TruyenFull.Me

Geminifourth Graue Liebe Tinh Yeu Mau Xam

Từng tảng đá lớn không ngừng đổ xuống như cơn vũ bão. Tiếng đá va vào nhau vang vọng làm chấn động cả không gian kín. Gemini thở gấp, cố giữ thăng bằng nhưng mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội. Cậu hụt chân, suýt nữa ngã nhào thì bị một cánh tay kéo lại.

"Gemini!" – Fourth quát lên, thân hình cao lớn của hắn chắn ngay trước mặt cậu.

Ngay lúc Gemini còn chưa kịp phản ứng, một mảng đá to rơi từ trần hang xuống, hướng thẳng về phía họ. Gemini tròn mắt kinh hoàng, chân không thể kịp chạy thì

Ầm!!!!

Cơn đau nhói xuyên qua bả vai của Fourth khi hắn nghiến răng, ôm lấy Gemini và xoay người lại, tấm lưng hắn hứng trọn cú va chạm của tảng đá rơi.

"Fourth!" -  Gemini hét lên cậu cảm nhận được rằng người hắn đổ gục về phía mình. Dưới lớp bụi đá mờ mịt, Gemini gần như quỳ xuống, đỡ lấy Fourth từ phía sau lưng. Cơ thể của hắn nặng trĩu, từ phía sau, giọt máu thấm đẫm nhỏ xuống trước mắt Gemini

Ngay khi cậu tưởng như không còn lối thoát, một tiếng "rắc" kỳ lạ vang lên ở vách bên kia hang. Một phần tường đá nứt ra rồi đổ sụp xuống, để lộ ra một khe sáng le lói phía sau. Gemini biết đó là đường sống duy nhất của họ

Gemini không kịp suy nghĩ, gỡ cánh tay nặng nề của Fourth khoác lên vai mình, rồi cậu cõng hắn lên lưng. Giờ đây cơ thể của hắn đổ rạp xuống lưng của Gemini không có điểm tựa, hơi thở yếu ớt cứ chạm vào từng dây thần kinh của Gemini

"Đừng ngủ..." - Cậu thì thầm, giọng nghẹn lại:  "Tỉnh đi Fourth, tôi không cho phép anh chết đâu đấy!"

Hang động vẫn đang tiếp tục rung lắc phía sau họ, những tảng đá nhỏ vẫn rơi rào rào. Nhưng Gemini không quay đầu lại nữa, cậu chỉ biết tiến về phía ánh sáng, cõng theo người đàn ông đã liều mạng cứu mình, mặc cho cả cơ thể ê ẩm, kiệt sức.

Gemini cõng Fourth từ miệng hang vừa sập ra ngoài, người cậu tê liệt vì lạnh và kiệt sức. Mỗi bước chân như từng chiếc gai đang móc vào xương. Nhưng cậu vẫn không dừng lại, Fourth trên lưng đã gần như bất tỉnh, máu đã thấm ướt hết cả vạt áo.

Gemini khuỵu xuống nền tuyết, thở dốc, cả cơ thể co giật từng nhịp. Cậu đã kéo hắn ra khỏi đống đá sập ấy, từng chút một, với hai bàn tay trần.

Ngay lúc ấy, tiếng động cơ trực thăng xé gió từ xa. Một chiếc UH-60 màu đen xì lao đến, hạ cánh không một chút do dự. Cuốn theo hoa tuyết bay mù mịt.

Người đàn ông đầu tiên bước xuống là Dunk. Anh ta vẫn mặc chiếc vest đen mà lần cuối cùng Gemini nhìn thấy, ánh mắt của anh ta sắc lạnh như băng. Không cần hỏi, anh đã thấy Don của mình đang nằm đó và bất động.

"LẬP TỨC SƠ CỨU!" - Dunk gần như gầm lên. Gemini chưa bao giờ thấy một Dunk như thế này

Một đội y tế từ trực thăng đổ xuống như lốc xoáy, Gemini bị kéo sang một bên, Dunk quỳ xuống bên cạnh Fourth, không còn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng như mọi khi.

"Don! Anh đến trễ." - Dunk thì thầm, cúi đầu thật sâu.

Fourth được truyền dịch và băng bó tạm thời. Dù bất tỉnh, mỗi hơi thở của hắn cũng đủ khiến toàn bộ phi hành đoàn nín thở.

Cả hai nhanh chóng được đưa lên trực thăng, Gemini chỉ nghe được loáng thoáng âm thanh gì đấy như là việc truy lùng và tiêu diệt toàn bộ. Nhưng cậu không đủ sức để quan tâm nữa, Gemini được quấn trong chăn giữ nhiệt, ngồi đối diện Dunk, im lặng.

Dunk cũng theo lên trực thăng ngay sau đó, anh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Fourth. Đôi mắt anh chứa đựng nỗi căng thẳng mà người ngoài khó nhận ra nhưng Gemini cảm nhận được, đó là nỗi sợ mất đi người lãnh đạo duy nhất mà anh đã thề rằng sẽ trung thành đến chết.

"Anh ấy...Don...sẽ không sao đúng không?" - Gemini lên tiếng, giọng khàn đặc.

Dunk chậm rãi quay sang, nheo mắt: "Chúng tôi đã từng phải móc tim người khác ra vì dám chạm vào Don. Cậu là người đầu tiên...Don đã đỡ thay đúng chứ"

Gemini cúi đầu: "Ừ! Không chỉ có trong động mà còn có viên đạn trên cánh tay"

"Cậu biết em ấy là ai rồi" - Dunk đột nhiên đổi giọng, chất giọng trầm đặc nhưng đầy sự mất mát: "Nên cậu cũng hiểu...nếu em ấy không tỉnh lại, cậu không chỉ mất một người."

"...Tôi sẽ mất cả mạng mình"

Dunk gật đầu, như một lời xác nhận lạnh lùng.

Trụ sở tại Canada

Căn phòng trắng toát, sạch sẽ đến mức vô cảm. Fourth nằm bất động trên giường, máy đo nhịp tim theo trình tự vang tiếng "beep" đều đều. Không ai dám bước vào nếu không có lệnh.

Gemini đã ổn hơn, cậu đứng cạnh cửa, mắt không rời Fourth. Bác sĩ bảo rằng Fourth mất máu quá nhiều, lại còn bị lạnh trong thời gian dài. Nhất thời không tỉnh dậy ngay được

Dunk bước đến, anh nhìn về Gemini vẫn đinh đinh vào trong phòng bệnh, anh mở lời trước: "Có một chuyện..." - Dunk cất giọng thấp: "Chỉ có Don và tôi biết"

Gemini quay sang đợi chờ một đáp án mà cậu cho rằng đối với Fourth sẽ có lợi. Nhưng cậu dường như đã nghĩ sai rồi, lời nói của Dunk như con dao đang từ từ cứa vào tim cậu.

"Lúc Don đem theo cậu, cả hội đồng đều phản đối. Họ nói cậu quá trẻ, lại là một người ngoài, không có bất gì điểm nào để một kẻ như cậu có thể đứng cạnh Don." - Dunk dừng một chút như đang hồi tưởng lại đoạn đối thoại ấy rồi anh bật cười, một nụ cười chua chát

"Nhưng lúc ấy Don chỉ cười và nói đúng một câu: "Em ấy rồi sẽ là một viên ngọc quý""

Gemini nuốt khan, bàn tay đút trong túi quần nắm chặt vào viên đá sần sùi

Dunk nhướng mày nhìn cậu, đôi mắt lạnh căm: "Cậu còn sống...chứng minh Don đã đúng. Đừng làm Don thất vọng"

Ngày hôm sau Fourth vẫn chưa tỉnh lại, Pond mang theo Phuwin đến bệnh viện, nghe nói là Pond sẽ đích thân thanh trừng và đoạt lại quyền hành ở các bang tại Canada.

Gemini ngồi trong phòng nhìn ra phía ngoài nó những dòng người tất bật đi qua đi lại. Trong cái vội vã ấy, cậu nhận ra một điều mà trước đây chưa từng nghĩ đến

Gemini nhận ra rằng bản thân đã quá ngạo mạn bởi những gì mình từng có.

Một thằng nhóc bước ra từ khu ổ chuột, sống bằng vài trò lặt vặt đầu đường xó chợ, tưởng chỉ cần khôn lỏi một chút là đủ sống sót. Rồi nhờ một vài phi vụ trót lọt, cậu ảo tưởng rằng mình là kẻ bất khả xâm phạm. Nhưng giờ, trong sự im lặng rợn người của căn phòng bệnh lạnh lẽo, cậu chợt nhớ lại

Căn phòng tối và một người đàn ông mù

Ngay từ lúc đó Fourth đã biết Gemini rồi, có phải bao năm qua Fourth cũng đã biết???

Ừ...Làm sao mà không biết được, cậu nghênh ngang bay nhảy khắp nơi, nay cả nơi của Don cũng dám bước vào. Nếu không có cái gật đầu im lặng ấy của Fourth thì làm sao một đứa nhóc còn chưa bao giờ cầm súng như cậu có thể nhởn nhơ được

Gemini bật cười...xem ra tôi thật sự phải có được anh rồi!

Gemini tìm đến Dunk
_____________

Chuyện gì nó cũng phải từ từ, Gemini rồi cũng sẽ lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me