Full Cao H Yet Kim Mon Thuong Quan Thien Toc
Giữa dòng người hối hả và nhộn nhịp, một hàng xe xuất hiện và lái về phía họ.Chiếc ô tô dẫn đầu dừng lại, một vị quân nhân bước xuống từ ghế phó lái.Người này tên là Lục Cảnh An, là Phó chỉ huy Quân đoàn 2 của Thẩm Duật."Thẩm Soái!"Lục Cảnh An chạy đến bên cạnh Thẩm Duật, trên tay giơ ra một bức điện tín, đưa tin: "Sáng sớm hôm nay Mục Soái điện báo tuyên bố, chỉ trích Lão Soái 'âm thầm tư thông với chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản', bao che 'đầu sỏ gây họa', 'ý đồ phá hoại chính phủ phía Bắc thống nhất', bịa khẩu hiệu 'Chinh phạt kẻ phản loạn, trách nhiệm không thể thoái thác', rồi chỉ điểm ngài 'tuổi trẻ tài cao, tiếc thay phải chịu cảnh cha tàn độc bức hại', nên ông ta 'bất đắc dĩ đành đường ai nấy đi cùng ngài', tự phong 'tướng quân diệt nghịch', 'muốn cứu vãn cục diệt nguy kịch khỏi sụp đổ', khuyên ngài 'quy hàng Trung Ương', đã tuyên bố khởi binh!"Thẩm Duật tiếp nhận điện báo, còn chưa nói gì mà Vu Ung Lương đã tức muốn hộc máu, chỉ vào đống hoang tàn trước mặt, nói: "Bảo tôi là đầu sỏ gây sự, muốn đẩy tôi vào chỗ chết! Hừ! tbt cậu nhìn xem, bây giờ Lão Soái còn biến thành thông dâm bán nước! Ai mà không biết ông ấy là người phản đối mạnh mẽ người Nhật nhất cơ chứ! Đây vốn dĩ là tìm đại một cái cớ để khởi binh!"Hóa ra Mục Bẩm Hòa thông qua nội gián là Phó quan Trần, mưu toan ám sát Thẩm Duật bằng cách cho nổ bom hòng mong cầu không tốn một binh một tốt nào mà có thể khống chết toàn bộ Lăng Xuyên.Chỉ mấy ngày ngắn ngủn mà Mục Bẩm Hòa đã xé bỏ hiệp ước hòa bình, ý muốn tái chiến.Đầu tiên là lão cho phóng viên thả tin tức đoàn tàu chở Thẩm Duật gặp tai nạn, lại tung tin giả rằng Thẩm Duật đã bị nổ chết, sau đó thông cáo cho cả nước xuất binh thảo phạt. Lão phái đội quân tiên phong tấn công khống chế phủ Châu, là điểm nút then chốt do Thẩm Duật kiểm soát, đồng thời cử "sứ giả" đến thuyết phục Cố Vũ Thuần, Phó chỉ huy Quân đoàn 2 dưới trướng Thẩm Duật phản bội lại anh.Chỉ là lão không ngờ rằng Cố Vũ Thuần vô cùng kiên nghị, chẳng những dẫn dắt đội quân tinh nhuệ chống cự lại sự đánh úp của lão, mà còn gặp nguy không loạn hỏi thăm được nơi Thẩm Duật phát nổ, phái Lục Cảnh An men theo tuyến đường sắt đến đón Thẩm Duật.Thẩm Duật vừa lên xe, trước tiên dùng điện thoại liên lạc với Bộ Tư Lệnh phủ Châu, bài binh bố trận tác chiến.Đội quân chia làm ba tuyến, tuyến giữa do quân của Cố Vũ Thuần làm chủ lực. Tuyến phía Tây đột phá từ huyện Lăng, nhiệm vụ là cắt đức đoàn tiếp viện hậu cần cho quân Mục.Tuyến phía Đông dùng chiến thuật dẫn dụ địch vào khu núi Bạch Hà Cốc đã được bố trí phục kích trước, tiêu diện trong một đòn.đồng thời Thẩm Duật còn gửi điện cho Thẩm Chi Dương, lệnh dùng xe bọc thép chở quân tiếp viện, tạo thành thế bao vây cho ba cánh quân, tấn công tuyến đường sắt Linh Trạch do Mục Bẩm Hòa khống chế, đồng thời vận chuyển một lượng lớn vũ khí nhập khẩu ra tiền tuyến để phân phát cho binh lính.Thẩm Duật đích thân phụ trách Bộ Tư lệnh Bạch Hà Cốc. Nơi này trước đây từng là khu bệnh viện, vì tính ẩn nấp tương đối tốt nên Thẩm Duật còn trang bị tại đây thêm hệ thống quân sự hoàn chỉnh, dựng nên thành Bộ chỉ huy, ăn ngủ ngay phòng chỉ huy.Đây là lần đầu Thời Vũ trở thành thư ký chiến trường, cô học mật mã cũng được phát huy công dụng vào chính lúc này.Trên tay cô cầm một tờ giấy mật mã khẩn cấp truyền đến từ tiền tuyến, sau khi hoàn tất phiên dịch mật mã, cô liền đưa tờ giấy cho Thẩm Duật.Thẩm Duật đọc, vo tờ giấy kia thành một cục, ném vào trong lò lửa hừng hực cháy, cũng thông báo bước tiếp theo.Mật mã họ nhận được là:Đêm nay gió lớn trời rét.Mệnh lệnh Thẩm Duật đáp lại là:Rạng sáng đánh chiếm Bồ Lĩnh.Bồ Lĩnh là điểm chiến lược tầm cao của quân Mục, một khi đánh vào là có thể nhìn xuống từ trên cao, khống chế chiến cuộc chung quanh, khiến quân địch lâm vào thế bị động.Thời Vũ biết trận chiến này có tầm quan trọng rất lớn. Cô cũng rất căng thẳng, không khỏi cảm thấy bản thân quá may mắn, có thể đứng cạnh Thẩm Duật cùng anh kề vaic hiến đấu.Sau khi phát ra lệnh mật, cô lại hỏi Thẩm Duật những nghi ngờ trong lòng:"Sếp ơi, Bồ Lĩnh địa thế gập ghềnh, tập kết về đêm có thể quá nguy hiểm không?"Thẩm Duật đáp: "Lúc trước đã cho quân do thám xem qua địa hình, anh có thể nắm chắc. Quân địch không chịu được giá rét, tối nay chắc chắn sẽ buông lỏng cảnh giác."Anh dừng một lát, "Thư ký Thời, phát thêm một điện mật nữa. Ra lệnh Chỉ huy trưởng Quân đoàn 2 chia binh ra thành hai đường, đội thứ nhất bí mật lẻn vào từ sườn núi phía Đông, đội thứ hai bọc theo sườn Tây Nam bao vây, cắt đứt đường lui của quân địch.""Dạ, thưa sếp!"Thời Vũ theo lệnh phiên dịch xong, thông qua điện vô tuyến phát đi.Một lúc sau cô thở dài một hơi, đứng dậy nói: "Sếp ơi, chiêu sách này của anh có phải là giống như thời Tam Quốc khi Ngụy Diên đề xuất dẫn kỳ binh qua Tử Ngọ Cốc, đánh úp Trường An từ phía sau không? Nếu ngày đó Gia Cát Khổng Minh nghe theo kiến nghị của Ngụy Diên, liệu lịch sử có phải sẽ được viết lại chăng?"Thẩm Duật khẽ mỉm cười, đáp: "Đường Tử Ngọ Cốc hiểm trở khó đi hơn Bồ Lĩnh nhiều, nếu tự tiến sâu vào thì quân hậu viện khó mà tiếp cận, dù có bắt được Trường An đi nữa cũng chưa chắc sẽ thủ được. Một khi bị bao vây cạn kiệt lương thực, quân Thục sẽ như cá trong chậu. Tất nhiên Khổng Minh đã đoán trước được điểm này rồi.""Ồ..." Thời Vũ gật đầu, "Xem ra là em còn nghĩ quá đơn giản.""Binh mã chưa động, lương thảo đi trước." Thẩm Duật nói, "Một trận chiến có đi được đến thắng lợi cuối cùng hay không, không những phải xem chiến thuật, mà còn phải xem hậu cần có kịp thời tiếp ứng hay không nữa.""Sếp ơi, tuy rằng em không rành về đánh giặc, nhưng em tin tưởng anh." Thời Vũ nhẹ nhàng ôm anh, "Chờ khi nào chiến tranh kết thúc, chúng ta cùng đi nghe kịch, đi xem phim nhé. Em muốn ở bên anh, muốn được cùng anh mỗi ngày.""Đương nhiên là được." Thẩm Duật cúi người, dán sát vào vành tai cô, "Có điều, em biết anh không thích nhất là vở kịch nào không?""Vở nào?""Bá Vương Biệt cơ."Anh không chờ cô có phản ứng, liền dùng một tay bế cô lên đặt lên trên giường.Mấy ngày nay họ bận đến mức chân không chạm đất, còn không có thời gian thân mật.Nhưng mà hiện tại tâm trạng của anh đã tốt lên, dường như anh đang chờ một cơ hội tuyệt đối để chiến thắng.Anh muốn bù đắp cho cô hàng chục ngày đêm anh đã bỏ lỡ vì chiến tranh liên miên.Dường như những ồn ào náo động và bất an từ kẻ bên ngoài đều đã tan biến, trái tim anh đập vững vàng và hữu lực, đưa cô đến một tương lai tươi sáng vàng son, sung sướng và tràn ngập hạnh phúc.Nụ hôn mang đẫm tính cướp đoạt sâu xa của anh khiến cô không thể không dùng sức đặng đáp lại, nếu không sẽ thật sự như bị anh cắn nuốt mất, như cái cách mà anh nuốt thành trì vậy.Nhưng cô lại nguyện lòng bị anh cắn nuốt, dù sao lát nữa sẽ đến phiên cô cắn nuốt lấy anh, trên thế giới này, cũng chỉ có cô mới có thể cắn nuốt anh, mới làm anh cam tâm tình nguyện.Thẩm Duật cởi bỏ thắt lưng, quân phục trên người hãy còn chưa kịp cởi, đã phóng cây đao cứng ngắc như tượng ra ngoài.Váy Thời Vũ bị anh vén lên trên, quần lót cũng bị xé rách, chẳng hiểu làm sao mà giờ phút này cô có cảm giác bản thân như một món chiến lợi phẩm bị đoạt lấy, còn cô chỉ liếc mắt một cái đã yêu kẻ đoạt lấy cô. Anh từ trên nhìn xuống cô, bốn mắt chạm vào nhau, va vào cả dải ngân hà, vừa nhu tình, lại vừa mãnh liệt thô bạo.Nhưng khi anh đâm vào trong, cảm giác ấy lại quen thuộc đến độ này. Sự đê mê từ việc giao hợp thực sự mà anh mang lại đã phá vỡ mọi ràng buộc của thế gian, đó là niềm vui sướng khi vô tình có thể bễ nghễ nhìn xuống vũ trụ tàn khốc, niềm vui sướng tràn ngập như một trận lụt.Làn da họ dán chặt vào nhau, anh ma sát lên lớp thịt mềm mại của cô, nụ hôn cũng kịch liệt như thế, anh âu yếm từng tầng từng lớp nếp uốn trong lối đi của cô, thân gậy và lối đi giao hợp chặt chẽ với nhau, dv mạnh mẽ đâm vào, như thể màn đêm ấm áp xung quanh họ cũng hòa vào cuộc giao hợp đụ địt này.Âm thanh róc rách ngọt ngây, tiếng bạch bạch bùi tai, trong sự hấp dẫn của thanh sắc anh nhanh chóng thúc hông, những nỗi niềm nặng nề trong lòng bay biến không còn thấy bóng dáng, mà thân thể Thời Vũ lại như một đám mây, bị đụ địt trên khoái hoạt ranh giới giữa khí lạnh và khí ấm.Cô run lẩy bẩy, nước dâm xối lên quần áo, dv của anh bị một loại khoái cảm nhu mì và biếng nhác kỳ dị bao bọc lấy, anh thúc háng quất mạnh không ngừng nghỉ, anh yêu tiếng nước dâm của cô xối tung tóe, hệt như tiếng mưa đánh vào rừng trúc vang lên tiếng nhạc dày đặc tinh tế êm tai, xối lên túi tinh nặng trĩu của anh, khiến anh như đang thể nghiệm nghi thức rửa tội, từ rày về sau tách khỏi thế giới vẩn đục này.Anh chỉ thuộc về mỗi cô.Anh thầm nghĩ muốn chui vào trong thế giới của cô, thế giới ấy mềm mại, sạch sẽ, thế giới ấy xa hoa.Nơi ấy khiến anh nghiện ngập, trăm cú đụ vào huyệt dâm mà anh không bao giờ biết chán, với anh nó là sự tồn tại của thiên đường. Cô như Bồ Tát rũ mày, nên mới từ bi chất chứa anh, và trong những khúc quanh bất tận của tình yêu với anh, cô bị kéo vào cõi cực lạc."Cục cưng, cưng ơi..."Không biết qua bao lâu, Thẩm Duật không ngừng gọi cô, cúi sát bên tai cô không ngừng thở dồn dập hổn hển, trong tiếng rên anh rút dv được nơi mềm mại bao bọc ra ngoài, rồi bắn ra một loạt tinh dịch nóng hổi lên người cô...Chiến tranh đã đánh đến thời khắc mấu chốt nhất.Thông thường thì lúc này chính là thời điểm thử thách sức hút cá nhân của Thống soái. Nếu lúc này mà Chủ soái tỏ ra chút lung lay, sẽ khiến ba quân rơi vào cảnh nguy hiểm khó lường.So sánh với quân đội của Mục Bẩm Hòa, binh sĩ của Thẩm Duật vốn đã được huấn luyện, xem như là chiếm thế thượng phong. Lại thêm sức hút cá nhân Thẩm Duật, luôn có tài năng an ổn lòng quân vào thời điểm mấu chốt.Anh cũng không khất nợ quân lương, mỗi khi chiến tranh nổ ra rồi kết thúc, việc luận công hay ban thưởng tuyệt đối công minh chính trực không thiên vị hay gian lận gì ai, phàm là binh sĩ chết trận, sẽ đảm bảo để cho gia quyến của người đã khuất có thể nhận đầy đủ tiền trợ cấp, vậy nên binh sĩ của anh có tác phong dũng mãnh tham chiến, không màng sống chết. Mặc cho thời lâm vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đi chăng nữa các quân sĩ cũng bằng lòng đi theo anh, bởi vì họ tin rằng chỉ cần Chủ soái ở đây, quân tâm không tán, thất bại nhất thời sẽ không hủy diệt tương lai cả đội ngũ.Trái lại ở phía Mục Bẩm Hòa, tình thế hiện tại có chút bất lợi.Cuộc chiến tranh đến hiện tại đã nổ ra hơn một tháng, căn cứ trọng yếu Bồ Lĩnh đã bị chiếm đóng, Bạch Hà Cốc thì bị trúng kế thất bại, binh sĩ chết mấy chục ngàn người, sự thất bại này đủ để cho lão có ý định lùi quân mãnh liệt.Nhưng mà dù lão có nghĩ cách mấy cũng không ngờ rằng, nguyên nhân cuối cùng khiến lão nhanh chóng bại trận, lại là sự phản bội của một vị tướng lĩnh trọng yếu dưới trướng mình...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me