TruyenFull.Me

Genmui O Mot The Gioi Khac Neu Khong Co Quy

Mùa hè đến sớm.

Cơn mưa chiều qua làm con dốc trơn trượt. Đám trẻ con nghỉ học, cả làng rộn ràng vì mùa gặt đang đến gần.

Muichirou vẫn ra rừng. Em quen với việc ngồi một mình dưới gốc cây gần suối, nghe tiếng chim hót, đếm cá bơi, và đôi khi… đợi một người.

Một người đã không đến ba ngày nay.

Genya.

---

"Chắc anh ấy lại bị bố đánh..."
"Hay anh ấy đi đâu xa..."
"Chắc giận mình..."

Em nghĩ đủ thứ. Nhưng vẫn cố không nghĩ đến điều xấu nhất.

Cho đến chiều ngày thứ tư, khi trời sẩm tối, có tiếng người lớn chạy từ đầu làng về:

“Có người… có người nằm ngoài rìa rừng!”

“Chắc đụng trúng rắn! Có máu!!”

Muichirou đứng bật dậy. Có một linh cảm không lành.

Chân chạy, đầu trống rỗng, tay siết chặt vạt áo. Miệng lẩm bẩm "không phải. Chắc không phải đâu"

---

Khi em đến nơi, người ta đã vây quanh. Một vài bác lớn tuổi lắc đầu, vài người khác che miệng. Cái tên “Shinazugawa” được thì thầm qua lại.

Genya nằm nghiêng dưới tán cây. Tay vẫn còn ôm bó củi.

Máu thấm ướt cả sườn áo. Mắt khép. Gương mặt bình thản đến lạ — như đang ngủ sau một ngày mệt lử.

Có người nói, cậu trượt chân lúc vác củi. Có người bảo, rắn cắn.
Nhưng chẳng ai biết chắc.

Không ai đi cùng. Cậu chết lặng lẽ. Giữa rừng.

Và không ai đến nhận xác.

---

Muichirou không khóc.
Không nói gì.

Em ngồi xuống bên cạnh thi thể Genya, tay run run chạm vào một nhành cây gãy rơi cạnh đó — là cái mà hai đứa từng dùng để gấp máy bay tre.

“Em nói rồi… là lần sau sẽ không gấp nữa…”

“Vậy mà…”

Giọng em rất nhỏ. Như tiếng gió xào qua rừng lau. Như thể… chỉ có Genya mới nghe được.

---

Người ta định chôn cậu gần bìa rừng. Không ai dựng mộ, cũng không cúng cơm. Chỉ là một nắm đất, đánh dấu bằng hòn đá nhỏ.

Muichirou ngồi lại rất lâu. Đến tận tối.

Đêm hôm đó, trời không mưa. Chỉ có gió. Và tiếng dế buồn thiu.

---

Sáng hôm sau, người ta phát hiện có một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trước mộ Genya. Trong đó là:

Một chiếc máy bay tre, gấp hơi lệch cánh.

Một miếng bánh cá khô, bọc lá chuối cẩn thận.

Một mảnh giấy, chữ xiêu vẹo:

“Em biết anh ghét gió, nhưng chiều nào gió cũng thổi mạnh…”
“Còn em… thì vẫn chưa quen với việc không có anh.”

-----

Tính viết dài hơn chút trước khi đi đến chương cuối nhưng mà mãi không nghĩ ra tình tiết nào hay hơn nên xả luôn chương cuối bằng cái chết bất ngờ của Genya 🥹

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me