TruyenFull.Me

Geminifourth Graue Liebe Tinh Yeu Mau Xam

Don mang vẻ ngoài hoàn toàn không giống với một mafia mà Don trông giống một doanh nhân nhiều hơn. Hắn điềm tĩnh mang đến cảm giác nghiêm túc làm cho người đối diện trở nên tôn kính, hắn cũng không phải một người đàn ông tai to mặt lớn hung tợn giống như La Sát mà lại là một người đàn ông trưởng thành nho nhã mang nét ẩn nhẫn như đang chờ đợi thời cơ bắt lấy con mồi

Người bước vào trong bộ vest được cắt may hoàn hảo, từng đường nét ôm sát cơ thể, tôn lên khí chất mạnh mẽ và quyền lực. Chiếc áo sơ mi đen tuyền bên trong như một lớp nền bí ẩn, được bao bọc bởi chiếc gilet cổ điển đầy tinh tế. Trên cổ, chiếc cà vạt bản nhỏ màu đen rủ xuống ngay ngắn, điểm xuyết bởi một ghim cài sáng bóng, một biểu tượng không chỉ của sự thanh lịch, mà còn là dấu ấn quyền lực không thể nhầm lẫn. Ánh sáng phản chiếu trên lớp vải cao cấp, từng bước chân của hắn khiến không gian như chùng xuống, toát lên một khí thế khiến người khác phải dè chừng

Don không bao giờ xuất hiện một mình, ngay ở phía sau chính là Dunk - một trong hai cách tay đắc lực không thể thiếu, cách Dunk hai bước nay lại có thêm hai người đàn ông lạ mặt, trong đó có một người nổi trội làm người ta chú ý nhiều hơn với đôi mắt sáng cùng nét mặt ngỗ nghịch của tuổi trẻ chưa nếm đủ sự đời

Kiminakato cười như mùa xuân phơi phới lập tước nhoẻn miệng nhanh chân bước đến trước mặt Don lớn tiếng chào hỏi giống như sợ người khác không biết vị khách quý này là ai : "Ngài Don! Ngài Don! Ngài đến rồi"

Fourth khẽ nghiêng người, ánh mắt lướt qua bàn tay đang chìa ra trước mặt. Hắn chỉ dừng lại ở đó và không hề có ý định đáp lại cái bắt tay. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đủ để khiến không khí trở nên ngưng đọng xấu hổ. Kiminakato dĩ nhiên nhận ra sự lạnh lùng đó, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng thu tay về, che giấu sự lúng túng bằng một nụ cười gượng gạo

Dunk bước lên một bước mỉm cười : "Ngài Kiminakato, đường núi không dễ đi"

Ý tứ rất rõ ràng chúng tôi đến trễ hoàn toàn là do đường núi ở chỗ ông không dễ đi vì vậy mới khiến chúng tôi đến trễ, chúng tôi không phải cố ý và cũng không có ý định xin lỗi. Và cũng đang nói mới Kiminakato rằng muốn bắt tay với Don thì không phải ai cũng có tư cách ấy, người muốn thì nhiều nhưng cũng phải có một cái giá tương xứng

Làm sao mà Kiminakato không nhận ra, ông ta chỉ có thể mỉm cười lấy lòng đón khách quý vào bên trong khu được sắp xếp riêng tại sảnh

"Ngài Don, lần này ngài đến thật là vinh hạnh cho tôi" - Kiminakato tự mình rót rượu, đặt đến trước mặt Don, cũng tự mình đưa một ly đến tận tay Dunk

Dunk cũng nhận ly rượu làm động tác mời rượu, ông ta mới có thể thả lỏng đôi chút

"Hai người phía sau cậu Dunk nhìn lạ quá, thuộc hạ mới à?" - Kiminakato bắt chuyện trước với Dunk, ông biết rõ bên cạnh Don chỉ có hai người là Dunk và Pond, đột nhiên có thêm hai người lạ mặt, không thể không phòng

"Vâng...thuộc hạ mới" - Dunk luôn là một người đàn ông thông minh nhã nhặn, chỉ giữ một vẻ mặt dễ bắt chuyện, môi lúc nào cũng cười mỉm nhìn voi cùng thân thiện. Nếu phải đánh giá thì Dunk xinh đẹp vô cùng

"Đã là người của Don đương nhiên là không tầm thường rồi"

Cả hai chỉ xả giao thêm vài câu ngắn gọn, Coleuse ở bên ngoài theo dõi, nghĩ là đã đến lúc thì cũng dẫn theo con gái đi đến trước mặt Don

Ông hơi khom lưng đưa ly rượu lên phía trước thay cho lời chào rồi cũng lập tức thu ly rượu về

"Xin chào Don! Tôi tham gia cùng nhé!"

Don biết Coleuse, cả hai đã từng gặp nhau trong cuộc họp tại Nam Mỹ vài năm trước nhưng đối với Don thì ông ta không có quá nhiều ấn tượng.

Don mỉm cười hơi nghiêng nhẹ đầu, ông ta nhún vai ngồi xuống bên cạnh Kiminakato

"Lúc trước chúng ta từng gặp nhau, không biết ngài Don còn nhớ hay không?"

Don nâng mắt nhìn về phía Coleuse đang mở lời, cũng không định bỏ qua câu hỏi của lão, dù sao tại Nam Mỹ lão ta cũng có một vị trí nhất định

"Tuổi ngày càng lớn, sớm đã không còn nhớ quá nhiều chuyện vặt vãnh rồi. Thế mà tôi lại từng gặp anh đấy à?" - Cuối cùng Don cũng động vào ly rượu mà Kiminakato rót, động vào nhưng không uống, hắn đặt ly rượu trên đầu gối, xoay xoay đế ly

Coleuse hiểu chuyện gì nên để ý và không nên để ý, ông ta bỏ qua hai chữ vặt vãnh, vẫn giữ bộ mặt như ban đầu tiếp tục lên tiếng

"Lâu quá rồi, không nhớ cũng không có gì là lạ. Vậy tôi sẽ giới thiệu lại, tôi là người đứng đầu gia tộc Coleuse, còn đây là con gái của tôi - Loria Coleuse"

"Hoá ra là gia tộc Coleuse, đúng là đã quá lâu rồi tôi không còn hứng thú với Nam Mỹ. Hiện gia tộc vẫn đang đứng đầu chứ?"

Coleuse đảo mắt : "Nhờ ngài năm đó giúp đỡ, gia tộc vẫn đang đứng đầu Nam Mỹ"

Don cười rộ, hướng ly rượu về phía ông ta làm hành động cụng ly : "Vậy thì quá tốt, khi nào tôi muốn đến Nam Mỹ thì anh phải đưa tôi đi chơi đấy nhé!" 

Don đi trước một bước, lời nhờ vả bắt tay lúc này trở nên gượng gạo, Coleuse đáp lại ly rượu trên không của Don, ngửa cổ uống sạch

"À đúng rồi! Loria con mời rượu ngài Don đi nào. Don! Đây là con gái của tôi"

Loria nhận lấy ly rượu từ cha mình, nhẹ nhàng đứng lên : "Don! Tôi xin phép được mời ngài một ly"

Don vẫn giữ nụ cười, khoé môi hơi cong nhẹ, đôi mắt trầm lặng nhìn người con gái đoan trang đang đứng trước mặt, không có ý định đáp lại

Dunk nhận ly rượu từ tay của Don đặt xuống bàn, tiếng thuỷ tinh va chạm với mặt bàn làm vẻ mặt của cô gái đông cứng

"Xin lỗi tiểu thư! Don không thích uống rượu"

"Nhưng mà...."

"Loria!!" - Coleuse lên tiếng ngăn con gái phạm sai lầm, ông kéo cô nàng ngồi trở lại xuống ghế
"Là tôi, là tôi không tinh ý"

Kiminakato ngồi như tượng gỗ, lúc này mới cảm thấy mình nên làm việc mình nên làm

"Tôi xin phép bắt đầu buổi tiệc"

Nói xong ông ta bước lên khán đài, ông ta chỉ nói một số lời hoa mỹ, cảm ơn vì các vị khách đã đến bữa tiệc của ông ta và cũng không quên lớn gan úp mở việc Don nể mặt ông ta mà đến. Ông ta biết rằng Don sẽ không để ý đến những thứ này

Sau cùng ông ta lại nói : "Cho phép tôi trân trọng mời ngài Don và tiểu thư Loria Coleuse trở thành cặp đôi mở màn cho buổi tiệc khiêu vũ này. Xin mời!"

Gemini còn đang chán chường, nghe những câu đấu đá úp mở làm cậu lùng bùng lỗ tai thì giờ đây lại nghe thấy âm thanh chói tai trên khán đài. Cậu nhỏ giọng cảm thán : "Mạng rẻ lắm hay sao mà chơi lớn vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me