TruyenFull.Me

Full Cao H Yet Kim Mon Thuong Quan Thien Toc

Đầu khấc cắm xuống đâm vào trong, lực cản bên trong huyệt nhỏ cũng giảm đi mấy phần.

Thẩm Duật hạ eo, dương vật hung tợn đâm sâu vào.

Chặt khít khao.

"Ưm...."

Sao mà thích vậy chứ.

Bấy giờ anh mới nếm được vị sướng, không phải là mồ hôi đầm đìa sau khi chạy năm cây số, cũng không phải khoái cảm khi bắn mười phát liên tục trúng hồng tâm, càng không phải niềm vui thắng hiểm trong đấu tranh chính trị, mà là ngay lúc này, bị thịt mềm giữa hai chân cô quấn chặt, phát ra tiếng 'bạch bạch'.

Chỉ đơn giản là thân thể giao hợp.

Giọng Thời Vũ như có thể vắt ra được nước, mềm mại hỗn độn như con rắn mảnh mai quấn lấy anh, đầu rắn hơi ngẩng, mắt rắn đang cười, lưỡi rắn đỏ tươi vui vẻ run rẩy, tỏa ra mùi hương mê hoặc, dụ anh tiến sâu vào hang động.

Máu trong người như có vô số chuông nhỏ rung lên, quẩn quanh trong đầu chỉ còn tiếng rên rỉ của cô vang vọng.

Đồ yêu tinh này!

Đôi mắt Thẩm Duật đỏ ngầu, bắt đầu đâm rút không ngừng, yết hầu phát ra những tiếng rên rỉ trầm đục, thi thoảng len lỏi vào trong tai cô.

Thời Vũ không chịu nổi sự đầu độc vô thức này của Thẩm Duật, ngẩng đầu chủ động hôn anh, anh lập tức ngậm lấy môi cô, muốn nuốt luôn cả lưỡi cô vào trong, sống mũi cao thẳng chọc lung tung lên má cô, vừa hôn vừa cắn, hông eo căng chặt, dồn sức tấn công, liên tục đụ mạnh vào bên trong hang nhỏ của cô mấy chục cú.

Thân cây gậy kéo theo thịt mềm vang lên tiếng 'phạch phạch', mỗi lần đâm vào như thể đang bù đắp cho mỗi lần rút ra, ăn như hổ đói, ác thú tận hưởng no nê.

Hương sữa từ môi âm hộ dần tan đi, thay vào đó là mùi hương bí ẩn của phụ nữ, tỏa ra từ sâu thẳm, như gã say ngửi thấy mùi rượu trong ngõ nhỏ, thật sự khiến người ta liều mạng.

Nét đỏ dâm đãng trên người Thời Vũ như pháo hoa nổ đùng đoàng, từng đốm nhỏ liên kết thành chòm sao Xử Nữ, bị Thẩm Duật cưỡi dưới thân, giam cầm riêng tư.

Rất mềm, toàn bộ thú tính của Thẩm Duật đều bị khơi lên.

Thời Vũ bị chịch cho ý thức chỉ còn lại những mảnh vụng vặt, chẳng rõ đã bắn ra bao nhiêu lần, chỉ có thành thịt bên trong co rụt từng cơn, không biết no mà ngậm lấy cây gậy khủng ăn ngấu nghiến.

"Hừ.... Đừng kẹp."

Eo Thẩm Duật run lên từng đợt, suýt nữa đã bị cô kẹp cho bắn tinh.

Anh mạnh mẽ rút dương vật ra khỏi huyệt nhỏ, có chút chật vật thở hổn hển hai tiếng.

Sợi tơ bạc quấn lấy, cũng không biết là ai si mê quấn quýt lấy ai nữa.

Thẩm Duật ôm cô lăn một vòng, lồng ngực nóng bỏng dán chặt vào tấm lưng mịn màng của cô, lưng cô như tấm lụa, vừa hay xoa dịu cơn khát cháy trong ngực anh.

Anh giam cô trong vòng tay, là tư thế giam cầm nằm nghiêng.

Cây gậy thịt cương cứng cong lên, cô bé trắng mịn ướt át đến mức nhỏ giọt, rơi lên đầu khấc của anh, chảy dọc theo thân gậy.

"Ư...."

Dương vật nặng nề giật hai cái, Thẩm Duật lại nhấc một chân cô lên, đặt dương vật ngay lối vào của cô.

Vừa mới chạm vào Thời Vũ đã thở dồn dập, còn chưa kịp lấy hơi, thân dưới chợt bị lấp vào.

Đầu khấc hàng khủng chen vào lối đi nhỏ hẹp, từng tấc từng tấc thong thả ép vào bên trong.

"Ưm.... Đừng mà...."

Cây hàng của anh quá cứng quá nóng, như bị rèn qua.

Thời Vũ cảm giác mình bị lưỡi dao sắc bén tách ra từng chút, lỗ thịt căng thành một lớp màng mỏng, một lối đi nhỏ hẹp bị ép nhét vào cả một chiếc máy bay.

Vách tường thịt co rút rồi nhanh chóng lùi về sau, bị anh ép mở ra, mạnh bạo chiếm lấy.

"Hút chặt như vậy, mà lại nói đừng ư?"

Thẩm Duật ngậm lấy tai cô, thở dài một hơi đầy thoải mái bên tai cô. Cánh tay siết chặt thân trên của cô, tay luồn qua khe ngực, ngón tay hướng lên, dùng hổ khẩu kẹp lấy cằm cô, những ngón tay thon dài chậm rãi xoa nắn gò má cô.

Tóc mai sao mà mềm quá đi mất.

"Ưm... bên dưới căng quá, không chịu nổi...."

Thời Vũ rên rỉ, miệng bỗng bị nhét hai ngón tay, những ngón tay thô ráp đè nặng lên chiếc lưỡi thịt mềm mại nhẵn mịn của cô, xoay tròn dưới phiến lưỡi, từng vòng từng vòng khều ra nước bọt của cô.

"Thế này ư?"

Nước bọt bên khóe miệng tràn lên tay anh.

Thật đáng ghét.

Trong miệng phát ra những âm thanh vụn vặt ngắn ngủn, chẳng thể ghép thành một từ trọn vẹn, cả miệng trên lẫn miệng dưới đều bị lấp đầy, thật sự khó chịu.

Thẩm Duật không quan tâm mà đâm chọc vào bên trong cơ thể cô, sự tồn tại của đầu khấc quá mãnh liệt, như thể một phần nhân cách của anh bám lên đó, cửa tử cung của cô cũng sắp vì anh mà mở rộng.

Thời Vũ không động đậy, trong mắt đầy nước mắt sinh lý bị ép ra, miệng ngậm tay anh kêu ư ư.

"Sướng?"

Hô hấp của Thẩm Duật lại phả lên, lần này là những chiếc hôn nhu hòa tỉ mỉ hạ xuống từ sau tai cô.

Rất dịu dàng.

Thân thể và trái tim của anh đều không nhịn được mà run lên, sướng thì có sướng, nhưng sướng cũng cần được phát tiết, nếu không sẽ bị nghẹn chết.

"Ưm a...." Thời Vũ có muốn đáp không cũng không được.

Cuối cùng Thẩm Duật cũng rút hai ngón tay cắm trong miệng cô ra, bàn tay mơn trớn từ cổ đến ngực cô, mạnh mẽ vuốt ve đầu vú của cô.

Thời Vũ đã có thể há miệng hô hấp.

"A...."

Thẩm Duật ôm cô đi vào trong phòng ngủ, lồng ngực nóng bỏng dán chặt vào cô, mang theo nhiệt độ nóng cháy mà cô không sao chịu nổi, như thiêu đốt cô hết lần này đến lần khác.

Tưởng núi tuyết, nào ngờ cởi đồ ra lại là núi lửa, không thể trông mặt mà bắt hình dong được.

Dáng vẻ tuấn tú thế này, thế mà khi ăn cô thì chẳng chừa lại chút gì, như thể đem toàn bộ sức lực trên chiến trường vào căn phòng có cô.

Sóng nhiệt trên người cô như quay cuồng, cây roi thô nặng quất vào thành trong non mềm của cô, như dung nham vô tình cắn nuốt.

Mỗi khi sắp hít thở không thông lại thả cho cô đường sống.

Thời Vũ cho rằng cái động nhỏ bên trong nhất định là một màu đỏ như thủy tinh, đỏ đến chín rục.

Mỗi một lần anh đụ vào, bên trong sẽ phát ra những tiếng vang dính nhớp, cô cũng hoài nghi thịt bên trong có phải đã bị đụ mỏng rồi không.

Lại là một trận co rút.

"Hừ... Còn kẹp nữa tôi bắn hết cho em."

"Em không có..."

Thời Vũ nóng nảy, cô bé không nghe lời, cô cũng đâu có muốn như vậy.

Người đàn ông thu hông đẩy eo, dương vật thì bận đụ, còn anh thì vẫn bước đi vững vàng vào trong.

Anh không muốn lãng phí dù chỉ một phút một giây, đi đường cũng là thời gian.

Mỗi bước đi như một lần vô tình nghiền nát nhụy hoa yếu ớt.

"Chậm một chút..." Cô run rẩy rên rỉ, "Sẽ hỏng mất."

"Vốn là muốn chịch hỏng em, cho em biết em là người của ai."

Anh không hề che giấu dục vọng chiếm hữu đối với cô, đỡ mông cô lật cô lại, bắt cô quỳ bò trên giường, sức mạnh đè ép cô như một con sư tử đực, Thời Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo sự chi phối và điều khiển.

"Sâu quá..." Đầu gối của cô như nhũn ra, hai cánh tay chống trên giường, eo mông không nhịn được mà vặn vẹo.

Nhưng cô đã bị anh ghim chặt, sự vặn vẹo chỉ càng kích thích anh chịch vào sâu hơn.

Quả thật khó giải.

Nước sâu bên trong cô bé dâng lên từng đợt 'tí tách', miệng nhỏ không răng cắn chặt lấy anh, tạo thành những đợt sát thương mềm mại.

Cảm giác vừa dâng, Thẩm Duật nhịn không được tăng tốc va chạm, cố gắng làm giảm bớt cảm giác đầu khấc bị kẹp cho run lên, bên trong cô quá mềm, mềm đến mức trái tim của anh cũng bị kẹp chặt.

Thời Vũ ngửi thấy mùi gỗ thông nhè nhẹ từ bốn phía bao quanh, giống hệt mùi trên người anh, thế là không kìm được vùi mặt vào gối hít lấy hít để.

Anh xoa xoa bầu vú kéo vào trong ngực mình, dù là tư thế vào từ sau cũng luyến tiếc khi phải cách cô quá xa.

"Tiểu Vũ, ai đang chịch em?"

"Ư dạ... là Thẩm Bích Thành...."

"Em thích không?"

"Ưm ư... thích..."

"Thích tôi... hay thích tôi chịch em?"

"Ư..."

Thời Vũ không hiểu hai thứ này có gì khác nhau, lại càng không rõ tại sao bị chịch cho hồn bay phách lạc mà vẫn phải làm bài tập.

"A... huhu... thích hết...."

Khe lạch bị văng nước tứ tung, chảy dọc theo khe mông, như hạt mưa rơi xuống ga giường.

Người đàn ông thở dốc nặng nề bên tai cô, cây gậy cứng rắn bên dưới liên tục chịch đến ná thở, cô chỉ có thể thích nghi với nhịp độ của anh, ngón tay bấu chặt cánh tay anh, bị anh nắm tay đan chặt mười ngón đặt trước ngực cô.

"Nói em thích tôi...."

Giọng anh văng vẳng quanh đầu cô, tầm nhìn vì chịch tạo ra bóng chồng, giọng nói từ tính trong tai nhòe thành một mảng thâm tình.

"Ưm... em thích anh... thích Thẩm Bích Thành..."

"Hừ... Tiểu Vũ..."

Lực siết cơ thể cô đột nhiên tăng lên, hàng khủng trong người cô dồn sức đụ mạnh vào hàng chục lần, rồi bất ngờ rút ra khỏi lối đi, nặng nề như viên đạn bật mạnh lên bụng cô, một dòng tinh dịch đặc sệt từ mắt ngựa phun ra, bắn thành từng đường cong trong không trung, nóng bỏng như dung nham chảy chậm xuống cổ và cằm cô...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me