TruyenFull.Me

[Full/ĐM edit] Làm thế nào để tránh xa vai chính vạn người mê

Chương 61: Đột phá

nhatmohuongquan

Edit: Choze
Beta: Wine

Mặc dù sư tôn đã nhiều lần căn dặn không được xen vào chuyện của người khác, nhưng vào khoảnh khắc này, Lâm Kỳ cảm thấy mình không thể phớt lờ được nữa.

Y lấy từ tay áo ra một viên Thăng Linh Đan.

Thăng Linh Đan là phiên bản kém hơn của Bạo Linh Đan, nó không làm tổn hại căn cơ nhưng hiệu quả gia tăng linh lực cũng rất hạn chế. Thế nhưng, với y lúc này, chỉ cần như vậy là đủ để phá vỡ kết giới trước mắt. Thăng Linh Đan không có tác dụng phụ lớn, chỉ có một nhược điểm duy nhất....chính là đau đớn tột cùng khi sử dụng.

Viên đan dược màu xanh lam được bao quanh bởi vầng sáng trắng sữa, Lâm Kỳ nhìn nó một giây, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.

Y điên rồi sao?

Vì một ngôi làng mơ hồ thật giả, vì một thiếu niên không thân không thích mà sẵn sàng làm đến mức này.

Điên rồi sao?

...Chắc là điên thật rồi.

Lâm Kỳ nhét viên đan dược vào miệng, nhắm mắt lại.

Cảm xúc luôn đến một cách vô lý, những gì y làm có lẽ chỉ vì câu nói run rẩy đầy ỷ lại: "Người sẽ không bỏ đi nữa chứ?", hoặc cũng có thể là để hoàn thành lời hứa sẽ bảo vệ đến cùng của mình. Nhưng hơn hết, có lẽ nó chỉ vì y không muốn thừa nhận rằng cậu bé ấy quả thật rất giống Ân Vấn Thủy.

Chừng nào còn chưa bảo vệ được ngươi, ta sẽ không rời đi.

Việc mình đã hứa, dù thế nào cũng phải làm cho tới cùng.

Khoảnh khắc viên đan dược trôi xuống cổ họng, một ngụm máu dâng lên, Lâm Kỳ gắng gượng nuốt xuống.

Cả người y co giật, mồ hôi lạnh túa ra như suối.

Linh lực trong cơ thể bộc phát, kinh mạch bị ép mở toang, đan điền hỗn loạn, bụng đau như bị dao cắt. Thần thức không kiểm soát được mà tản mác ra khắp nơi, âm thanh ù ù bên tai, tinh thần như bị xé rách, rơi thẳng vào địa ngục.

Mồ hôi chảy vào mắt, cay xè nóng rát, khó chịu vô cùng, y cắm kiếm xuống đất, quỳ gối một bên, sắc mặt tái nhợt.

... Khốn thật, quả nhiên là đau đến chết đi sống lại! Mẹ nó, người chế ra viên đan này chắc chắn có thù với nhân loại!

Không được, y phải phân tán sự chú ý.

Thần thức khuếch tán, y nghe rõ từng tiếng động, nhìn thấy mọi cảnh tượng. Hồ Bưu đã bước lên sườn núi, cậu bé vẫn ngâm tay trong nước, gió thổi xào xạc, chim chóc líu lo. Hồ Bưu cười nham hiểm, bước nhẹ nhàng hơn, giẫm lên cành khô, từng bước từng bước tiến gần về phía cậu bé.

Cậu bé vẫn chìm đắm trong thế giới riêng, hoàn toàn không nhận ra điều gì khác thường.

Hồ Bưu tiến lại gần, ánh mắt như một chiếc lưỡi tràn đầy dục vọng, tham lam liếm từ đầu đến chân cậu bé.

Sắc trời còn nhá nhem, mặt trăng vẫn treo lơ lửng trên cao, trong khu rừng tĩnh lặng, cậu bé rút tay khỏi nước, toàn thân cứng đờ.

Một nỗi sợ hãi không rõ từ đâu tràn ngập tâm trí nó, tay chân ngay lập tức lạnh buốt, cơ thể run rẩy, là cảm giác ghê tởm xen lẫn sợ hãi.

Nhận ra nguy hiểm, thiếu niên tái mặt, không màng gì khác định đứng lên bỏ chạy.

Nhưng vai đã bị một đôi tay nhầy nhụa nắm chặt.

Nó hét thất thanh.

Tiếng cười dâm dục của người đàn ông trung niên vang lên phía sau: "Hehehe, bé con, ta bắt được ngươi rồi!"

...Súc sinh!

Thần thức bất ngờ bị cắt đứt.

Tinh thần đạt đến cực hạn, Lâm Kỳ cảm nhận một luồng nhiệt bùng nổ trong lồng ngực.

Thần hồn bị kéo ra, bay cao, kinh mạch bị cưỡng ép mở rộng, sau cơn đau đớn tưởng chừng như sống không bằng chết, y nghiến răng rút kiếm khỏi mặt đất.

Từng khớp xương của y đều đau âm ỉ, đứng cũng không vững, nhưng không kịp nữa rồi!

Lâm Kỳ vung kiếm, dưới tác dụng của Thăng Linh Đan, tu vi của y lập tức đạt đến Kim Đan trung kỳ, chỉ tăng một cấp, nhưng như thế là đủ.

Trường kiếm rít gió, y vận toàn bộ linh lực trong cơ thể, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, một kiếm phá tan tấm màn chắn vàng kim trước mắt.

"Rắc!"

Màn chắn xuất hiện một vết nứt.

Lâm Kỳ phi người xông qua kết giới, cơn đau ở lồng ngực không hề thuyên giảm, y lao đi, liên tục sử dụng thuật dịch chuyển, chạy thẳng về phía khu rừng.

Bị bàn tay thô ráp nắm chặt cằm, cậu bé phát ra tiếng gào khản đục, yếu ớt như thú non, hàm răng sắc bén cắn chặt vào ngón tay người đàn ông.

"Đồ con hoang!", Hồ Bưu thẹn quá hóa giận, một tay tóm lấy cậu bé, đè nó xuống đất, mặc cho cậu bé giãy giụa như sắp chết. Tay gã xé áo cậu, một mảnh áo bị xé rách, để lộ làn da trắng như ngọc, dưới ánh trăng càng thêm mê hoặc, Hồ Bưu thở gấp, đôi mắt đỏ ngầu như muốn rỉ máu.

Cậu bé dốc sức đẩy gã ra nhưng không sao đẩy nổi.

Từng chịu đòn roi, từng bị bắt nạt, nhưng đây là lần đầu tiên cậu rơi vào tuyệt vọng như thế. Mỗi ánh mắt của gã lướt qua đều như lưỡi dao cắt vào da thịt, mỗi lần bị bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào, cậu đều cảm thấy như bị nhuốm bẩn từ tận sâu trong tâm hồn.

Tiếng hét trong miệng dần hóa thành tiếng nức nở, những giọt nước mắt đỏ như máu treo trên khóe mắt, vướng vào hàng mi dài, mãi chẳng rơi xuống.

Phản kháng vô ích, tiếng khóc khàn đặc cũng chẳng đổi được gì. Cuối cùng vẫn chỉ có một kết cục như vậy.

Nó giãy mãi khiến Hồ Bưu không thể toại nguyện, gã chửi thề một tiếng, giận dữ đứng dậy, cậu bé nhân cơ hội lùi lại nhưng bị gã đá vào cổ chân, không thể động đậy. Gã xé áo mình, trói chặt tay nó cười nham hiểm: "Để xem giờ ngươi còn định vùng vẫy thế nào."

Trái tim cậu bé thoáng chốc như ngừng đập.

Xung quanh nó là bóng tối, bóng tối mênh mông vô tận ấy mang đến nỗi sợ hãi sâu thẳm.

Vì từng được thần linh dịu dàng che chở nên khi rơi trở lại địa ngục, từng giây từng phút đều là cực hình.

Tại sao...

Tại sao...

Cổ họng khản đặc không thể thốt nên lời, nó chỉ có thể tự hỏi trong tâm trí, vô cùng thấp kém, không dám oán than.

Chẳng phải đã hứa sẽ không rời xa sao?

Là người từng nói mà... tại sao?

Ngay cả một lời trách móc cũng chẳng dám cất lên...

Nó đã sống quá đỗi hèn mọn, thậm chí còn chẳng bằng hạt bụi.

Nếu đã như thế, vậy còn sống tiếp để làm gì?

Nó cắn chặt lưỡi, sắc mặt dần tái đi, lòng đã quyết ý tìm đến cái chết.

Trước khi chết, nó nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng, khinh bỉ.

Tiếng cười đó không đến từ bất kỳ nơi nào trên thế gian mà vọng lên từ sâu thẳm trong tâm trí, tận trong linh hồn nó.

Âm thanh ấy cất lên, mang ý cười mà cũng chẳng giống cười: "Cuối cùng ngươi lại chết vì một gã giả thần giả quỷ, đúng là... làm ta thất vọng."

Ý thức dần mơ hồ, trong tâm trí nó bất chợt bùng lên một luồng chấp niệm, ban đầu chỉ là một tia ý nghĩ thoáng qua, rồi nhanh chóng chiếm trọn tâm trí...

Nếu đã định phải chết, liệu có thể... trước khi chết, nhìn thấy y một lần không? Thấy rõ y như ngày đó, dưới làn nước tối mờ, từng chi tiết trên gương mặt y đều sáng rõ.

Nó cầu nguyện trong vô vọng, chẳng màng đến tiếng cười khe khẽ khinh bỉ vang lên trong tâm trí.

Hồ Bưu không thể nhịn được nữa, nhìn vẻ đẹp mong manh đang nhắm mắt khóc cùng thân hình non nớt của đứa trẻ, gã gầm lên một tiếng rồi lao tới.

Vút!

Một thanh trường kiếm từ ven rừng phi thẳng đến, nhanh như chớp xuyên qua đầu Hồ Bưu, gã hét lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết, đôi mắt trợn trừng muốn lồi cả ra ngoài.

Trước khi chìm vào hôn mê, cậu bé nghe thấy tiếng kiếm vang vọng.

Hàng mi đẫm lệ cuối cùng cũng nhỏ xuống, rơi trên thảm cỏ xanh.

Nó biết mình đã trở lại nhân gian.

Rồi hoàn toàn mất đi ý thức.

Kiếm Lăng Vân xuyên qua đầu.

Cùng lúc đó.

Cậu bé mở mắt ra lần nữa, dù không có con ngươi, nhưng ánh mắt ấy lại khiến người ta cảm nhận được một loại áp lực rõ rệt.

Trong khoảnh khắc ấy khí chất của nó hoàn toàn thay đổi, trở nên tôn quý vô song, sâu không lường được.

Nó đặt tay lên cổ Hồ Bưu, gương mặt lạnh lùng, không gợn chút cảm xúc. Một cái siết nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, Hồ Bưu trợn trừng mắt, ánh nhìn dại đi trong khoảnh khắc cuối cùng. Đồng tử gã giãn dần, đôi mắt ngập tràn sợ hãi, kinh hoàng khắc sâu trên gương mặt, cuối cùng đau đớn mà chết.

Cậu bé rút tay lại, ánh mắt khẽ liếc về phía một hố nhỏ bên cạnh. Trong hố là một đóa hoa Bà Sa đang héo úa.

Nó cười nhẹ, ngón tay khẽ vung lên, thi thể Hồ Bưu lập tức hóa thành tro bụi, chỉ còn lại bộ xương trắng. Máu thấm vào đất, trong cái hố nhỏ chậm rãi dâng lên dòng máu đỏ, sau đó bị đóa hoa Bà Sa hút sạch. Bông hoa khôi phục vẻ tươi tắn, đầy sức sống, rực rỡ như xưa.

Kiếm Lăng Vân trở về trong tay.

Lâm Kỳ ôm ngực, chạy một mạch đến nơi.

Khi y đến.

Mặt trời nơi chân trời ngừng mọc, mặt trăng treo mãi trên cao, cỏ cây lặng yên, tiếng gió biến mất. Thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này.

Phía trước, cậu bé trong bộ áo đen rách nát ngồi trên đống xương trắng, thong dong ưu nhã.

Ánh sáng của mặt trăng và mặt trời rọi lên khuôn mặt nó, trong tay nó đang nghịch một bông hoa, nụ cười trên môi mang theo sự kiêu ngạo quen thuộc và lạnh lùng xa cách, mái tóc đen dài rủ xuống, trượt vào lồng ngực bộ xương trắng.

Nó biết Lâm Kỳ đã đến.

Ngẩng đầu lên.

Đôi môi đỏ thắm, đóa hoa đỏ rực, ánh mắt tưởng chừng như tồn tại nhưng lại trống rỗng, dù nó có cười hay không cũng chẳng khiến người ta chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào.

Nó nói: "Cuối cùng người cũng đến, ta đã đợi người lâu lắm rồi."

Khóe môi nó nhếch lên, tựa như lời thì thầm của tình nhân: "Thần linh của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me