TruyenFull.Me

(Full) Fanfiction Doraemon - Tìm Lại - Nơ Children

Chap 19: Tớ sẽ đi một mình

bichphuong1998

Đồ bảo hộ...

Máy móc, dụng cụ...

Nguyên vật liệu...

Tất cả đã sẵn sàng. Nhóm bạn đứng thành vòng tròn. Dekisugi chìa tay ra trước, Jaian nhanh chóng đặt tay lên, Suneo cười tươi rồi đặt tay lên tay Jaian, Shizuka đặt tay lên tay Suneo rồi mỉm cười.

- Nobita!

- Chúng ta nhất định sẽ làm được!

Nobita đặt tay lên rồi cả nhóm tung lên, thể hiện tinh thần quyết tâm cao độ. Đầu tiên là phần vi mạch phức tạp vô cùng. Nobita, Dekisugi và Suneo mỗi người thật cẩn thận lắp ráp một phần. Trong lúc đó, Jaian dựa trên bản vẽ bắt đầu cắt phần vỏ ngoài của cỗ máy, chất liệu được chọn là nhựa PVC cao cấp nhất, chịu nhiệt, chịu lực cao. Shizuka chịu trách nhiệm phần đo đạc, kẻ đường cắt để Jaian cắt chính xác và pha loại keo đặc biệt để phủ lên các chỗ nối dây điện tránh rò rỉ. Jaian cắt nhựa xong, cậu kiểm tra dây điện và cắt đoạn theo bản vẽ.

Lắp ráp vi mạch thật sự rất khó và mất thời gian, cần phải có sự kiên trì, tỉ mỉ cao. Jaian và Shizuka đã làm xong phần ngoài rồi nhưng nhóm Nobita chỉ mới gắn được một chút, còn chưa được một phần tư nửa. Jaian sốt ruột nói.

- Lâu quá! Các cậu nhanh lên đi!

- Jaian! - Shizuka lắc đầu - Việc này khó lắm, chúng ta phải kiên nhẫn. 

- Sốt ruột quá!

Thật ra không chỉ có mình Jaian sốt ruột mà tất cả mọi người đều sốt ruột, nhất là Nobita. Hơn ai hết, Nobita muốn gặp lại Doraemon càng sớm càng tốt. Nhưng cậu phải kìm lòng lại mà thật tập trung làm việc. Không thể để tâm trạng ảnh hưởng tới việc lắp ráp được, chỉ cần một sai xót nhỏ thì mọi công sức sẽ đổ xuống biển. Shizuka vào nhà giúp mẹ Nobi làm cơm và pha nước cam cho mấy bạn trai. Cô bé không thể ngủ ở nhà Nobita được nên chiều sẽ về rồi sáng hôm sau lại sang. Jaian đã làm xong phần việc của mình, cậu sẽ giúp mẹ giao hàng như thường, rảnh sẽ chạy qua phụ. Khi nào nhóm Nobita ráp vi mạch xong cậu sẽ sang lắp đặt vào cỗ máy. Có lẽ sẽ mất vài ngày.

Nobita, Dekisugi và Suneo dường như kiệt sức. Làm việc liên tục suốt 12 tiếng, chỉ nghỉ khoảng 30 phút ăn cơm trưa lúc 11 giờ trưa. Giờ đã gần 12 giờ đêm rồi. Mẹ Nobita xót các con nên ra đập cửa gọi ba đứa vào tắm rửa rồi ngủ. Ba Nobi cũng đã trải sẵn nệm. Mỗi người ăn một bát cháo nóng, tắm rửa xong là nằm dài ngay lập tức. Thật sự quá mệt.

...

Thế kỷ XXII...

Nhà Sewashi giờ đã là một tiệm sửa chữa máy móc nổi tiếng trong thành phố. Ngày càng có nhiều người đem những con robot đã bầu bạn bên họ lâu năm đến để Sewashi sửa chữa. Đối với họ, những con robot này đã làm bạn với họ nhiều năm, chăm sóc, làm họ vui như một người bạn thực sự.

- Robot của bà đây! Cháu đã sửa xong rồi ạ! - Sewashi lễ phép dùng cả hai tay đưa một chú robot hình cho husky cho một bà cụ.

- Cảm ơn cháu! Ôi, Haru ngoan của ta!

Bà cụ đón lấy nó rồi ôm vào lòng, vuốt ve nó như một chú cún con thật sự, nói chuyện với nó. Đây là mẫu robot DOG1126, được chế tác theo nguyên mẫu của giống chó Husky. DOG1126 được thiết kế dành riêng cho những người yêu Husky nhưng vì nhiều lý do không thể nuôi một chú chó thật.

- Hết bao nhiêu tiền vậy cháu?

- Dạ 200 yên ạ!

- Đây, bà gửi!

Bà cụ trả tiền xong thì để chú cún xuống đất và cả hai cùng về nhà. Nhìn bà cụ và chú Husky đi bên nhau, Sewashi bất chợt mỉm cười. Mấy năm qua, cậu đã cùng ông cố của cậu cố gắng. Tình cảm giữa con người và Robot ngày càng khắng khít hơn.

- Anh Sewashi!!!

Bỗng Dorami gọi lớn, tiếng của cô bé phát ra từ thư phòng, nơi Doraemon đang "ngủ". Sewashi chạy vào xem thì thấy hiện tượng kỳ lạ. Cả người Doraemon tỏa ra những tia sáng màu xanh. Những tia sáng đó cứ chớp nháy không rõ ràng. Nhưng chúng đủ làm Sewashi kinh ngạc, đủ làm cậu nhận ra chúng là gì.

- Giọt lệ xanh... - Sewashi lẩm bẩm.

- Anh Sewashi... thứ đó là... là ánh sáng từ giọt lệ xanh phải không anh? - Dorami gấp gáp hỏi.

- Anh không chắc, nhưng có thể lắm! - Sewashi mím môi - Dorami, tắt cỗ máy đi, anh cần kiểm tra Doraemon.

- Dạ!

Dorami cẩn thận tắt máy rồi xả dầu máy vào can. Sewashi và Dorami để Doraemon nằm trên bàn rồi mặc đồ bảo hộ vào. Doraemon là người máy tinh vi, lớp vỏ ngoài là nhựa dẻo Silicon mềm mại như da thật. Các ốc vít gắn vỏ vào máy móc bên trong mảnh có 0.25 mm từ thép không gỉ, nếu nhìn bằng mắt thường sẽ không thể nhìn thấy chúng. Sewashi đeo kính lúp xong, cẩn thận tháo từng con ốc ra để mở phần bụng của Doraemon. Phần bụng chính là nơi tập trung các chi tiết vi mạch phức tạp nhất của Doraemon gồm dạ dày nguyên tử nơi cậu chuyển hóa thức ăn thành điện năng và bộ điều khiển cử động. Đúng là đã hư hỏng và rỉ sét nhiều chỗ. Sau một hồi xem xét, Sewashi vẫn không nhìn thấy "giọt lệ xanh" ở đâu cả. Cậu quyết định kiểm tra phần đầu. Bộ não nhân tạo với hàng ngàn vi mạch vàng và bạch kim tỏa sáng lấp lánh. Nhưng Sewashi tìm một hồi cũng không thấy đâu cả.

- Sao lại không có chứ?

Keng...

Sewashi tức giận, đập mạnh tay xuống bàn và lỡ làm rơi chiếc chuông hỏng đã đeo trên cổ của Doraemon nhiều năm. Chiếc chuông rơi xuống rồi tách đôi ra. Dorami buồn bã nhặt lên thì phát hiện nửa trên bị nứt, bên trong nửa trên của chuông có gì đó màu xanh thì phải. Cô bé mím môi, lấy chiếc búa rồi đập vỡ nửa quả chuông đó.

- Là... giọt lệ xanh thật này! - Dorami rưng rưng - Anh Hai thật sự có một viên giọt lệ xanh.

Sewashi chầm chậm bước lại, mắt cậu rưng rưng nhìn viên đá quý màu xanh như đại dương trên tay cô bé Dorami, rồi một giọt, hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Người đó đúng là quá vĩ đại, thật sự vĩ đại.

- Doraemon... Cậu được cứu rồi!

...

Thế kỷ XX...

Việc lắp ráp vi mạch mất đến tám ngày, lâu hơn dự kiến gấp đôi thời gian. Vừa lắp xong mảnh vi mạch cuối cùng. Nobita, Dekisugi và Suneo đã lập tức nằm dài ra sàn nhà kho, vừa nằm vừa thở hổn hển. Cuối cùng cũng xong phần khó khăn nhất rồi.

Suneo xọc tay vào túi quần, lôi ra chiếc điện thoại rồi gọi cho Jaian. Chỉ một hồi chuông là Jaian đã nghe máy.

(Alo! Nhà Goda đây ạ!)

- Mình đây, Suneo! Qua đón Shizuka đi, bọn mình vừa lắp vi mạch xong rồi!

(Xong rồi hả? Ok!)

Jaien nghe xong liền đạp xe như bay sang nhà Shizuka rồi bấm chuông liên tục. Cậu vừa thấy Shizuka liền gào lên.

- Lấy đồ đi Shizuka. Mọi người lắp xong vi mạch rồi!

- Hả? - Shizuka bất ngờ chút rồi nhanh chóng định thần lại - Được, chờ tớ một chút!

Shizuka lấy ít đồ rồi xin phép mẹ sang nhà Nobita. Jaian và Shizuka nhanh chóng chạy sang nhà Nobi, chào bà Tamako xong là lao ù ra nhà kho. Vừa thấy ba cậu bạn nằm dài ra sàn sau một thời gian dài làm việc cật lực, Shizuka và Jaian cảm động tới mức chảy nước mắt.

- Các cậu đã vất vả rồi. Nghỉ ngơi một chút đi! - Shizuka nói

- Shizuka? Jaian? Hai cậu tới rồi hả? - Nobita nghe giọng Shizuka mới mở mắt ra.

- Ừm, tớ có đem sữa tươi tới này, các cậu uống cho lại sức! - Jaian lấy từ trong balo mấy hộp sữa tươi rồi đưa cho ba cậu bạn.

- Cảm ơn cậu, Jaian! - Dekisugi ngồi dậy nhận lấy hộp sữa.

Nobita sẽ Suneo cũng lấy rồi uống cạn nhanh chóng. Thật sự là vừa đói vừa khát. Mấy hôm nay cứ phải lắp ráp mấy linh kiện phức tạp này đau hết cả đầu. Cẩn thận vậy mà vẫn có lúc làm sai phải làm lại. Mấy hôm nay Nobita có cảm giác rất lạ, có một thứ gì đó thôi thúc cậu.

- Mọi người ăn cơm rồi mình tiến hành lắp ráp vỏ! - Nobita nói.

- Ừm!

...

Ăn cơm trưa xong, mẹ Nobita bắt cả đám phải nghỉ ngơi, ngày mai mới được làm tiếp. Bộ ba No - Su - De nhìn hốc hác hẳn đi. Bà Tamako xót các con nên hôm nay nấu toàn mấy món bổ dưỡng.

- Ăn đi mấy đứa. Hôm nay mẹ hầm xương nấu súp cho các con đó!

- Con cảm ơn mẹ!

- Con cảm ơn cô!

- Mà mẹ nói rồi đó! Nghỉ ngơi đi ngày mai làm tiếp. Phải giữ gìn sức khỏe còn gặp lại Doraemon nữa chứ! - Bà Tamako cười hiền - Gặp nó rồi nhớ nói với nó là ba mẹ cũng rất nhớ nó nhé!

- Dạ!

...

Đêm đó, Nobita nằm thao thức mãi, cậu cứ nhìn lên trần nhà. Cậu thật sự không thể tin vào những gì mà cậu đã làm được trong gần ba năm qua. Cứ như một giấc mơ vậy. Cậu đã có được Shizuka, thành tích học tập và kiến thức đuổi kịp Dekisugi, khiến ba mẹ cậu có thể tự hào khi nói về đứa con trai độc nhất. Tất cả đều nhờ Doraemon, cậu bạn Mèo Ú chính là động lực để cậu vươn lên, phấn đấu cho tương lai.

"Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi, Mèo Ú!"

- Ngủ đi, Nobita! - Dekisugi nói nhỏ.

- Cậu chưa ngủ hả, Dekisugi?

- Ừm, nhưng tớ đang cố đây! Ngủ đi, mai còn lấy sức làm việc tiếp.

- Ừm, ngủ thôi!

...

Hôm sau...

Từng chi tiết vỏ được cẩn thận lắp ráp. Việc này làm cho Nobita nhớ tới những chuyến phiêu lưu của cậu và các bạn. Cả nhóm đã có rất nhiều lần làm việc nhau như thế này, xây dựng, lắp ráp máy bay mô hình chiến đấu, sửa chữa,... Tất cả đều làm cùng nhau và có sự trợ giúp từ những bảo bối thần kỳ của Doraemon. Hôm nay, các cậu ấy phải tự tay làm tất cả, làm mọi thứ để gặp lại người bạn thân thiết. Từng giọt mồ hôi chảy dọc trên gương mặt, ánh mắt tập trung cao độ và sự nghiêm túc tuyệt đối. Thậm chí đến cả nước cũng không uống một giọt.

- Xong rồi!

Nobita thốt lên sau khi lắp mảnh ghép cuối cùng. Cỗ máy đã hoàn thành. Cả nhóm xúc động nhìn cỗ máy thời gian mà mình đã phải bỏ ra bao công sức ra.

- Nobita... Bao giờ chúng ta sẽ xuất phát? - Jaian nhìn cậu bạn Thỏ Đế.

- Phải rồi? Mai hay mốt? Bọn tớ cần chuẩn bị ít đồ, hay mốt nhé? - Suneo cũng nói.

- Ừm, tớ cũng phải về nhà một chút! Đã 10 ngày rồi! - Dekisugi gật đầu.

- Chúng ta cứ thống nhất vậy ha! - Shizuka cũng tán thành - Được chứ, Nobita?

Nobita thở dài rồi nhắm mắt lại, lát sau cậu mở mắt ra, nhìn những người bạn thân của mình rồi nói.

- Chuyến đi này rất nguy hiểm. Tuy chúng đã nghiên cứu kỹ lưỡng nhưng tớ thật sự không chắc chắn được sẽ có chuyện gì khi chúng ta xuyên không...

- Cho nên? - Suneo nhíu mày.

- Tớ sẽ đi một mình!

- Cậu đừng có nghĩ tới chuyện bỏ lại tụi này! NGHE RÕ CHƯA? - Jaian hét lên - Tớ không quan tâm mấy cái nguy hiểm cậu nói. Tớ muốn gặp lại Doraemon, tất cả bọn tớ!

- Nobita... hãy để bọn tớ cùng đi! - Shizuka nắm lấy tay Nobita - Tớ muốn được sát cánh cùng cậu!

- Nobita! Đây là công sức của mọi người mà! Bọn tớ cũng có quyền hưởng thụ thành quả chứ! Đúng không?

To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me