Game Va Em Fakenut
Wangho ngủ dậy, và cảm thấy bản thân sắp trở thành một con nghiện game chính hiệu. Vừa tỉnh dậy đã nhớ game, phải vào đó quẩy thôi.Thế là cậu lại tiến vào game, dừng chân ngay ở rừng thông. Sau một hồi đánh quái rắn rết hay thực vật biến dị, cậu gom được 4 vàng và 30 bạc, túi nặng trĩu. Về khoản cộng điểm, cậu chỉ cộng một xíu vào máu và thủ, còn lại dồn hết lên tốc độ. Giờ thì có ma đuổi cũng khó bắt kịp cậu.“Giờ tao là gió luôn rồi,” cậu lầm bầm tự hào.Và giờ thì phải đến với con trùm. Wangho nhìn tên boss mà không khỏi nhíu mày: Cây Thông Buồn Bã. Ai đặt cái tên nghe đã muốn bỏ qua vậy? Nhưng đến nơi, cậu mới thấy “nó bự chảng”, khóc ré lên như tiếng loa phóng thanh, nhức cả đầu.“Khóc cái gì, lát nữa tao đánh cho khỏi khóc,” cậu vừa nói vừa rén, vì cái cây này rõ ràng to hơn hình minh họa.Ấn “xác nhận chiến đấu”, chỉ sau 0.5 giây, Wangho hiểu thế nào là treo đầu dê bán thịt chó. Cây Thông Buồn Bã biến hình: cơ thể to gấp đôi, các dây leo vung ra vù vù như roi. Một dây mây vừa vụt xuống, đất đá tung tóe, làm cậu phải bật lùi về phía sau.“Trời má! Sao khác hẳn thông tin nhiệm vụ vậy?!”May mà tốc độ cậu cao, né cũng không quá khó, nhưng sát thương gây ra thì... “như muỗi chích”. Đánh 5 phát mới trừ được tí xíu máu.“Chắc tao phải nhịn bữa tối đánh mày luôn quá,” Wangho thở dốc.Cậu bay nhảy liên tục, vừa tấn công vừa né, nhưng đúng lúc đang đà hưng phấn thì màn hình đỏ lè hiện lên: Năng lượng cạn.“Chết...!”Đúng lúc cậu ngã xuống, chuẩn bị bị cây thông nuốt trọn, thì một bóng người từ đâu đó vọt tới, đỡ lấy cậu gọn gàng trong vòng tay.Wangho mở mắt ra thấy người đó mặc một bộ giáp đen bóng, kín mít, khí chất nặng nề, một tay ôm cậu, một tay rút kiếm phát sáng lao vào tấn công boss. Cái tên hiển thị bên trên đầu là: Faker.“Ủa, cái gì vậy, tự nhiên có ai cứu mình, đẹp trai dữ...”Nhưng cậu không kịp ngắm nhiều vì bị lắc qua lắc lại theo chuyển động của người kia. Bị bế thế này, cậu buộc phải choàng tay ôm cổ đối phương để khỏi rơi.“Ê ê, chú ơi... chú không định thả tui xuống hả?” Wangho gào lên trong lòng, nhưng không dám nói thật, sợ mất mạng lần nữa.Một phát chém của Faker trừ 1/10 máu boss, ác liệt thật. Nhưng cây Thông Buồn Bã này có tận 5 thanh máu, còn liên tục thay đổi chiêu thức, thỉnh thoảng lại quật dây leo trúng người. Dù đang bế cậu, Faker vẫn khéo léo né tránh để không để Wangho trúng đòn.Cậu ngạc nhiên vì đối phương cũng bị trừ máu. Đang định hỏi gì đó thì nghe một giọng trầm, lạnh như băng cất lên:“Đậu nhỏ, hồi máu.”Wangho sững lại.“Ơ... đậu nhỏ cái gì, tui đặt tên là peanut mà... Anh tưởng tôi là hạt đậu à?” Cậu lầu bầu trong đầu.“Bộ anh tên là Faker, tui cũng phải gọi anh là đồ giả hả?” Nhưng rồi cậu khựng lại, nhớ ra người ta vừa cứu mình xong.“Thôi... im lặng là vàng...” – Wangho tự nhủ, rồi ngoan ngoãn mở túi dùng thuốc hồi máu.Trận chiến diễn ra trong vài phút nữa, với hàng loạt cú đánh đẹp mắt của Faker. Mỗi cú chém đều có hiệu ứng bùng nổ, kỹ năng tung ra như mưa. Cuối cùng, sau một đòn chí mạng, cây Thông Buồn Bã phát ra tiếng gào thảm thiết rồi tan biến, rơi ra đủ thứ trang bị quý hiếm.Faker không đụng gì đến chiến lợi phẩm, chỉ lặng lẽ lùi về sau một bước, để lại toàn bộ đồ cho Wangho.“Thật... không lấy gì luôn á?” Wangho chớp mắt, xúc động.Cậu quỳ xuống nhặt từng món, nào là áo giáp ánh bạc, vòng tăng máu, thuốc tăng kháng độc, thậm chí còn có một quyển kỹ năng sơ cấp hiếm – Tia Chớp Độc Nhãn.“Ôi trời ơi... quá đã...” Wangho không kiềm chế được mà hét to.Lúc ấy, Faker mới mở miệng lần nữa:
“Sao một mình cậu lại đánh boss tổ đội?”Wangho cứng họng.“Ờ thì... tôi... tôi tưởng nó là boss cá nhân...” cậu lắp bắp, rồi lặng lẽ cúi đầu. “Tôi không để ý...”Không gian rơi vào im lặng một lúc. Wangho ngước lên, lần đầu tiên nhìn kỹ người kia.Một hiệp sĩ mặc giáp đen, kiếm dài phát sáng tím mờ, gương mặt che kín bởi mặt nạ kim loại, chỉ có đôi mắt sáng lên âm u – cảm giác vừa đáng tin, vừa nguy hiểm. Nhưng ánh mắt đó lại nhìn cậu không chút ác ý, chỉ như đang quan sát một sinh vật nhỏ kỳ lạ.Wangho ngước nhìn lên cái tên trên đầu người kia: Faker – Lv.140Còn cậu?“Level 3...” Cậu muốn độn thổ.“Chắc... chắc anh là đại thần rồi nhỉ...” Cậu nói nhỏ.Faker không đáp, chỉ gật đầu. Một hành động tưởng lạnh lùng nhưng lại khiến Wangho cảm thấy yên tâm lạ thường.Nhìn lại hai người – một trắng, một đen, một sáng rực như thiên thần nhỏ, một âm u như hiệp sĩ bóng đêm. Tự nhiên Wangho thấy buồn cười.“Trắng – đen hòa quyện... Chắc tui là con gà duy nhất được đại thần bế mà không bị... giết nhầm...”Cậu chợt nhớ ra điều gì, quay qua, lí nhí:“Cảm ơn... vì đã cứu tôi.”Faker vẫn im lặng. Rồi như nghĩ gì đó, anh mở bảng, gửi lời mời kết bạn.Thông báo hiện ra: “Người chơi Faker đã gửi lời mời kết bạn. Bạn có đồng ý không?”Wangho chớp mắt. Tay run run, bấm “Đồng ý.”Rồi một dòng chữ hiện lên:
“Faker: Khi nào muốn luyện boss, gọi tôi.”Wangho há hốc miệng. Cậu lắp bắp:“Ơ... thật á?!”Nhưng khi nhìn lại, nhân vật Faker đã log out từ lúc nào. Trước mặt chỉ còn màn sương rừng thông và hàng chiến lợi phẩm lấp lánh như mộng.Wangho ngồi phịch xuống đất, thẫn thờ một lúc lâu rồi thở ra một hơi dài.“Ôi má ơi... đại thần cứu mạng còn tặng đồ, còn kết bạn...”Cậu nằm vật ra đất, ôm đầu cười như điên.“Mình sắp có chỗ dựa rồi, má ơi...”____
Đổi ngôn ngữ cho hài tí có gì sau này viết buồn chút xíu thì đỡ buồn 😔👍
“Sao một mình cậu lại đánh boss tổ đội?”Wangho cứng họng.“Ờ thì... tôi... tôi tưởng nó là boss cá nhân...” cậu lắp bắp, rồi lặng lẽ cúi đầu. “Tôi không để ý...”Không gian rơi vào im lặng một lúc. Wangho ngước lên, lần đầu tiên nhìn kỹ người kia.Một hiệp sĩ mặc giáp đen, kiếm dài phát sáng tím mờ, gương mặt che kín bởi mặt nạ kim loại, chỉ có đôi mắt sáng lên âm u – cảm giác vừa đáng tin, vừa nguy hiểm. Nhưng ánh mắt đó lại nhìn cậu không chút ác ý, chỉ như đang quan sát một sinh vật nhỏ kỳ lạ.Wangho ngước nhìn lên cái tên trên đầu người kia: Faker – Lv.140Còn cậu?“Level 3...” Cậu muốn độn thổ.“Chắc... chắc anh là đại thần rồi nhỉ...” Cậu nói nhỏ.Faker không đáp, chỉ gật đầu. Một hành động tưởng lạnh lùng nhưng lại khiến Wangho cảm thấy yên tâm lạ thường.Nhìn lại hai người – một trắng, một đen, một sáng rực như thiên thần nhỏ, một âm u như hiệp sĩ bóng đêm. Tự nhiên Wangho thấy buồn cười.“Trắng – đen hòa quyện... Chắc tui là con gà duy nhất được đại thần bế mà không bị... giết nhầm...”Cậu chợt nhớ ra điều gì, quay qua, lí nhí:“Cảm ơn... vì đã cứu tôi.”Faker vẫn im lặng. Rồi như nghĩ gì đó, anh mở bảng, gửi lời mời kết bạn.Thông báo hiện ra: “Người chơi Faker đã gửi lời mời kết bạn. Bạn có đồng ý không?”Wangho chớp mắt. Tay run run, bấm “Đồng ý.”Rồi một dòng chữ hiện lên:
“Faker: Khi nào muốn luyện boss, gọi tôi.”Wangho há hốc miệng. Cậu lắp bắp:“Ơ... thật á?!”Nhưng khi nhìn lại, nhân vật Faker đã log out từ lúc nào. Trước mặt chỉ còn màn sương rừng thông và hàng chiến lợi phẩm lấp lánh như mộng.Wangho ngồi phịch xuống đất, thẫn thờ một lúc lâu rồi thở ra một hơi dài.“Ôi má ơi... đại thần cứu mạng còn tặng đồ, còn kết bạn...”Cậu nằm vật ra đất, ôm đầu cười như điên.“Mình sắp có chỗ dựa rồi, má ơi...”____
Đổi ngôn ngữ cho hài tí có gì sau này viết buồn chút xíu thì đỡ buồn 😔👍
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me