Geminifourth Cung Dung Bo Em
𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟
Trong lòng em là một cục bông mềm nhũn, ấm áp và quấn quýt. Gemini rúc đầu vào ngực em, cái đuôi trắng dài ve vẩy trên đùi như gió đập cánh.
Tay em vuốt nhè nhẹ dọc sống lưng nó, ngón cái chầm chậm miết qua lớp lông mềm ngay sau gáy - nơi nó đặc biệt thích được gãi. Cái đầu nhỏ lập tức ngẩng cao, đôi mắt lim dim đầy hài lòng như con nít được dỗ ngủ.
Em cười khẽ, cúi xuống nhìn dáng ngủ nũng nịu của nó, rồi trêu:"Nếu em là người, chắc anh yêu em mất tiêu rồi đó.""Meow." (em cũng yêu anh mà)Giọng kêu nhỏ xíu, nhẹ như thì thầm. Cái mũi hồng hồng dụi vào giữa ngực áo em, ấm ấm và nhột nhột khiến em bất giác thở ra khẽ khàng.Gemini ngẩng đầu, liếm nhẹ cằm em một cái rồi cọ má vào cổ áo. Đuôi nó ve vẩy, rồi vòng lên lưng em như thể không muốn rời xa. Cả thân thể nó cuộn tròn lại trong lòng em, từng cử động đều tỏ ra ỷ lại, quen thuộc."Meow..." (lỡ em là người thật thì sao?)Em bật cười, gõ nhẹ lên trán nó một cái rồi đưa tay lên xoa đầu:"Thì coi chừng anh yêu thiệt."Nó cụp tai lại, cái đuôi quất nhẹ vào đùi em như xấu hổ. Nhưng rồi lại chầm chậm đặt cằm lên ngực em , lim dim thở nhẹ. Em siết nhẹ tay, ôm lấy nó , cảm giác thân thể ấm áp ấy đang phả nhịp tim lên người mình, khiến đầu óc em mờ mịt đi chút đỉnh.Ở gần đó, Pond đang ngồi duỗi chân trên sofa, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve Phuwin - bé mèo trắng nhỏ nhắn hơn, ánh mắt luôn trầm tĩnh và kín đáo.Pond khẽ mỉm cười, thì thầm như kể chuyện cổ tích:"Anh cũng từng nói vậy với bé rồi nè."Phuwin không quay đầu lại, chỉ nằm dài trên đùi Pond, duỗi chân như thể thế gian chẳng liên quan gì. Cậu cuộn mình lười biếng, cằm đặt lên mu bàn chân, mắt khép hờ."Meow." (vậy giờ anh đã yêu em thiệt chưa?)Pond bật cười khẽ, cúi xuống hôn lên đầu cậu một cái."Bé hỏi kiểu này, anh cũng chịu thua luôn á.""Meow..." (vậy thì yêu đi.)Dù chỉ là tiếng mèo, nhưng giọng cậu rõ ràng có chút... thách thức. Anh không nhịn được cười, lấy tay chọc vào má cậu.Anh ngồi im thêm một lúc, rồi cúi sát tai cậu thì thầm:"Anh yêu bé từ đời nào rồi mà bé không biết?"Phuwin cử động nhẹ, không trả lời. Nhưng cái đuôi dài khẽ cuộn lấy cổ tay Pond một chút rồi buông ra, như thay cho lời xác nhận.Mấy tuần nay, cả em và Pond đều ngầm hiểu: Gemini và Phuwin không phải mèo bình thường...Không cần ai nói, không cần kiểm tra gì, cũng chẳng cần bất kỳ bằng chứng gì cụ thể. Chỉ cần sống chung vài ngày là nhận ra: ánh mắt của hai đứa, phản ứng, cách thể hiện tình cảm - tất cả đều mang dáng dấp con người.Gemini chỉ thân với em. Còn Phuwin thì chỉ thân với Pond.Hai đứa như được lập trình sẵn để "chọn đúng người".Càng ngày, những chi tiết kỳ lạ càng bộc lộ rõ. Ví dụ như lúc Gemini giận, nó sẽ không chạy trốn mà sẽ bám lấy en, nằm lên ngực, liếm má, rồi cụp tai lại như muốn làm nũng để được tha thứ.Hay như Phuwin, đôi lúc sẽ giận Pond và lặng thinh cả buổi, nhưng cứ mỗi lần Pond gọi "bé", thì dù đang ở đâu, cậu cũng quay lại nhìn.Tối nay, phòng khách sáng ánh đèn vàng ấm. Em ngồi trên tấm thảm dài, tựa lưng vào sofa. Gemini nằm gọn trong lòng, đầu gác lên tay em . Nó kêu khẽ một tiếng, rồi lật người để bụng ra, như muốn được vuốt.Em cúi xuống:"Thích được gãi bụng hả?""Meow." (dạ...)Em bật cười, vuốt nhẹ từ dưới cằm xuống phần ngực mềm mại, rồi gãi bụng nó mấy cái khiến nó cong người lại, chân giật nhẹ. Cái đuôi đánh vào người em như đang vui lắm.Cách đó vài bước, Pond vẫn đang cưng nựng Phuwin.Anh gãi sau gáy cậu, cười khẽ:"Bé coi, cái miệng nhỏ này nè, anh mà hôn vô chắc bé không cho đâu ha?"Phuwin ngước nhìn anh, mắt nửa mơ nửa tỉnh."Meow." (em cho mà.)Pond cười cười, vờ như không nghe rõ:"Bé nói gì cơ?""Meow!" (anh đáng ghét!)Rồi... một điều bất ngờ xảy ra.Khi Pond cúi sát lại gần để xoa cằm bé mèo nhỏ kia, anh nghe được một từ thoát ra từ miệng Phuwin - không phải "meow", mà là giọng nói thật:"Yêu."Chỉ một từ. Nhỏ thôi. Nhẹ như gió. Nhưng anh nghe rõ mồn một.Cả người Pond cứng đờ. Anh nghiêng đầu nhìn Phuwin, tim đập thình thịch. Bé mèo kia vẫn đang lim dim, như chưa từng nói gì. Nhưng đuôi cậu hơi quẫy nhanh hơn.Anh không dám hỏi lại. Không nên để Fourth biết.Chuyện Phuwin bắt đầu nói được... anh muốn giữ riêng cho mình. Ít nhất là bây giờ.Pond cúi đầu thì thầm:"Bé biết nói thật rồi phải không?""Meow." (em không biết gì hết.)Anh bật cười khẽ, rồi thò tay nhéo má cậu:"Bé mà cứ dễ thương thế này, anh giữ bé luôn trong túi áo nha.""Meow." (được đó.)Trong khi đó, Gemini đã bò từ lòng em lên vai, rồi nhảy lên ngực em, cọ cọ mặt vào cằm em."Meow..." (ôm em đi nữa đi...)"Anh đang ôm em muốn xỉu luôn rồi đó.""Meow." (ôm nữa.)"Rồi rồi... lại đây."Em siết nó chặt hơn, tay ôm trọn lấy cơ thể mềm mại ấy. Cái bụng nhỏ áp sát vào người em, hơi thở của nó phả nhè nhẹ lên cổ. Mùi lông thơm thơm, cảm giác nó ngoan ngoãn nép vào làm tim em mềm nhũn."Anh bị mê hoặc bởi một con mèo mất rồi, có thấy nhục không chứ...""Meow." (em là mèo biết yêu mà.)"Anh không cần mèo biết yêu, anh cần người yêu thiệt."Gemini ngẩng lên, mắt em tròn xoe và sáng như hổ phách. Trong khoảnh khắc, em thấy một điều gì đó... không phải mèo. Một cảm xúc rất thật."Meow." (nếu em thành người, anh yêu không?)Em im lặng.Tay vẫn xoa đầu nó, nhưng lòng nó đột nhiên hỗn loạn. Vì sao nó lại nói ra những câu đó? Vì sao ánh mắt đó lại làm em không dám nhìn thẳng?"Đừng nhìn anh kiểu đó...""Meow." (kiểu gì cơ?)"Kiểu như muốn dụ anh yêu em đó."Gemini búng đuôi, rồi bất ngờ liếm lên má em một cái rõ dài. Em giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì nó đã nằm dài trên ngực, gối đầu lên vai, đuôi vòng lấy eo em.Pond nhìn sang, chớp mắt:"Ủa rồi hai đứa yêu nhau thiệt chưa để anh còn chuẩn bị thiệp cưới?""Anh im đi!" - em đỏ mặt, lườm anh trai mình."Meow..." (em yêu thiệt rồi đó...)Gemini thở dài một hơi, như vừa trút được gánh nặng. Em nhìn xuống, thấy nó đang nhắm mắt, chân co vào bụng, đuôi vẫn quấn chặt quanh em.Dù vẫn là một chú mèo, nhưng... sao em lại thấy hình bóng của một người trong đó?---Đêm đã về khuya.Ngoài trời, gió thổi xào xạc qua tán cây bên hiên nhà. Bên trong phòng khách, chỉ còn tiếng quạt quay nhẹ và tiếng thở đều đều của hai chú mèo đang cuộn mình trên ngực người mà chúng chọn yêu.Gemini đã ngủ. Nó rúc chặt trong lòng em, phần bụng mềm áp sát vào ngực em, chân gác lên cánh tay em như sợ bị buông ra.Tay em vẫn xoa nhẹ sống lưng nó, vừa vuốt vừa suy nghĩ."Em hỏi thiệt nè, anh Pond..."Pond hơi ngẩng đầu nhìn em, tay vẫn vỗ nhẹ lên lưng Phuwin đang nằm trên đùi mình:"Gì đó em?""Anh có thấy hai đứa này... không giống mèo thường không?"Pond nhướn mày, chớp mắt ra vẻ vô tội:"Không giống chỗ nào?""Thì... ánh mắt nè, phản ứng nè, hiểu lời người nè... Mà đặc biệt là Gemini, cứ như người ta vậy đó."Em nhìn xuống Gemini đang nằm im thin thít, như đang ngủ. Nhưng tai nhóc giật nhẹ, đuôi vẫn khẽ rung. Rõ ràng là nó đang nghe."Em hỏi gì, em hiểu đúng không?""Meow." (anh đang hỏi em đó hả?)"Thấy chưa? Em trả lời đúng liền luôn đó."Pond chống tay vào cằm, nhìn Fourth bằng vẻ nửa thật nửa đùa:"Vậy em nghĩ sao? Gemini là gì?"Em ngập ngừng. Từ "người" thì chưa dám nói. Nhưng cũng chẳng còn cách nào lý giải hợp lý hơn."Em không biết. Nhưng mà... có lúc em thấy em ấy như biết hết. Như đang cố nói chuyện, đang cảm nhận thiệt sự. Không phải kiểu phản xạ đâu."Pond bật cười nhẹ:"Anh nghĩ là... mèo yêu thiệt rồi đó."Em đỏ mặt:"Anh Pond... đừng có giỡn."Phía dưới, Gemini rúc người lại. Nó gác cả hai chân lên ngực em, mặt vùi hẳn vào cổ áo. Cái bụng ấm áp nhúc nhích theo nhịp thở khiến em thấy hơi ngứa, nhưng không nỡ đẩy ra."Meow..." (anh đừng bỏ em nha.)"Anh đâu có bỏ em đâu...""Meow." (nếu em là người, anh có bỏ em không?)"Anh đã nói rồi mà... nếu em là người, anh yêu em luôn đó."Gemini ngẩng lên, mắt long lanh. Nó dịch tới gần, áp mũi vào mũi em, rồi liếm má một cái - nhưng lần này không vội vã, không chớp nhoáng. Lưỡi nó ấm, ướt, kéo dài từ cằm lên má em."Nè... em..."Em chưa kịp nói gì, Gemini lại cọ mũi vào mũi em, mắt vẫn nhìn thẳng không né tránh. Rồi đột ngột, nó đẩy đầu lên... môi nó chạm vào môi em .Chỉ là một cái chạm nhẹ.Nhưng đủ khiến em cứng người.Môi nó mềm. Ấm. Không phải kiểu va chạm vô tình như mấy lần liếm má hay dụi đầu. Mà là... thật sự muốn "hôn".Tim em đập thình thịch. Em vội vàng nhìn sang Pond, nhưng anh vẫn đang vuốt tóc Phuwin, chẳng để ý gì.Gemini thở ra một tiếng, rồi rút người lại, chui tọt vào trong áo khoác em."Meow..." (em hôn thiệt đó... đừng trốn nữa.)Em cắn nhẹ môi, tay siết chặt lại theo phản xạ. Cảm giác tim vừa bị thắt lại một nhịp.---Bên kia, Phuwin không ngủ.Cậu nằm im, nhưng tai giật nhẹ liên tục. Đuôi quật lên đùi Pond mấy lần. Gương mặt trông vẫn lạnh lùng, nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy má đã hồng hồng."Bé sao đó hả?"Pond nghiêng người thì thầm, tay xoa nhẹ sống lưng cậu."Meow." (không sao.) "Mặt đỏ rồi kìa.""Meow!" (ai nói đỏ!)"Anh thấy hết trơn đó nha..."Phuwin quay đầu đi, không thèm nhìn anh. Nhưng đuôi lại quấn chặt lấy cổ tay Pond như giận dỗi."Bé ghen hả?""Meow." (không có!)"Bé mà ghen là dễ thương lắm đó nha.""Meow!" (anh chọc em hoài!)Pond bật cười, kéo Phuwin lên gần ngực mình, ôm trọn bé mèo vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên trán: "Ngoan nào. Dù bé có ghen hay không, anh vẫn chỉ cưng mỗi bé thôi."Phuwin cựa mình một chút, rồi khẽ kêu:"Ư..."Pond khựng lại."Bé... vừa nói cái gì vậy?"Phuwin trợn mắt, quay đầu đi, nhưng Pond đã nghe rõ ràng.Không phải "meow". Mà là âm thanh... của người.Anh không nói gì nữa. Chỉ ôm bé chặt hơn, lòng tràn ngập thứ gì đó vừa sợ vừa thương, vừa kỳ vọng vừa run rẩy.Bé đang từ từ... trở thành người.Nhưng anh không thể cho Fourth biết. Không bây giờ.---Về phần em, Fourth ngồi yên, lòng ngổn ngang.Gemini nằm gọn trong áo em, đầu gối lên ngực, tay nhỏ vẫn đặt lên tay em.Nhóc thở đều đều. Nhưng không ngủ."Meow..." (anh có đang giận em không?)"Không. Anh chỉ... hơi hoảng.""Meow." (vì em hôn anh hả?)"Ừm...""Meow..." (vậy anh hôn lại đi.)Anh suýt ho sặc."Em bớt nói mấy câu khiến anh muốn lên máu tim được không?""Meow." (không được.)Gemini ngóc đầu dậy, liếm môi em nhẹ một cái nữa, rồi chui vào ngực em lần nữa."...Em thiệt là..."Em không biết mình đang sợ điều gì nữa.Sợ rằng nó không phải người? Hay sợ rằng... nó thật sự sẽ trở thành người?Ánh đèn vàng nhẹ nhàng phủ khắp căn phòng, tỏa ra một bầu không khí ấm áp dịu dàng. Fourth vừa ôm Gemini, vừa nghe tiếng "meow" nhỏ xíu vang lên liên tục như lời ru ngọt ngào của nó."Meow..." (Anh đừng để em ngủ một mình nha...)Em cười khẽ, vuốt ve đầu nó, hỏi:"Sao em lại hay mè nheo vậy hả?"Gemini lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ:"Meow..." (Vì em sợ mất anh đó.)Fourth bất giác thấy lòng ấm áp, áp môi lên đỉnh đầu nó, thì thầm: "Anh cũng sợ mất em."Ngay lúc đó, từ phía Pond và Phuwin, tiếng "meow" vang lên xen lẫn tiếng cười.Phuwin nằm gọn trong lòng Pond, bé mèo nhỏ nhắn không ngừng cựa mình, đuôi quẫy lia lịa."Meow! Meow!" (Em nắm tay anh ấy làm gì kỳ vậy? Anh cũng muốn nắm đó chứ!)Pond liếc Phuwin cười trêu:"Bé ghen rồi kìa, hông được nha, đừng làm bé Gemini buồn."Phuwin giả vờ giận dỗi, cụp tai xuống:"Meow..." (Em không ghen, em chỉ là... không muốn chia sẻ thôi.)Pond bật cười, vỗ nhẹ vào đầu bé:"Anh biết mà, bé thương anh ấy nhiều lắm."Phuwin nũng nịu dựa vào vai Pond:"Meow..." (Anh Pond , anh cũng phải thương em nhiều như anh thương nhóc Gemini nha.)Pond ôm chặt Phuwin, thì thầm:"Anh cưng cả hai bé, đâu có thiếu đâu."Trở lại bên Fourth và Gemini, nó nhỏ giọng, dụi đầu vào cổ em, giọng run run:"Meow..." (Anh Fourth... em muốn anh ôm em mãi, đừng buông ra nha.)Fourth nhìn nó, ánh mắt dịu dàng đong đầy tình cảm:"Anh không bao giờ buông em đâu."Gemini liếm nhẹ môi em, đuôi quấn chặt lấy cổ tay em, miệng nhỏ lại kêu:"Meow!" (Em là mèo biết yêu, nên em cứ phải mè nheo hoài mới được anh yêu nhiều hơn.)Fourth bật cười, hôn lên trán nó:"Anh thích mè nheo của em mà."Ở phía Pond, Phuwin giả vờ lườm Gemini, đuôi quật lia lịa:"Meow!" (Em là em, anh Pond thương em nhiều hơn nhé!)Pond trêu bé:"Ai nói là anh thương bé Gemini hơn, anh thương cả hai mà."Phuwin nhảy lên lòng Pond, quấn lấy cổ anh, mắt long lanh:"Meow..." (Anh đừng có nói dối, bé biết hết.Pond ôm chặt bé mèo nhỏ, nhìn Fourth và Gemini rồi nói với giọng đầy yêu thương:"Dù thế nào, anh cũng sẽ giữ lấy tất cả. Không để mất ai cả."Fourth và Gemini cùng nhìn Pond và Phuwin, lòng tràn ngập sự ấm áp và tin tưởng.Đêm vẫn còn dài, và tình yêu của bọn họ - dù là người hay mèo - vẫn đang ngày một lớn lên, bền chặt như sợi dây vô hình không thể cắt đứt.---Khi mọi người đang quây quần ở phòng khách, Pond nhẹ nhàng nhấc Phuwin lên, dẫn bé vào một góc yên tĩnh hơn, nơi ánh đèn mờ ấm áp chỉ vừa đủ để nhìn thấy nét mặt của nhau.Phuwin nằm gọn trong vòng tay anh, cái đuôi quấn quanh cổ tay Pond, mắt lim dim đầy tin tưởng.Pond mỉm cười, vuốt nhẹ bộ lông trắng mềm mượt của bé: "Anh hỏi bé nè, bé có muốn nói chuyện với anh không?"Phuwin nhìn anh một lúc lâu, rồi khẽ mở miệng, bập bẹ:"Ah... um... meow... anh..."Pond tròn mắt ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh vui sướng:"Bé nói tiếng người rồi hả? Nói gì nữa đi nào."Phuwin nằm gọn trong lòng Pond, cảm giác ấm áp khiến bé dần trở nên cởi mở hơn. Ánh đèn vàng dịu nhẹ soi rõ khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên xen lẫn ngại ngùng.Pond vuốt ve nhẹ bộ lông trắng muốt của bé, thì thầm:"Bé, nói cho anh nghe đi nào, bé muốn nói gì với anh?"Phuwin mở miệng, bập bẹ từng tiếng, giọng nhỏ xíu nhưng rõ ràng hơn trước nhiều:"Anh... anh... cưng... cưng bé..."(Anh thương em, anh cưng em rất nhiều...)Pond mỉm cười, lòng tan chảy trước sự đáng yêu ấy, ôm Phuwin chặt hơn:"Anh biết mà, anh cũng thương bé nhiều lắm."Phuwin ngước mắt nhìn Pond, rồi cố gắng nói tiếp:"Em... em... học... học nói... nói cho anh..."(Em muốn học nói tiếng người cho anh nghe hết...)Pond bật cười, vuốt đầu bé:"Anh sẽ dạy bé. Bé cứ tập đi, anh sẽ luôn ở đây mà."Phuwin ngập ngừng, rồi hào hứng nói tiếp:"Anh... yêu... bé... bé... vui..."(Anh yêu em, em rất vui vì điều đó...)Pond cười rạng rỡ, hôn nhẹ lên trán bé:"Anh cũng yêu bé, bé ngoan quá."Phuwin phổng mũi, đôi tai vểnh lên, đuôi quẫy mạnh:"Em... em... sẽ... sẽ học... học nhiều... cho anh... vui..."(Em sẽ cố gắng học thật nhiều để làm anh vui lòng...)Pond không nhịn được cười, vuốt ve bé cưng:"Anh tin bé mà. Bé ngoan lắm."Phuwin khẽ "meow" một tiếng thật ấm, dựa đầu vào vai Pond, nhỏ nhẹ:"Anh... là... thế... giới... của... em..."(Anh chính là cả thế giới của em.)Pond ôm bé thật chặt, mắt long lanh: "Anh cũng thế. Bé là cả thế giới của anh."Phuwin nhắm mắt, thở dài hạnh phúc, lặp lại khẽ:"Anh... cưng... bé..."(Anh thương em...)Pond cười, khẽ nói:"Anh sẽ luôn bên bé, không rời đâu."Cả hai cùng yên lặng trong khoảnh khắc ngọt ngào, chỉ còn tiếng "meow" nhẹ nhàng vang lên hòa với tiếng thở đều đều, như một bản tình ca dịu dàng cho tình cảm đặc biệt giữa họ._____CÒN TIẾP____Nay bé mèo Phuwin nói tiếng người rồi nhe, mới đầu tính tới chương 30 mới cho thành người mà hoi chắc cho sớm sớm .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me