Gặp Anh Vào Lúc Bình Minh Của Đất Nước
Chương 14: Cuối Năm Ở Trần Gia
Một tuần sau, đồ đạc cuối cùng đã được chuyển đầy đủ đến Trần gia. Sau khi kiểm tra thật kỹ để đảm bảo không thiếu một thứ gì thì Minh Nguyệt mới hài lòng mà bắt đầu sắp xếp. Nam quản gia trong nhà thì được nghỉ mọi việc trong nhà để đến sảnh giúp di chuyển đồ trang trí. Tấm rèm được mắc cẩn thận lên cửa sổ, không ngoài dự đoán, nó cực kỳ hài hòa với sảnh chính này. Bức tường ngà vàng với lụa trắng lạnh lẽo ngày nào nay đã trở nên sang trọng hơn rất nhiều. Thanh Tuyết thích nó lắm, cứ dán ánh mắt lên trên cửa sổ mãi thôi. Tiếp sau đó, Minh Nguyệt nhờ mọi người trải một tấm thảm màu nâu với họa tiết trắng khéo léo chạy dọc các cạnh của nó vào bên dưới cái bàn giữa phòng. Tuy sẽ làm việc dọn dẹp trở nên khó khăn hơn, nhưng cũng sẽ giúp cho sàn bớt bẩn đi phần nào. Bên góc trái đối diện sảnh hiện đang không có gì, do đó cô đã quyết định tạo nên một khu thưởng trà ngay chỗ này. Những tấm bình phong được khắc hình dáng của các bụi tre được đặt trên một tấm trải sàn màu xanh. Ngoài ra bên cạnh còn có một cái kệ gỗ dùng để chứa mọi loại trà có thể mua ở Hà Nội. Cô còn đặc biệt đặt làm một bộ tách từ nghệ nhân nổi tiếng để dùng cho khu vực này. Hơn nữa hầu gái trong nhà còn được hỗ trợ đào tạo để học những tinh túy trong làng trà đạo. Cô không ép buộc bất cứ ai, chỉ cần họ tự nguyện thì cô sẽ lo toàn bộ chi phí cho họ. Có thể nói, Trần gia vẫn như ngày nào, hòa hợp từ trên xuống dưới. Bên trong không phát ra một tiếng cãi vã nào, rất yên bình trong lòng thành phố. Mặc dù bây giờ Trần gia chỉ là cái bóng của mình, nhưng nhân dân chưa từng quên những ngày được gia tộc này giúp đỡ. Sau một buổi sáng cật lực, sảnh chính đã mang trong mình diện mạo mới. Không còn sự trống trãi, thay vào đó là nghệ thuật ở mọi nơi. Minh Nguyệt đã rất khéo léo kết hợp cả văn hóa Đông – Tây như lời mình nói. Ngay bức tường đối diện với họ còn có một cái máy phát nhạc nằm bên dưới bức tranh nổi tiếng mà Tuyết tình cờ tìm được trong kho của nhà mình. Mặc dù đã bám đầy bụi theo thời gian, nhưng khi vệ sinh lại thì nó vẫn toát ra vẻ quý phái với sự khéo léo của tác giả trong việc sử dụng màu nước. Mỗi buổi sáng, những đĩa nhạc cổ điển sẽ được Tuyết đặt vào máy, phát ra âm thanh du dương thư giãn, khởi động cho một ngày mới. Người giúp việc được thuê đa số xuất thân từ gia đình bình dân, nên họ rất tò mò với cái máy phát nhạc này. Thi thoảng lại có một nhóm hỏi Thanh Tuyết tại sao nó lại phát ra được âm thanh trong khi chỉ dùng một cái đĩa và một cây kim. Những lúc đó cô luôn từ tốn trả lời họ với giọng dịu dàng, khiến cho họ vừa giải đáp được thắc mắc mà lại còn cảm thấy Tuyết thân thiện hơn rất nhiều. Đã nhiều lần cô tự hỏi: "Nếu ở sân ga Hải Phòng lúc đó mình không gặp được Nguyệt thì sẽ ra sao nhỉ?", nhưng rồi lại thấy vô cùng hạnh phúc mà bật cười một mình trong lúc không ai thấy. Tất nhiên cô biết rõ một điều là nếu Nguyệt không ở đây thì Trần gia vẫn sẽ sống lại, chỉ là thiếu đi nụ cười ngây thơ và sự hồn nhiên của một người em gái mà thôi. Mặc dù có Nguyệt thì Tuyết sẽ vui hơn nhiều đấy, tuy nhiên đã không ít lần Tuyết muốn tống cô bé này ra khỏi cổng. Vì sự yên bình trong nhà đã bị cô phá tung lên, đôi lúc phá hỏng sự bình yên mà Tuyết muốn dùng để đọc sách. Lần trước, khi cô đang chăm chú thì bỗng Nguyệt lao đến ôm cổ cô từ phía sau, khiến cho cô chút nữa là phun hết nước trong miệng vào quyển sách quý giá rồi. Cử chỉ đấy tuy đáng yêu, khiến cho Tuyết không nỡ mắng em, nhưng lại không thể cản cô cho em chạy ba vòng sân để rèn luyện cơ thể. - Chị Tuyết! Chị đối xử với em mình như vậy đó hả? Em chỉ là muốn thân mật với chị thôi mà? Minh Nguyệt vừa chạy vừa nói vọng lên cho người lạnh lùng đang đứng trên bậc thềm nghe. Nhưng đáp lại cô chỉ là một cái liếc mắt và sự thờ ơ của chị. - Tất nhiên là không, chỉ là chị ngỡ đâu em định ám sát chị thôi đấy? Em có thấy ai ôm cổ chị mình mà siết thật chặt không hả? - Em biết sai rồi ạ! Tại lúc nãy chú Hùng bảo em là phải thể hiện tình cảm nhiều hơn với chị. - Không luyên thuyên nhé, hoặc là tăng thêm ba vòng. Việc này khiến Nguyệt nhớ lại lần đó khi cô trốn nhà đi chơi mà không cho chị Tuyết biết, cô dần nhận ra mình đừng nên chọc giận chị. Nếu không sẽ được yêu thương rất nhiều quanh sân. Nhưng nào ai biết được, cô bé cứ thích chạy như thế mãi, vài ba ngày là lại khiến cho chị Tuyết đặc biệt chăm sóc mình. Trần gia phần nào đã khôi phục lại khung cảnh như ngày xưa, nhưng không còn bóng dáng của những tiền bối đáng kính nữa. Thanh Tuyết vẫn chưa tìm ra Hoàng, vẫn không biết tung tích của anh ở đâu. Cô chẳng thể hiểu vì sao dù đã tìm kiếm rất lâu, kể cả trong lúc nằm vùng ở Pháp lẫn khi đã quay về, cô vẫn chẳng thể thấy được một chút ít manh mối nào hé lộ về anh cả. Thật ra họ cũng không biết rằng họ vẫn kề vai chiến đấu với nhau ngày ngày trong suốt những năm tháng cô ở Pháp. Anh đấu tranh trong lòng Hà Nội, cô mạo hiểm trong lòng kẻ thù. Đặc vụ cao cấp không được biết danh tính lẫn nhau, nên dù cho hiện họ đang ở cùng một thành phố thì cô vẫn không tài nào nhận ra được. Có đôi lúc nhìn Nguyệt chạy nhảy mà Tuyết lại cứ mong rằng em trai mình vẫn còn có thể chơi đùa với mình như ngày xưa. Rồi lại lặng thầm mà rơi nước mắt, không một ai biết, không một ai hay, cũng không một ai nhận ra. Ngày ra đi cô quyết sẽ trả nợ nước và thù nhà một thể, nhưng khi đã hoàn thành sứ mệnh, anh vẫn không trở về nhà. Lần trước đưa Nguyệt đếm trước cổng thì anh đã nhận ra nơi mình từng sống. Anh biết người phụ nữ ghé mặt vào cửa sổ xe mình là chị hai mà anh luôn thương mến, nhưng gánh nặng trên vai anh là cả đội Dạ Tâm, nên anh không thể để lộ thân phận được. Năm 1954 trải qua như thế đấy, chẳng mấy chốc mà đã đến trung tuần của tháng 1 năm 1955. Nguyệt sống với chị ở Trần gia cũng đã gần ba tháng, thời gian đó cả hai đã dần coi nhau như chị em ruột của mình. Mùa xuân về với đất trời, không khí lạnh của mùa đông năm cũ đã dần tan đi bớt, để lại một sự ấm áp cho Hà Nội với tiết trời đầu xuân. Cây cối xanh tươi trở lại, vươn mình mạnh mẽ về phía bầu trời như vừa thức dậy sau một cơn ngủ say. Một số tỉnh khác của miền Bắc cũng đã sạch bóng thực dân khi được bộ đội ta tiếp quản. Tuy nhiên một số tỉnh còn lại vẫn nằm trong tầm kiểm soát của thực dân, mặc dù có lẽ chúng đã không còn dám phách lối giữa thanh thiên bạch nhật nữa. Minh Nguyệt hiện đang ngồi trong sảnh chính để ăn nhẹ một chút đồ ngọt trong khi thư giãn với âm nhạc và nhìn Thanh Tuyết tập trung vào quyển sách trên tay. - Chị, cho em mạn phép hỏi cái này nhé? – Cô quyết định hỏi thẳng người chị về câu hỏi bấy lâu nay cô giấu trong lòng. - Con bé này, hôm nay còn biết khách sáo nữa. Cứ nói đi. Thanh Tuyết gập quyển sách trong tay lại, ngẩng mặt lên mỉm cười với bạn mình. - Chị có còn anh chị em gì hay không ạ? Em chỉ thấy chị nhắc về bố mẹ mình thôi nên em hơi tò mò. Câu hỏi này khiến cho Thanh Tuyết khựng lại một chút, sự nhung nhớ trong đôi mắt lại một lần nữa hiện ra như lần đó trên khoang hạng nhất của chuyến tàu về thủ đô. Nhưng lần này cô không che giấu nữa, có lẽ cô định sẽ kể cho Nguyệt về người em trai thất lạc của mình. Sau đó Tuyết chìa mặt dây chuyền khắc chữ 東 (Đông) về phía cô. - Lúc trước em có hỏi chị về mặt dây chuyền này đúng chứ? - Vâng ạ. - Lần đó chị chỉ nói cho em một nửa, tuy đúng là nó được truyền từ nhiều đời đến thế hệ của chị. Nhưng nó vốn là một cặp với mặt dây chuyền còn lại khác khắc chữ 阿 (A), cả hai đều có nam châm. Khi ghép lại sẽ được "Đông A", miêu tả "Hào khí Đông A" của nhà Trần, cũng là tổ tiên của gia tộc chị. Minh Nguyệt nghe vậy thì tim cô chững lại một nhịp, thì ra từ trước tới nay cô đã đoán đúng rồi. Hóa ra anh thật sự là em trai của Trần Minh Thanh Tuyết – Trần Minh Hoàng. Cô bất giác cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng. - Thế bây giờ người em đó đang ở đâu vậy chị? - Chị không biết. Nó bị lạc khỏi gia đình từ năm 5 tuổi rồi. Cô cảm thấy đôi mắt nhung nhớ của Thanh Tuyết nay đã rưng rưng nước mắt, gương mặt lộ rõ vẻ đau lòng. Nhưng cô đã kìm lại không để mình khóc trước mặt người bạn. - Em xin lỗi vì đã gợi lại cho chị hồi ức đau buồn. Minh Nguyệt tiến tới ôm Thanh Tuyết vào lòng để an ủi. Chị cô tựa mặt vào người cô để bình tĩnh lại một chút. Cô bé biết mình không nên hỏi thật chi tiết, nếu không sẽ càng khiến chị mình buồn hơn nữa. Cô không muốn ép chị mình nhớ lại những ký ức thương tâm như vậy. Thế rồi Minh Nguyệt trở lại với sự tinh nghịch. - Chị, em sẽ giúp chị tìm ra anh ta. Chờ tin em. - Em ngốc gì thế, chị đã tìm suốt nhiều năm mà còn không tìm ra được một manh mối nào, em lại có thể? - Tất nhiên, vì em là trăng mà. Trăng có thể soi sáng khắp mọi nơi trong đêm tối, em sẽ không để anh ta trốn chị mãi trong một góc khuất như vậy đâu. - Con bé này, thôi đừng ở đây tự cao nữa. Nằm xuống cái trường kỷ của mình đi, để yên chị đọc sách. Tuyết rất nhanh đã quay về với mình của bình thường. Quyển sách lại được cô nâng lên mà thưởng thức. Việc biết được sự thật về thân thế của anh và mối quan hệ với Tuyết đã đẩy Minh Nguyệt vào quyết định mà cô trước nay không đủ dũng khí để thực hiện. Đó là dấn thân vào thế giới trong bóng tối, trở thành một đặc vụ sát cánh bên anh và đôi cánh để đưa anh về nhà. Mặc dù đây là con đường rất nguy hiểm, Tuyết chắc chắn sẽ không cho cô đi. Tuy nhiên cô muốn tìm ra một con đường khác cho cuộc đời mình, nơi cô sẽ được cống hiến cho đất nước, thiêu rụi mọi bụi cây mà mật thám ẩn nấp để phá hoại hòa bình. Nhưng có lẽ cô phải từ từ chuẩn bị, vì sắp đến giao thừa rồi. Cô muốn tận hưởng một mùa xuân thật yên bình bên chị Tuyết và Trần gia, sau đó sẽ hành động sau. - Chị, sắp giao thừa rồi đấy. Minh Nguyệt nói khi đang nằm ăn bánh quy ở sảnh chính vào ngay hôm sau. Tuyết thì vẫn đang rất say mê với thế giới sách của mình. - Sáu ngày nữa thôi em. - Thế chị đã chuẩn bị gì để đón Tết chưa? - Chị cũng không biết nữa, mọi năm đều do một tay chú Hùng lo liệu. - Thế năm nay chị phải nhọc một chuyến rồi, vì em sẽ cho chị cảm nhận rõ nhất không khí Tết. Minh Nguyệt tinh ranh đã lên một kế hoạch mờ ám nào đó để tiêu tiền của Thanh Tuyết nữa rồi. - Không phải chị nhọc, mà là em nhọc đấy cô bé. Vì ngày mai em sẽ phải đi chọn đồ Tết với chị. Thật sự cô không tính đến việc chị Tuyết sẽ bất thình lình đánh phủ đầu như vậy. Không lẽ chị thật sự có khả năng đọc suy nghĩ? Thế là người rơi vào bẫy là Nguyệt rồi. Thật uổng công cho cô khi dùng cả đêm để suy nghĩ kế hoạch. Nhưng cô lại không cảm thấy chán nản, ngược lại còn thấy vô cùng hạnh phúc. Vì suốt thời gian ở đây, đã được mấy lần chị Tuyết đích thân rủ cô đi chơi đâu chứ? Nếu không phải cô mở miệng trước thì cũng là do Tuyết cần mua đồ nên nhờ cô đi chung. Dù chưa đến Tết, nhưng không khí trên đường đã rất nhộn nhịp. Người qua kẻ lại hoặc là để mua những cành mai, cành đào trưng trong nhà, hoặc là mua kẹo mứt. Trẻ em thì được gia đình dẫn đi sắm đồ mới, nụ cười ngây thơ khiến cho cả một góc phố trở nên tươi tắn với rộn ràng những tiếng nói cười. Đâylà mùa xuân độc lập đầu tiên của nhân dân thủ đô, cũng là mùa xuân đầu tiênnhân dân được hưởng sự hòa bình tự do. Mùa xuân này còn là độc nhất vô nhị, mùaxuân mà chiến sĩ ta đã hy sinh cuộc đời của mình để đổi lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me