Full Dm Edit Lam The Nao De Tranh Xa Vai Chinh Van Nguoi Me
Edit: Choze
Beta: WineVì em đấy, thần của ta.Thần linh.Đầu óc Lâm Kỳ rối như tơ vò.Nụ hôn vừa rồi khiến y gần như tê liệt, chưa kịp hoàn hồn thì câu nói của Ân Vấn Thuỷ như một quả bom nổ tung trong đầu.Ân Vấn Thủy tạo ra một không gian an toàn trong nước, khiến y có thể thở ở nơi này, bàn tay đặt nơi eo vẫn lạnh như băng, ép y dán sát vào cơ thể đối phương.Thần linh...Thần linh...Còn ai gọi y như thế?Cậu thiếu niên mà y cố tình lãng quên.Đôi mắt giống nhau, gương mặt cũng giống.Ngay cả nét vẽ, phong cách đều y hệt.Đáp án dường như đã rõ ràng.Chỉ là ngay trước khi chạm đến đáp án ấy.Y lại bất ngờ trở nên tỉnh táo.Tựa như dây dẫn pháo đã cháy đến cuối, xì xì... đang chờ đợi giây phút bùng nổ, đây là khoảng lặng trước trận cuồng phong.Dưới làn nước, vạt áo lay động, mái tóc đen mượt như tơ, Lâm Kỳ chăm chú nhìn hắn.Đôi mắt Lâm Kỳ sáng trong, con ngươi to hơn người thường một chút, khi y yên lặng mở to mắt như vậy khiến người ta cảm thấy y rất ngoan.Ngoan đến động lòng.Khóe môi Ân Vấn Thủy khẽ nhếch, nhưng sâu trong đôi mắt hoa đào kia lại là băng giá lạnh lùng, nỗi đau như đàn kiến cắn xé, âm ỉ lan từ tim ra khắp toàn thân.Hắn vung tay, nước trong hồ rẽ làm đôi.Lấy hai người làm trung tâm, nước chảy tản ra bốn phía.Lâm Kỳ đứng sững tại chỗ, cứng đờ như tượng, hoang mang nhìn hắn, đến cả nói cũng không nói nên lời.Dòng nước tản đi, trời xanh dần lộ ra giữa tầng mây, những cành đào nhã nhặn khẽ lay động, vài cánh hoa rơi rụng theo gió.Ân Vấn Thủy nói: "Ban đầu ta nghĩ, nếu em đã quên rồi thì thôi, cứ để em quên đi cũng được. Một ngàn năm đối với em mà nói có lẽ là quá dài. Dài đến mức... không còn cần phải nhớ nữa.""Chỉ là, rốt cuộc...", Hắn cười khẽ, "Rốt cuộc vẫn... không cam lòng."Lâm Kỳ hé môi muốn nói.Ân Vấn Thủy nửa cười nửa không: "Trước hết đừng vội nói gì được chứ?""Ta đoán được em định nói gì rồi, chắc là sẽ xin lỗi đúng không?""Ta..."Dù cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng khi phải thừa nhận, nhưng phản ứng đầu tiên của y thật sự là muốn nói câu xin lỗi....Xin lỗi vì đã không nhận ra ngươi.Hoặc là, xin lỗi...vì đã không giữ được lời hứa.Ân Vấn Thủy mỉm cười: "Khi đó ta chẳng nghe được em, cũng chẳng nhìn thấy em, nhưng ta vẫn tin rằng lời em hứa trong đêm hôm ấy... là sẽ ở bên ta đến cuối cùng."Lâm Kỳ mím môi, ánh mắt phức tạp.Ân Vấn Thủy nắm lấy tay y, dắt y quay trở lại đài cao.Nước hai bên như tầng tầng lớp lớp bao phủ, thủy thảo trong ảo cảnh đã biến mất, chỉ còn lại màu nước trong veo phản chiếu cả biển đào bất tận.Hắn cúi đầu, giọng nhẹ tựa khói sương: "Em nuốt lời rồi."...Xin lỗi. Nhưng câu xin lỗi vô dụng đó, Lâm Kỳ chỉ có thể gắng nuốt vào lòng, ánh mắt dán vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.Mười ngón đan xen, Ân Vấn Thủy dùng sức rất mạnh, đến mức Lâm Kỳ cảm thấy các khớp tay đau nhói.Trong một sự bình tĩnh đầy kỳ quái, đầu óc Lâm Kỳ như sắp nổ tung."Ta vẫn còn nhớ cảm giác khi ấy, thế giới chỉ toàn một màu đen." Ân Vấn Thủy dùng tay kia vẽ một khung vuông giữa không trung, nét mặt lạnh nhạt: "Một căn phòng tối om, ta không thể ra ngoài. Khi còn nhỏ, người nhà họ Lục dạy ta cái gì là tốt, cái gì là xấu. Rất phiến diện, nhưng cũng rất thuần túy. Làm người khác đau lòng đó là xấu, khiến người ta vui vẻ đó là tốt."Hắn đi ở phía trước, Lâm Kỳ chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn.Bàn tay nắm chặt là sợi dây liên kết duy nhất giữa hai người.Ân Vấn Thủy nói tiếp: "Mỗi lần có người nhà họ Lục chết, ta đều đau buồn. Vậy nên đó là xấu, mà kẻ đem đến điều xấu chính là kẻ ác. Em xem, đơn giản biết bao. Ta gặp phải ác nhân, ngộ ra ác tướng, vốn dĩ chỉ là một kiếp nạn ngắn ngủi chưa tới ba năm.""Vậy mà... tại sao em lại xuất hiện?"Câu hỏi ấy đã đè nặng trong lòng hắn bao năm. Từng là tuyệt vọng, đau khổ, nhưng giờ đây, lời nói ra đã chẳng còn sự oán trách, chỉ còn là những câu kể nhẹ nhàng.Tại sao em lại xuất hiện?Hắn khẽ hỏi: "Tại sao lại cứu ta?"Lâm Kỳ mở miệng: "Ta..."Ân Vấn Thủy cắt lời, giọng nói như lạc trong suy tư: "Vì thương hại, vì đồng cảm, đúng không?"...Không, không hoàn toàn là vậy.Ân Vấn Thủy nói: "Em tiếp cận ta... là vì thương hại."Hắn tự rút ra kết luận, ngón tay vẽ nhẹ giữa không trung, ánh sáng lướt qua như ảo ảnh, giọng điệu trở nên mơ hồ: "Sau đó, ta rời khỏi căn phòng đen ấy."Bọn họ đã quay trở lại đài cao."Ta có rất nhiều câu hỏi.""Tại sao giữa muôn vàn thời điểm, muôn vàn người, em lại xuất hiện ngay khi ta sắp ngộ tướng?""Tại sao em cho ta hy vọng giữa vực sâu, nhưng lại không giữ được hy vọng ấy đến cùng?""Tại sao lại cho ta thấy thế giới này?""Tại sao, đúng vào ngày ta háo hức mong chờ gặp em, lại ban cho ta một kết cục bi thảm đến thế?"Mỗi một câu tại sao đều nhẹ nhàng như lời tình nhân thủ thỉ.Nhưng lại đè nặng trên ngực Lâm Kỳ tựa núi Thái Sơn.Trước mặt y, hình bóng của người thanh niên cao quý lạnh nhạt kia lại trùng khớp với cậu thiếu niên hay ngượng ngùng của ngàn năm trước. Hình bóng đan xen, chồng chất, như thể thời gian chỉ là một tờ giấy mỏng, chưa từng thay đổi bất cứ điều gì.Lâm Kỳ khẽ nhắm mắt lại.Ân Vấn Thủy dẫn Lâm Kỳ đến bên án thư, ấn nhẹ lên vai y, để y ngồi xuống đúng vị trí từng đề bút vẽ tranh khi trước.Trước mắt là biển mây mênh mang, trời cao vô tận."Sau khi gặp em, ngàn năm qua ta chỉ toàn thương tâm... nhưng ta vẫn cảm thấy em rất tốt."Hắn khẽ cười tự giễu."Có lẽ là ma chướng, cũng có lẽ là nghiệt duyên."Lâm Kỳ không nhìn phong cảnh trước mắt mà chỉ ngẩng đầu nhìn gương mặt Ân Vấn Thủy, tôn giả từ từ cúi người, ánh mắt cụp xuống, lộ ra vài phần yếu đuối hiếm thấy."Đóa hoa em tặng ta, ta chưa từng vứt."Một bàn tay chìa ra trước mặt Lâm Kỳ.Ánh sáng đỏ nhàn nhạt chảy qua lòng bàn tay trắng như ngọc, một đóa hoa Bà Sa hiện ra, hiển nhiên đã được chỉnh trang cẩn thận suốt nghìn năm. Tinh xảo tuyệt luân, kiều diễm động lòng người, khẽ run rẩy trong làn gió.Lâm Kỳ ngẩn người nhìn đóa hoa kia.Ân Vấn Thủy cúi người, khẽ nói: "Ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã rất thích người."Có lẽ vì hôm nay đã chịu quá nhiều kinh ngạc, nên khi nghe lời này, Lâm Kỳ lại cảm thấy lòng mình bỗng an tĩnh lạ thường, đóa hoa đỏ tràn ngập trong tầm mắt, y thầm thì trong lòng: Quả nhiên là vậy.Quả nhiên là vậy.Thích.Nếu không phải thích... thì còn có thể là gì nữa?"Ta đã đợi một nghìn năm, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy em, thậm chí là... chạm được vào em.""Em đã từng mang theo thương hại và đồng cảm mà đến gần ta."Mái tóc hắn lướt qua má Lâm Kỳ, Ân Vấn Thủy tựa cằm lên vai y, hai tay ôm lấy thắt lưng thiếu niên.Khuôn mặt trẻ trung của tôn giả không còn chút ý cười, đôi môi đỏ như máu ngày nào giờ đây trắng bệnh, sắc đỏ dường như chảy ngược vào trong mắt, đôi mắt hoa đào đỏ ửng, như thể sắp bật khóc.Hắn khép mắt lại, dịu giọng: "Vậy thì... bây giờ, lại thương hại ta thêm một lần nữa được không?"Đầu óc Lâm Kỳ chấn động, y há miệng: "C-cái gì cơ?"Giọng nói của người kia khàn khàn, mang theo van nài: "Thực hiện lời hứa năm xưa, được không em?"Cùng ta đi đến cuối con đường.Ở lại bên ta.Lâm Kỳ hoảng rồi, dù Ân Vấn Thủy dù có lạnh nhạt hay bá đạo y cũng đều có thể tiếp nhận, nhưng thứ duy nhất khiến y không thể chịu nổi chính là dáng vẻ khi đối phương đứng trước mặt y, cúi thấp đầu, nhẹ giọng cầu xin.Người vừa hoảng.Cảm xúc hoảng loạn cũng cuốn tới như sóng biển, không cách nào ngăn lại.Quả bom bị đè nén cuối cùng cũng bùng nổ, y vội vàng đẩy Ân Vấn Thủy ra.Ân Vấn Thủy mở mắt, nhưng rõ ràng là Lâm Kỳ không hề đẩy được hắn, mà chỉ là hắn tự mình chậm rãi đứng dậy.Lâm Kỳ luống cuống: "X-x-xin lỗi..."Trời ơi y đang nói cái gì thế này!Ân Vấn Thủy nhìn y, đôi mắt vốn đã đỏ giờ như bị đánh thêm một cái, càng đỏ đến đau lòng. Vẻ đẹp vốn đã có chút yêu mị, giờ đây đuôi mắt hoa đào đỏ hoe, càng nhuốm thêm một tầng bi thương."Không không không, không phải ta từ chối..."Aaaaaaaaa! Cảm xúc vừa rồi bị đè nén ngu ngơ nay lại dâng trào! Y vừa kinh hãi vừa bối rối, hoàn toàn không biết phải nói gì. Lúc nào cũng chậm một nhịp! Đến lúc quan trọng lại mất kết nối! Ngay cả chính y cũng thấy bất lực với bản thân."......" Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy mà!Lâm Kỳ lùi lại, không cẩn thận trượt khỏi bồ đoàn, ngã nhào xuống đất.Y chống tay định đứng dậy, bỗng nhiên hắt xì một cái rõ to."A... xì!!"...Chết tiệt, chẳng lẽ do vừa nãy ngã xuống nước nên giờ cảm lạnh rồi? Nhưng mà y là tu sĩ cơ mà, hay là... nước ở đây có độc?Đến chính Lâm Kỳ cũng không biết cảm xúc mình dành cho Ân Vấn Thủy rốt cuộc là gì.Cả đời chỉ được tỏ tình hai lần, thế mà lại đều đến từ cùng một người.Đúng là... Đúng là... Bó tayÂn Vấn Thủy nghe thấy Lâm Kỳ bị ho, hắn lập tức chau mày, sắc mặt biến đổi: "Em bị sao vậy?"Rồi dường như nhận ra điều gì, trong mắt lộ ra vài phần tự trách: "Là ta sơ suất... quên mất nước ở đây đều mang hàn khí cực nặng."Hắn nắm lấy tay Lâm Kỳ, ôm y vào lòng.Từng đợt dòng ấm áp truyền khắp cơ thể.Lâm Kỳ lần nữa cứng đờ, nhưng cũng âm thầm thở phào, may là mình không buột miệng nói gì, y quay mặt vùi vào ngực Ân Vấn Thủy, tình huống này thật sự xấu hổ quá.Ân Vấn Thủy bế y trở về cung điện.Xuyên qua biển hoa đào.Lâm Kỳ thầm nghĩ, cái bệnh quái quỷ này cũng coi như là đến đúng lúc, tuy có hơi ẻo lả, nhưng để bớt ngại thì ẻo lả tí cũng được.Vài cánh hoa đào rơi lả tả trên trán y.Giọng nói khàn khàn lạnh lùng của Ân Vấn Thủy truyền tới theo gió:"Em xem, ta chưa từng muốn ép buộc em."Lâm Kỳ: "......""Ta có thể đợi.""Em ở chốn Cửu Trùng Thiên này, nhất định có thể cho ta một câu trả lời."
Beta: WineVì em đấy, thần của ta.Thần linh.Đầu óc Lâm Kỳ rối như tơ vò.Nụ hôn vừa rồi khiến y gần như tê liệt, chưa kịp hoàn hồn thì câu nói của Ân Vấn Thuỷ như một quả bom nổ tung trong đầu.Ân Vấn Thủy tạo ra một không gian an toàn trong nước, khiến y có thể thở ở nơi này, bàn tay đặt nơi eo vẫn lạnh như băng, ép y dán sát vào cơ thể đối phương.Thần linh...Thần linh...Còn ai gọi y như thế?Cậu thiếu niên mà y cố tình lãng quên.Đôi mắt giống nhau, gương mặt cũng giống.Ngay cả nét vẽ, phong cách đều y hệt.Đáp án dường như đã rõ ràng.Chỉ là ngay trước khi chạm đến đáp án ấy.Y lại bất ngờ trở nên tỉnh táo.Tựa như dây dẫn pháo đã cháy đến cuối, xì xì... đang chờ đợi giây phút bùng nổ, đây là khoảng lặng trước trận cuồng phong.Dưới làn nước, vạt áo lay động, mái tóc đen mượt như tơ, Lâm Kỳ chăm chú nhìn hắn.Đôi mắt Lâm Kỳ sáng trong, con ngươi to hơn người thường một chút, khi y yên lặng mở to mắt như vậy khiến người ta cảm thấy y rất ngoan.Ngoan đến động lòng.Khóe môi Ân Vấn Thủy khẽ nhếch, nhưng sâu trong đôi mắt hoa đào kia lại là băng giá lạnh lùng, nỗi đau như đàn kiến cắn xé, âm ỉ lan từ tim ra khắp toàn thân.Hắn vung tay, nước trong hồ rẽ làm đôi.Lấy hai người làm trung tâm, nước chảy tản ra bốn phía.Lâm Kỳ đứng sững tại chỗ, cứng đờ như tượng, hoang mang nhìn hắn, đến cả nói cũng không nói nên lời.Dòng nước tản đi, trời xanh dần lộ ra giữa tầng mây, những cành đào nhã nhặn khẽ lay động, vài cánh hoa rơi rụng theo gió.Ân Vấn Thủy nói: "Ban đầu ta nghĩ, nếu em đã quên rồi thì thôi, cứ để em quên đi cũng được. Một ngàn năm đối với em mà nói có lẽ là quá dài. Dài đến mức... không còn cần phải nhớ nữa.""Chỉ là, rốt cuộc...", Hắn cười khẽ, "Rốt cuộc vẫn... không cam lòng."Lâm Kỳ hé môi muốn nói.Ân Vấn Thủy nửa cười nửa không: "Trước hết đừng vội nói gì được chứ?""Ta đoán được em định nói gì rồi, chắc là sẽ xin lỗi đúng không?""Ta..."Dù cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng khi phải thừa nhận, nhưng phản ứng đầu tiên của y thật sự là muốn nói câu xin lỗi....Xin lỗi vì đã không nhận ra ngươi.Hoặc là, xin lỗi...vì đã không giữ được lời hứa.Ân Vấn Thủy mỉm cười: "Khi đó ta chẳng nghe được em, cũng chẳng nhìn thấy em, nhưng ta vẫn tin rằng lời em hứa trong đêm hôm ấy... là sẽ ở bên ta đến cuối cùng."Lâm Kỳ mím môi, ánh mắt phức tạp.Ân Vấn Thủy nắm lấy tay y, dắt y quay trở lại đài cao.Nước hai bên như tầng tầng lớp lớp bao phủ, thủy thảo trong ảo cảnh đã biến mất, chỉ còn lại màu nước trong veo phản chiếu cả biển đào bất tận.Hắn cúi đầu, giọng nhẹ tựa khói sương: "Em nuốt lời rồi."...Xin lỗi. Nhưng câu xin lỗi vô dụng đó, Lâm Kỳ chỉ có thể gắng nuốt vào lòng, ánh mắt dán vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.Mười ngón đan xen, Ân Vấn Thủy dùng sức rất mạnh, đến mức Lâm Kỳ cảm thấy các khớp tay đau nhói.Trong một sự bình tĩnh đầy kỳ quái, đầu óc Lâm Kỳ như sắp nổ tung."Ta vẫn còn nhớ cảm giác khi ấy, thế giới chỉ toàn một màu đen." Ân Vấn Thủy dùng tay kia vẽ một khung vuông giữa không trung, nét mặt lạnh nhạt: "Một căn phòng tối om, ta không thể ra ngoài. Khi còn nhỏ, người nhà họ Lục dạy ta cái gì là tốt, cái gì là xấu. Rất phiến diện, nhưng cũng rất thuần túy. Làm người khác đau lòng đó là xấu, khiến người ta vui vẻ đó là tốt."Hắn đi ở phía trước, Lâm Kỳ chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn.Bàn tay nắm chặt là sợi dây liên kết duy nhất giữa hai người.Ân Vấn Thủy nói tiếp: "Mỗi lần có người nhà họ Lục chết, ta đều đau buồn. Vậy nên đó là xấu, mà kẻ đem đến điều xấu chính là kẻ ác. Em xem, đơn giản biết bao. Ta gặp phải ác nhân, ngộ ra ác tướng, vốn dĩ chỉ là một kiếp nạn ngắn ngủi chưa tới ba năm.""Vậy mà... tại sao em lại xuất hiện?"Câu hỏi ấy đã đè nặng trong lòng hắn bao năm. Từng là tuyệt vọng, đau khổ, nhưng giờ đây, lời nói ra đã chẳng còn sự oán trách, chỉ còn là những câu kể nhẹ nhàng.Tại sao em lại xuất hiện?Hắn khẽ hỏi: "Tại sao lại cứu ta?"Lâm Kỳ mở miệng: "Ta..."Ân Vấn Thủy cắt lời, giọng nói như lạc trong suy tư: "Vì thương hại, vì đồng cảm, đúng không?"...Không, không hoàn toàn là vậy.Ân Vấn Thủy nói: "Em tiếp cận ta... là vì thương hại."Hắn tự rút ra kết luận, ngón tay vẽ nhẹ giữa không trung, ánh sáng lướt qua như ảo ảnh, giọng điệu trở nên mơ hồ: "Sau đó, ta rời khỏi căn phòng đen ấy."Bọn họ đã quay trở lại đài cao."Ta có rất nhiều câu hỏi.""Tại sao giữa muôn vàn thời điểm, muôn vàn người, em lại xuất hiện ngay khi ta sắp ngộ tướng?""Tại sao em cho ta hy vọng giữa vực sâu, nhưng lại không giữ được hy vọng ấy đến cùng?""Tại sao lại cho ta thấy thế giới này?""Tại sao, đúng vào ngày ta háo hức mong chờ gặp em, lại ban cho ta một kết cục bi thảm đến thế?"Mỗi một câu tại sao đều nhẹ nhàng như lời tình nhân thủ thỉ.Nhưng lại đè nặng trên ngực Lâm Kỳ tựa núi Thái Sơn.Trước mặt y, hình bóng của người thanh niên cao quý lạnh nhạt kia lại trùng khớp với cậu thiếu niên hay ngượng ngùng của ngàn năm trước. Hình bóng đan xen, chồng chất, như thể thời gian chỉ là một tờ giấy mỏng, chưa từng thay đổi bất cứ điều gì.Lâm Kỳ khẽ nhắm mắt lại.Ân Vấn Thủy dẫn Lâm Kỳ đến bên án thư, ấn nhẹ lên vai y, để y ngồi xuống đúng vị trí từng đề bút vẽ tranh khi trước.Trước mắt là biển mây mênh mang, trời cao vô tận."Sau khi gặp em, ngàn năm qua ta chỉ toàn thương tâm... nhưng ta vẫn cảm thấy em rất tốt."Hắn khẽ cười tự giễu."Có lẽ là ma chướng, cũng có lẽ là nghiệt duyên."Lâm Kỳ không nhìn phong cảnh trước mắt mà chỉ ngẩng đầu nhìn gương mặt Ân Vấn Thủy, tôn giả từ từ cúi người, ánh mắt cụp xuống, lộ ra vài phần yếu đuối hiếm thấy."Đóa hoa em tặng ta, ta chưa từng vứt."Một bàn tay chìa ra trước mặt Lâm Kỳ.Ánh sáng đỏ nhàn nhạt chảy qua lòng bàn tay trắng như ngọc, một đóa hoa Bà Sa hiện ra, hiển nhiên đã được chỉnh trang cẩn thận suốt nghìn năm. Tinh xảo tuyệt luân, kiều diễm động lòng người, khẽ run rẩy trong làn gió.Lâm Kỳ ngẩn người nhìn đóa hoa kia.Ân Vấn Thủy cúi người, khẽ nói: "Ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã rất thích người."Có lẽ vì hôm nay đã chịu quá nhiều kinh ngạc, nên khi nghe lời này, Lâm Kỳ lại cảm thấy lòng mình bỗng an tĩnh lạ thường, đóa hoa đỏ tràn ngập trong tầm mắt, y thầm thì trong lòng: Quả nhiên là vậy.Quả nhiên là vậy.Thích.Nếu không phải thích... thì còn có thể là gì nữa?"Ta đã đợi một nghìn năm, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy em, thậm chí là... chạm được vào em.""Em đã từng mang theo thương hại và đồng cảm mà đến gần ta."Mái tóc hắn lướt qua má Lâm Kỳ, Ân Vấn Thủy tựa cằm lên vai y, hai tay ôm lấy thắt lưng thiếu niên.Khuôn mặt trẻ trung của tôn giả không còn chút ý cười, đôi môi đỏ như máu ngày nào giờ đây trắng bệnh, sắc đỏ dường như chảy ngược vào trong mắt, đôi mắt hoa đào đỏ ửng, như thể sắp bật khóc.Hắn khép mắt lại, dịu giọng: "Vậy thì... bây giờ, lại thương hại ta thêm một lần nữa được không?"Đầu óc Lâm Kỳ chấn động, y há miệng: "C-cái gì cơ?"Giọng nói của người kia khàn khàn, mang theo van nài: "Thực hiện lời hứa năm xưa, được không em?"Cùng ta đi đến cuối con đường.Ở lại bên ta.Lâm Kỳ hoảng rồi, dù Ân Vấn Thủy dù có lạnh nhạt hay bá đạo y cũng đều có thể tiếp nhận, nhưng thứ duy nhất khiến y không thể chịu nổi chính là dáng vẻ khi đối phương đứng trước mặt y, cúi thấp đầu, nhẹ giọng cầu xin.Người vừa hoảng.Cảm xúc hoảng loạn cũng cuốn tới như sóng biển, không cách nào ngăn lại.Quả bom bị đè nén cuối cùng cũng bùng nổ, y vội vàng đẩy Ân Vấn Thủy ra.Ân Vấn Thủy mở mắt, nhưng rõ ràng là Lâm Kỳ không hề đẩy được hắn, mà chỉ là hắn tự mình chậm rãi đứng dậy.Lâm Kỳ luống cuống: "X-x-xin lỗi..."Trời ơi y đang nói cái gì thế này!Ân Vấn Thủy nhìn y, đôi mắt vốn đã đỏ giờ như bị đánh thêm một cái, càng đỏ đến đau lòng. Vẻ đẹp vốn đã có chút yêu mị, giờ đây đuôi mắt hoa đào đỏ hoe, càng nhuốm thêm một tầng bi thương."Không không không, không phải ta từ chối..."Aaaaaaaaa! Cảm xúc vừa rồi bị đè nén ngu ngơ nay lại dâng trào! Y vừa kinh hãi vừa bối rối, hoàn toàn không biết phải nói gì. Lúc nào cũng chậm một nhịp! Đến lúc quan trọng lại mất kết nối! Ngay cả chính y cũng thấy bất lực với bản thân."......" Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy mà!Lâm Kỳ lùi lại, không cẩn thận trượt khỏi bồ đoàn, ngã nhào xuống đất.Y chống tay định đứng dậy, bỗng nhiên hắt xì một cái rõ to."A... xì!!"...Chết tiệt, chẳng lẽ do vừa nãy ngã xuống nước nên giờ cảm lạnh rồi? Nhưng mà y là tu sĩ cơ mà, hay là... nước ở đây có độc?Đến chính Lâm Kỳ cũng không biết cảm xúc mình dành cho Ân Vấn Thủy rốt cuộc là gì.Cả đời chỉ được tỏ tình hai lần, thế mà lại đều đến từ cùng một người.Đúng là... Đúng là... Bó tayÂn Vấn Thủy nghe thấy Lâm Kỳ bị ho, hắn lập tức chau mày, sắc mặt biến đổi: "Em bị sao vậy?"Rồi dường như nhận ra điều gì, trong mắt lộ ra vài phần tự trách: "Là ta sơ suất... quên mất nước ở đây đều mang hàn khí cực nặng."Hắn nắm lấy tay Lâm Kỳ, ôm y vào lòng.Từng đợt dòng ấm áp truyền khắp cơ thể.Lâm Kỳ lần nữa cứng đờ, nhưng cũng âm thầm thở phào, may là mình không buột miệng nói gì, y quay mặt vùi vào ngực Ân Vấn Thủy, tình huống này thật sự xấu hổ quá.Ân Vấn Thủy bế y trở về cung điện.Xuyên qua biển hoa đào.Lâm Kỳ thầm nghĩ, cái bệnh quái quỷ này cũng coi như là đến đúng lúc, tuy có hơi ẻo lả, nhưng để bớt ngại thì ẻo lả tí cũng được.Vài cánh hoa đào rơi lả tả trên trán y.Giọng nói khàn khàn lạnh lùng của Ân Vấn Thủy truyền tới theo gió:"Em xem, ta chưa từng muốn ép buộc em."Lâm Kỳ: "......""Ta có thể đợi.""Em ở chốn Cửu Trùng Thiên này, nhất định có thể cho ta một câu trả lời."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me