Genmui O Mot The Gioi Khac Neu Khong Co Quy
Có những ngày, người ta mệt không vì việc nặng… mà vì ánh mắt.Ánh mắt của người lớn trong làng. Những lời xì xào.“Thằng đó là con ông Shinazugawa đó hả?”
“Ừ. Cái nhà loạn hết rồi còn gì… Bảo sao mặt mày cứ cau có.”
“Tội nghiệp nhỏ em nó…”
Genya nghe rõ. Nhưng không nói gì.
Chỉ cúi đầu, gánh củi đi tiếp.
Mỗi ngày, mặt càng trầm hơn. Mắt càng đỏ hơn.Và rồi, một hôm… giữa chợ, khi Genya vừa trả củi cho khách, thì một tên lớn hơn (trong nhóm con nhà buôn giàu) đẩy vai cậu:“Ê, Shinazugawa. Mày làm rớt bùn dính áo tao.”
Genya quay lại:“Tao xin lỗi.”
“Xin lỗi là xong à? Áo tao mới mua. Mày có tiền đền không?”“…Tao không có tiền.”
Tên kia gằn:“Thì mày quỳ xuống lau đi. Đồ nghèo kiết xác.”
Genya đứng yên. Mặt không biểu cảm. Nhưng tay siết chặt.Tên đó đẩy mạnh một cái.
Cậu té nhào xuống bậc chợ.“Quỳ xuống. Mau lên.”
Và lúc đó — Muichirou xuất hiện.Cậu chạy tới, đỡ Genya dậy.“Anh ấy xin lỗi rồi. Anh đừng ép người quá.”
Tên kia cười khẩy:“Ồ? Lại là nhóc nhà Tokitou à? Hóa ra mày chơi với loại người này?”
Muichirou vẫn bình tĩnh:“Anh ấy không đáng bị vậy.”
Tên kia sầm mặt:“Mày cũng muốn ăn đòn hả?”
Nhưng chưa kịp động tay… Genya đã đẩy Muichirou ra:“Tránh ra. Tao không cần mày bênh.”
Muichirou sững lại:“Nhưng em…”
“Tao bảo mày tránh ra. Tao không cần ai thương hại!”
Không khí lặng đi một giây.
Muichirou cúi đầu. Không nói nữa.Chỉ lặng lẽ quay người… và đi.---Đêm đó, Muichirou không ngủ.
Cậu ngồi bên cửa, gấp một chiếc máy bay nhỏ.Nhưng lần đầu tiên… không biết viết gì vào trong.Còn Genya —
Cậu ngồi sau nhà, tay vẫn dính vết bùn. Không rửa.Mắt nhìn trời, đỏ hoe.“Tao không cố ý… Nhưng nếu mày cứ bênh tao, thì tao sẽ yếu đi mất.”
Cậu nói một mình. Không ai nghe.---Sáng hôm sau, có một chiếc máy bay nhỏ để trước nhà Genya.
Không ghi tên. Không ký.Chỉ có dòng chữ nhỏ bên trong:“Nếu anh mệt, thì… hãy mắng em cũng được. Nhưng đừng đẩy em ra.”
---Kết chương:Người ta chỉ giận với người mà mình tin rằng:“Em sẽ không bỏ đi. Nên anh mới ích kỷ như vậy.”
Nhưng niềm tin, nếu bị xô đẩy quá nhiều lần…
Sẽ rạn. Sẽ mờ. Và một ngày nào đó, người đó thật sự không quay lại nữa.
Có những ngày đó, người ta mệt mỏi không vì việc nặng… mà vì ánh mắt.Ánh mắt của người lớn ở làng. Những lời xì xào.“Thằng đó là con ông Shinazugawa đó hả?”
“Ừ. Cái nhà rối hết rồi còn gì… Bảo sa
“Ừ. Cái nhà loạn hết rồi còn gì… Bảo sao mặt mày cứ cau có.”
“Tội nghiệp nhỏ em nó…”
Genya nghe rõ. Nhưng không nói gì.
Chỉ cúi đầu, gánh củi đi tiếp.
Mỗi ngày, mặt càng trầm hơn. Mắt càng đỏ hơn.Và rồi, một hôm… giữa chợ, khi Genya vừa trả củi cho khách, thì một tên lớn hơn (trong nhóm con nhà buôn giàu) đẩy vai cậu:“Ê, Shinazugawa. Mày làm rớt bùn dính áo tao.”
Genya quay lại:“Tao xin lỗi.”
“Xin lỗi là xong à? Áo tao mới mua. Mày có tiền đền không?”“…Tao không có tiền.”
Tên kia gằn:“Thì mày quỳ xuống lau đi. Đồ nghèo kiết xác.”
Genya đứng yên. Mặt không biểu cảm. Nhưng tay siết chặt.Tên đó đẩy mạnh một cái.
Cậu té nhào xuống bậc chợ.“Quỳ xuống. Mau lên.”
Và lúc đó — Muichirou xuất hiện.Cậu chạy tới, đỡ Genya dậy.“Anh ấy xin lỗi rồi. Anh đừng ép người quá.”
Tên kia cười khẩy:“Ồ? Lại là nhóc nhà Tokitou à? Hóa ra mày chơi với loại người này?”
Muichirou vẫn bình tĩnh:“Anh ấy không đáng bị vậy.”
Tên kia sầm mặt:“Mày cũng muốn ăn đòn hả?”
Nhưng chưa kịp động tay… Genya đã đẩy Muichirou ra:“Tránh ra. Tao không cần mày bênh.”
Muichirou sững lại:“Nhưng em…”
“Tao bảo mày tránh ra. Tao không cần ai thương hại!”
Không khí lặng đi một giây.
Muichirou cúi đầu. Không nói nữa.Chỉ lặng lẽ quay người… và đi.---Đêm đó, Muichirou không ngủ.
Cậu ngồi bên cửa, gấp một chiếc máy bay nhỏ.Nhưng lần đầu tiên… không biết viết gì vào trong.Còn Genya —
Cậu ngồi sau nhà, tay vẫn dính vết bùn. Không rửa.Mắt nhìn trời, đỏ hoe.“Tao không cố ý… Nhưng nếu mày cứ bênh tao, thì tao sẽ yếu đi mất.”
Cậu nói một mình. Không ai nghe.---Sáng hôm sau, có một chiếc máy bay nhỏ để trước nhà Genya.
Không ghi tên. Không ký.Chỉ có dòng chữ nhỏ bên trong:“Nếu anh mệt, thì… hãy mắng em cũng được. Nhưng đừng đẩy em ra.”
---Kết chương:Người ta chỉ giận với người mà mình tin rằng:“Em sẽ không bỏ đi. Nên anh mới ích kỷ như vậy.”
Nhưng niềm tin, nếu bị xô đẩy quá nhiều lần…
Sẽ rạn. Sẽ mờ. Và một ngày nào đó, người đó thật sự không quay lại nữa.
Có những ngày đó, người ta mệt mỏi không vì việc nặng… mà vì ánh mắt.Ánh mắt của người lớn ở làng. Những lời xì xào.“Thằng đó là con ông Shinazugawa đó hả?”
“Ừ. Cái nhà rối hết rồi còn gì… Bảo sa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me