TruyenFull.Me

Full Santa X Rikimaru Chiec O Trong Suot

Tôi sắp quay lại Trung Quốc. Thật vất vả mới có thể tốt nghiệp xong. Tôi hơi buồn một chút vì tôi thực sự thích nơi này, Nhật Bản là nơi mà tôi đã gắn bó suốt 4 năm qua. Có bạn bè, có những dancer hàng đầu mà tôi luôn muốn học hỏi. Nói thật, phải trở về có hơi đáng tiếc. 

Tôi vẫn liên lạc với anh Lãng Di và Rikimaru-sensei hàng ngày. Thầy ấy vẫn khá ổn, không còn nhớ về "Santa của thầy" nữa. Với thầy ấy bây giờ, cuộc sống của thầy đang rất hạnh phúc. Hai người cùng nhau mở một quán cà phê nho nhỏ, thầy vẫn đi dạy ở một studio nhỏ gần chỗ ở hiện tại nhưng anh Lãng Di cũng cố gắng không để thầy ấy giao lưu ở quá nhiều nơi. Dù sao thì giới dancer nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Uno-san tìm ra hai người.

Uno-san thì vẫn vậy, anh ấy vẫn tiếp tục giảng dạy tại studio này của chúng tôi. Tôi cũng theo anh học được 2 năm rồi, thay cho Rikimaru-sensei. Anh ấy từ bỏ sự nghiệp đang lên của mình tại Trung Quốc mà quay trở lại đây. Anh ở cùng con ngõ có căn nhà của thầy tôi. 

2 năm. Suốt 2 năm nay tôi đã nghìn lần muốn nói với anh về tình trạng của thầy nhưng tôi đã phải tự kiềm chế để không lỡ mồm nói ra. Nhìn dáng vẻ buồn bã của anh ấy, tôi cũng yếu lòng. Anh Lãng Di thì vẫn không chịu gặp Uno-san mặc cho anh ấy vẫn tìm cách liên lạc. Tôi không rõ Uno-san đã cảm thấy ra sao khi những người xung quanh anh đều biết anh Lãng Di và Rikimaru-sensei đang ở đâu. Trừ anh ấy.

Tôi biết ngoài anh Lãng Di còn có anh Minh Quân, cũng là bạn của hai người biết về nơi ở hiện tại của Rikimaru-sensei. Tôi cũng muốn biết chứ nhưng tôi lại sợ nếu mình biết rồi sẽ làm lộ nơi ở của thầy ấy cho Uno-san 

Uno-san bảo tôi gọi anh ấy là anh Santa nhưng tôi không dám. Sự kính trọng của tôi đối với anh ấy trong vấn đề liên quan đến vũ đạo khiến tôi không dám gọi và cũng vì tôi sợ nếu thân thiết với anh ấy hơn, tôi sẽ không thể giấu anh ấy về chuyện của thầy tôi. 

Tuy vậy thì tôi sắp quay lại Trung Quốc rồi, tôi muốn gặp Rikimaru-sensei và anh Lãng Di một lần để nói lời tạm biệt. Tháng sau tôi phải về nước nên tôi muốn trực tiếp gặp hai người ấy. 

Tôi đặt vé máy bay bay đến thành phố mà hai người đang sống. Vừa xuống sân bay tôi đã đi thẳng đến địa chỉ mà anh Lãng Di gửi cho mình. Thành phố mà hai người đang sống mất khoảng hơn một tiếng đi máy bay từ Tokyo. Tôi đã hỏi anh Lãng Di rằng tại sao lại là nơi này, anh ấy nói là vì Rikimaru-sensei thích thế, cụ thể lí do thì anh ấy cũng không rõ nữa. Chỉ cần thầy thích là được, với anh ấy thì nơi đâu cũng không quá quan trọng.

Taxi thả tôi trước một quán cà phê mang phong cách khá cổ điển trong ngõ nhỏ. Có lẽ chính là nơi này rồi. 

Vừa bước vào trong, tôi đã thấy anh Lãng Di đang bận rộn pha chế. Nhìn thấy tôi, anh ấy cười thật tươi gọi "Tiểu Lam" 

Tôi cũng vui vẻ trò chuyện với anh Lãng Di cùng lúc phụ anh ấy mang đồ uống ra cho khách. Thầy tôi đi ra ngoài mua đồ chưa về, anh Lãng Di nói thế. Lúc tôi tới đây là đầu giờ chiều vậy mà giờ đã gần 7 giờ tối vẫn chưa thấy thầy ấy về. Anh Lãng Di sốt ruột rút điện thoại ra định gọi cho thầy ấy thì lại thấy thầy đã về tới nơi. 

"Lam Lam" Thầy cũng nhiệt tình mà bắt chuyện với tôi. 

"Rikimaru-sensei" Gặp lại thầy tôi vui lắm. Mọi lần chỉ được gặp thầy qua màn hình điện thoại nên giờ nhìn thấy thầy khỏe mạnh, cả khuôn mặt rạng rỡ thế này tôi thực sự hạnh phúc. 

Cả ba chúng tôi cùng tiến vào căn phòng đằng sau cửa tiệm. Đây là nơi hai người cùng nhau sinh hoạt, tất nhiên là cùng với Pochi nữa. Nghe anh Lãng Di nói là thỉnh thoảng anh Minh Quân còn đến cắm rễ ở đây tận mấy ngày rồi mới chịu rời đi

"Hôm nay anh về muộn thế?" Anh Lãng Di vừa nấu ăn vừa hỏi thầy 

"Hôm nay anh giúp một người đi lạc á" Thầy ấy cười cười "Cậu ấy bị lạc nên anh giúp cậu ấy về khách sạn rồi người ta cứ hỏi anh số điện thoại liên lạc để cảm ơn ấy. Anh từ chối mãi nhưng không được..." 

"Thế là anh cho người ta số điện thoại rồi đấy à? Em đã bảo là đừng tiếp xúc thân mật quá với người lạ cơ mà" Anh Lãng Di cằn nhằn, tay thì thoăn thoắt đảo thức ăn trong chảo 

"Uhm... nhưng trông cậu ấy không giống người xấu đâu" Rikimaru-sensei lí nhí

"Người xấu sẽ viết chữ người xấu lên mặt hả? Anh tin người quá đó, Riki-kun không ngoan rồi" 

"Không phải đâu..." Thầy cúi mặt xuống và bĩu môi với anh ấy, tay còn vò vò đám lông xù trên đầu Pochi khiến nhóc ấy có vẻ bất mãn mà lắc lắc đầu

Tôi nhìn đoạn hội thoại trước mặt mà thấy buồn cười. Thầy tôi vẫn hiền lành và thỉnh thoảng ngơ ngơ như thế, chẳng thay đổi gì. Còn anh Lãng Di vẫn như gà mẹ ấy, bảo vệ thầy mọi lúc mọi nơi. 

Tôi quyết định ở lại đây cùng hai người 3 ngày, dù sao cũng sắp quay lại Trung Quốc rồi, không biết lần tới gặp sẽ là khi nào. Anh Lãng Di và thầy cũng rất nhiệt tình chào đón tôi ở lại đây. Pochi lâu không gặp cũng chẳng sủa tôi một lần nào. Đáng yêu lắm

 Đúng lúc này tôi lại nhận được tin nhắn từ Hitomi 

"Lam Lam cậu đang ở đâu rồi? Ra quán XXX với bọn tớ đi" 

Tôi xin phép anh Lãng Di và thầy rồi ra phía ngoài gọi lại cho cô ấy 

"Lam Lam hả? Ra đây đi, bọn mình làm tiệc chia tay cho cậu nào" 

"Hitomi-chan, mình đang không ở Tokyo đâu" 

"Hả? Cậu về nước rồi à? Cơ mà không đúng, vẫn là số điện thoại trong nước cơ mà" Cô ấy nghi hoặc 

"Mình đến thành phố khác có chút chuyện, mấy ngày nữa mình về thì mình gọi mọi người được không" Tôi cười lớn 

"Uhm, thôi được rồi, cậu không ở đây, Uno-sensei cũng không ở đây, hay hai người đi chơi cùng nhau thế?" 

"Làm gì có chuyện đó, mình không đi cùng Uno-san đâu haha"

"Vậy khi nào về thì gọi mình đấy nhé, hứa đó nha" Cô ấy nhanh chóng bắt tôi hứa rồi mới cúp điện thoại. 

Trước khi quay người bước vào trong nhà, tầm mắt tôi nhìn thấy một bóng dáng vừa quen vừa lạ nơi cuối con đường. Một ý nghĩ xoẹt qua trong đầu tôi. Chắc là không đâu... Tôi vội lắc đầu rồi quay trở lại phía trong. 

Nhưng cái suy nghĩ hoang đường vừa lướt qua tâm trí cứ không thể làm tôi yên tâm được. Tôi suy nghĩ rất lâu, rất lâu rồi quyết định bấm điện thoại 

Từng hồi chuông kéo dài khiến tôi càng hồi hộp hơn, một lúc sau, đầu dây bên kia cuối cùng đã có người nhấc máy 

"Alo, Lam Lam sao?" 

"À... Uno-san, em muốn... rủ anh ra ngoài với bọn Hitomi và em. Không biết anh có rảnh không ạ?" Tôi cố gắng làm cho giọng điệu của mình tự nhiên nhất có thể mặc cho cái ý nghĩ lố bịch trong đầu cứ không ngừng làm loạn 

"... Uhm, không tiện lắm vì tôi đang không ở Tokyo" Mất mấy giây im lặng, anh ấy mới trả lời. Anh ấy đang không ở Tokyo, vậy...? "Tôi có chút việc phải về quê nhà nên giờ không ở Tokyo đâu, chắc phải hẹn mọi người sau vậy. Lam Lam cũng sắp về nước đúng không? Yên tâm là tôi sẽ quay lại Tokyo trước khi cậu về nước, phải chia tay đàng hoàng chứ nhỉ" 

Sau khi nghe anh ấy nói xong, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn cả. Tôi sợ cái bóng hình mà mình nhìn thấy vừa rồi có thể là anh ấy. Có khi nào tôi đã hớ hênh ở đâu đó khiến anh ấy nhận ra rằng tôi sẽ đến đây thăm thầy không? Nhưng tôi lại nghĩ rằng nếu thật là vậy thì anh ấy đã lao vào đây để gặp thầy rồi. Tôi có phải chưa từng nhìn thấy Uno-san say khướt rồi phát điên lên tìm thầy đâu. 

Có lẽ là không sao đâu... 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me