TruyenFull.Me

Geminifourth Graue Liebe Tinh Yeu Mau Xam

Những người có mặt trong bữa tiệc đều nhìn về phía của Don, họ không thấy Don có bất cứ phản ứng gì, chỉ nhìn thấy quý nữ đầu hơi cúi nhẹ vẫn đang chờ đợi một bàn tay đưa đến trước mặt 

Coleuse thật sự nhìn không nổi nữa, có ý hối thúc. Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Fourth đã đi trước một bước : "Gemini!" 

Gemini đứng bên cạnh xem kịch bỗng dưng bị kêu tên không biết là nên làm gì, Dunk đứng lên khỏi ghế vòng ra phía Gemini 

Dunk và Joong gật đầu ngầm hiểu với nhau, sau đó Joong nói nhỏ với Gemini : "Cậu đến mời tiểu thư Loria khiêu vũ đi" 

"Cái gì? Tôi có biết khiêu vũ cái gì đâu? bị điên hả ba?" - Gemini như mèo bị dẫm phải đuôi, làu bàu trong miệng 

"Cứ bước lên đi, Don sẽ có tính toán" 

Gemini không tin, khom lưng chòm về phía trước sô pha, cạnh tai của Fourth thì thầm : "Anh thật sự để tôi lên khiêu vũ hả?" 

Dunk nhìn thấy Gemini không có phép tắc định sẽ nhắc nhở nhưng ngờ đâu lại thấy Fourth mỉm cười, quay đầu nói nhỏ gì đó với Gemini 

"Em cứ bước lên đi, ta sẽ làm chủ cho em" 

Gemini mím môi nhìn sau gáy của Fourth rồi lại nhìn Dunk cùng Joong, cuối cùng cũng chấp nhận số phận yếu thế của bản thân, cố gắng nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn bước đến trước mặt tiểu thư

Cậu nghe được xung quanh bắt đầu có tiếng xì xào nho nhỏ, có người còn không nhịn được khẽ cười. Loria với đôi má ửng hồng, quay sang cầu cứu cha mình nhưng vô nghĩa, kết cục này chính là ông ta tự mình tạo lấy 

Gemini khẽ nói : "Nếu cô không nhanh chóng nắm lấy bàn tay của tôi, cả buổi tiệc này sẽ bị huỷ mất" 

Ông Coleuse gật đầu với Loria, cô nàng mới nắm lấy bàn tay đang đưa ra trước mặt, nàng còn nghe được âm thanh khe khẽ của Gemini : "Tôi không biết khiêu vũ đâu, chúng ta cứ tối giản vài bước rồi dừng lại đi" 

Tiếng nhạc vu vương vang lên vang rộng cả khán phòng rộng lớn, Gemini chỉ mặc một bộ vest tối giản hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài được chăm chút kỹ càng của tiểu thư. Ông Coleuse nhịn không nổi nữa, chỉ bước vài bước đã bước đến bên cạnh Dunk 

"Ý của các người là sao? Lẽ nào ngài Don không giữ thể diện cho chúng tôi sao?" 

Dunk mỉm cười giữ một thái độ không lạnh, không nóng đáp : "Trước khi các người muốn dựa vào danh tiếng của Don, không suy nghĩ đến sẽ có kết cục này hay sao?" 

"Cậu...? Cho dù là vậy thì chúng tôi cũng là gia tộc đứng đầu Nam Mỹ, các người không muốn làm ăn ở Nam Mỹ nữa à?" 

Lần này Dunk không thể nào giữ được thái độ nghiêm túc nữa, anh bật cười nhẹ : "Từ khi ngài ấy được người khác cung kính gọi một tiếng Don thì đã không còn chuyện ngài ấy phải nể mặt người khác rồi, chưa từng có ngoại lệ" 

Coleuse tính sai rồi, ông ta dậm chân ở Nam Mỹ, chuyện ở bên ngoài ít nhiều gì cũng sẽ có chỗ không thể tính toán vẹn toàn, bỗng dưng có lời mời từ Kiminakato , như đang có một cánh tay kéo ông ta lên, trở thành một con cờ cung cấp thông tin, hóa ra tất cả đều tính sai cả rồi 

Coleuse nhìn con gái mình vất vả nuôi dưỡng, ông với vợ cũng đã tính toán một trận lớn nhưng chỉ vì lòng tham không đáy của bản thân mà đẩy gia tộc cùng con gái vào cảnh tủi nhục. 

Gemini trên sân khấu hoàn toàn biến thành một khúc gỗ, ý định vài ba bước ban đầu cũng bị đập cho tan tành, chỉ 2 bước đầu tiên thôi là cậu đã giẫm vào chân cô nàng. Loria cũng không phải là một người phụ nữ không hiểu chuyện, cô nàng hiểu ngay cả cô và Gemini đều thân bất do kỉ và chuyện này cũng một phần do cha cô gây ra, cô không thể nổi giận. 

Gemini vừa định dừng lại thì Don đã từ bao giờ bước đến bên cạnh, hắn giống như là đang xem kịch, đứng một bên mỉm cười. 

"Em nói em không biết nhảy, ta cứ tưởng là em đang nói dối ta. Không ngờ em không biết nhảy thật." 

Loria tự biết đối tượng được nhắc đến không phải là bản thân, cô nàng cũng không muốn mất càng thêm mất, chỉ đành nâng váy quay trở về bên cạnh cha mình. 

Gemini cũng biết thân biết phận không dám làm càng, học theo quy tắc Joong đã từng dạy, cậu khom lưng : "Ngài có gì phân phó" 

"Cởi áo ngoài ra đi" 

Gemini không hiểu, theo quán tính "Hả?" một tiếng, nhìn thấy ánh mắt không có ý cười của hắn, cậu mới từ từ cởi vest ngoài ra. Dunk cũng bên cạnh đợi sẵn nhận lấy áo vest của Gemini. Lúc này cả khán phòng đều không nhịn được tiếng xì xào của bản thân.

Giữa sàn khiêu vũ, cả hai dường như hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới xung quanh, không bận tâm đến những âm thanh huyên náo. Bộ vest Don khoác lên người tựa như một tuyệt tác nghệ thuật, từng đường cắt may đều hoàn hảo đến mức khó tìm ra khuyết điểm. 

Thế nhưng, nếu lớp áo vest của Gemini là một tấm màn che phủ, thì bên dưới lại là một thân hình rắn rỏi, mạnh mẽ, từng đường nét cơ bắp giống như một bức tượng được đục đẽo khéo léo, cơ thể cũng dường như lớn hơn Don một vòng, nếu Gemini ở phía trước Fourth, thì sẽ không nhìn thấy được Fourth ở phía sau

Sự tương phản giữa hai người càng trở nên rõ rệt khi họ khoác lên mình hai gam màu đối lập, như ánh sáng và bóng tối, như ngày và đêm. Thứ duy nhất kết nối họ trong sự khác biệt ấy chính là chiếc cà vạt đồng điệu về kiểu dáng, một chi tiết nhỏ nhưng tinh tế, chỉ có thể lộ ra khi Gemini cởi bỏ lớp áo vest, để lộ vóc dáng vạm vỡ vượt trội hơn hẳn Don.

Cả hai đứng đối diện với nhau, Gemini không biết ý định của Fourth là gì, chỉ thấy hắn từ từ khom lưng làm động tác chào bạn khiêu vũ quen thuộc, sau đó hắn lại đứng thẳng người nhìn vào Gemini, lên tiếng 

"Em không định chào lại bạn nhảy của mình sao?" 

Gemini vẫn đứng ngây ra đó, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu thậm chí không nhớ là ai đang mời mình nhảy, chỉ cảm thấy mọi thứ quá đỗi mơ hồ. Trong khoảnh khắc bối rối, cậu khẽ lí nhí:

"Tôi... tôi không biết nhảy." 

Fourth chỉ bật cười, giọng nói đầy mê hoặc vang lên, chứa đựng sự kiên nhẫn và dịu dàng:

"Ta đã nói rồi, có ta ở đây, em không cần lo lắng gì cả. Giờ thì, em có thể chào lại bạn nhảy của mình chưa?"

Gemini như một cỗ máy vô thức tuân theo mệnh lệnh. Cậu lặng lẽ bắt chước động tác của Fourth, cử chỉ còn chút cứng nhắc nhưng lại đầy nét nam tính, cứng cỏi. Khi cậu vừa đứng lên, Fourth cũng nhẹ nhàng tiến lên một bước, khoảng cách giữa họ rút ngắn trong một nhịp thở, như thể từng chuyển động đều đã được định sẵn, chỉ chờ Gemini hòa mình vào điệu nhảy mà thôi

"Đặt tay lên eo ta đi" 

Lần đầu tiên mà Gemini chạm vào vòng eo mà Gemini vẫn thường hay cảm thán, eo của Fourth đối với bàn tay to lớn của Gemini thì giống như một chiếc bánh mì non mềm êm ái, chỉ cần một nắm thì đã có thể bao trọn hõm eo 

Mười ngón tay đan chặt vào nhau, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua nhau như một tín hiệu thầm lặng. Ban nhạc lập tức chuyển tấu, kéo lên một bản tình ca chậm rãi, từng nốt nhạc như hòa quyện với không gian đầy sự mê hoặc.

Giữa giai điệu du dương, Gemini chỉ còn nghe thấy giọng nói trầm ấm của Fourth vang lên bên tai: "Cứ đi theo ta là được"

Mọi âm thanh đang dần trở nên như vô hình, chỉ còn lại hai người giữa sàn nhảy. Ánh mắt họ chạm nhau, sâu thẳm và đầy cuốn hút. Gemini dường như quên mất xung quanh, chỉ có thể tập trung vào đôi môi nhỏ nhắn kia, nơi nhịp đếm đang vang lên đều đặn: "Một...hai..."

Như bị dẫn dắt bởi chính âm thanh ấy, chân cậu dịch chuyển theo từng bước, hòa vào vũ điệu mà Fourth đã khéo léo sắp đặt. Chỉ là khiêu vũ hay một sự mê hoặc ngọt ngào? Gemini cũng không còn chắc nữa rồi.

"Em thật sự nhảy tệ quá, phải mời thầy đến dạy lại em thôi" 

_____________________

Sốp đu G4! Sốp đu G4...xin nhắc lại....Sốp đu G4

Valentine ấm êm nhooooo








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me