sau đó nhảy vồ lên người chị ấy. Dẫu Jena cũng chẳng nhận ra Jeyun nhưng cũng không thể ngăn chị ấy cảm thấy chú cún này rất quen thuộc và thân thiết.Cả hai cứ thể giỡn qua lại với nhau, lăn lộn trong phòng khách, tớ đành phải bật máy sưởi cao hơn để chị ấy không bị cảm.Nhìn dáng vẻ tươi cười của chị ấy, tớ nghĩ tớ biết việc có thể thay cậu làm là gì rồi Jaeyi ah.
...Tầm 7 giờ tối tớ dắt Jeyun ra về, nhìn dáng vẻ không nỡ của chị ấy làm tớ vừa xót vừa mắc cười. Có lẽ tớ cũng chẳng nhận ra, hôm nay tâm trạng tớ có vẻ nới lỏng hơn từ ngày hôm ấy.Dẫu nội tâm vẫn luôn dằn vặt bản thân trong sự hối hận, song tớ cũng không phải kiểu người sẽ mãi chìm trong ân hận mà sống. Tớ vẫn còn ước mơ của tớ, vẫn muốn tiếp tục được thi đại học, vẫn còn cả chặng đường phải bước tiếp.Nhưng tớ biết tớ sẽ không thể xóa cậu khỏi tâm trí, cậu vẫn sẽ luôn ở đó. Dòng xe dần tấp nập khi tiếp cận vào Gangnam, trời bắt đầu đổ mưa như trút nước.Qua ô kính xe, những giọt nước mưa đọng lại nhòe đi cảnh vật, làm tớ cảm tưởng như thể tớ cũng đang nhòe dần trong thế giới này, bỗng từng chút một mất đi phương hướng.Lòng tớ lại trĩu nặng, hệt như lúc ấy, nói lời là thế nhưng nỗi đau thì vẫn nhói lên từng hồi đôi lúc làm tớ bất giác khó thở. Những giấc mơ hằng đêm vẫn bám riết lấy tớ, làm tớ chết chìm vào những ảo mộng của quá khứ. Chẳng có lấy một đêm nào... Tớ yên giấc với chiếc giường cũ cùng nỗi nhớ cậu.Thấy tớ có vẫn thẫn thờ Jeyun khẽ liếm lên mặt tớ, em dụi vào lòng tớ như thể cảm nhận được những cảm xúc tớ đang trải qua. Đôi tay tớ khẽ vuốt đầu em dù tâm trí chẳng đâu về đâu.Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, kéo tớ về lại thực tại với cơn mưa nặng hạt. Bất chợt đôi mắt tớ đanh lại rồi giãn rộng ra, tớ mở cửa xe gieo mình trong cơn mưa hiếm có của mùa đông, lạnh lẽo và không thể cản lại bước chân tớ.
Một bóng người thấp thoáng đứng cạnh đèn giao thông, có phần mờ trước tấm kính bị mưa che phủ. Trái tim tớ lúc ấy như nghẹt thở.Phía xa kia... Là cậu sao?Tớ lao khỏi xe, bỏ lại cánh cửa mở toang với ánh nhìn ngỡ ngàng của tài xế. Cái lạnh nhớp nháp từ mưa làm cơ thể tớ khẽ rùng mình, quần áo gần như ướt đẫm bởi cơn mưa trĩu hạt, dẫu thế đôi mắt tớ vẫn luôn dõi theo hình bóng cậu.
Dưới cơn mưa của mùa đông tháng 12.Cả thế giới xung quanh mờ đi, chỉ còn ánh nhìn của cậu là rõ ràng. Trong đôi mắt ấy không có giận dữ, không có yêu thương, chỉ có một sự trống rỗng đến đáng sợ.Cơ thể tớ chẳng làm chủ được, lao như con thiêu thân dưới trời mưa buốt giá, muốn lao tới chạm vào cậu, sợ rằng chỉ chậm thêm chút nữa cậu sẽ lại biến mất.Để nói lời xin lỗi.
Xin lỗi cậu, vì đã chẳng thể nhận ra sớm hơn, rằng lúc ấy tâm trạng cậu đang trải qua mùa nào.
...Seulgi mơ màng ngồi trên nền xi măng, từng giọt mưa vẫn tiếp tục rơi, thấm ướt mái tóc rồi tới quần áo. Từng giọt lăn dài trên má, tớ chẳng rõ lúc ấy là mưa hay là nước mắt. Chỉ biết khi tớ đưa tay về phía cậu, cậu biến mất thêm một lần nữa.
Tai tớ ù lại, không rõ những âm thanh xung quanh. Tớ ngất đi, và trước khi ngất tớ nghe thấy quá nhiều âm thanh, chẳng cái nào là của cậu.Có thể chỉ là ảo giác, hay một phần ký ức trỗi dậy. Nhưng giây phút ấy, với tớ, cậu thật đến đau lòng.
Mùi sát trùng của bệnh viện lúc nào cũng thoang thoảng cùng tiếng máy đo nhịp vang đều, đánh thức Seulgi dậy khỏi cơn ác mộng không tên. Mắt tớ nhòe đi. Những đường ống, máy móc, ánh đèn trắng — tất cả trộn lại như một bến đỗ cho cõi mộng vẫn chưa kịp tỉnh. Tay tớ run rẩy với tới nút gọi y tá, mỗi cú nhấn như trượt qua hiện thực.
Tiếng máy đo nhịp vang đều đặn. Tớ nằm lặng, hít vào thật sâu, nhưng mỗi hơi thở như nuốt trọn một nỗi đau.
Không bao lâu sau, y tá mở cửa bước vào, theo sau là mẹ kế của Seulgi và Yeri.
"Seulgi à con thấy ổn hơn chưa?" Dì bước nhanh lại, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng nhìn tớ."..." Yeri đứng kế bên nhường chỗ lại cho dì, dù ánh mắt cậu ta vẫn dán chặt trên người tôi như đợi cậu trả lời."Con hơi đau đầu một chút, sẽ ổn mà dì đừng lo." Seulgi cười an ủi người mẹ kế của mình.
Y tá kiểm tra xong, chắc chắn rằng ngoài việc bị chỉ còn chút đau đầu thì chẳng còn gì khác, nữ y tá rời đi chừa lại không gian cho gia đình.
"Con đói không, dì đi mua cháo cho con?" Dì nắm tay tớ, dùng sức xoa lên mu bàn tay hòng làm ấm đôi tay đang lạnh như nước đá."Cảm ơn dì." Tớ gật đầu, sau đó liếc mắt qua nhìn Yeri.
Dì đứng dậy gấp gáp rời đi, để lại một khoảng lặng giữa hai người bạn. Cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đốt của Yeri, tớ mỉm cười cất chất giọng khàn đặc hỏi cậu ta."Thật hiếm thấy đó, Kyung đâu rồi?""Cậu ấy sắp tới rồi." Ánh mắt Yeri vội quay đi khi đối diện với đôi mắt Seulgi, trong một khoảnh khắc Yeri thật sự cảm tưởng như mình vừa đối mặt với Jaeyi.Ánh mắt ấy đen láy, sâu thẳm, và trống rỗng đến cùng cực."... Xin lỗi vì mọi thứ." Yeri ngập ngừng sau đó cất lời xin lỗi về những hành động của bản thân trong quá khứ."Không sao đâu, tớ chưa từng trách cậu." Seulgi nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ chưa hề để tâm tới vấn đề đó bao giờ."..."
Cánh cửa phòng mở ra, Kyung thở hổn hển bước vào, nhìn trán cậu ta lấm tấm mồ hôi cũng hiểu đã chạy thục mạng cỡ nào. Đưa tay dựa vào tường, sau đó Kyung ngước lên thấy cả hai người đều nhìn chằm chằm mình thì gãi đầu.
"Mặt tớ dính gì à?" Kyung giả vờ ho khan hỏi, tránh tình trạng lúng túng vừa nãy."Kyungie~ Cậu làm tớ đợi lâu lắm á." Yeri như thấy cứu tinh, lao về phía Kyung sau đó chợt dừng lại, rút từ túi ra giấy lau mồ hôi cho Kyung."Oke sạch rồi." Nói rồi Yeri tiện tay quăng khăn vào thùng rác lao tới ôm Kyung, miệng vẫn líu lo không ngừng bên tai Kyung.
Nhin một người cà trớn đùa giỡn, một người thì gào lên chống đối không khỏi làm Seulgi thấy buồn cười. Tiếng cười thật khẽ, nhỏ đến nỗi nếu không để ý sẽ không nghe thấy. Cả hai liếc nhìn về phía Seulgi, vẫn tiếp tục trò đùa. Trong thời điểm ấy, đó có lẽ là điều yên bình nhất sau khoảng thời gian qua.Ngoài cửa kính, mưa đã tạnh. Thành phố lại rực rỡ sau cơn mưa, chẳng hề để tâm những kẻ đang bị bỏ lại theo từng ngày. Tớ chạm vào vết sẹo trên bắp tay. Những ký ức, những giấc mơ, những cơn đau âm ỉ... Tớ biết, tớ sẽ mang theo chúng trong khoảng thời gian dài.
Tớ mong — dù mùa đông vẫn lạnh buốt, ngày mai, tuyết sẽ tan. Rồi cậu sẽ trở lại bên tớ.
Thật sự rất nhớ cậu đó, đồ Jaeyi chết tiệt..
...Hôm nay tớ định đi thăm chị Jena, cũng muốn xác nhận xem chị ấy sống tốt không. Trời vẫn rất lạnh nên tớ phải mang nhiều lớp áo lắm, còn bế theo Jeyun nữa. May sao vẫn có thể bắt taxi tới địa chỉ trên giấy mà Kyung đưa, tớ đem theo chút kẹo cho chị ấy đó. Dù gần đây tớ không hảo ngọt lắm nhưng chắc chị ấy sẽ thích.Cứ thể chiếc taxi xuất phát, nhà cửa hai bên cứ thưa dần cho đến khi dừng hẳn trước một bệnh viện tư nằm không quá cách biệt ở ngoại ô.Cơn gió lạnh thổi qua mặt tớ, tớ ẩm Jeyun bước vào quầy lễ tân. Sau một chút thủ tục xác nhận, tớ đi theo hộ lý bước tới một dãy phòng khá xa với các phòng khác.
Phòng chị Jena nằm bên trái cuối dãy hành lang.Chào tạm biệt người hộ lý phụ trách, tớ đặt tay lên chốt mở, hơi lạnh của kim loại làm tớ có phần rụt rè.Phải mất một lúc lâu, tớ mới đẩy cánh cửa gỗ bước vào.Công nhận căn phòng chị ấy ở không tệ chút nào, rộng rãi được chia làm hai bên — một bên để Tivi và ghế Sofa, một bên được xây khuất tầm mắt chắc là phòng ngủ. Thêm nhà vệ sinh cách đó không xa.Dẫu vậy vẫn rất trống trải, hầu như chỉ là những đồ dùng nhìn là biết từ bệnh viện trang trí.
"Chị Jena ơi." Seulgi để Jeyun xuống, thuận tay vuốt ve bộ lông trắng của em.Như dự đoán, một cái đầu nhỏ lú ra từ phòng ngủ, chớp chớp mắt nhìn người có phần xa lạ đối với bản thân. Nhưng Jena vẫn ngoan ngoãn chạy ra chỗ Seulgi.
"L-Là ai vậy?" Jena có vẻ rụt rè khi đứng trước mặt Seulgi, nhưng nhanh chóng sự chú ý của chị lại dồn vào thứ lắm lông màu trắng kia. Chị ấy mím môi, hơi nghiêng đầu, mái tóc ngắn khẽ nghiêng theo như cố nhận ra điều gì đó. Rồi chị nở nụ cười, hết sức vùng về – đầy ngây ngô và vô hại.Chứng kiến hình ảnh sống mũi Seulgi không khỏi có chút cay. Sau cùng chị ấy cũng chỉ là nạn nhân của căn nhà họ Yoo mà thôi, chỉ vì vậy mà giờ lại mang tâm trí như một đứa trẻ."Em là Woo Seulgi.. bạn của Yoo Jaeyi." Seulgi đi lại trước mặt Jena, dịu dàng nói với chị."J-Jaeyi... Jena biết! Là người mang vớ cho Jena!" Nói tới đây, nét mặt Jena có vẻ rạng rỡ hơn bao giờ, chị cười tươi nhìn Seulgi."Chị Jena lại sofa nhé, em có mang kẹo cho chị nè." Seulgi khẽ cười, lấy từ trong túi ra những viên kẹo đã chuẩn bị sẵn.
Vào thời khắc nghe thấy tên cậu, trái tim tớ như thể bị bóp lấy quặn lại đầy đau đớn. Cái tên của người đã chẳng còn bên tớ, dù tớ vẫn mỉm cười, vì tớ không muốn cho ai thấy vẻ mặt yếu đuối ấy hơn bao giờ hết.Tớ dắt chị ấy lại sofa, Jeyun vẫy đuôi cũng theo sau, em ấy liếm láp chân chị Jena sau đó nhảy vồ lên người chị ấy. Dẫu Jena cũng chẳng nhận ra Jeyun nhưng cũng không thể ngăn chị ấy cảm thấy chú cún này rất quen thuộc và thân thiết.Cả hai cứ thể giỡn qua lại với nhau, lăn lộn trong phòng khách, tớ đành phải bật máy sưởi cao hơn để chị ấy không bị cảm.Nhìn dáng vẻ tươi cười của chị ấy, tớ nghĩ tớ biết việc có thể thay cậu làm là gì rồi Jaeyi ah.
...Tầm 7 giờ tối tớ dắt Jeyun ra về, nhìn dáng vẻ không nỡ của chị ấy làm tớ vừa xót vừa mắc cười. Có lẽ tớ cũng chẳng nhận ra, hôm nay tâm trạng tớ có vẻ nới lỏng hơn từ ngày hôm ấy.Dẫu nội tâm vẫn luôn dằn vặt bản thân trong sự hối hận, song tớ cũng không phải kiểu người sẽ mãi chìm trong ân hận mà sống. Tớ vẫn còn ước mơ của tớ, vẫn muốn tiếp tục được thi đại học, vẫn còn cả chặng đường phải bước tiếp.Nhưng tớ biết tớ sẽ không thể xóa cậu khỏi tâm trí, cậu vẫn sẽ luôn ở đó. Dòng xe dần tấp nập khi tiếp cận vào Gangnam, trời bắt đầu đổ mưa như trút nước.Qua ô kính xe, những giọt nước mưa đọng lại nhòe đi cảnh vật, làm tớ cảm tưởng như thể tớ cũng đang nhòe dần trong thế giới này, bỗng từng chút một mất đi phương hướng.Lòng tớ lại trĩu nặng, hệt như lúc ấy, nói lời là thế nhưng nỗi đau thì vẫn nhói lên từng hồi đôi lúc làm tớ bất giác khó thở. Những giấc mơ hằng đêm vẫn bám riết lấy tớ, làm tớ chết chìm vào những ảo mộng của quá khứ. Chẳng có lấy một đêm nào... Tớ yên giấc với chiếc giường cũ cùng nỗi nhớ cậu.Thấy tớ có vẫn thẫn thờ Jeyun khẽ liếm lên mặt tớ, em dụi vào lòng tớ như thể cảm nhận được những cảm xúc tớ đang trải qua. Đôi tay tớ khẽ vuốt đầu em dù tâm trí chẳng đâu về đâu.Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, kéo tớ về lại thực tại với cơn mưa nặng hạt. Bất chợt đôi mắt tớ đanh lại rồi giãn rộng ra, tớ mở cửa xe gieo mình trong cơn mưa hiếm có của mùa đông, lạnh lẽo và không thể cản lại bước chân tớ.
Một bóng người thấp thoáng đứng cạnh đèn giao thông, có phần mờ trước tấm kính bị mưa che phủ. Trái tim tớ lúc ấy như nghẹt thở.Phía xa kia... Là cậu sao?Tớ lao khỏi xe, bỏ lại cánh cửa mở toang với ánh nhìn ngỡ ngàng của tài xế. Cái lạnh nhớp nháp từ mưa làm cơ thể tớ khẽ rùng mình, quần áo gần như ướt đẫm bởi cơn mưa trĩu hạt, dẫu thế đôi mắt tớ vẫn luôn dõi theo hình bóng cậu.
Dưới cơn mưa của mùa đông tháng 12.Cả thế giới xung quanh mờ đi, chỉ còn ánh nhìn của cậu là rõ ràng. Trong đôi mắt ấy không có giận dữ, không có yêu thương, chỉ có một sự trống rỗng đến đáng sợ.Cơ thể tớ chẳng làm chủ được, lao như con thiêu thân dưới trời mưa buốt giá, muốn lao tới chạm vào cậu, sợ rằng chỉ chậm thêm chút nữa cậu sẽ lại biến mất.Để nói lời xin lỗi.
Xin lỗi cậu, vì đã chẳng thể nhận ra sớm hơn, rằng lúc ấy tâm trạng cậu đang trải qua mùa nào.
...Seulgi mơ màng ngồi trên nền xi măng, từng giọt mưa vẫn tiếp tục rơi, thấm ướt mái tóc rồi tới quần áo. Từng giọt lăn dài trên má, tớ chẳng rõ lúc ấy là mưa hay là nước mắt. Chỉ biết khi tớ đưa tay về phía cậu, cậu biến mất thêm một lần nữa.
Tai tớ ù lại, không rõ những âm thanh xung quanh. Tớ ngất đi, và trước khi ngất tớ nghe thấy quá nhiều âm thanh, chẳng cái nào là của cậu.Có thể chỉ là ảo giác, hay một phần ký ức trỗi dậy. Nhưng giây phút ấy, với tớ, cậu thật đến đau lòng.
Mùi sát trùng của bệnh viện lúc nào cũng thoang thoảng cùng tiếng máy đo nhịp vang đều, đánh thức Seulgi dậy khỏi cơn ác mộng không tên. Mắt tớ nhòe đi. Những đường ống, máy móc, ánh đèn trắng — tất cả trộn lại như một bến đỗ cho cõi mộng vẫn chưa kịp tỉnh. Tay tớ run rẩy với tới nút gọi y tá, mỗi cú nhấn như trượt qua hiện thực.
Tiếng máy đo nhịp vang đều đặn. Tớ nằm lặng, hít vào thật sâu, nhưng mỗi hơi thở như nuốt trọn một nỗi đau.
Không bao lâu sau, y tá mở cửa bước vào, theo sau là mẹ kế của Seulgi và Yeri.
"Seulgi à con thấy ổn hơn chưa?" Dì bước nhanh lại, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng nhìn tớ."..." Yeri đứng kế bên nhường chỗ lại cho dì, dù ánh mắt cậu ta vẫn dán chặt trên người tôi như đợi cậu trả lời."Con hơi đau đầu một chút, sẽ ổn mà dì đừng lo." Seulgi cười an ủi người mẹ kế của mình.
Y tá kiểm tra xong, chắc chắn rằng ngoài việc bị chỉ còn chút đau đầu thì chẳng còn gì khác, nữ y tá rời đi chừa lại không gian cho gia đình.
"Con đói không, dì đi mua cháo cho con?" Dì nắm tay tớ, dùng sức xoa lên mu bàn tay hòng làm ấm đôi tay đang lạnh như nước đá."Cảm ơn dì." Tớ gật đầu, sau đó liếc mắt qua nhìn Yeri.
Dì đứng dậy gấp gáp rời đi, để lại một khoảng lặng giữa hai người bạn. Cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đốt của Yeri, tớ mỉm cười cất chất giọng khàn đặc hỏi cậu ta."Thật hiếm thấy đó, Kyung đâu rồi?""Cậu ấy sắp tới rồi." Ánh mắt Yeri vội quay đi khi đối diện với đôi mắt Seulgi, trong một khoảnh khắc Yeri thật sự cảm tưởng như mình vừa đối mặt với Jaeyi.Ánh mắt ấy đen láy, sâu thẳm, và trống rỗng đến cùng cực."... Xin lỗi vì mọi thứ." Yeri ngập ngừng sau đó cất lời xin lỗi về những hành động của bản thân trong quá khứ."Không sao đâu, tớ chưa từng trách cậu." Seulgi nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ chưa hề để tâm tới vấn đề đó bao giờ."..."
Cánh cửa phòng mở ra, Kyung thở hổn hển bước vào, nhìn trán cậu ta lấm tấm mồ hôi cũng hiểu đã chạy thục mạng cỡ nào. Đưa tay dựa vào tường, sau đó Kyung ngước lên thấy cả hai người đều nhìn chằm chằm mình thì gãi đầu.
"Mặt tớ dính gì à?" Kyung giả vờ ho khan hỏi, tránh tình trạng lúng túng vừa nãy."Kyungie~ Cậu làm tớ đợi lâu lắm á." Yeri như thấy cứu tinh, lao về phía Kyung sau đó chợt dừng lại, rút từ túi ra giấy lau mồ hôi cho Kyung."Oke sạch rồi." Nói rồi Yeri tiện tay quăng khăn vào thùng rác lao tới ôm Kyung, miệng vẫn líu lo không ngừng bên tai Kyung.
Nhin một người cà trớn đùa giỡn, một người thì gào lên chống đối không khỏi làm Seulgi thấy buồn cười. Tiếng cười thật khẽ, nhỏ đến nỗi nếu không để ý sẽ không nghe thấy. Cả hai liếc nhìn về phía Seulgi, vẫn tiếp tục trò đùa. Trong thời điểm ấy, đó có lẽ là điều yên bình nhất sau khoảng thời gian qua.Ngoài cửa kính, mưa đã tạnh. Thành phố lại rực rỡ sau cơn mưa, chẳng hề để tâm những kẻ đang bị bỏ lại theo từng ngày. Tớ chạm vào vết sẹo trên bắp tay. Những ký ức, những giấc mơ, những cơn đau âm ỉ... Tớ biết, tớ sẽ mang theo chúng trong khoảng thời gian dài.
Tớ mong — dù mùa đông vẫn lạnh buốt, ngày mai, tuyết sẽ tan. Rồi cậu sẽ trở lại bên tớ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me