[FULL-CAO H] YẾT KIM MÔN-THƯỢNG QUAN THIỂN TỐC
Chương 49: Chu toàn
Dưới sự chỉ thị của Hoa Nhuận Sinh, Thời Vũ ngồi vào ghế phụ của một chiếc ô tô màu đen. Hoa Nhuận Sinh ngồi ở ghế sau, để tiện khống chế cô Ba Dư.Từ đây chạy đến bến cảng Lăng Xuyên tầm khoảng gần hai tiếng. Dọc đường đi, ai nấy đều thấy mỗi giây như kéo dài cả năm.Thời Vũ và Ba Dư thì không cần phải nói, sinh mệnh đang bị uy hiếp, làm sao mà không thấy sợ hãi được.Còn phía Hoa Nhuận Sinh thì lo lắng rằng mọi chuyện sẽ không được thuận lợi.Vì thời gian có phần gấp gáp, nhỡ đâu không đuổi kịp chuyến tàu thì cần phải có kế khác. Một khi bị người của phủ Đốc quân biết được, vậy thì kế hoạch của hắn chỉ có thể thất bại, còn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.Dù sao Hoa Nhuận Sinh đã vì lần hành động này mà chuẩn bị rất nhiều, hắn không cam lòng thất bại, cũng không thể thất bại được.Để có được khẩu súng trên tay, hắn đã phải trăn trở qua nhiều lần. Ban đầu hắn đến chợ đen xin mua nhưng bất đắc dĩ không được, hắn đành nhờ người mua lại khẩu súng lục cũ từ một sĩ quan, tổng cộng tốn một trăm tám mươi đồng. Có súng mọi thử đều dễ dàng hơn nhiều.Trước đó Hoa Nhuận Sinh đã điều tra từ nửa tháng trước rằng sẽ tổ chức triển lãm tại phố Bình An. Đó là một nơi vô cùng náo nhiệt của thành phố Lăng Xuyên.Nơi tai đông mắt nhiều chính là nơi thích hợp nhất đặng ra tay.Hoa Nhuận Sinh biết Thời Vũ là người trọng tình trọng nghĩa, tình nguyện để bản thân chịu thiệt thòi chứ không muốn bạn bè bị tổn thương, sự xuất hiện của cô Dư không xem là làm rối loạn kế hoạch của hắn, ngược lại còn giúp hắn một tay.Anh dự định trước tiên đưa Thời Vũ lên tàu, rồi cho người xử lý cô Dư ở nơi không ai thấy, đưa về Lăng Xuyên ngụy trang thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Miễn cho cô ta chạy về mật báo.Nhưng khi đến cảng, Thời Vũ kiên trì yêu cầu Hoa Nhuận Sinh phải thả cô Dư đi trước, thì cô mới chịu lên tàu cùng hắn.Hoa Nhuận Sinh đồng ý, hất mắt với tài xế, tài xế ngầm hiểu.Sau khi xuống xe, Thời Vũ mượn cơ hội chào từ biệt với cô Ba Dư, đưa túi xách của mình cho cô ấy, dặn dò: "Cảng cách Lăng Xuyên rất xa, trên đường cần dùng tiền, cô cầm lấy mà dùng." Ba Dư nhận túi, trong nháy mắt ngây người đã lập tức hiểu ra ý của Thời Vũ."Trên đường cô cũng cần dùng tiền mà, cô nên cầm đi.""Không cần, Hoa Nhuận Sinh đã chuẩn bị đâu ra đó cả rồi, chúng tôi đi đường sẽ không thiếu tiền để dùng. Ngược lại là cô đấy, nhất định phải bình an quay về Lăng Xuyên, báo cho người nhà an tâm mới được." Thời Vũ nhìn thoáng qua Hoa Nhuận Sinh, "Cậu nói xem, Hoa Nhuận Sinh."Hoa Nhuận Sinh nghe cô gọi hắn như vậy, có chút được chiều đâm sợ, gật đầu lia lịa, nói, "Đúng rồi. Thời Vũ đi theo tôi, tôi sẽ không để chị ấy chịu ấm ức đâu."Thời Vũ lại gật đầu với Ba Dư, ý bảo cô ấy mau cầm túi đi đi.Ba Dư đành rơi nước mắt nói: "Thời Vũ, cô bảo trọng.""Đi mau đi, tôi nhìn cô đi."Bây giờ không phải là lúc để rề rà. Ba Dư nắm tay Thời Vũ, xoay người bước nhanh rời khỏi cảng, sau đó dần chạy chậm về phía trước.Thời Vũ đưa cho cô ấy không chỉ là một chiếc túi xách, cô ấy sờ thấy một khẩu súng trong túi, đó là để cô phòng thân. Đột nhiên cô ấy cảm thấy can đảm—phải chiến đấu thật tốt mới có thể cứu Thời Vũ thoát khỏi hang sói.Thời Vũ đã đoán đúng.Trong ngõ tối, hai gã đàn ông với ánh mắt hung ác bất ngờ xuất hiện, gương mặt như phủ bóng địa ngục, từ đầu hẻm đối diện tiến đến gần cô ấy, lan rộng ra.Ánh mắt Ba Dư run lên, không chút do dự rút khẩu súng lục kéo chốt, hai gã đàn ông đối diện không kịp phản ứng, bị cô ấy bắn chuẩn xác vào bụng.Chúng ôm bụng ngã xuống.Ba Dư qua được cửa này, còn có cửa tiếp theo đang chờ. Cô vô cùng lo lắng tìm các vùng lân cận nơi có thể gọi điện thoại được.Cũng may vận khí cô không tệ, đi một hồi sau khi qua hai ngõ nhỏ cô thoáng thấy bảng hiệu của một quán cà phê.Đây đúng là khoảnh khắc nguy hiểm đến tính mạng.Ba Dư vọt vào trong, hoàn toàn vứt bỏ đi những lễ nghi thục nữ và chuẩn mực điển hình của một tiểu thư giới nhà giàu.Ba Dư đi thẳng đến quầy có cái điện thoại, hai chân còn chưa đứng vững, ngón tay đã run rẩy cầm lấy ống nghe, quay số gọi đến Dinh thự Thẩm."A lô, là dì Khâu đúng không... tôi là Dư Trinh... mau... mau liên hệ với thiếu gia Thẩm... Thời Vũ gặp nguy hiểm! Ở cảng Tây Lăng... bị một kẻ điên tên Hoa Nhuận Sinh bắt cóc uy hiếp, nói muốn đi Nhật Bản! Ừm... Ừm! Tàu đã sắp ra khơi, các người mau hành động nhanh lên!"Cúp điện thoại, Ba Dư thở dài một hơi. Đi cả buổi dần đã có chút tri giác---chân tay mỏi nhừ đến bủn rủn."Tiểu... tiểu thư...." Một nhân viên khá to gan cẩn thận đi đến, "Xin hỏi có cần giúp đỡ gì không ạ?"Ba Dư chẳng nghe thấy ai nói gì với cô, hít thở hai hơi, lại cầm ống nghe lên, muốn gọi cho sở cảnh sát địa phương.Nhưng cô sửng sờ một hồi, mới nhận ra mình không biết số.Thôi. Có gọi cũng chẳng để làm gì.Cô buông ống nghe như thoát xác, nghỉ ngơi gần mười lăm phút, mới gọi điện thoại về cho gia đình.Ở bên Thời Vũ sau khi nhìn không thấy bóng dáng của Ba Dư đâu nữa, mới theo Hoa Nhuận Sinh lên tàu, tiến vào khoang hạng nhất và hắn đã sắp xếp chu toàn.Vì Hoa Nhuận Sinh có súng, tránh liên lụy đến người vô tội nên Thời Vũ không thể không tạm thời lựa chọn im lặng. Trước mắt cô chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian với Hoa Nhuận Sinh, để hắn tin tưởng cô bằng lòng đi cùng với hắn, mới có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác được.Tàu đã hú còi rời cảng.Trên bờ có một nhóm thủy thủ trẻ mặc đồng phục trắng đang đứng, tay cầm mũ thủy thủ giơ lên, đứng thành một hàng, quơ tay với con tàu.Thời Vũ đứng trước cửa sổ, cảm thấy khắp cả Thái Bình Dương e rằng chỉ mình cô người lo lắng nhất.Chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho Ba Dư bình an, cầu nguyện cho Thẩm Duật có thể nhận được tin đến cứu mình."Chị Thời."Hoa Nhuận Sinh cầm cán hành lý đặt nó xuống, lấy từ trong vali ra vài bộ váy phu nhân kiểu Tây và một chiếc ví da, nói: "Chúng ta sẽ đi tàu đến Yokohama, đại khái hành trình sẽ mất khoảng hai ngày. Trong ví này là giấy tờ nhập cảnh của chúng ta. Đây là mấy bộ đồ mà tôi mang cho chị, chị mặc tạm, chờ khi đến Yokohama, chúng ta dàn xếp ổn thỏa rồi tôi sẽ đưa chị đi sắm đồ mới.""Nhuận Sinh này." Thời Vũ nhìn biển cả mịt mờ, "Cậu định sau khi đến Yokohama, sẽ sống như thế nào?""Tiền tôi kiếm được cũng đủ để chúng ta sống ổn định tám mười năm." Hoa Nhuận Sinh bước đến trước mặt Thời Vũ, "Chị tin tôi đi, chị Thời. Tôi nhất định sẽ không để cuộc sống của chị kém hơn ở Lăng Xuyên."Hắn vươn tay ra muốn nắm tay cô, lại bị cô né tránh, "Vậy cha mẹ và em trai cậu, họ phải làm sao?""Họ sống rất tốt. Tôi để lại cho họ rất nhiều tiền, chị không cần phải lo lắng."Thời Vũ thấy hắn đã quyết tâm, như một lãng tử mất đi đầu có, thoắt cái không oán không hận. Cô đành phải tìm cách khác trong lòng."Nhuận Sinh, tôi đói rồi.""Được." Hoa Nhuận Sinh đáp, "Tôi gọi nhân viên đến đưa đồ ăn cho chị, chị muốn ăn đồ Trung Quốc hay đồ Tây?""Chúng ta đến nhà ăn đi.""Chị Thời, phòng này vừa đủ rộng, trong hai ngày tới chúng ta không cần ra ngoài có được không?" Hoa Nhuận Sinh không đồng ý, hắn từ tốn tiếp cận Thời Vũ, vươn tay muốn ôm cô.Thời Vũ thuận thế xoay người né đi, lập tức trưng ra nụ cười, nói: "Nhuận Sinh, cậu không thể cứ nhốt tôi cả ngày trong khoang tàu này được. tôi rất chán, muốn ra ngoài hít thở không khí. Vả lại lâu rồi tôi không được nhìn thấy biển, cậu có thể cho tôi ra ngoài boong tàu ngắm một chút không?" "Chị Thời, tôi biết chị vẫn còn nhớ hôn phu của mình." Hoa Nhuận Sinh cười đến đáng sợ, "Chị biết tôi có súng đúng chứ? Nếu chị có ý định chạy trốn, những kẻ trên tàu này sẽ trở thành hồn ma dưới nòng súng của tôi.""Tôi hứa với cậu sẽ không chạy." Thời Vũ vội vàng trấn an hắn, "Nơi đây tứ bề là biển, dẫu tôi muốn cũng có năng lực chạy được đến đâu chứ? Lại nói Nhật Bản cũng là nơi mà tôi muốn đi, nghe nói Yokohama rất đẹp, làm tôi muốn đến."Cô dừng một lát, mỉm cười rồi nói: "Chỉ là ra boong tàu hít gió thôi, chẳng nhẽ gió có thể thổi người bay mất? Hơn nữa không phải cậu sẽ đi cùng tôi sao, còn gì để mà lo lắng chứ."Hoa Nhuận Sinh nghe xong, nghĩ bụng, liền đồng ý."Chị Thời, nếu chị đã nói là cam tâm tình nguyện đi cùng tôi, vậy tôi yên tâm rồi." Hắn nói, "Tôi có thể đưa chị đến nhà hàng ăn, sau đó chúng ta ra boong tàu ngắm hải âu. Chị Thời, giờ chị có thể cười một cái rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me