Full Tuong Cong Quy
... "A! ""Cô nương, sao rồi, cô thấy gì? ". "Là Trần An! Tại sao lại là huynh ấy? ". "Tôi không biết! ". "Kiếp Sau này! ""Hửm? ". "Phần lịch kiếp đó của tôi...? ". "Đó là cuộc sống thật sự của cô nương. Mẫu thân cô và người của Thi Thiên tộc kết duyên, sinh ra cô, cô nối nghiệp của gia tộc, trừ yêu hàng ma". "Thế? Sao tôi lại ở đây? ". "Đó là vì có kẻ đã xen vào quá khứ, thay đổi nó. Nơi của cô đáng lí ra là ở phương Bắc, chứ không phải làng Phong Vân. Tôi được người chỉ điểm, giúp cô làm sáng tỏ mọi hoài nghi, thân thế của cô, sứ mệnh của cô, tất cả sẽ được phơi bày". "Có phải người đó, Thi Âm đại sư muốn tôi lịch kiếp, phải vậy không? ". "Ừm! ". "Tôi.... Tôi phải làm gì đây? ". "Tôi không biết, cô nương nghĩ xem". "Hừm! Trần An là con của Yêu Cơ, tổ mẫu đã cứu hắn, không lí nào? Nếu tổ mẫu cứu hắn, sao hắn lại.... Thi Âm đại sư sao lại biết hắn? Bộ xương khô đó sao lại bị đóng cọc? "Những bộ xương bị đóng cọc này, đều là yêu quái do dòng tộc Thi Thiên thu phục"Hả? Không lẽ....! Không được, mình phải xâu chuỗi mọi việc lại đã. Thi Âm đại sư là một pháp sư thần thông, sao người lạo từ bỏ, vì cái gì chứ? ". "Sao rồi? ". "Kiếp Sau, ngài có thể đưa tôi đến một thời điểm trong quá khứ được không? ". "Cô nương muốn làm gì?". "Phàm Mặc là tên thật của Tử Thần, nếu đúng như những gì tôi nghĩ, tôi sẽ quay lại thời điểm mà Phàm Mặc vẫn còn là Phàm Mặc, tôi sẽ tìm ra nguyên nhân khiến Thi Âm đại sư từ bỏ, thì mọi chuyện sẽ không xảy ra! ". ''Cô nương! Nếu cô thay đổi một điều gì trong quá khứ thì hiện tại và tương lai cũng sẽ bị ảnh hưởng. Có thể cô sẽ mất đi những người mà cô yêu quý đấy!". "Tôi.... Tôi không quan tâm, tôi thể ích kỷ như vậy được, nếu như tôi không làm thì con cháu đời sau của Thi Thiên tộc sẽ phải làm, chi bằng chính tôi kết thúc tất cả". Cô nương, cô không thể nào thay đổi một việc đã xảy ra trong quá khứ, dù bằng cách nào đi nữa, kết quả cũng sẽ nhe nhau thôi, thứ duy nhất ảnh hưởng, là tương lai, thứ mà không ai có thể đoán được". "Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ! ". "Nếu cô đã quyết thế thì... ".
.
. - Thi Âm, xem nè, cuối cùng ta cũng mua được cái trâm này rồi, tặng nàng đó. Phàm Mặc hớn hở đưa cây trâm hoa đào ra, Thi Âm nhìn nó, lòng có có chút ấm áp, nở nụ cười xinh đẹp, hiền dịu, "Đa tạ chàng". "Nàng thích là được rồi! ". Thi Âm cố nén lại, nhưng nước mắt vẫn rơi, "Sao vậy? ", Phàm Mặc hỏi, ánh mắt lo lắng. - Phàm Mặc, chúng ta.... Chúng ta không thể đến với nhau được. Phàm Mặc ngẩn người, "Nàng, nói vậy là sao? ". - Thiếp nói là, chúng ta không thể ở bên nhau được! Cô nói to trong nghẹn ngào. Phàm Mặc mở to mắt, cố trấn tĩnh, "Tại sao chứ? Thi Âm, không lẽ sư phụ nàng không cho phép à, hay là có ai đó đe doạ nàng? Nàng nói đi! ". "Phàm Mặc... Hức... Hức.... Thiếp là người tu đạo, dòng dõi Thi Thiên bao đời mang trong mình sứ mệnh cao cả, thiếp.... Thiếp không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà lơ là đại sự được". Phàm Mặc nắm chặt tay cô, "Đại sự gì đó của nàng, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn được ở bên nàng thôi, Thi Âm, đừng rời xa ta, làm ơn, đừng đối xử với ta như vậy! ". "Thiếp xin lỗi! ". Thi Âm hất tay anh ra, lạnh lùng, đập nát cây trâm hoa đào mà Phàm Mặc vất vả lắm mới mua đừng. Như một cú sốc, trâm nát, lòng anh cũng nát, Phàm Mặc khuỵu xuống, nói không thành lời chỉ im lặng nhìn thân ảnh người thương rời đi. Nguyệt Thanh Tư đứng sau gốc cây, chứng kiến tất cả. Nổi thương xót vang lên, lần đầu tiên, cô nhìn thấy tướng công... À, là Phàm Mặc khóc. - Thì ra trước đây, chàng cũng có cảm xúc. Kể từ hôm đó, Nguyệt Thanh Tư luôn im lặng bám sát Phàm Mặc. Anh bị thất tình, sa đoạ, trêu ghẹo con gái nhà lành rồi vướng vào tơ tình của con hồ ly Địch Lệ Du Âm. Cô ả gạ chịch anh, khiến anh u mê, bỏ bê đệ đệ của mình, mặc cho Sinh Nhan hết lòng khuyên can. Chuyện lên đến đỉnh điểm là khi Sinh Nhan dùng cái chết đe doạ Phàm Mặc, cũng may là Nguyệt Thanh Tư ra tay kịp thời. "Khụ khụ.... Cô nương không cần phải cứu tại hạ làm gì... Khụ khụ! ". Sinh Nhan ho khá nhiều, vẻ mặt tiều tuỵ. Nguyệt Thanh Tư vỗ vai y, "Huynh đừng hành động nông nỗi như vậy, mọi chuyện, còn có cách giải quyết mà". Sinh Nhan lau miệng, ngước lên nhìn, "Cô nương.... Cô trông giống đại sư quá! Xin hỏi, cô nương là..? ", Nguyệt Thanh Tư cười gượng, " Ta... Ta là Kiếp Sau! ", cô nói dối, cô không muốn chen chân quá nhiều vào quá khứ, "Sinh Nhan, ta đến đây là để giúp ca ca của huynh đó". Sinh Nhan nghe vậy, vội khẩn khoảng "Kiếp Sau cô nương, xin cô hãy giúp ca của tôi với, con hồ ly mà huynh ấy cứu về, không ngờ lại ác độc đến vậy, cô ả mê hoặc ca, bắt ca đi cưỡng bức con gái nhà lành rồi làm chuyện xấu xa. Sinh Nhan đã khuyên hết lời nhưng ca không chịu tỉnh ngộ, Thi Âm đại sư thì không chịu gặp, thật sự là, Sinh Nhan hết cách rồi. Kiếp Sau, nếu được, xin cô nương hãy giúp đỡ". Nguyệt Thanh Ta đỡ Sinh Nhan đứng dậy, ánh mắt chùn xuống, "Ta nhất định sẽ giúp mà. Nghe này, canh ba đêm mai, huynh hãy bám theo Phàm Mặc, tuyệt đối không được cho phép y rời khỏi trấn, nếu không... ". .
.
. Đúng như lời cô nói, Địch Lệ Du Âm câu dẫn Phàm Mặc lang thang trong đêm. Đến ranh giới giữa Phong trấn và Vân trấn, Sinh Nhan nhanh choang chạy ra chặn đường , "Ca, huynh không được đi". Phàm Mặc cau mày, "Sinh Nhan, đệ mau về đi", "Không được, đệ không cho huynh đi! ", "Sinh Nhan, sao đệ hư quá vậy, ta bảo đệ về đệ không nghe à! ", anh quát lớn. Sinh Nhan giật mình, "Ca! Trước đây, ca chưa từng lớn tiếng với đệ như vậy! Tại sao chứ, tại sao ca lại thay đổi đến vậy". Phàm Mặc có chút áy náy, "Ta xin lỗi, đệ... Đệ mau về đi! ". Địch Lệ Du Âm bên cạnh, nhếch môi,"Phàm Mặc, chàng không đi, sẽ trễ giờ đó". Phàm Mặc tiến tới, đẩy Sinh Nhan ra, "Ta nhất định phải đi". Sinh Nhan bị đẩy ngã, vội quay lại, "Ca! Con yêu nữ đó đã làm gì huynh rồi! Sao huynh cứ cố chấp như vậy, Kiếp Sau không muốn huynh rời khỏi đây, huynh đừng đi". "Nếu ta không đi thì kiếp sau sẽ phải hối hận, đệ đừng cản ta nữa". Thấy sự kiên quyết của Phàm Mặc, Du Âm nham hiểm thêm dầu vào lửa. Ả gọi lũ sói hoang đến, nhắm vào Sinh Nhan. "Á! Ca, ca, cứu đệ! ". Phàm Mặc hoảng hốt định chạy lại, "Sinh Nhan! ", Du Âm cản, "Phàm Mặc, lần này không đi thì sẽ không thể đi được nữa". "Nhưng mà... ", "Phàm Mặc, chàng nghĩ xem, nếu chàng thành công thì đệ của chàng sẽ được hồi sinh đó". Sinh Nhan đau đớn gào khóc, "Ca, cứu đệ với, đệ đau quá.... A... A... Ca! ", Phàm Mặc không nỡ nhìn thấy Sinh Nhan bị như vậy, nhưng bị những lời mị hoặc của Du Âm thổi vào, sự cắn rứt lương tâm bay đi mất, "Sinh Nhan, ta nhất định sẽ cứu đệ! ". - Ca! Đừng đi mà, ca! A..... Sinh Nhan chết không nhắm mắt, thây xác không vẹn toàn. Hình ảnh cuối cùng mà đôi đồng tử đen láy, đầy nước mắt ghi lại, là cảnh tượng nam nhân bước vào trong làn khói mờ ảo. "Sinh Nhan! Tại sao lại như vậy!? ". Nguyệt Thanh Tư đứng trước thi thể của Sinh Nhan, bàng hoàng. Cô cố bình tĩnh, nhớ lại những gì mà Kiếp Sau đã nói, "Không thể thay đổi chuyện đã xảy ra trong quá khứ... Sinh Nhan đã từng kể, huynh ấy sau khi bị sói phanh thây đã được Vô Cực Dương Sư cứu rỗi.. Đúng rồi, mình sẽ đợi ngài ấy". Nguyệt Thanh Tư đứng chờ, chờ mãi mà không thấy gì. Đột nhiên, một làn khói trắng từ người Sinh Nhan bốc lên, "Đó là... Không ổn rồi, hồn phách của huynh ấy đang dần tan biến, nếu Vô Cực Dương Sư không đến kịp, huynh ấy sẽ hồn siêu phách tán mất", cô bối rối, làn khói càng lúc nhỏ dần, nhỏ dần, Nguyệt Thanh Tư lấy những gì đã học được về phần lịch kiếp, giữ lại hồn của Sinh Nhan. Vừa cảm nhận được linh lực, dòng máu Thi Thiên trong cô cuộn trào, những bí kiếp truyền thừa qua từng thế hệ kí ức hiện về, Nguyệt Thanh Tư đã gom thất hồn giúp Sinh Nhan tái tạo lại cơ thể mới, do y có tuệ căn, lại từng theo Thi Thiên học đạo nên mọi chuyện khá dễ dàng. Sau khi hoá phép xong, cô nhanh chóng rời đi. - Đợi Vô Cực Dương Sư tới, ngài sẽ cứu được huynh. Giờ ta phải đi ngăn cản Phàm Mặc . .
.
. Thì ra, nơi mà Phàm Mặc muốn đến là Quỷ Môn Quan. Anh như bị thôi miên, cứ thế bước vào, mặc cho ác linh cấu xé. "Dừng lại! ". Nguyệt Thanh Tư nhìn về phía Địch Lệ Du Âm, cô ả quay sang, ánh mắt đỏ rực, "Hm hahaha! Cuối cùng, ngươi cũng đến! ", giọng nói này, cô nhận ra nó, "Trần An, là ngươi! ", "Đúng vậy! ". Ả Địch Lệ Du Âm này đã bị thao túng. - Sao ngươi lại làm vậy? - Hahaha! Cũng vì những kẻ như ngươi thôi. Những kẻ đường đường chính chính mang dòng họ Thi Thiên. Thi Dục Năng, Thi Mộ Tịch, Thi Ẩn, Thi Vân, Thi Âm, Thi Đàn Văn, Thi Đào, Thi Hưu cho đến Thi Thanh Nguyệt nhà ngươi... Gừ... Tại sao chứ! Tại sao con cháu của tên khốn Thi Đà La và con tiện nhân đó lại lại mang dòng họ Thi Thiên, trong khi ta, ta cũng cũng là của hắn mà lại không được công nhận! - Trần An, ngươi vì không được mang dòng dõi chính tông mà gây nên biết bao nhiêu chuyện, ngươi nghĩ ngươi làm thế thì sẽ được công nhận sao? Trần An ( đang thao túng Du Âm ) cười lớn, ánh mắt đáng sợ, "Tất nhiên rồi! Ngươi biết không, ta đang chiêu dụ tên ngốc si tình Phàm Mặc đó, để hắn kí cam kết với Vô Cực Âm Sư, hắn vì tình mà đánh đổi cả linh hồn của mình, hắn sẽ trở thành quỷ vương trong vạn năm nữa, tất cả sẽ chịu sự chi phối của hắn. Đến lúc đó, ra, Trần An sẽ là người giải cứu, ta sẽ được tôn xưng như một vị thần, ta sẽ được công nhận, hahahaha! ". "Thi Thiên đại sư sẽ không để ngươi làm thế đâu! ". "Con ả Thi Thiên đó à, ngươi biết không, ta không phải lo về ả. Tất cả thần thánh, chỉ cần bước qua Quỷ Môn thì sẽ bị tha hoá, không thể tu đạo được nữa. Ngươi nghĩ xem, ả sẽ làm gì để cứu Phàm Mặc đây". Đúng lúc đó, Thi Âm bước đến. - Phàm Mặc, quay lại đi! Phàm Mặc nghe tiếng gọi, "Thi Âm! Là nàng sao? ". Thi Âm đứng trước ranh giới, lo lắng, "Phàm Mặc, nếu bước vào đó, chàng sẽ bị ác linh xâu xé, mãi mãi không được siêu thoát đó. Mau quay lại đi". "Thi Âm! Hãy tin ta, ta nhất định sẽ quay lại, đến lúc đó ta sẽ đủ sức bảo vệ nàng, nàng sẽ không cần phải lo về cái sưa mệnh chết tiệt đó nữa". Phàm Mặc quay đi, Thi Âm khựng lại giữa ranh giới, "Không được, nếu bước qua, đạo hạnh của mình sẽ... Nhưng mà... Phàm Mặc... ". Phàm Mặc nhanh chóng bị ác linh tấn công khi vừa bước qua cổng. Tiếng gào thét vang lên, Thi Âm chân không thể nước nhích, cứng đờ người, "Phàm Mặc.... Không! Phàm.... Phàm Mặc... Thiếp.... Thiếp xin lỗi! ". Nguyệt Thanh Tư cuối cùng cũng đã ngộ ra, "Thi Thiên vì sự ích kỷ của bản thân, phạm vào cấm điều, đạo hạnh tiêu tán". - A! Phàm Mặc như sắp gục xuống, Nguyệt Thanh Tư hoảng hốt, Trần An thì cười diên dại, "Hahahaa! Hắn chết chắc rồi! ". "Chưa đâu! ". Nguyệt Thanh Tư cau mày, không suy nghĩ phi thẳng qua cửa quỷ, tạo kết giới ngăn ác linh tấn công Phàm Mặc. * Keng *"Ơ? ". Trong một khoảnh khắc, Nguyệt Thanh Tư nhận ra sự thay đổi bên trong mình và tiếng gọi của âm phủ. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, linh lực của cô nhanh chóng được đẩy lên cực đại. "Ư.... Ngài... Là ai? Có phải là thần không? ". Phàm Mặc đau đớn hỏi, Nguyệt Thanh Tư quay mặt đi, mái tóc đen dài che phủ thân ảnh nhỏ bé. "Xin thần.... Hãy lấy đi linh hồn của tôi..! ". - Tại sao ngươi lại muốn bán đi linh hồn của mình? Ngươi có biết, giao dịch với quỷ dữ sẽ có kết cục rất bi thảm không!?. Nguyệt Thanh Tư hỏi, Phàm Mặc nén đau, cười phong tình, "Haha, tôi còn gì để mất chứ! Vì chuyến đi này, những người tôi yêu thương đã hy sinh quá nhiều rồi, tôi chỉ còn lại linh hồn của mình thôi. - Hà cớ gì ngươi phải làm vậy, người ngươi yêu đã bỏ ngươi, người thân của ngươi cũng hồn bay phách tán rồi. Ngươi làm vậy có lợi ích gì chứ. Nếu ngươi chịu quay đầu, ta... Ta sẽ cho ngươi một cơ hội để được làm người. - Tôi không cần! Con người trước sau gì cũng phải chết. Tôi không muốn chết, nào, hãy lấy linh hồn của tôi đi, và cho tôi cuộc sống bất tử. Nguyệt Thanh Tư thấy không thể khuyên được anh, vòng bảo vệ thì sắp không trụ vững nữa, bình tĩnh, cô nói. - Linh hồn của một con người, thật rẻ mạt. - Vậy, tôi có thể làm việc cho ngài, đổi lấy sự bấy tử. Thế nào? Nguyệt Thanh Tư suy nghĩ, "Bỉ Ngạn thành, nằm trước Quỷ Môn, nếu mình nhốt chàng ấy vào trong cửa quỷ thì chàng sẽ không thể trở thành quỷ vương được, ta làm vậy cũng vì giúp chàng thôi, chàng sẽ phải ở lại đây mãi mãi, chàng sẽ không phải đau khổ nữa". - Sao hả, nói gì đi chứ? - Được rồi! Ta sẽ lấy đi linh hồn, và cả trái tim ngươi nữa. - Được thôi! - Từ nay, ngươi sẽ là thần ở âm phủ, công việc của ngươi là dẫn đường cho người chết tiến về đạo luân hồi. Mỗi một linh hồn được ngươi dẫn lối, ngươi sẽ được gian hạn 100 năm tuổi thọ. Ngươi thấy thế nào? - Đồng ý! .
.
.
.
. - Thi Âm, xem nè, cuối cùng ta cũng mua được cái trâm này rồi, tặng nàng đó. Phàm Mặc hớn hở đưa cây trâm hoa đào ra, Thi Âm nhìn nó, lòng có có chút ấm áp, nở nụ cười xinh đẹp, hiền dịu, "Đa tạ chàng". "Nàng thích là được rồi! ". Thi Âm cố nén lại, nhưng nước mắt vẫn rơi, "Sao vậy? ", Phàm Mặc hỏi, ánh mắt lo lắng. - Phàm Mặc, chúng ta.... Chúng ta không thể đến với nhau được. Phàm Mặc ngẩn người, "Nàng, nói vậy là sao? ". - Thiếp nói là, chúng ta không thể ở bên nhau được! Cô nói to trong nghẹn ngào. Phàm Mặc mở to mắt, cố trấn tĩnh, "Tại sao chứ? Thi Âm, không lẽ sư phụ nàng không cho phép à, hay là có ai đó đe doạ nàng? Nàng nói đi! ". "Phàm Mặc... Hức... Hức.... Thiếp là người tu đạo, dòng dõi Thi Thiên bao đời mang trong mình sứ mệnh cao cả, thiếp.... Thiếp không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà lơ là đại sự được". Phàm Mặc nắm chặt tay cô, "Đại sự gì đó của nàng, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn được ở bên nàng thôi, Thi Âm, đừng rời xa ta, làm ơn, đừng đối xử với ta như vậy! ". "Thiếp xin lỗi! ". Thi Âm hất tay anh ra, lạnh lùng, đập nát cây trâm hoa đào mà Phàm Mặc vất vả lắm mới mua đừng. Như một cú sốc, trâm nát, lòng anh cũng nát, Phàm Mặc khuỵu xuống, nói không thành lời chỉ im lặng nhìn thân ảnh người thương rời đi. Nguyệt Thanh Tư đứng sau gốc cây, chứng kiến tất cả. Nổi thương xót vang lên, lần đầu tiên, cô nhìn thấy tướng công... À, là Phàm Mặc khóc. - Thì ra trước đây, chàng cũng có cảm xúc. Kể từ hôm đó, Nguyệt Thanh Tư luôn im lặng bám sát Phàm Mặc. Anh bị thất tình, sa đoạ, trêu ghẹo con gái nhà lành rồi vướng vào tơ tình của con hồ ly Địch Lệ Du Âm. Cô ả gạ chịch anh, khiến anh u mê, bỏ bê đệ đệ của mình, mặc cho Sinh Nhan hết lòng khuyên can. Chuyện lên đến đỉnh điểm là khi Sinh Nhan dùng cái chết đe doạ Phàm Mặc, cũng may là Nguyệt Thanh Tư ra tay kịp thời. "Khụ khụ.... Cô nương không cần phải cứu tại hạ làm gì... Khụ khụ! ". Sinh Nhan ho khá nhiều, vẻ mặt tiều tuỵ. Nguyệt Thanh Tư vỗ vai y, "Huynh đừng hành động nông nỗi như vậy, mọi chuyện, còn có cách giải quyết mà". Sinh Nhan lau miệng, ngước lên nhìn, "Cô nương.... Cô trông giống đại sư quá! Xin hỏi, cô nương là..? ", Nguyệt Thanh Tư cười gượng, " Ta... Ta là Kiếp Sau! ", cô nói dối, cô không muốn chen chân quá nhiều vào quá khứ, "Sinh Nhan, ta đến đây là để giúp ca ca của huynh đó". Sinh Nhan nghe vậy, vội khẩn khoảng "Kiếp Sau cô nương, xin cô hãy giúp ca của tôi với, con hồ ly mà huynh ấy cứu về, không ngờ lại ác độc đến vậy, cô ả mê hoặc ca, bắt ca đi cưỡng bức con gái nhà lành rồi làm chuyện xấu xa. Sinh Nhan đã khuyên hết lời nhưng ca không chịu tỉnh ngộ, Thi Âm đại sư thì không chịu gặp, thật sự là, Sinh Nhan hết cách rồi. Kiếp Sau, nếu được, xin cô nương hãy giúp đỡ". Nguyệt Thanh Ta đỡ Sinh Nhan đứng dậy, ánh mắt chùn xuống, "Ta nhất định sẽ giúp mà. Nghe này, canh ba đêm mai, huynh hãy bám theo Phàm Mặc, tuyệt đối không được cho phép y rời khỏi trấn, nếu không... ". .
.
. Đúng như lời cô nói, Địch Lệ Du Âm câu dẫn Phàm Mặc lang thang trong đêm. Đến ranh giới giữa Phong trấn và Vân trấn, Sinh Nhan nhanh choang chạy ra chặn đường , "Ca, huynh không được đi". Phàm Mặc cau mày, "Sinh Nhan, đệ mau về đi", "Không được, đệ không cho huynh đi! ", "Sinh Nhan, sao đệ hư quá vậy, ta bảo đệ về đệ không nghe à! ", anh quát lớn. Sinh Nhan giật mình, "Ca! Trước đây, ca chưa từng lớn tiếng với đệ như vậy! Tại sao chứ, tại sao ca lại thay đổi đến vậy". Phàm Mặc có chút áy náy, "Ta xin lỗi, đệ... Đệ mau về đi! ". Địch Lệ Du Âm bên cạnh, nhếch môi,"Phàm Mặc, chàng không đi, sẽ trễ giờ đó". Phàm Mặc tiến tới, đẩy Sinh Nhan ra, "Ta nhất định phải đi". Sinh Nhan bị đẩy ngã, vội quay lại, "Ca! Con yêu nữ đó đã làm gì huynh rồi! Sao huynh cứ cố chấp như vậy, Kiếp Sau không muốn huynh rời khỏi đây, huynh đừng đi". "Nếu ta không đi thì kiếp sau sẽ phải hối hận, đệ đừng cản ta nữa". Thấy sự kiên quyết của Phàm Mặc, Du Âm nham hiểm thêm dầu vào lửa. Ả gọi lũ sói hoang đến, nhắm vào Sinh Nhan. "Á! Ca, ca, cứu đệ! ". Phàm Mặc hoảng hốt định chạy lại, "Sinh Nhan! ", Du Âm cản, "Phàm Mặc, lần này không đi thì sẽ không thể đi được nữa". "Nhưng mà... ", "Phàm Mặc, chàng nghĩ xem, nếu chàng thành công thì đệ của chàng sẽ được hồi sinh đó". Sinh Nhan đau đớn gào khóc, "Ca, cứu đệ với, đệ đau quá.... A... A... Ca! ", Phàm Mặc không nỡ nhìn thấy Sinh Nhan bị như vậy, nhưng bị những lời mị hoặc của Du Âm thổi vào, sự cắn rứt lương tâm bay đi mất, "Sinh Nhan, ta nhất định sẽ cứu đệ! ". - Ca! Đừng đi mà, ca! A..... Sinh Nhan chết không nhắm mắt, thây xác không vẹn toàn. Hình ảnh cuối cùng mà đôi đồng tử đen láy, đầy nước mắt ghi lại, là cảnh tượng nam nhân bước vào trong làn khói mờ ảo. "Sinh Nhan! Tại sao lại như vậy!? ". Nguyệt Thanh Tư đứng trước thi thể của Sinh Nhan, bàng hoàng. Cô cố bình tĩnh, nhớ lại những gì mà Kiếp Sau đã nói, "Không thể thay đổi chuyện đã xảy ra trong quá khứ... Sinh Nhan đã từng kể, huynh ấy sau khi bị sói phanh thây đã được Vô Cực Dương Sư cứu rỗi.. Đúng rồi, mình sẽ đợi ngài ấy". Nguyệt Thanh Tư đứng chờ, chờ mãi mà không thấy gì. Đột nhiên, một làn khói trắng từ người Sinh Nhan bốc lên, "Đó là... Không ổn rồi, hồn phách của huynh ấy đang dần tan biến, nếu Vô Cực Dương Sư không đến kịp, huynh ấy sẽ hồn siêu phách tán mất", cô bối rối, làn khói càng lúc nhỏ dần, nhỏ dần, Nguyệt Thanh Tư lấy những gì đã học được về phần lịch kiếp, giữ lại hồn của Sinh Nhan. Vừa cảm nhận được linh lực, dòng máu Thi Thiên trong cô cuộn trào, những bí kiếp truyền thừa qua từng thế hệ kí ức hiện về, Nguyệt Thanh Tư đã gom thất hồn giúp Sinh Nhan tái tạo lại cơ thể mới, do y có tuệ căn, lại từng theo Thi Thiên học đạo nên mọi chuyện khá dễ dàng. Sau khi hoá phép xong, cô nhanh chóng rời đi. - Đợi Vô Cực Dương Sư tới, ngài sẽ cứu được huynh. Giờ ta phải đi ngăn cản Phàm Mặc . .
.
. Thì ra, nơi mà Phàm Mặc muốn đến là Quỷ Môn Quan. Anh như bị thôi miên, cứ thế bước vào, mặc cho ác linh cấu xé. "Dừng lại! ". Nguyệt Thanh Tư nhìn về phía Địch Lệ Du Âm, cô ả quay sang, ánh mắt đỏ rực, "Hm hahaha! Cuối cùng, ngươi cũng đến! ", giọng nói này, cô nhận ra nó, "Trần An, là ngươi! ", "Đúng vậy! ". Ả Địch Lệ Du Âm này đã bị thao túng. - Sao ngươi lại làm vậy? - Hahaha! Cũng vì những kẻ như ngươi thôi. Những kẻ đường đường chính chính mang dòng họ Thi Thiên. Thi Dục Năng, Thi Mộ Tịch, Thi Ẩn, Thi Vân, Thi Âm, Thi Đàn Văn, Thi Đào, Thi Hưu cho đến Thi Thanh Nguyệt nhà ngươi... Gừ... Tại sao chứ! Tại sao con cháu của tên khốn Thi Đà La và con tiện nhân đó lại lại mang dòng họ Thi Thiên, trong khi ta, ta cũng cũng là của hắn mà lại không được công nhận! - Trần An, ngươi vì không được mang dòng dõi chính tông mà gây nên biết bao nhiêu chuyện, ngươi nghĩ ngươi làm thế thì sẽ được công nhận sao? Trần An ( đang thao túng Du Âm ) cười lớn, ánh mắt đáng sợ, "Tất nhiên rồi! Ngươi biết không, ta đang chiêu dụ tên ngốc si tình Phàm Mặc đó, để hắn kí cam kết với Vô Cực Âm Sư, hắn vì tình mà đánh đổi cả linh hồn của mình, hắn sẽ trở thành quỷ vương trong vạn năm nữa, tất cả sẽ chịu sự chi phối của hắn. Đến lúc đó, ra, Trần An sẽ là người giải cứu, ta sẽ được tôn xưng như một vị thần, ta sẽ được công nhận, hahahaha! ". "Thi Thiên đại sư sẽ không để ngươi làm thế đâu! ". "Con ả Thi Thiên đó à, ngươi biết không, ta không phải lo về ả. Tất cả thần thánh, chỉ cần bước qua Quỷ Môn thì sẽ bị tha hoá, không thể tu đạo được nữa. Ngươi nghĩ xem, ả sẽ làm gì để cứu Phàm Mặc đây". Đúng lúc đó, Thi Âm bước đến. - Phàm Mặc, quay lại đi! Phàm Mặc nghe tiếng gọi, "Thi Âm! Là nàng sao? ". Thi Âm đứng trước ranh giới, lo lắng, "Phàm Mặc, nếu bước vào đó, chàng sẽ bị ác linh xâu xé, mãi mãi không được siêu thoát đó. Mau quay lại đi". "Thi Âm! Hãy tin ta, ta nhất định sẽ quay lại, đến lúc đó ta sẽ đủ sức bảo vệ nàng, nàng sẽ không cần phải lo về cái sưa mệnh chết tiệt đó nữa". Phàm Mặc quay đi, Thi Âm khựng lại giữa ranh giới, "Không được, nếu bước qua, đạo hạnh của mình sẽ... Nhưng mà... Phàm Mặc... ". Phàm Mặc nhanh chóng bị ác linh tấn công khi vừa bước qua cổng. Tiếng gào thét vang lên, Thi Âm chân không thể nước nhích, cứng đờ người, "Phàm Mặc.... Không! Phàm.... Phàm Mặc... Thiếp.... Thiếp xin lỗi! ". Nguyệt Thanh Tư cuối cùng cũng đã ngộ ra, "Thi Thiên vì sự ích kỷ của bản thân, phạm vào cấm điều, đạo hạnh tiêu tán". - A! Phàm Mặc như sắp gục xuống, Nguyệt Thanh Tư hoảng hốt, Trần An thì cười diên dại, "Hahahaa! Hắn chết chắc rồi! ". "Chưa đâu! ". Nguyệt Thanh Tư cau mày, không suy nghĩ phi thẳng qua cửa quỷ, tạo kết giới ngăn ác linh tấn công Phàm Mặc. * Keng *"Ơ? ". Trong một khoảnh khắc, Nguyệt Thanh Tư nhận ra sự thay đổi bên trong mình và tiếng gọi của âm phủ. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, linh lực của cô nhanh chóng được đẩy lên cực đại. "Ư.... Ngài... Là ai? Có phải là thần không? ". Phàm Mặc đau đớn hỏi, Nguyệt Thanh Tư quay mặt đi, mái tóc đen dài che phủ thân ảnh nhỏ bé. "Xin thần.... Hãy lấy đi linh hồn của tôi..! ". - Tại sao ngươi lại muốn bán đi linh hồn của mình? Ngươi có biết, giao dịch với quỷ dữ sẽ có kết cục rất bi thảm không!?. Nguyệt Thanh Tư hỏi, Phàm Mặc nén đau, cười phong tình, "Haha, tôi còn gì để mất chứ! Vì chuyến đi này, những người tôi yêu thương đã hy sinh quá nhiều rồi, tôi chỉ còn lại linh hồn của mình thôi. - Hà cớ gì ngươi phải làm vậy, người ngươi yêu đã bỏ ngươi, người thân của ngươi cũng hồn bay phách tán rồi. Ngươi làm vậy có lợi ích gì chứ. Nếu ngươi chịu quay đầu, ta... Ta sẽ cho ngươi một cơ hội để được làm người. - Tôi không cần! Con người trước sau gì cũng phải chết. Tôi không muốn chết, nào, hãy lấy linh hồn của tôi đi, và cho tôi cuộc sống bất tử. Nguyệt Thanh Tư thấy không thể khuyên được anh, vòng bảo vệ thì sắp không trụ vững nữa, bình tĩnh, cô nói. - Linh hồn của một con người, thật rẻ mạt. - Vậy, tôi có thể làm việc cho ngài, đổi lấy sự bấy tử. Thế nào? Nguyệt Thanh Tư suy nghĩ, "Bỉ Ngạn thành, nằm trước Quỷ Môn, nếu mình nhốt chàng ấy vào trong cửa quỷ thì chàng sẽ không thể trở thành quỷ vương được, ta làm vậy cũng vì giúp chàng thôi, chàng sẽ phải ở lại đây mãi mãi, chàng sẽ không phải đau khổ nữa". - Sao hả, nói gì đi chứ? - Được rồi! Ta sẽ lấy đi linh hồn, và cả trái tim ngươi nữa. - Được thôi! - Từ nay, ngươi sẽ là thần ở âm phủ, công việc của ngươi là dẫn đường cho người chết tiến về đạo luân hồi. Mỗi một linh hồn được ngươi dẫn lối, ngươi sẽ được gian hạn 100 năm tuổi thọ. Ngươi thấy thế nào? - Đồng ý! .
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me