Gen Tot Sooshu
Cực phẩm. Chỉ hai từ Shuhua có thể đánh giá người này.- Bọn chúng đem em ấy đến đây nhìn bọn chúng ăn. Thật tàn nhẫn. - Yuqi nói. - Có một lần sau khi bọn chúng trở về, em ấy liền khóc nức nở. Mình đến hỏi chuyện thì em ấy nói nếu không làm như vậy bọn chúng sẽ đánh. - Yuqi ủ rũ kể lại, đôi mắt cảm thông sâu sắc nhìn cô gái kiaShuhua ngồi nhìn một bàn đồ ăn đầy ắp, nhưng cô gái kia chỉ có thể mím môi chịu đựng, nàng nhìn thấy cô đã đưa tay xoa bụng mấy lần, hẳn là đang rất đói. Nàng đột nhiên loé lên một ý.Nàng đi ra bàn, nhìn bọn họ.Bọn chúng nhìn thấy nàng xinh đẹp như thế liền rất niềm nở. Nhưng nàng làm gì có thời gì để ý đến bọn chúng, nàng đem tất cả sự ôn nhu nhìn cô. - Em tên gì?- Em.....tên Soojin , Seo Soojin . - Cô nhìn nàng lễ phép nói Shuhua hài lòng, rất ngoan ngoãn. Nàng cười. - Hình như đồ ở nhà hàng chúng tôi không hợp khẩu vị của em, hay tôi đem lên cho em món khác nhé ?Một thằng con trai nghe vậy liền quát. - Không cần.- Tôi nói chuyện với cậu sao ? - Shuhua trừng mắt nhìn cậu ta, đúng là đồ đàn ông mặc váy, chỉ ức hϊếp con gái là giỏi.Nàng quay vào nói với đầu bếp làm thêm vài món.Soojin ngập ngừng nhìn nàng rồi nhìn đám người hung hăng kia. Soojin biết rõ Shuhua chính là đang muốn giúp cô, cho cô ăn no, nhưng cô cũng không muốn để nàng bị liên lụy. - Thật sự không cần đâu.Shuhua không thèm để ý.Đám người kia hung hăng đứng dậy, gác chân lên ghế. - Này bà cô kia, bị điếc à ? Thích lo chuyện bao đồng không ? Cút đi.Shuhua cuộc đời ghét nhất ai gọi mình là bà cô, dù gì nàng cũng còn rất trẻ đẹp aaa. Shuhua bực mình, nắm tay Soojin đứng dậy, ngó ra ngoài. - Bảo vệ, tiễn khách, sau này không được cho bọn côn đồ này vào đây nữaSoojin khúm núm nhìn nàng rồi nhìn đám người kia đang bị bảo vệ đưa ra ngoài, cô gãi đầu. - Cảm ơn chị, nhưng mà....ngày mai tôi ở trường sẽ bị bọn họ đánh cho xem. - Cô đeo balo trên vai nói thầm, giọng nói rất chịu đựng.
- Em bị ngốc à ? - Shuhua thật tình không biết tại sao lại có loại người hiền lành đến như vậy. Nàng nhớ lại hồi trước khi nàng còn là sinh viên, đứa nào dám động đến nàng, nàng liền cho bọn chúng vỡ đầu.
Soojin lắc đầu. - Không có, tôi rất thông minh, tôi là sinh viên xuất sắc ở trường đó. Chỉ là, tôi không muốn đánh nhau, mẹ tôi sẽ lo lắng. Với lại, tiền viện phí sắp tới của mẹ tôi là do nhà bọn họ tài trợ. Tôi không được được gây sự......
Shuhua đột nhiên thấy thương cảm. Thì ra là như vậy. Đúng là đẹp người lại đẹp nết, rất phù hợp với tiêu chuẩn của nàng. Nàng ấn cô ngồi xuống, ra hiệu cho nhân viên dọn dẹp bàn, đem ra vài món ăn.
Cả ba người, có cả Yuqi ngồi một bàn nghiêm túc vừa ăn vừa bàn luận.
- Tôi sẽ tài trợ tiền viện phí cho mẹ em, phía nhà trường, tôi có quen hiệu trưởng, sẽ giúp em thu xếp bọn chúng, bảo đảm bọn chúng sẽ không quấy rầy em. - Shuhua đưa ra hàng tá lợi ích.
Soojin ngước lên hỏi một câu. - Vậy điều kiện là ? - Cô dư sức hiểu chẳng ai cho không ai cái gì cả
" bing ", Shuhua vỗ tay, rất thông minh. Nàng nói nhỏ nhỏ. - Cho tôi một đứa con.
-?????
Soojin đột nhiên cảm thấy mờ mịt, cảm giác như mình bị ngốc ra.
Yuqi ở đó kể cho cô nghe hoàn cảnh của Shuhua, nàng thật sự chỉ cần con, không cần gì cả, sau khi nàng có thai, họ sẽ cắt đứt, không ai vướng bận ai.
- Tôi sẽ trả thêm cho em một số tiền. Em đừng nghĩ ngợi nhiều, đây là vì lợi ích hai bên, em cần tiền, tôi cần con.
- Tôi.....sẽ trả lời sau. - Soojin đỏ mặt đứng dậy.
Lại bị nàng nhét cho một cái card visit. - Nghĩ kĩ rồi gọi cho tôi.
Soojin cầm lấy rồi rất nhanh rời khỏi nhà hàng.
Yuqi khoanh tay nhìn nàng. - Shuhua, Soojin cũng chỉ mới qua tuổi vị thành niên, cậu có thấy......đề nghị đó có chút kì cục không ?
- Không quan tâm, nhưng mình chấm em ấy. Nhất định phải là gen của em ấy. Con mình sau này sẽ là cực phẩm vũ trụ luôn.
Yuqi cười khinh, cậu muốn có con đến phát điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me