Full Fanfiction Doraemon Tim Lai No Children
Hình trên: SophiaChap 3: Đối mặt với nỗi sợ hãi (1)Doremon ra đi thoáng chốc mà đã được hơn một tháng. Kỳ thi học kỳ I thì ngày càng tới gần. Trường trung học Tokyo quyết định cho học sinh làm một bài thi thử. Nobita trong hơn một tháng nay đã học tập vô cùng chăm chỉ. Ai cũng thấy Nobita lúc nào cũng ngồi làm bài tập và học bài, trừ giờ cơm trưa hay đi vệ sinh thì Nobita không rời sách vở nửa bước, kể cả Jaian và Suneo có rủ đi căn-tin thì cậu vẫn từ chối. Shizuka và Dekisugi nhiều lần khuyên cậu đừng quá sức nhưng những lời khuyên đó cũng như gió thoảng. Ba mẹ Nobita trước đây đã từng mong Nobita chú tâm học hành, nhưng giờ đây hai người chỉ mong Nobita lại là đứa trẻ vui vẻ, yêu đời như ngày xưa. Nhìn Nobita càng ngày càng trầm tính, nụ cười cũng trở nên lạnh nhạt, đôi mắt lại bình thản đến vô hồn. Cậu vẫn trò chuyện, cười đùa với mọi người nhưng ai cũng nhìn ra sự gượng gạo trong nụ cười ấy....Ngày thi thử...Từng học sinh đăm chiêu vào bài thi của mình, tiếng sột soạt của giấy bút, tiếng gió thổi đập vào tường, tiếng thở dài, tiếng bước đi của giám thị khắp căn phòng. Ai cũng trưng trên mặt sự căng thẳng đến tột độ.Rengggg...Tiếng chuông vang lên, các học sinh lập tức bỏ bút xuống và để bài thi ra đầu bàn để giám thị thu bài. Nobita ngả người ra sau ghế, thở phào một hơi. Sau khi giám thị ra khỏi lớp, Shizuka liền chạy sang chỗ Nobita, cô bé vội hỏi.- Nobita, cậu làm bài tốt không?- Cũng tạm, Shizuka làm bài tốt chứ?- Shizuka dĩ nhiên là làm bài rất tốt rồi! - Suneo nhảy lên chiếc bàn đối diện bàn Nobita.- Suneo cứ chọc mình hoài! - Shizuka đỏ mặt.- Nobita, lúc nãy mình thấy cậu làm nhanh lắm! Chắc chắn sẽ được điểm cao! - Dekisugi cũng sang góp vui.- Cũng nhờ cậu đã giúp đỡ. Cảm ơn cậu, Dekisugi!- Ha ha... Các cậu, mình xuống sân bóng làm một trận đi! - Jaian vỗ vai Nobita - Lần này cấm chối nhé Nobita, không là mình cho cậu nhừ đòn đấy!- Khoan đã, Jaian...Không để Nobita phản bác, Jaian đã xách cổ Nobita đi, Suneo nhét hai tay vào túi quần rồi đủng đỉnh đi theo sau. Shizuka cũng chạy đi, cô sợ Nobita sẽ bị thương. Dekisugi cũng nhanh chóng đuổi theo không lại bị Jaian dần một trận. Lúc này thì học sinh lớp kế bên ùa ra như ong vỡ tổ, Dekisugi không cẩn thận va phải một bạn nữ. Kết quả là cả hai cùng bị té bật ra sau.Rầm...- Á!- Takana! - Cô bạn đi cùng vội chạy đến đỡ lấy cô gái bị ngã.Dekisugi xoa xoa trán rồi vội vàng đứng dậy, cậu vội đến đỡ giúp cô bạn mình vừa va vào. Đó là một cô bạn có mái tóc dài màu xám, búi hai búi tròn ở hai bên, khuôn mặt rất dễ mến, đặc biệt là đôi mắt xanh lơ hút hồn người đối diện.- Thật xin lỗi cậu, mình không để ý!- Không sao! - Cô ấy nói - Mình là Sophia Takana! - Cô bạn đưa tay ra phía trước.- Mình là Dekisugi Hidetoshi học lớp bên cạnh! - Dekisugi bắt tay Sophia rồi đứng nghiêm chỉnh lại, hơi cúi người xin lỗi cô bé một lần nữa rồi nói - Xin lỗi cậu một lần nữa. Mình đang vội, tạm biệt cậu!- Tạm biệt!Dekisugi mỉm cười rồi nhanh chóng chạy xuống sân bóng. Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao. Cô bạn đi cùng Sophia huýt nhẹ tay cô bé, nói rất khẽ.- Cậu chưa biết cậu ấy đúng không, Takana?- Dĩ nhiên rồi! Mình mới chuyển về đây có một tuần thôi mà, Ikeda! - Sophia nhún vai.- Cậu ấy chính là Hidetoshi học lớp 10E, là học sinh giỏi nhất khối 10. Cậu ấy rất nổi tiếng, đã phát hiện ra hóa thạch xương khủng long từ lúc còn là học sinh tiểu học và đã từng được lên ti vi đó, 1 trong 3 chân sút hạng A của trường mình. Và cực kỳ đẹp trai! - Ikeda kể về Dekisugi với đôi mắt long lanh.- Mình vừa từ Mỹ về mà, sao mà biết được! Thôi đi ăn sáng đi!- Ừ, đi thôi!...Sân bóng...- Xuống trễ nhé, Dekisugi! - Jaian nói trong khi vẫn đang khẩy bóng trong chân.- Vào trận thôi! Tớ và Jaian một đội! Dekisugi-kun và Nobita chung một đội! Shizuka sẽ là trọng tài! - Suneo nói.- Được rồi! Các cậu cố lên nha! Nobita, cố lên! - Shizuka vẫy vẫy tay.Trận bóng bắt đầu, Suneo và Nobita đứng ở vị trí thủ môn, còn Jaian và Dekisugi sẽ là người đá bóng, đội giao bóng là đội của Jaian. Nói chung thì Suneo chỉ đứng vuốt mái tóc lãng tử của mình, còn Nobita chỉ ngồi bứt cỏ. Khi là một đội, Dekisugi và Jaian là hỗ trợ cho nhau rất tốt. Nhưng khi là đối thủ thì chỉ tội cho quả bóng. Dekisugi vừa chạm được bóng thì Jaian sẽ liền giữ lại. Ngược lại Jaian lại bị Dekisugi kiềm chặt không thể tiến lên phía trước. Nãy giờ đã hơn 10 phút mà cả hai người vẫn giằng co qua lại quả bóng. Bỗng nhiên, Jaian đá bóng ra phía sau. Dekisugi giật mình, cậu chưa phản ứng kịp thì đã thấy Suneo rời bỏ cung thành, chạy lên đón và dẫn bóng. Trong lúc đó thì Jaian đã chạy vượt qua Dekisugi và đến gần cung thành.- Chết rồi! - Dekisugi chạy lại định cầm chân Suneo thì đột nhiên Suneo thực hiện một cú giao bóng trên cao cho Jaian.- Jaian, tiếp bóng!- Tốt lắm, Suneo!Jaian đã đón được bóng và tiếp tục dẫn bóng về phía cung thành, Dekisugi vội lui về nhưng xem chừng là không kịp. Nobita lúc này mới biết Jaian sắp chạy tới chỗ mình, người cậu bắt đầu run lên cầm cập. Lực sút bóng của Jaian rất mạnh, Nobita tưởng tượng rằng quả bóng sẽ bay vào mặt mình. Cậu bị chảy máu mũi và có khi bất tỉnh. Mồ hôi bắt đầu túa ra, mặt Nobita trở nên trắng bệt."Nobita! Cậu là con trai thì phải can đảm chứ!""Doraemon, mình hứa khi lần sau gặp lại. Nobita Nobi sẽ là một con người hoàn khác!"- Nobita, bắt bóng đi! Đừng sợ!! - Shizuka hét lên.Lời khuyên của Doraemon từng khuyên, lời hứa của cậu với Doraemon và lời động viên từ Shizuka khiến Nobita bình tĩnh hẳn. Cậu không được sợ hãi, không được phép sợ hãi. Càng sợ hãi cậu sẽ càng yếu đuối. Cái Nobita cần hiện giờ là sự mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ bản thân, và sau này để bảo vệ cho cả Shizuka nữa, và để khi Doraemon trở lại thì cậu ấy sẽ thấy Nobita đã thay đổi như thế nào. Ánh mắt của Nobita trở nên kiên định hơn bao giờ hết, người cậu cũng không còn run rẩy nữa. Nobita bước ra phía trước cung thành ba bước và thủ thế, dang hai tay bảo vệ cung thành.- HÃY XEM CÚ SÚT CỦA JAIAN VÔ ĐỊCH!!BỤP...Cú sút của Jaian làm cho quả bóng bay với một vận tốc cực cao, như muốn xé đôi bầu không khí ra vậy. Dekisugi và Suneo nhìn Nobita sọ hãi và lo lắng. Năm lớp 8, vào trận chung kết của giải bóng đá của trường, Jaian đã sút một cú mạnh đến mức khi va vào mặt cậu thủ môn đó đã làm đi luôn 6 cái răng. Tiền thưởng vô địch năm đó đều để trả tiền làm răng cho cậu nhóc xấu số ấy. Nobita rất hay bị đồ vật rớt lên mũi. Và nếu lần này quả bóng bay vào mũi thì Nobita sẽ gãy mũi mất.- NOBITA! TRÁNH RA ĐI! - Dekisugi hét lên - NGUY HIỂM!!!Vèo...- No...- Bi...- Ta...Bộp...Xoẹt...- TRỜI ĐẤT!!!Nobita đã bắt được quả bóng đang bay cực mạnh của Jaian dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Lực sút rất mạnh nên Nobita đã bị đấy về phía sau một chút rồi cậu quỳ phịch xuống. Hai tay vẫn ôm chặt quả bóng.- Nobita! - Shizuka vội chạy vào.- Nobita, không sao chứ? - Jaian nói.- Sao cậu không tránh đi? Cậu biết lực sút của Jaian mạnh tới mức nào mà! - Suneo nhíu mày.- Nobita, cậu giỏi lắm! Cậu đã rất dũng cảm. - Shizuka dịu dàng những giọt mồ hôi trên trán Nobita.- Tớ làm được rồi... - Nobita nói lí nhí trong họng.- Làm được? Làm được cái gì? - Jaian nhướng mày.- Nobita đã có thể vượt qua nỗi sợ hãi của cậu ấy! - Dekisugi mỉm cười - Cậu là nhất đó, Nobita!To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me