Gia Su Cua Toi La Wonwoo
Tiếng chuông báo tiết một vang lên, kéo tôi trở về hiện tại.Tôi đang đứng giữa sân trường trung học Seoul Arts High – ngôi trường nơi tôi sẽ theo học cho đến hết lớp 12. Đồng phục đã được chuẩn bị từ trước, nhưng lòng tôi vẫn chưa sẵn sàng. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học chính thức ở Hàn Quốc, và tôi đang hoảng loạn.“Vân ơi, lên lớp thôi!” – Giọng của Hoshi vang lên phía sau.Anh ấy là bạn thân của Joshua oppa, và dù lớn hơn tôi vài tuổi, anh ấy học lớp phụ trách nhảy ở cùng khối nên luôn bám sát như... một ông anh quản lý tự phong. Tôi không ghét điều đó – ít ra giữa một biển người xa lạ, tôi vẫn có người quen.“Vâng, em tới đây.” – Tôi vội kéo quai cặp rồi chạy theo.Trường học ở Hàn có gì đó rất lạ. Ai cũng trông giống như bước ra từ một bộ phim học đường – gọn gàng, lạnh lùng và... ít cười. Mỗi khi tôi đi ngang qua, có vài ánh mắt lướt qua rồi nhanh chóng quay đi. Có thể vì tôi không phải người Hàn, hoặc đơn giản vì tôi là “đứa mới”.Vào lớp, tôi ngồi xuống bàn gần cuối cùng – góc yên tĩnh nhất. Hoshi bị gọi lên phòng giáo viên, nên tôi đành tự mình chống chọi với cảm giác bị quan sát.“Cậu ấy là người nước ngoài đúng không?”“Nghe nói sống với mấy ông anh là idol đấy…”“Xinh thật. Nhưng chắc học kém lắm.”Từng câu xì xào không lọt khỏi tai tôi. Tôi cắn môi, giả vờ ghi chép gì đó trong vở. Mọi thứ mình chuẩn bị không đủ. Mình chưa giỏi tiếng Hàn, mình không thân với ai, và mình... lạc lõng.Bất ngờ, một cục giấy được ném về phía tôi.Tôi mở ra. Một dòng chữ viết bằng tiếng Anh cẩu thả: “Go back to where you belong.” (Quay về nơi cô thuộc về đi.)Tôi sững người. Tim như bị bóp nghẹt.---Giờ ra chơi, tôi đi về phía sân trường, cố nuốt nước mắt xuống.“Vân à!” – Giọng quen thuộc vang lên. Là Seungkwan, anh họ tôi đang học năm cuối ở trường này.Anh ấy chạy đến, trên tay cầm hộp sữa dâu.“Anh thấy em rồi. Có ổn không?”“Không… ổn lắm.” – Tôi đáp thật.Anh nhìn tôi, không nói gì, rồi dúi hộp sữa vào tay tôi.“Uống đi. Người thông minh là người biết khóc đúng lúc, nhưng cũng biết đứng dậy đúng lúc.”Tôi bật cười. Seungkwan luôn như vậy – nói câu nào là khiến người ta nhẹ lòng câu đó. Nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu.---Buổi tối hôm đó, tôi không muốn học.Tôi nằm dài ra bàn, mắt nhìn trân trân lên trần nhà.“Sao hôm nay không mở sách?” – Giọng của Wonwoo vang lên phía sau.Tôi quay đầu lại. Anh đã đến từ lúc nào không hay. Vẫn ánh mắt trầm ổn ấy, vẫn là cuốn sổ dày và cây bút máy màu đen quen thuộc.“Em không muốn học.”“Tại sao?”“Em bị bắt nạt ở trường.” – Tôi bật thốt. Có thể do mệt quá, hoặc do quá tin tưởng anh.Wonwoo im lặng. Rất lâu.Tôi tưởng anh sẽ nói câu gì đó giống mấy bộ phim – như “em phải mạnh mẽ” hay “đừng để ý”. Nhưng anh chỉ bước tới, kéo ghế ngồi xuống, giọng trầm hơn mọi khi:“Em có biết vì sao người ta hay bắt nạt người khác không?”Tôi ngẩng lên, chờ câu trả lời.“Vì người đó khiến họ thấy không an toàn. Em xuất hiện như điều gì đó khác biệt – và cái gì khác biệt thì luôn bị dòm ngó đầu tiên.”“Vậy em phải giống họ à?” – Tôi gằn giọng.“Không. Em phải giỏi hơn họ.”Tôi khựng lại.Wonwoo nghiêng đầu nhìn tôi, mắt anh lúc này không còn lạnh nữa. Nó có gì đó sâu hơn – một kiểu đồng cảm không lời.“Anh cũng từng bị như em.” – Anh nói, nhỏ đến mức tôi tưởng mình nghe nhầm.“Hồi cấp hai, anh là đứa duy nhất đọc sách thay vì đá bóng, viết truyện thay vì lên mạng xã hội. Bọn họ nghĩ anh là đồ lập dị. Nhưng anh không thay đổi – anh chỉ học giỏi hơn, viết tốt hơn. Và rồi, họ im lặng.”Tôi ngồi yên.Đó là lần đầu tiên Wonwoo kể về bản thân.“Em có thể ghét họ. Nhưng đừng để họ quyết định em là ai.”Một lúc sau, tôi khẽ nói:“Vậy… anh có thể dạy em giỏi hơn không?”Wonwoo nhìn tôi. Nét cười rất nhẹ lướt qua môi anh.“Anh đã làm điều đó từ hôm đầu tiên rồi mà.”
---Hôm sau, tôi quay lại lớp với ánh mắt khác.Vẫn là Thanh Vân – tóc dài, áo đồng phục xanh-trắng, dáng người nhỏ nhắn. Nhưng ánh nhìn thì không còn né tránh. Tôi ngồi vào bàn, lặng lẽ mở sách ra. Lần này, tôi chủ động giơ tay phát biểu – dù phát âm còn run, nhưng ít ra… tôi đã không trốn tránh.Một vài ánh mắt ngạc nhiên.Một vài tiếng xì xào khác hẳn:“Cậu ấy đang cố gắng thật đấy.”“Tôi nghĩ cậu ấy không tệ như mình nghĩ.”Ở cuối hành lang, Mingyu – học sinh lớp kế bên, bạn thân của Hoshi – vô tình lướt ngang qua, quay đầu nhìn tôi lâu hơn một chút.---Tối hôm đó, sau giờ học, Wonwoo không về ngay.Anh đứng ở cửa, tay đút túi áo khoác, nói:“Mai em rảnh không?”“Ơ… dạ?”“Anh nghĩ… mình nên thay đổi không khí. Học ngoài công viên, hoặc quán sách nhỏ. Gọi là phần thưởng cho học sinh tiến bộ.”Tôi ngơ ngác. Wonwoo – người gia sư trầm lặng và lạnh như sương sớm – vừa rủ tôi… đi học ngoài?“Em… rảnh ạ.” – Tôi cười, tim lỡ nhịp.Anh gật đầu.“Vậy 4 giờ chiều. Anh đợi ở trạm tàu điện. Đừng để anh đợi lâu.”Và anh bước đi, như chưa từng nói gì lạ lùng.Tôi đứng lặng, nghe tiếng tim mình đập dồn.Lần đầu tiên, tôi cảm thấy bài học ngoài giờ sắp tới… sẽ không giống bất kỳ tiết học nào trước đây.
---Hôm sau, tôi quay lại lớp với ánh mắt khác.Vẫn là Thanh Vân – tóc dài, áo đồng phục xanh-trắng, dáng người nhỏ nhắn. Nhưng ánh nhìn thì không còn né tránh. Tôi ngồi vào bàn, lặng lẽ mở sách ra. Lần này, tôi chủ động giơ tay phát biểu – dù phát âm còn run, nhưng ít ra… tôi đã không trốn tránh.Một vài ánh mắt ngạc nhiên.Một vài tiếng xì xào khác hẳn:“Cậu ấy đang cố gắng thật đấy.”“Tôi nghĩ cậu ấy không tệ như mình nghĩ.”Ở cuối hành lang, Mingyu – học sinh lớp kế bên, bạn thân của Hoshi – vô tình lướt ngang qua, quay đầu nhìn tôi lâu hơn một chút.---Tối hôm đó, sau giờ học, Wonwoo không về ngay.Anh đứng ở cửa, tay đút túi áo khoác, nói:“Mai em rảnh không?”“Ơ… dạ?”“Anh nghĩ… mình nên thay đổi không khí. Học ngoài công viên, hoặc quán sách nhỏ. Gọi là phần thưởng cho học sinh tiến bộ.”Tôi ngơ ngác. Wonwoo – người gia sư trầm lặng và lạnh như sương sớm – vừa rủ tôi… đi học ngoài?“Em… rảnh ạ.” – Tôi cười, tim lỡ nhịp.Anh gật đầu.“Vậy 4 giờ chiều. Anh đợi ở trạm tàu điện. Đừng để anh đợi lâu.”Và anh bước đi, như chưa từng nói gì lạ lùng.Tôi đứng lặng, nghe tiếng tim mình đập dồn.Lần đầu tiên, tôi cảm thấy bài học ngoài giờ sắp tới… sẽ không giống bất kỳ tiết học nào trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me