TruyenFull.Me

[FULL-CAO H] YẾT KIM MÔN-THƯỢNG QUAN THIỂN TỐC

Chương 43: Như ngày tận thế

MinChubs13

Ngày thứ hai trên đường về, Thẩm Duật không đi tàu riêng nữa mà sắp xếp một chiếc tàu lửa khá bình thường, có điều phía đuôi tàu lửa còn thêm hai toa trống có giường ngủ.

Đây cũng là để tránh tai mắt của người khác.

Thứ nhất diễn đàn chính trị của vul mấy năm nay rất sục sôi, đã đắc tội không ít người, trong đó còn có những kẻ thù không đội trời chung, vậy nên lần này hộ tống ông ta càng khiêm tốn càng tốt.

Thứ hai cũng là vì Thẩm Duật đang lo lắng về thái độ của Mục Bẩm Hòa, hiển nhiên ông ta rõ ràng đã rất bất mãn so với hiệp định đạt được từ cuộc giao chiến lần này. Hơn nữa, trận chiến vừa rồi Mục Bẩm Hòa kỳ thật đã giành được thế thượng phong. Vậy nên Thẩm Duật tuyên bố với bên ngoài rằng hai ngày sau sẽ khởi hành, thế nhưng trên thực tế sáng sớm hôm nay đã xuất phát, nhằm tránh bất trắc.

Còn về phần vul, Thẩm Duật là người rất ít khi biểu lộ cảm xúc cá nhân ra ngoài. Yến tiệc đêm qua, Thẩm Dụật đã nói rằng trung ương dự định thẩm lý và phán quyết nhẹ nhàng dành cho 'sai lầm' của ông ta, cũng đã điều chỉnh chức vụ cho ông ta, tóm lại là vẫn tốt hơn nhiều so với việc phải trốn chạy lưu vong. Nhưng khi Vu Ung Lương hỏi cụ thể, đối phương lại nói hiện tại chưa tiện tiết lộ, khiến ông ta đoán không ra, nắm không được, cũng chẳng tìm thấy sơ hở gì, thêm vào đó, Thẩm Chi Dương ở bên cạnh không ngừng mời rượu giải sầu, khiến ông ta thả lỏng cảnh giác, uống quá vài ly. Không ngờ, khi tỉnh dậy, ông đã bị đưa lên tàu.

Chuyện đến nước này vul cũng chỉ đành nghe theo sự an bài bị hộ tống về Lăng Xuyên, tuy nói dễ nghe thì là hộ tống, chứ thực chất là áp giải.

Người áp giải là một phó quan của Thẩm Duật mang theo đội binh lính của mình.

Cả đoạn đường vul không nói một lời, bấy giờ tỉnh rượu rồi, ông ta cũng chẳng còn ôm chút ảo tưởng nào về tương lai của bản thân. Đáng tiếc lúc này thân bất do kỷ, không xu dính túi, chỉ đành ngồi đực một chỗ tiếp tục hút thuốc ôm nỗi buồn vào lòng.

Hai người Thẩm Duật và Thời Vũ ở toa cuối cùng của tàu, tuy bên trong không được xoa hoa như tàu riêng nhưng cũng rất sạch sẽ, sàn được lót gỗ sáp, giường mềm có thể nghỉ ngơi được, còn có lò lửa để sưởi ấm, nên không cảm thấy lạnh.

Tàu hỏa chạy một lát rồi dừng, mỗi lần dừng ga, từ sân ga lại ùa lên rất nhiều người, ga tàu như một sân khấu, diễn những vở kịch buồn vui ly hợp của đời người. Thời Vũ nhìn mãi rồi ngẩn ra, từng gương mặt hiện rõ niềm vui nỗi buồn, nụ cười lẫn với nước mắt, nụ cười lệ làm lu mờ đi những điều tốt đẹp và bất hạnh của thế gian.

Thẩm Duật thấy vẻ mặt cô đượm chút u buồn, bèn đi đến bên cạnh hỏi cô đang suy nghĩ điều gì.

Thời Vũ nói: "Nghĩ đến năm ấy anh đưa em lên tàu, trong lòng em chỉ hoài kích động, nhưng lại không hề có cảm xúc đau thương khi rời ra Lăng Xuyên, rời xa anh. Nếu đổi lại là hôm nay, em nhất định sẽ không làm được."

Thẩm Duật nghe cô, nói: "Tiểu Vũ, chúng ta sẽ không chia ly."

"Em biết." Cô mỉm cười, "Em chỉ bỗng nghĩ thế, nên mới thổ lộ thôi."

"Anh yêu em, em cũng biết mà.'

"Vậy anh thì sao, anh có yêu em không."

"Anh yêu em."

"Anh chứng minh thế nào?"

Anh ôm cô ngồi trên đùi mình, "Em muốn anh chứng minh như thế nào đây."

Lại hôn cô, đoạn nói: "Em muốn anh chứng minh thế nào cũng được."

Bọn họ bình yên vượt qua đêm dài.

Tuy rằng âm thanh 'cành cạch cành cạch cành cạch' của xe lửa rất lớn, nhưng cô nằm trong lòng anh, ngủ rất sâu giấc.

Đến giữa trưa ngày thứ hai, khi cách Lăng Xuyên khoảng chừng hai ga nữa, tàu dừng lại để bơm nước cho động cơ. Thẩm Duật sai người mang tôm hùm nướng đến cho Thời Vũ ăn, còn mình thì đến toa phía trước tìm Vu Ung Lương. Vu Ung Lương nói muốn xuống ga hít thở không khí, Thẩm Duật đồng ý, cùng vài binh sĩ nữa cũng xuống theo.

Không biết như thế nào, vừa xuống xe liền bị người ta nhận ra. Một đám đông vây quanh hô hoán lên, quây quanh Thẩm Duật gọi 'thiếu gia Thẩm' 'thiếu gia Thẩm uy phong', còn có cả 'vạn tuế'. Chen chúc như thể tranh nhau xem bảng vàng, khiến sân ga đông nghẹt chật như nêm cối.

Thẩm Duật đều nghe thấy cả, nhưng đến khi nghe được câu 'vạn tuế' kia, bèn nói với người nọ một câu: "Tôi không muốn khôi phục ngai vàng gì cả, sống trăm tuổi là vui rồi."

Mọi người đều cười rộ lên, sân ga như biến thành phố xá sầm uất.

Thời Vũ thông qua cánh cửa nhìn thấy toàn cảnh này, cũng không khỏi cười rộ lên. Có người dù chỉ đứng đó thôi, đã khiến lòng người sinh ra sự yêu thương ngưỡng mộ muốn theo suốt cả đời.

"Lên xe." Thẩm Duật nói với vul.

Vẻ mặt vul tỏ ra khinh khỉnh, ngoài miệng còn ghen tị lầm bầm: "Chỉ vì Thẩm Bích Thành cậu phong lưu phóng khoáng, nên làm gì cũng thành có lý. Tôi còn chưa hít đủ khí trời đâu, họ vây quanh cậu chứ cũng đâu phải tôi, tôi không đi."

Nhưng Thẩm Duật đã không để cho ông ta tiếp tục đứng bên ngoài, đưa mắt ra lệnh, liền có hai binh sĩ đi đến áp ông ta đi.

Vul cũng chẳng còn cách nào.

Tàu hỏa lại khởi động, tốc độ tàu không nhanh, cảnh vật bên ngoài cửa sổ từ thành phố chuyển thành núi non, chuyển sang sông ngòi, rồi hóa thành đồng ruộng, như thể chạy trên một cuộn tranh không bao giờ đến điểm cuối.

Thẩm Duật nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, nói: "Thứ trưởng Vu ngại buồn thì có thể mở cửa sổ ra."

Còn chưa chờ vul trả lời, binh sĩ bên cạnh nghe mệnh lệnh liền đi đến mửa cửa sổ ra.

Gió lạnh từ khe cửa sổ ùa vào, quất vào làn da mũm mĩm của Vu Ung Lương, khiến hai má ông ta rung lên, ông ta vội nói: "Đóng lại mau, đóng lại mau, tôi không buồn nữa!"

Không thấy ai động đậy, ông ta đành tự mình đi đến đón đầu gió, vươn tay ra muốn khép cửa sổ lại.

"Khoan đã."

Mi tâm Thẩm Duật khẽ chua lại, bước nhanh đến trước cửa sổ.

"Sao vậy Bích Thành?" Mặt vul bị gió thổi đến đỏ khô, không khỏi oán giận, "Không phải tôi chỉ nói một câu buồn, hai câu trách móc cậu, cậu không đến mức làm thế này với tôi chứ?"

Thẩm Duật khẽ nói: "Có mùi Nitoglycerin."

"Ni.. Nitoglycerin? Cậu nói gì cơ?"

Lòng Thẩm Duật chùn xuống, cái mùi ngọt nhẹ này là tín hiệu mà anh quá quen thuộc, anh gần như chắc chắn rằng gần toa tàu đã bị đặt một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm!

Anh nhanh chóng đưa tay mở toang cửa sổ tàu, thò người ra ngoài kiểm tra, chỉ một cái liếc mắt đã thấy một túi thuốc nổ được đặt giữa móc xe và thiết bị kết nối, tia lửa đang nhanh chóng lan ra dọc theo sợi cáp màu đen...

Đã không còn kịp tháo thuốc nổ nữa rồi!

"Có thuốc nổ, chuẩn bị nhảy xuống xe!"

Anh nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh, đồng thời vừa nói vừa rút súng từ bao, kéo nòng, nhắm chuẩn xác bắn vỡ khóa cửa toa phía trước, rồi đạp mạnh mở cửa. Các binh sĩ phản ứng nhanh, lập tức xếp thành hàng nhảy ra, vào thời khắc nguy cấp Vu Ung Lương lại bình tĩnh, nhanh nhẹn nhảy ra đầu tiên.

Thời Vũ đang ăn tôm hùm nước, bỗng cảm nhận một trận chấn động kỳ lạ của toa tàu, trong lòng thấy kỳ quái, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều đã nghe thấy một tiếng vang lớn hơn nữa.

Cô dùng khăn tay lau miệng, đứng lên đi về phía trước, chợt thấy Thẩm Duật cầm súng đi nhanh về phía cô, "Tiểu Vũ, theo anh."

Thời Vũ thấy anh như thế, sửng sốt hỏi: "Sao vậy ạ!"

Thẩm Duật nắm chặt cổ tay cô kéo đi nhanh thật nhanh, "Phát hiện thuốc nổ trên tàu."

"Cái gì cơ?!"

Phía trước vang lên tiếng nổ rất mạnh, móc nối giữa hai toa tàu của họ với đoàn tàu phía trước bị bung ra, lửa đã bắt đầu cháy lan, toa tàu vì quán tính nên vẫn trượt về phía trước, dù tốc độ đã chậm lại nhưng đã mất kiểm soát, tiếng ma sát giữa toa tàu và đường ray vang như sấm, tóe ra những tia lửa trắng và cam, dọc theo đường ray phía sau toa bắn tung tóe về phía trước, bắn lên thành những cơn mưa lửa cao mấy trượng, xuyên qua lớp kính như muốn lao thẳng vào mắt người.

Tiếng rít chói tai như tiếng gào của ác quỷ, Thời Vũ bản năng bịt tai, hai hàng mày nhíu chặt, mắt bị ánh sáng trắng chói của tia lửa kích thích không mở ra được.

Thẩm Duật kéo cô đứng trước cửa toa, nổ súng bắn vỡ khóa cửa rồi nhanh chóng cất súng.

Phía trước là khúc cua, nếu không nhảy khỏi tàu thì toa tàu này nhất định sẽ bị chệch đường ray mà lật tàu, gây nổ.

"Đừng sợ."

Âm giọng của Thẩm Duật vẫn cứ bình tĩnh và trầm thấp, chỉ là Thời Vũ bấy giờ đã không còn suy nghĩ được gì nữa, ngay cả cảm giác sợ hãi cũng trở nên mơ hồ.

Thẩm Duật đá văng cửa tàu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua mặt đất tính toán điểm đáp, giây tiếp theo, anh bỗng siết chặt một cánh tay, tay kia ghìm gáy Thời Vũ nhằm bảo vê cô, nghiêng người quyết đoán nhảy ra khỏi tàu.

Thời Vũ chỉ cảm giác trái tim có nháy mắt bị mất trọng lực.

Thẩm Duật chạm đất bằng chân trước, đôi giày quân dụng vừa chạm đất, anh khụy một gối, dùng phản xạ cực hạn của mình để hóa giải lực va chạm, đồng thời ôm chặt người trong lòng. Tận dụng quán tính, anh nhanh chóng lăn nghiêng, vẫn luôn dùng cơ thể che chắn cho Thời Vũ.

Hai tay như hai gọng kiềm kiềm chặt cô, vững vàng khóa lấy lưng và đầu Thời Vũ, bảo vệ cô khỏi bị tổn thương bởi sự va chạm kịch liệt xóc nảy.

Cả quá trình cùng lắm cũng chỉ trong chớp mắt.

Thời Vũ cảm giác như mình bị một tấm thảm cuốn lấy tứ chi, được anh ôm trọn rồi lăn cuồn cuộn, nhưng cơ thể vẫn ổn định, không hề có cảm giác mất kiểm soát.

Hai người vừa dừng lại, Thẩm Duật liền siết chặt đôi tay, dùng hai cánh tay nghiêng sang che kín chặt lỗ tai của cô. Cùng lúc đó, toa tàu quay cuồng rồi đập vào sườn dốc, lật nghiêng hai vòng, dừng ở phía trước rồi bùng ánh lửa ngập trời, núi sông chấn động, âm thanh như xé toạc Trường Giang Hoàng Hà, mảnh vỡ văng tung tóe.

Chỉ có thể hình dung:

Xe binh vỡ toang, phế thành gò hoang; lầu cao, đình lớn, khói lửa ngút trời.... trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng, chỉ trong tích tắc mà như thể ngày tận thế.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me