Geminifourth Fourth Lai Di Lac Nua Ha
Chủ nhật, trời xanh như gương.
Em xúng xính áo vàng mới, mang theo một bịch cá khô, kéo chú đi dạo dọc sông sau giờ trưa.“Đi màaaa~ lâu lắm rồi chú không ra ngoài đó chơi!”
Chú nhìn trời, nhìn em, rồi thở ra… gật đầu.---Dọc bờ sông có hàng liễu lòa xòa, nước chảy êm, có mấy chiếc thuyền gỗ buộc gần mép.
Em đi trước, khom khom nhặt mấy viên sỏi đẹp, vừa nhặt vừa nhai cá khô.“Chú ăn không? Cá mặn mặn ngon lắm á.”
“Không. Mặn lắm.”“Vậy chú ăn cái này…” – Em chìa tay ra, một viên kẹo chanh, kêu “ăn để bớt nghiêm túc xíu nha!”Chú… cười rồi.---Hai người ngồi xuống băng ghế cũ gần bến.
Gió thổi nhẹ, tóc em bay lòa xòa. Chú khẽ vén một lọn tóc vướng má em ra sau tai.“Lớn thêm chút rồi ha.” – chú lẩm bẩm.“Lớn rồi mà còn thương chú lắm á.” – Em đáp, nhỏ xíu như tiếng gió.Chú quay sang.“…gì cơ?”Em nghịch viên sỏi trong tay. Không nhìn lên.“Con thương chú.”Một câu, êm ru. Như thể nó đã nằm trong lòng rất lâu, giờ mới chịu đi ra.“Không phải kiểu thương canh chua đâu. Cũng không phải kiểu thương như cá khô. Mà thương… như vẽ tranh vậy đó. Một lần thương là thương tới cuối cùng luôn...”---Chú nhìn em. Lâu thật lâu.Rồi chú cúi xuống, lấy viên sỏi trong tay em, bỏ vào túi mình.“Vậy… từ mai, mình dạo sông thêm mỗi tuần. Được không?”“Được ạaa!! Mỗi lần con sẽ mang một món khác cho chú ăn nữa!”“Nhưng không được ăn cá khô trộn kẹo nữa.”Em cười phá lên, rồi tựa vào vai chú. Tay lại tự động… luồn vào tay chú như thường lệ.---Chiều hôm ấy, có một người thở nhẹ vì cuối cùng cũng nghe được điều mà mình sợ hỏi.
Và một người, đã chờ đủ lâu để tự nói ra — mà không sợ bị từ chối.---💝 15/06/2025.🌷: Sắp end ruii
Em xúng xính áo vàng mới, mang theo một bịch cá khô, kéo chú đi dạo dọc sông sau giờ trưa.“Đi màaaa~ lâu lắm rồi chú không ra ngoài đó chơi!”
Chú nhìn trời, nhìn em, rồi thở ra… gật đầu.---Dọc bờ sông có hàng liễu lòa xòa, nước chảy êm, có mấy chiếc thuyền gỗ buộc gần mép.
Em đi trước, khom khom nhặt mấy viên sỏi đẹp, vừa nhặt vừa nhai cá khô.“Chú ăn không? Cá mặn mặn ngon lắm á.”
“Không. Mặn lắm.”“Vậy chú ăn cái này…” – Em chìa tay ra, một viên kẹo chanh, kêu “ăn để bớt nghiêm túc xíu nha!”Chú… cười rồi.---Hai người ngồi xuống băng ghế cũ gần bến.
Gió thổi nhẹ, tóc em bay lòa xòa. Chú khẽ vén một lọn tóc vướng má em ra sau tai.“Lớn thêm chút rồi ha.” – chú lẩm bẩm.“Lớn rồi mà còn thương chú lắm á.” – Em đáp, nhỏ xíu như tiếng gió.Chú quay sang.“…gì cơ?”Em nghịch viên sỏi trong tay. Không nhìn lên.“Con thương chú.”Một câu, êm ru. Như thể nó đã nằm trong lòng rất lâu, giờ mới chịu đi ra.“Không phải kiểu thương canh chua đâu. Cũng không phải kiểu thương như cá khô. Mà thương… như vẽ tranh vậy đó. Một lần thương là thương tới cuối cùng luôn...”---Chú nhìn em. Lâu thật lâu.Rồi chú cúi xuống, lấy viên sỏi trong tay em, bỏ vào túi mình.“Vậy… từ mai, mình dạo sông thêm mỗi tuần. Được không?”“Được ạaa!! Mỗi lần con sẽ mang một món khác cho chú ăn nữa!”“Nhưng không được ăn cá khô trộn kẹo nữa.”Em cười phá lên, rồi tựa vào vai chú. Tay lại tự động… luồn vào tay chú như thường lệ.---Chiều hôm ấy, có một người thở nhẹ vì cuối cùng cũng nghe được điều mà mình sợ hỏi.
Và một người, đã chờ đủ lâu để tự nói ra — mà không sợ bị từ chối.---💝 15/06/2025.🌷: Sắp end ruii
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me