TruyenFull.Me

Full Dm Abo Omega Vi Chanh Vua Chua Vua Ngot

Tin đồn lan truyền - Sao lại tắt máy rồi?

Editor: DiuTyn

Mấy tháng sau đó, thời gian ở bên nhau của Tần Ninh và Kỳ Trạch Dự ngày càng nhiều. Chỉ cần Alpha kia rảnh, anh sẽ đến tiệm hoa cùng cậu bán hàng.

Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ Quốc khánh, toàn bộ nhân viên Tập đoàn Kỳ thị đều được nghỉ tập thể.

Kỳ Trạch Dự nói muốn dẫn cậu đi du lịch.

Tần Ninh nhìn tin nhắn WeChat, trong lòng thầm nghĩ, nếu đi du lịch chẳng phải sẽ phải thuê phòng sao? Hai người ở chung một phòng à? Kỳ Trạch Dự có ý đồ gì không đây?

Thế là cậu nhắn lại:

【Em không muốn đi, dịp Quốc khánh tiệm hoa khá bận】

Kỳ Trạch Dự: 【Anh bảo Giang Nam trông tiệm, Hạ Bắc cũng qua phụ, dù sao mỗi kỳ nghỉ cậu ta cũng chỉ nằm nhà như xác sống】

Tần Ninh: 【Vậy thì không hay lắm, hơn nữa em cũng không thích đi du lịch】

Kỳ Trạch Dự: 【Đi ngắm biển, ngắm hoàng hôn】

Tần Ninh nhìn dòng tin nhắn, do dự mãi. Cuối cùng quyết định không trả lời nữa, bởi thật ra cậu cũng muốn ngắm biển, cả đời này vẫn chưa từng thấy đại dương.

Hay là... đến lúc đó thuê hai phòng? Mỗi người một phòng? Có quá xa cách không?

Chỉ là... bây giờ còn chưa chính thức đồng ý lời theo đuổi của Kỳ Trạch Dự, mà đã đi chơi xa thế này, trông chẳng khác gì hẹn hò của một cặp đôi nhỏ.

Khoảng năm giờ chiều.

Tần Ninh nghe thấy Giang Nam đang ngồi trong tiệm lầm bầm mắng suốt, liên tục gửi tin nhắn thoại trên điện thoại.

"Đồ khốn!"

"Các người là cái thá gì chứ!"

"Đcm, dám đá tôi khỏi group à? Tôi giờ cũng coi như nửa cái nhân viên của Tập đoàn Kỳ thị rồi đó!"

Tần Ninh nghe nhắc đến Tập đoàn Kỳ thị, không nhịn được bước lại hỏi:

"Giang Nam, có chuyện gì thế? Anh đang nói chuyện với ai mà chửi ghê vậy?"

Giang Nam đưa màn hình điện thoại cho cậu xem, nói: "Trong bản báo cáo điều tra nội bộ của Tập đoàn Kỳ thị, rất nhiều cổ đông lâu năm viết thư khiếu nại, nói năng lực làm việc của tổng giám đốc quá kém, yêu cầu anh ấy từ chức. Họ muốn bỏ phiếu để tiểu thư nhà họ Kỳ lên nắm quyền, vì cô ấy đang sở hữu nhiều công ty, tài sản phong phú, lại trưởng thành và điềm đạm."

"Họ..."

Tần Ninh chăm chú lắng nghe: "Nói tiếp đi."

Giang Nam bất lực, bực bội nói: "Các lãnh đạo trong công ty, cả đám người hội đồng quản trị, đều nói tổng giám đốc cố tình điều động tài nguyên để... yêu đương, chơi trò tình cảm trai gái."

"Sợi dây chuyền trên cổ cậu, mặt dây ấy là một món hiếm có trên thế giới. Công ty muốn dùng nó để phục vụ nghiên cứu khoa học, phát minh thêm nhiều con chip có thể ngăn cách pheromone."

"Tổng giám đốc không đồng ý. Tóm lại... cậu tự xem nhóm chat đi."

Tần Ninh cầm lấy điện thoại, nhìn thấy Giang Nam đã bị đá khỏi nhóm, nhưng cậu ta vẫn có tài khoản phụ, nên vẫn xem được lịch sử trò chuyện.

Đây là nhóm chat nội bộ của ban lãnh đạo, người lập nhóm là tổng giám đốc điều hành.

Trong nhóm, mọi người đang cãi nhau om sòm.

Tổng Giám đốc Dương: 【Tiểu thư nhà họ Kỳ làm việc rất có năng lực, năm nay đã lập ba công ty, chuyên tâm phát triển sự nghiệp, không giống vị tổng giám đốc hiện tại, mang đồ vốn thuộc về công ty đi tặng cho một Omega】

Hạ Bắc: 【Khối lõi cách ly thông tin vốn là sản phẩm tư nhân của nhà họ Kỳ, không có nghĩa vụ phải đem ra phục vụ nghiên cứu】

Tổng Giám đốc Trần: 【Nhưng ban đầu mục tiêu của chúng ta chẳng phải là mở rộng doanh nghiệp sao? Ai mà chẳng có tình yêu, chẳng kết hôn, nhưng như tổng giám đốc thế này thì thật chưa từng thấy】

Tổng Giám đốc Lý: 【Đúng vậy, tôi cũng đồng tình với lão Trần. Khối lõi cách ly không nên tùy tiện đem tặng người ngoài. Chúng ta là doanh nghiệp dẫn đầu về công nghệ cao, sản phẩm nghiên cứu phải được dùng cho khoa học】

Tổng Giám đốc Dương: 【Đừng nhắc nữa, người ta mở một tiệm hoa, tổng giám đốc còn điều cả thư ký riêng đi giúp. Như thế mà gọi là tác phong lãnh đạo? Đến cả khi họp cũng thường xuyên bỏ ngang】

【Tôi đề xuất bỏ phiếu sau Quốc khánh bãi nhiệm tổng giám đốc, để tiểu thư lên nắm quyền】

【Tôi cũng đồng ý】

【Nhất trí】

Hạ Bắc: 【Mấy người bị bệnh à?】

Tần Ninh không ngờ nội bộ ban điều hành cũng có thể ồn ào đến mức này. Quả nhiên là ở một tập đoàn lớn, chỉ cần làm sai một chút là sẽ bị lôi ra chỉ trích.

Không chỉ lãnh đạo cãi nhau, đến cả trợ lý cũng không kiềm được mà mắng nhau trong nhóm, khung chat loạn như chợ vỡ. Cuối cùng không biết ai lên tiếng bảo giữ trật tự, cuộc tranh cãi mới dừng lại.

Tần Ninh tiếp tục nhìn điện thoại, phát hiện Kỳ Trạch Dự cũng vừa lên tiếng, chỉ là một tin nhắn rất đơn giản.

Kỳ Trạch Dự: 【Được thôi, tôi tự nguyện từ chức, chuyên tâm yêu đương】

Câu này không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, càng chọc giận thêm nhiều người.

Chỉ có tổng giám đốc điều hành là người tỉnh táo, biết rằng công ty không thể thiếu anh. Bây giờ Tập đoàn Kỳ thị đang không ngừng lớn mạnh, hơn nữa anh mang họ Kỳ - nhiều mối làm ăn chỉ chịu hợp tác khi chính anh ra mặt, nếu không thì sẽ chẳng có kết quả gì.

Tổng giám đốc cuối cùng cũng lên tiếng:

【Chuyện điều tra nội bộ tuy còn nhiều ý kiến, nhưng tôi không tán thành việc thay người. Dù sao Tổng Giám đốc Kỳ đã làm việc ở công ty lâu năm, chưa ai có thể thay thế được vị trí của cậu ấy. Chuyện hôm nay đến đây là kết thúc. Nếu còn ai muốn bàn tiếp, cứ đến tìm Chủ tịch.】

Nhóm lập tức yên ắng trở lại. Ai mà dám tìm Chủ tịch chứ? Cùng lắm chỉ dám gây rối nội bộ thôi.

Dù sao Kỳ Trạch Dự cũng là con trai của Chủ tịch, tìm cậu ấy chẳng khác nào tự nộp đầu ra pháp trường.

Nào ngờ, Kỳ Trạch Dự thật sự rời nhóm.

Việc này lại châm ngòi cho một đợt tranh cãi khác, nói cậu còn trẻ, tính khí trẻ con, không chịu nổi vài lời chỉ trích.

Giang Nam chống khuỷu tay lên vai Tần Ninh, dựa vào cậu mà lầu bầu:

"Rời là đúng! Mấy lão già đó cứ để họ tự tiếc nuối đi. Kỳ Tổng sớm nên bỏ của chạy lấy người rồi."

Tần Ninh khó hiểu hỏi: "Đám lãnh đạo trong công ty này đều bắt nạt Kỳ Trạch Dự vì anh ấy trẻ tuổi, không xem trọng năng lực của anh ấy sao? Nhưng dù thế nào, đây cũng là tập đoàn Kỳ thị, nếu anh ấy rời đi, thì đi đâu được?"

"Cậu không biết đấy thôi. Trước kia khi tôi làm thư ký, không chỉ phải lo họp hành, mấy người trong ban lãnh đạo còn thường xuyên sai vặt tôi, bắt đi tiếp khách, ngày nào cũng tăng ca không dứt. Toàn là do cấp trên làm loạn cả lên."

"Kỳ Tổng vốn chẳng thích đi làm, là bị gia đình thuyết phục mới vào công ty. Kết quả giờ lại bị đám cổ đông đó chọc tức đến bỏ đi."

"Xem ra, hàng ngũ lãnh đạo phải được thay máu toàn bộ mới được."

Tần Ninh trả lại điện thoại, đi đến ngồi bên quầy thu ngân, khẽ nhíu mày, vẻ mặt không vui. Toàn là mấy tiền bối lâu năm, ỷ già hiếp trẻ thì có gì hay ho?

Ngày mai được nghỉ, hôm nay trong tiệm cũng không có mấy khách.

Cậu đứng dậy ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Kỳ Trạch Dự.

Khoảng sáu giờ hơn, Tần Ninh đến trụ sở tập đoàn Kỳ thị. Mặt trời vừa lặn, những tòa cao ốc được ánh hoàng hôn nhuộm một màu rực rỡ, phát ra ánh sáng dịu dàng. Cậu ngẩng đầu nhìn lên-đây là giấc mơ của biết bao người, cũng là cơn ác mộng của không ít người khác.

Lương tuy cao thật, nhưng tầng lớp lãnh đạo quá nhiều, làm việc đến chết cũng không bằng tự mở tiệm tự do tự tại.

Cậu đi đến chốt bảo vệ, không ngờ hai người gác cổng nhận ra cậu, lập tức cho vào mà chẳng cần đăng ký.

Tần Ninh cứ thế bước vào.

Hai nhân viên an ninh bắt đầu thì thầm: "Không cần ghi tên à?"

"Ghi cái gì? Đây là người sau này có địa vị cao nhất ở tập đoàn Kỳ thị đấy!"

Kỳ Trạch Dự sớm muộn gì cũng sẽ thừa kế toàn bộ tài sản. Hơn nữa, mấy Alpha thông thường đều rất nghe lời bạn đời, vậy nên bọn họ cũng phải biết điều mà hành xử cho khôn.

Tần Ninh bước vào đại sảnh tầng một, lễ phép đến quầy lễ tân đăng ký. Người ngoài muốn lên lầu cần quẹt thẻ thang máy. Hai cô lễ tân cũng rất nhã nhặn, mỉm cười nói rõ số tầng cho cậu.

"Tần tiên sinh, xin mời theo tôi. Văn phòng tổng tài ở tầng 32, còn phòng tiếp khách thường nằm ở tầng 31."

"Vâng, cảm ơn." Tần Ninh đi theo cô đến trước cửa thang máy.

Cậu đảo mắt nhìn quanh, không tìm thấy nút bấm thang, cũng chẳng thấy hiện tầng đâu. Chỉ thấy một bên hông thang máy có bức tường nhẵn bóng, cậu giơ tay sờ thử, đoán chắc là cảm biến vân tay.

Cô lễ tân bên cạnh hình như nhìn ra cậu đang tìm nút bấm, mỉm cười nhã nhặn giải thích: "Tần tiên sinh, thang máy dành cho nhân viên tập đoàn Kỳ thị là điều khiển bằng giọng nói. Chỉ cần có tiếng động ở tầng một, thang sẽ tự động tới."

Tần Ninh sững người, xấu hổ đến mức không nói nổi lời nào.

Cậu vội thu tay về, đưa tay gãi mũi, lúng túng nói: "Ừm, tôi chỉ là thấy... bức tường này làm rất đẹp thôi."

Nhân viên tập đoàn Kỳ thị đều được huấn luyện chuyên nghiệp. Cô gái mặc đồ công sở không hề cười nhạo cậu, còn giúp cậu bấm tầng sau khi vào thang.

Đến khi rời đi rồi, cô mới không nhịn được, đưa tay che miệng bật cười khẽ, rồi quay về quầy lễ tân.

Chỉ là-cô cảm thấy Omega của tổng tài nhà họ Kỳ đáng yêu quá chừng.

Tần Ninh trong thang máy che mặt, xấu hổ chết đi được. Không hổ danh là tập đoàn công nghệ, đến thang máy cũng điều khiển bằng giọng nói, muốn bấm tầng lại phải quét vân tay.

Xem ra, nhân viên ở đây đều phải đăng ký vân tay để chọn tầng. Quản lý nghiêm quá, người ngoài đúng là không thể tùy tiện vào được.

Lên đến tầng 31, Hạ Bắc đã nhận được thông báo từ lễ tân, đứng chờ sẵn ngoài cửa.

Tần Ninh vừa bước ra, thấy anh ta liền chào hỏi: "Thư ký H, chào anh."

Hà Bắc bước lên trước, mỉm cười chào lại: "Tần tiên sinh, hôm nay sao lại có hứng tự mình đến tìm Kỳ Tổng thế? Chỉ là... anh ấy ra ngoài vẫn chưa về, có lẽ sẽ về hơi muộn một chút."

"Không sao, tôi ngồi đây đợi anh ấy." Tần Ninh tìm một chiếc ghế sofa gần đó ngồi xuống, lập tức có nhân viên lễ tân mang trà đến.

Cậu thấy không thoải mái chút nào, cứ như mình là một ông chủ đến kiểm tra bất ngờ, ánh mắt mọi người xung quanh đều như lén lút đánh giá.

Hà Bắc đứng trước mặt cậu, hỏi: "Tiểu tử Giang Nam ở chỗ cậu, sống có vui vẻ không?"

"Cũng được." Tần Ninh nhấp một ngụm trà, đáp lại thản nhiên.

Hạ Bắc nhíu mày, bắt đầu lảm nhảm phàn nàn: "Tên đó, lúc Kỳ tổng nói trong ba người tụi tôi phải có hai người thay phiên đến giám sát cậu, cậu ta liền giành trước, tranh phần đến chỗ cậu. Mong là nó không gây phiền cho cậu."

Tần Ninh lắc đầu: "Không sao, dạo gần đây nghe lời tôi lắm."

Lông mày Hạ Bắc càng chau lại sâu hơn. Anh vốn mang vẻ ngoài chững chạc, không trẻ con giống Giang Nam, giờ lại nghe nói một Beta mà có thể nghe lời Omega, trong lòng bỗng có chút hụt hẫng kỳ lạ.

"Cậu ta ngửi được pheromone của cậu sao?"

Tần Ninh sợ lãng phí trà, dứt khoát uống cạn rồi mới trả lời: "Ừ, cơ thể tôi khá đặc biệt, ba giới tính A, B, O đều có thể ngửi được mùi trên người tôi."

Hạ Bắc tỏ ra hiếu kỳ, ghé sát lại hỏi: "Công nghệ này làm kiểu gì vậy? Hôm trước tôi cũng định hỏi rồi."

"Tôi... tôi cũng không rõ. Hồi nhỏ từng bị bắt đi nghiên cứu, giờ chẳng còn nhớ rõ nữa." Tần Ninh lắc đầu, mắt hơi cụp xuống.

"Vậy à..." Hạ Bắc có phần thất vọng, anh lấy điện thoại ra xem giờ: "Tầm này chắc Kỳ Tổng cũng sắp đến rồi. Chuyện trong nhóm chat hôm nay, Giang Nam có kể với cậu chưa?"

"Có rồi." Tần Ninh trả lời gọn lỏn, cậu vốn ít nói chuyện với Alpha, cũng chẳng hứng thú giao lưu, ngay cả liếc Hạ Bắc một cái cũng không.

Hạ Bắc đang định tiếp tục nói gì đó thì điện thoại vang lên, anh trượt màn hình nghe máy, bỗng bật dậy, gương mặt đầy căng thẳng: "Cái gì! Kỳ Tổng không sao chứ? Ở đoạn đường nào?!"

Tần Ninh nghe đến cái tên Kỳ Trạch Dự, lại thêm giọng điệu lo lắng như thế, tim lập tức treo lơ lửng, đứng bật dậy: "Có chuyện gì vậy?!"

"Alô? Nghe rõ không? Trần Miên, điện thoại cậu bị rơi à? Tôi nghe không rõ gì cả... alô? Nói đi, alô-"

Hạ Bắc cúi nhìn điện thoại, cuộc gọi đã bị ngắt, anh gọi lại nhưng không ai bắt máy. Tần Ninh mặt tái mét, sốt ruột hỏi dồn: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Trên đường về, để tránh một chiếc xe tải vượt đèn đỏ, họ đâm vào cột điện ven đường. Trần Miên nói không có gì nghiêm trọng, nhưng phần sau thì tôi không nghe rõ."

Nghe xong, sắc mặt Tần Ninh càng trắng bệch, cậu cắn chặt răng, lo lắng đến nỗi không thể che giấu, lập tức rút điện thoại gọi cho Kỳ Trạch Dự.

Tắt máy rồi... Sao lại tắt máy chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me