Full Longfic Kaiyuan Xihong Bad Boy
Chiếc xe tinh tế được nam chủ nhân của nó điều khiển lao về phía trước, không vội vã, không gấp gáp, bình thản một đường thẳng như chính tính cách ôn nhu của Thiên Tỉ.
Suốt đoạn đường đến bệnh viện, Vương Nguyên đã trò chuyện cùng Nam Nam rất vui vẻ, trông cậu bé rất thiện cảm với cậu, và Vương Nguyên cũng vậy, Nam Nam thật sự đáng yêu và có phần lém lĩnh hơn so với độ tuổi."Anh hai sẽ đi đổ xe, nên chúng ta chờ ở đây nhé"Vương Nguyên mỉm cười nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Nam Nam, cậu bé thuận ý ngoan ngoãn mà gật đầu.Dường như sự việc Vương Tuấn Khải gặp tai nạn và vào bệnh viện đã không đến tai Thiên Tỉ, chẳng phải lạ lắm sao khi ba người họ đi đâu cũng có nhau?"À, tại sao dạo gần đây anh không đến trường vậy?"Vương Nguyên thắc mắc liền hỏi Thiên Tỉ đang đứng cạnh bên trong thang máy của bệnh viện để lên tầng cao của khu VIP."Có một số chuyện cần giải quyết" Thanh giọng đều đều không thay đổi, ấm áp ôn nhu hơn bao giờ hết. Thiên Tỉ vẫn luôn nắm chặt tay em trai mình không rời, tưởng chừng như chỉ một phút lơ đễnh của bản thân sẽ khiếcậu bé có thể gặp chuyện không hay vậy."Quan trọng lắm sao?" Nếu bảo Vương Nguyên nhiều chuyện, đúng thật là rất nhiều chuyện, nhưng thay vì nói như thế thì bảo cậu quan tâm Thiên Tỉ thì nghe lọt tai và tốt đẹp hơn."Chuyện gia đình thôi, đã giải quyết xong rồi" Thiên Tỉ vẫn không rời mắt khỏi con số được chạy trên thang máy, khi được dừng lại, cả ba người đã lên đến được tầng cần đến.*Vương Nguyên bước vào căn phòng tỏa hương thơm dịu mát, khó có thể phân biệt được nơi này là phòng bệnh hay một phòng của khách sạn, vốn dĩ không hề vương vấn nỗi một hương vị của thuốc lẫn chất cồn như những phòng bệnh nhân khác, có thể do Vương Tuấn Khải ác cảm với những thứ như thế, hắn vốn dĩ không thích bệnh viện, càng không muốn bản thân phải ở nơi này quá lâu như hiện tại, nên tạo cảm giác thoải mái như bây giờ là một việc nên làm.Một cái nhếch môi tựa hồ như mỉm cười, nhưng lại nhanh chóng thỏa lấp bằng cái nhếch môi lạnh lùng vốn có, khi trông thấy sau Vương Nguyên chính là còn một sự hiện diện khác."Mày rảnh thế à?" Vương Tuấn Khải lên tiếng, một cái phì cười nửa đùa nửa thật."Thăm bạn mà mày không thể nói được câu nào dễ nghe hơn sao?" Thiên Tỉ đáp trả, kéo ghế ngồi xuống trước mặt hắn như trêu ngươi.Đôi chân nhỏ nhanh nhảu bật lên giường, đến gần bên người bệnh mà thủ thỉ vài câu."Anh Khải là tên mắt xám chết bầm" Nam Nam bật cười lên tiếng.Đôi mắt mở to ngạc nhiên trước câu từ như phán xét đến từ cơ thể nhỏ cạnh bên."Sao em lại nói như vậy?" Vương Tuấn Khải đưa tay xoa nhẹ mái đầu cậu bé, những lọn tóc đen ít ỏi chan hòa từng khẽ ngón tay của đối phương.Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng kì lạ, dường như đôi môi nhỏ đằng ấy vừa cong lên toan tính trả lời."Thôi nào...đi ăn gà nhé" Vương Nguyên nhanh chóng đến cạnh bồng Nam Nam xuống khỏi chiếc giường của hắn, đưa Nam Nam đến cái bàn gần ngay cánh cửa ra vào cùng phần thức ăn gà rán ngon lành trên tay."Này, gà là của tôi, cậu được phép ăn sao?" Vương Tuấn Khải lên tiếng khi trông thấy phần gà của mình đang được Vương Nguyên toan tính mở hộp. Vì nghĩ đến cảnh Vương Nguyên dạy hư Nam Nam bằng cách chửi rủa hắn như thế là cảm thấy cay cú không hài lòng rồi."Sao anh lại ích kỉ như thế, ăn một chút cũng không được sao?" Vương Nguyên bĩu môi, dù sao đây cũng là tiền do cậu chi trả, hắn có cần làm ra vẻ đáng ghét như thế không?"À, em ăn cùng Nam Nam đi, anh đã mua hơi nhiều" Thiên Tỉ mỉm cười vẫn chỗ ngồi cũ lên tiếng.Không tránh khỏi việc Vương Nguyên rối rít cảm ơn và khiến Vương Tuấn Khải không hài lòng.Đôi chân tự khắc rời khỏi giường bệnh, vì sức khỏe đã ổn định nên không cần truyền dịch thêm nữa, thoát khỏi cái đống dây lằng nhằng và cả bao nước biển nặng nhọc đó là cả một quá trình gian nan.Tự giác đến cạnh bên hai người vừa gặp mà tưởng chừng như thân thiết, trông thấy cảnh tượng anh đút em, em đút anh đã khiến Vương Tuấn Khải lấy làm không vui vẻ.Vốn dĩ thiếu đi sự tham gia từ hắn nhưng Vương Nguyên vẫn cảm thấy vui thì thật là một tổn thất lớn."Tôi không thể tự lấy gà ra được" Thanh âm phát ra từ người cạnh bên, không ai khác ngoài kẻ chuyên làm khó người ta.Không bận tâm quá nhiều cho câu nói, cậu đã nhanh chóng lấy gà ra khỏi hộp cho hắn. Và lại tiếp tục khoảnh khắc vui vẻ của mình và Nam Nam dễ thương."Tôi không thể tự ăn được" Chưa chịu buông tha, Vương Tuấn Khải mè nheo như làm nũng."Anh chỉ bị thương một bên tay, còn tay kia của anh đâu?" Vương Nguyên bắt đầu cảm thấy không bình thường, dường như mọi việc làm từ hắn là do hai từ cố tình thúc ép."Tôi không thể ăn bằng tay trái, đó là tay không thuận" Không cảm thấy bản thân nên dừng lại, hắn tiếp tục ngụy biện hành động của mình bằng những câu từ thiếu hợp lý."Tay không thuận sẽ trở thành vô dụng sao?" Tỏ thái độ không mấy hài lòng, cậu bĩu môi chê trách sự thái quá của anh ta."Trông cậu thật khác hôm qua, cậu chẳng có thái độ biết lỗi gì cả..." Tỏ vẻ buồn bã bởi câu hứa không thực hiện, đôi mắt màu tro tàn khẽ khàng cụp xuống, đúng là dáng điệu kì lạ lần đầu tiên mới thấy của hắn có sức sát thương rất cao.Không thể nghĩ thêm, dù sai hay đúng, điều duy nhất nên làm lúc này đương nhiên là làm theo lời hắn.Thuận theo ý thì sống, ngược lời thì chết. Quy luật tồn tại của thế giới hắn chỉ có thế.Thở hắt một hơi dài ngoằng, lấy lại sự bình tĩnh và chịu đựng của bản thân, đã từng rất kiên cường, nhưng giờ thì sao?Thực hiện một động tác theo lời hắn, một tay tự đút bản thân ăn, một tay bận bịu đút tên mắt xám cạnh bên trông rõ khổ. Ăn thôi có cần đến như vậy không chứ?Một ánh mắt khó hiểu đang dõi theo từ phía sau, ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không thể thông suốt, cũng chẳng đủ để tìm kiếm ra một lý do chính đáng cho sự thay đổi kì lạ kia.Tuy thừa biết Vương Tuấn Khải luôn tạo vẻ bề ngoài khó gần và không chịu khuất phục trước bất kì ai, nhưng sự đùa dai dẳng đến mức làm nũng kia thật vượt quá sức tưởng tượng.Vương Tuấn Khải không phải loại người như vậy, mè nheo và dễ dàng cho người khác chạm vào đồ vốn dĩ thuộc về mình ư? Không thể nào, hắn chỉ tồn tại hai khái niệm ích kỉ và tư lợi cho bản thân mà thôi.Dễ dàng lừa dối những cô gái nhẹ dạ, đó là thói quen của hắn, cũng không thể tránh khỏi việc hắn bị đeo bám dai dẳng bởi những cô gái không quen biết, không một lần nói chuyện, và chỉ một vài giây chạm mặt cũng khiến bao cô gái điên đảo cho rằng đó là tiếng sét ái tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên.Có thể tin không chứ? Mặc dù đó có phải sự thật hay không đi nữa, nhưng nó vẫn luôn xảy ra.Vương Tuấn Khải chỉ mang sắc lạnh và luôn tỏa hơi buốt, không thể nào là tên Vương Tuấn Khải trông bình thường nhưng lại vô cùng khác thường bởi tính cách phần nhiều hay ít đều dễ dàng bị thay đổi và đánh mất bản chất thật của mình trước mặt Vương Nguyên.Chàng trai bé nhỏ này thật sự có sức hút đến như vậy? Có thể làm ấm cả những dây thần kinh mảnh được bọc đá lạnh đến thấu xương?Từng ấy năm không một ai có thể lay chuyển và xê dịch nó, nhưng lại vô cùng đơn giản đứt bựt bởi chàng trai không mấy đặc biệt trước mắt. Đây gọi là cái gì?Là thứ tình yêu người đời thường ca tụng, đến lúc nào đó sẽ gặp được người khiến mình tự nguyện đánh mất cả bản thân, có phải Vương Tuấn Khải đang ở trường hợp tương tự hay không?Không thể nào, hai chàng trai có thể dành tình cảm và yêu nhau sao? Thứ tình yêu trái với luân thường ấy?Không phải, vốn dĩ tình yêu là không phân biệt tuổi tác và giới tính, ngay cả cái xã hội cay độc khuôn khổ cũng đã dần chấp nhận chuyện này, dù ít hay nhiều tư tưởng của mọi người cũng sẽ thoáng và thay đổi tích cực trong nhiều thời gian qua.Nhưng vẫn thật sự khó hiểu và chẳng dễ tin, ngoài mặt hắn vẫn dùng thái độ bất cần ngạo mạn mà đối đãi, đó có phải là cảm xúc nhiều người thường bảo chính là che giấu hay không?Rất đúng, chẳng hạn như một thằng bé con sẽ luôn tìm cách gây chuyện với cô bé mà nó thích, cũng tương tự như Vương Tuấn Khải ở hiện tại, mục tiêu hắn dùng để trêu chọc luôn là Vương Nguyên.Không thể nhầm lẫn vào đâu được nữa, ánh mắt họ trao nhau là không bình thường."Thiên Tỉ, anh cũng đến đây cùng ăn đi" Vương Nguyên lên tiếng đánh tan mọi suy luận đầy mâu thuận trong đầu của Thiên Tỉ.Khiến Thiên Tỉ khẽ giật mình trở về thực tại khi đã quá bay bồng trên tiềm thức quá lâu.Feedback, please!
Suốt đoạn đường đến bệnh viện, Vương Nguyên đã trò chuyện cùng Nam Nam rất vui vẻ, trông cậu bé rất thiện cảm với cậu, và Vương Nguyên cũng vậy, Nam Nam thật sự đáng yêu và có phần lém lĩnh hơn so với độ tuổi."Anh hai sẽ đi đổ xe, nên chúng ta chờ ở đây nhé"Vương Nguyên mỉm cười nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Nam Nam, cậu bé thuận ý ngoan ngoãn mà gật đầu.Dường như sự việc Vương Tuấn Khải gặp tai nạn và vào bệnh viện đã không đến tai Thiên Tỉ, chẳng phải lạ lắm sao khi ba người họ đi đâu cũng có nhau?"À, tại sao dạo gần đây anh không đến trường vậy?"Vương Nguyên thắc mắc liền hỏi Thiên Tỉ đang đứng cạnh bên trong thang máy của bệnh viện để lên tầng cao của khu VIP."Có một số chuyện cần giải quyết" Thanh giọng đều đều không thay đổi, ấm áp ôn nhu hơn bao giờ hết. Thiên Tỉ vẫn luôn nắm chặt tay em trai mình không rời, tưởng chừng như chỉ một phút lơ đễnh của bản thân sẽ khiếcậu bé có thể gặp chuyện không hay vậy."Quan trọng lắm sao?" Nếu bảo Vương Nguyên nhiều chuyện, đúng thật là rất nhiều chuyện, nhưng thay vì nói như thế thì bảo cậu quan tâm Thiên Tỉ thì nghe lọt tai và tốt đẹp hơn."Chuyện gia đình thôi, đã giải quyết xong rồi" Thiên Tỉ vẫn không rời mắt khỏi con số được chạy trên thang máy, khi được dừng lại, cả ba người đã lên đến được tầng cần đến.*Vương Nguyên bước vào căn phòng tỏa hương thơm dịu mát, khó có thể phân biệt được nơi này là phòng bệnh hay một phòng của khách sạn, vốn dĩ không hề vương vấn nỗi một hương vị của thuốc lẫn chất cồn như những phòng bệnh nhân khác, có thể do Vương Tuấn Khải ác cảm với những thứ như thế, hắn vốn dĩ không thích bệnh viện, càng không muốn bản thân phải ở nơi này quá lâu như hiện tại, nên tạo cảm giác thoải mái như bây giờ là một việc nên làm.Một cái nhếch môi tựa hồ như mỉm cười, nhưng lại nhanh chóng thỏa lấp bằng cái nhếch môi lạnh lùng vốn có, khi trông thấy sau Vương Nguyên chính là còn một sự hiện diện khác."Mày rảnh thế à?" Vương Tuấn Khải lên tiếng, một cái phì cười nửa đùa nửa thật."Thăm bạn mà mày không thể nói được câu nào dễ nghe hơn sao?" Thiên Tỉ đáp trả, kéo ghế ngồi xuống trước mặt hắn như trêu ngươi.Đôi chân nhỏ nhanh nhảu bật lên giường, đến gần bên người bệnh mà thủ thỉ vài câu."Anh Khải là tên mắt xám chết bầm" Nam Nam bật cười lên tiếng.Đôi mắt mở to ngạc nhiên trước câu từ như phán xét đến từ cơ thể nhỏ cạnh bên."Sao em lại nói như vậy?" Vương Tuấn Khải đưa tay xoa nhẹ mái đầu cậu bé, những lọn tóc đen ít ỏi chan hòa từng khẽ ngón tay của đối phương.Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng kì lạ, dường như đôi môi nhỏ đằng ấy vừa cong lên toan tính trả lời."Thôi nào...đi ăn gà nhé" Vương Nguyên nhanh chóng đến cạnh bồng Nam Nam xuống khỏi chiếc giường của hắn, đưa Nam Nam đến cái bàn gần ngay cánh cửa ra vào cùng phần thức ăn gà rán ngon lành trên tay."Này, gà là của tôi, cậu được phép ăn sao?" Vương Tuấn Khải lên tiếng khi trông thấy phần gà của mình đang được Vương Nguyên toan tính mở hộp. Vì nghĩ đến cảnh Vương Nguyên dạy hư Nam Nam bằng cách chửi rủa hắn như thế là cảm thấy cay cú không hài lòng rồi."Sao anh lại ích kỉ như thế, ăn một chút cũng không được sao?" Vương Nguyên bĩu môi, dù sao đây cũng là tiền do cậu chi trả, hắn có cần làm ra vẻ đáng ghét như thế không?"À, em ăn cùng Nam Nam đi, anh đã mua hơi nhiều" Thiên Tỉ mỉm cười vẫn chỗ ngồi cũ lên tiếng.Không tránh khỏi việc Vương Nguyên rối rít cảm ơn và khiến Vương Tuấn Khải không hài lòng.Đôi chân tự khắc rời khỏi giường bệnh, vì sức khỏe đã ổn định nên không cần truyền dịch thêm nữa, thoát khỏi cái đống dây lằng nhằng và cả bao nước biển nặng nhọc đó là cả một quá trình gian nan.Tự giác đến cạnh bên hai người vừa gặp mà tưởng chừng như thân thiết, trông thấy cảnh tượng anh đút em, em đút anh đã khiến Vương Tuấn Khải lấy làm không vui vẻ.Vốn dĩ thiếu đi sự tham gia từ hắn nhưng Vương Nguyên vẫn cảm thấy vui thì thật là một tổn thất lớn."Tôi không thể tự lấy gà ra được" Thanh âm phát ra từ người cạnh bên, không ai khác ngoài kẻ chuyên làm khó người ta.Không bận tâm quá nhiều cho câu nói, cậu đã nhanh chóng lấy gà ra khỏi hộp cho hắn. Và lại tiếp tục khoảnh khắc vui vẻ của mình và Nam Nam dễ thương."Tôi không thể tự ăn được" Chưa chịu buông tha, Vương Tuấn Khải mè nheo như làm nũng."Anh chỉ bị thương một bên tay, còn tay kia của anh đâu?" Vương Nguyên bắt đầu cảm thấy không bình thường, dường như mọi việc làm từ hắn là do hai từ cố tình thúc ép."Tôi không thể ăn bằng tay trái, đó là tay không thuận" Không cảm thấy bản thân nên dừng lại, hắn tiếp tục ngụy biện hành động của mình bằng những câu từ thiếu hợp lý."Tay không thuận sẽ trở thành vô dụng sao?" Tỏ thái độ không mấy hài lòng, cậu bĩu môi chê trách sự thái quá của anh ta."Trông cậu thật khác hôm qua, cậu chẳng có thái độ biết lỗi gì cả..." Tỏ vẻ buồn bã bởi câu hứa không thực hiện, đôi mắt màu tro tàn khẽ khàng cụp xuống, đúng là dáng điệu kì lạ lần đầu tiên mới thấy của hắn có sức sát thương rất cao.Không thể nghĩ thêm, dù sai hay đúng, điều duy nhất nên làm lúc này đương nhiên là làm theo lời hắn.Thuận theo ý thì sống, ngược lời thì chết. Quy luật tồn tại của thế giới hắn chỉ có thế.Thở hắt một hơi dài ngoằng, lấy lại sự bình tĩnh và chịu đựng của bản thân, đã từng rất kiên cường, nhưng giờ thì sao?Thực hiện một động tác theo lời hắn, một tay tự đút bản thân ăn, một tay bận bịu đút tên mắt xám cạnh bên trông rõ khổ. Ăn thôi có cần đến như vậy không chứ?Một ánh mắt khó hiểu đang dõi theo từ phía sau, ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không thể thông suốt, cũng chẳng đủ để tìm kiếm ra một lý do chính đáng cho sự thay đổi kì lạ kia.Tuy thừa biết Vương Tuấn Khải luôn tạo vẻ bề ngoài khó gần và không chịu khuất phục trước bất kì ai, nhưng sự đùa dai dẳng đến mức làm nũng kia thật vượt quá sức tưởng tượng.Vương Tuấn Khải không phải loại người như vậy, mè nheo và dễ dàng cho người khác chạm vào đồ vốn dĩ thuộc về mình ư? Không thể nào, hắn chỉ tồn tại hai khái niệm ích kỉ và tư lợi cho bản thân mà thôi.Dễ dàng lừa dối những cô gái nhẹ dạ, đó là thói quen của hắn, cũng không thể tránh khỏi việc hắn bị đeo bám dai dẳng bởi những cô gái không quen biết, không một lần nói chuyện, và chỉ một vài giây chạm mặt cũng khiến bao cô gái điên đảo cho rằng đó là tiếng sét ái tình, yêu từ cái nhìn đầu tiên.Có thể tin không chứ? Mặc dù đó có phải sự thật hay không đi nữa, nhưng nó vẫn luôn xảy ra.Vương Tuấn Khải chỉ mang sắc lạnh và luôn tỏa hơi buốt, không thể nào là tên Vương Tuấn Khải trông bình thường nhưng lại vô cùng khác thường bởi tính cách phần nhiều hay ít đều dễ dàng bị thay đổi và đánh mất bản chất thật của mình trước mặt Vương Nguyên.Chàng trai bé nhỏ này thật sự có sức hút đến như vậy? Có thể làm ấm cả những dây thần kinh mảnh được bọc đá lạnh đến thấu xương?Từng ấy năm không một ai có thể lay chuyển và xê dịch nó, nhưng lại vô cùng đơn giản đứt bựt bởi chàng trai không mấy đặc biệt trước mắt. Đây gọi là cái gì?Là thứ tình yêu người đời thường ca tụng, đến lúc nào đó sẽ gặp được người khiến mình tự nguyện đánh mất cả bản thân, có phải Vương Tuấn Khải đang ở trường hợp tương tự hay không?Không thể nào, hai chàng trai có thể dành tình cảm và yêu nhau sao? Thứ tình yêu trái với luân thường ấy?Không phải, vốn dĩ tình yêu là không phân biệt tuổi tác và giới tính, ngay cả cái xã hội cay độc khuôn khổ cũng đã dần chấp nhận chuyện này, dù ít hay nhiều tư tưởng của mọi người cũng sẽ thoáng và thay đổi tích cực trong nhiều thời gian qua.Nhưng vẫn thật sự khó hiểu và chẳng dễ tin, ngoài mặt hắn vẫn dùng thái độ bất cần ngạo mạn mà đối đãi, đó có phải là cảm xúc nhiều người thường bảo chính là che giấu hay không?Rất đúng, chẳng hạn như một thằng bé con sẽ luôn tìm cách gây chuyện với cô bé mà nó thích, cũng tương tự như Vương Tuấn Khải ở hiện tại, mục tiêu hắn dùng để trêu chọc luôn là Vương Nguyên.Không thể nhầm lẫn vào đâu được nữa, ánh mắt họ trao nhau là không bình thường."Thiên Tỉ, anh cũng đến đây cùng ăn đi" Vương Nguyên lên tiếng đánh tan mọi suy luận đầy mâu thuận trong đầu của Thiên Tỉ.Khiến Thiên Tỉ khẽ giật mình trở về thực tại khi đã quá bay bồng trên tiềm thức quá lâu.Feedback, please!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me