Full Dm Loi Mi Hoac Khong Noi Hoi Nam Tuoc
Edit: Yuki
Beta: OhHarry
Tôi tìm bừa một chỗ trống để đỗ xe rồi lao vội vào trong sảnh cấp cứu, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã tìm thấy Ma Xuyên ở khu cấp cứu khoa ngoại.Trong phòng sơ cứu, vết thương vừa được băng bó mấy giờ trước lại bị mở ra, y tá nhanh chóng dùng các loại thuốc sát trùng để rửa vết thương trên cánh tay Ma Xuyên. Người mà trước đó bị thương vẫn không có biểu cảm gì, giờ đây lại không khỏi cau khẽ mày."Chị ơi, cậu ấy bị dao gỉ sét rạch trúng, tiêm uốn ván ở đâu thế ạ?" Tôi hỏi y tá."Lát khâu xong bác sĩ sẽ kê đơn cho, cậu mang biên lai ra quầy nhận thuốc rồi đến phòng tiêm là được." Chắc tò mò về cách ăn mặc của Ma Xuyên, lại thấy tôi đi cùng có vẻ dễ trò chuyện, chị y tá hỏi thẳng tôi: "Mấy cậu là người dân tộc thiểu số à?""Em không, còn cậu ấy thì phải." Tôi chỉ vào Ma Xuyên."Chị thấy cậu cũng không giống, cậu là người ở đâu? Nhiêu tuổi rồi?" Chị y tá chừng hơn bốn mươi tuổi, thẻ tên trên ngực áo ghi họ "Vương", khuôn mặt đầy đặn hài hoà, cũng rất hay nói, chỉ hai ba câu đã moi ra được cả quê quán, tuổi tác và nghề nghiệp của tôi."Chị thấy cậu cũng giống người Hải thành, người Hải thành đều sành điệu, trắng trẻo nõn nà. Cậu ưu tú thế này, đã có bạn gái chưa?"Từ lúc thành niên, tôi không biết đã gặp qua biết bao cuộc trò chuyện thế này, đối phó mãi cũng thành quen rồi.Nếu tôi đáp chưa, câu nói tiếp theo của chị ấy sẽ là đưa thông tin liên hệ của cháu gái cho tôi; còn nếu tôi bảo mình thích đàn ông, chị ấy sẽ lấy làm tiếc, rồi lại lảm nhảm về chuyện hòa hợp âm dương mới là lẽ phải.Nên để tránh phiền phức, tôi thường đáp..."Rồi ạ." Tôi cười nói: "Em kết hôn rồi."Cánh tay đang giơ trên không trung bất chợt run lên, Ma Xuyên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang đường khó tin. Tôi nheo mắt nhìn cậu ta, tỏ vẻ như "tôi nói láo đấy, cậu làm gì được tôi"."Quả nhiên, các chàng trai xuất sắc đều kết hôn rất sớm." Y tá Vương tiếc nuối, trầm ngâm một lúc rồi bất ngỡ chĩa "vuốt" sang đồng bào dân tộc thiểu số, tủm tỉm hỏi Ma Xuyên: "Cậu đẹp trai, cậu kết hôn chưa?"Ma Xuyên sững người, không ngờ mình lại dính chưởng nhanh như thế, mãi lâu sau mới thấp giọng trả lời: "Tôi tu Bát Quan Trai Giới, không thể kết hôn."Bát Quan Trai Giới, nghĩa cũng như tên, bao gồm tám giới luật, lần lượt là: không sát sanh, không trộm cắp, không hành dâm, không nói dối, không rượu bia, không ăn sái giờ, không thoa vật thơm, cũng không ca hát múa nhảy, không nằm ngồi nơi cao ráo rộng rãi. Đây là phương pháp tu hành dành cho người không xuất gia.Tôi không biết cậu ta thành kính đến mức nào, nhưng nếu thực sự nghiêm túc tu Bát Quan Trai Giới, không nói dối, vậy thì lúc trước cậu ta bảo bản thân không hối hận khi trở lại Thố Nham Tung... đó hoàn toàn không phải nói dóc.Không ngờ cậu ta lại không nói dối. Đệt."Tu... tu gì cơ?" Y tá Vương hiển nhiên không biết Bát Quan Trai Giới là gì, gương mặt lộ rõ vẻ mờ mịt khó hiểu."Cậu ấy bảo, ở tộc họ, chỉ những người có cùng tín ngưỡng mới được kết hôn với nhau, còn như chị em mình thì không được." Tôi phán bừa, đặt tay lên vai Ma Xuyên, đánh trống lảng: "À mà chị ơi, sao bác sĩ vẫn chưa tới vậy?"Y tá Vương dùng nhíp, chà qua chà lại miếng bông vô trùng cuối cùng lên miệng vết thương của Ma Xuyên, sau đó ném vào thùng rác bên dưới, đứng thẳng dậy, nói: "Chắc đang chuẩn bị, để chị qua gọi, hai cậu chờ một lát nhé."Thoáng chốc, trong phòng sơ cứu chỉ còn lại mình tôi và Ma Xuyên. Tôi liếc xuống, vừa hay trông thấy vết thương được rửa đến độ trắng bệch của cậu ta, da đầu tôi tê dại, vội vàng dời mắt đi."Tằng Lộc bây giờ, có thể kết hôn với người ngoài tộc." Ma Xuyên săm soi cánh tay mình, chốc chốc lại co duỗi năm ngón như đang kiểm tra độ linh hoạt của chúng.Tôi từng thấy trên mạng có người ví ngoại hình như một xác suất, xác suất để các gen bình thường kết hợp, tạo ra ngũ quan hoàn mỹ được xem như một kỳ tích di truyền. Mà cho dù có sở hữu đường nét ngũ quan đẹp thì cũng chưa chắc mọi thứ đều ổn. Có những người dù ngoại hình rất đẹp nhưng chất giọng lại ồm ồm khó nghe, ngón tay thô to. Ông Trời không bao giờ cho ai tất cả cả.Tôi từng gặp rất nhiều trai xinh gái đẹp nổi tiếng trong làng giải trí lẫn giới thời trang, cũng từng thấy rất nhiều người "trúng gen độc đắc", trong đó có cả tôi, nhưng chưa một ai giống với Ma Xuyên, cho đến bây giờ vẫn khiến tôi không tìm ra được một khuyết điểm nào.Bàn tay này mà to thêm chút nữa thì sẽ hơi thô kệch, mà nhỏ đi một xíu thì lại bị gầy quá, xương cơ cân xứng, độ lớn vừa phải thế này quả là một loại kỳ tích khác."Nếu bố mẹ không đồng ý giống cha Xuân Na hôm nay thì làm sao?" Một công đôi việc, vừa trò chuyện với Ma Xuyên, tôi vừa nhẩm đếm các vị trí có thể tồn tại khuyết điểm trên người cậu ta.Ma Xuyên co ngón lại, siết tay thành đấm, bình thản nói: "Tuy còn rất nhiều người già phản đối, nhưng không quan trọng, đợi khi họ chết rồi, vấn đề này sẽ được đẩy mạnh phổ biến."Chân? Chiều cao của cậu ta đã vượt xa mức trung bình rồi, không thể là khuyết điểm được.Eo? Hôm nay tôi vừa được sờ thử, tuy đeo thắt lưng nên không biết cậu ta có cơ bụng hay không, nhưng chắc chắn là đạt chuẩn hai chữ "thon, săn chắc".Ngực... tôi liếc xuống. Để thuận tiện cho việc làm sạch vết thương, Ma Xuyên lại cởi áo choàng ngoài, để lộ ra chiếc áo lót lụa bên trong.Chiếc áo này khá ôm người, cổ áo dựng cài nút quan, che nửa kín nửa hở ở dưới yết hầu, đường cắt may ôm sát cơ thể kéo dài đến bờ vai rộng, tôn lên thân hình tam giác ngược của cậu ta. Chuỗi hạt ngọc bích áp trước ngực, còn bối vân áp vào sống lưng, càng cấm dục thánh khiết lại càng gợi tình cấm kỵ...(*) Nút quan
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me