TruyenFull.Me

Giang Dau Lingorm

- Ái chà? Sao mấy ngày không gặp chị ủ rũ thế, không một chút nào giống Quảng Linh Linh tự đắc bình thường. - Kim Thái Nghiên kinh ngạc nhìn Quảng Linh Linh trước mắt tìm đến mình, vẻ mặt uể oải, thậm chí còn có chút thất lạc.

- Quá mệt mỏi. - Quảng Linh Linh cả kinh, dáng vẻ của cô rõ ràng như vậy sao? Cố sức vỗ vỗ mặt, hít sâu mấy hơi, hô vài tiếng lấy tinh thần.

- Chị không tìm em, em cũng có chuyện tìm chị đây. - Kim Thái Nghiên nhảy khỏi ghế, lên tiếng chào bạn cùng lớp, tiết tiếp theo cô không học, lôi kéo Quảng Linh Linh đi ra ngoài.

Sau lưng bạn học đều bàn tán xôn xao, mấy ngày nay hai nhân vật làm mưa làm gió trường này có vẻ đặc biệt thân thiết, người biết thân phận của họ cũng thấy khó tin, có vẻ mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì.

- Chuyện gì? - Lần này đến phiên Quảng Linh Linh kinh ngạc, Kim Thái Nghiên mà xin cô giúp?

- Ừ, chị cũng biết, chuyện Giáng Đầu em cũng không biết, nhưng cái này là chơi cổ thuật và Giáng Đầu thuật, thật không biết mọi người đang làm cái gì... - Kim Thái Nghiên thoáng nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Quảng Linh Linh, không thể làm gì khác hơn là nói rõ nguyên nhân: "Lần trước tóm Ti La Bình ở trường học, hình như do sát khí của Ti La Bình, thân thể rất nhiều học sinh đều bị khó chịu ngã bệnh, còn có vài trường hợp tiêu chảy mất nước, về phương diện này chị có uy nhất, muốn nhờ chị đi xem một chút."

- Em không phải là loại người mặc kệ những chuyện bao đồng không liên quan đến Hắc ma pháp của em sao? - Chân mày Quảng Linh Linh hơi đưa lên, cái bớt màu đỏ cũng sống dậy.

Kim Thái Nghiên rất muốn búng một cái lên cái bớt đỏ kia, không phải là bởi vì nó xấu, mà là vì nó đẹp đến nỗi làm cho người ta rợn cả tóc gáy, hợp với biểu tình hiện tại của Quảng Linh Linh, phải lột sạch quần áo của cô ra nhìn xem rốt cuộc tại sao nó lại khác thường như vậy.

- Mắc mớ gì tới chị? Chị chỉ cần giúp là được, cũng không phải giúp không công. - Trong mắt Kim Thái Nghiên hiện lên vẻ bối rối, hình như cái gì Quảng Linh Linh cũng biết.

- À, bây giờ là em đang cầu xin tôi ấy hả? - Quảng Linh Linh dán lên Kim Thái Nghiên, hiện tại cự ly giữa hai người không vượt quá cm, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Kim Thái Nghiên, như nhìn xuyên qua Kim Thái Nghiên: "Em đừng nói số tiền này là em bỏ ra, tuy tôi rất yêu tiền nhưng tiền của họ hàng mình, tôi không dám nhận. Tôi nghĩ... bây giờ chắc hẳn em đã tạo trận phòng ngự mạnh nhất trong Bạch ma pháp, Ngũ Vong Tinh [1] trận rồi đúng không? Vậy yên tâm, tạm thời bọn chúng chưa chết, ngày mai tôi đi xem."

[1] Tiếng anh là Pentacle, hình ngôi sao năm cánh.

Kim Thái Nghiên cố sức đẩy Quảng Linh Linh ra: "Đồ yêu tinh, chị tốt nhất là tránh xa em ra một chút, em tình nguyện dùng tiền cũng không muốn nợ chị ân tình, nếu không em càng lỗ nhiều." Có ai không biết Quảng Linh Linh này ăn tươi nuốt sống người ta cỡ nào.

- Ồ, tôi không tò mò nguyên nhân khiến Kim Thái Nghiên em mở rộng lòng nhân từ đâu.

- Hừ, tự lo cho chị đi. - Kim Thái Nghiên lấy tốc độ Nhanh nhất rời xa Quảng Linh Linh: "Chị tìm em có chuyện gì?"

Kim Thái Nghiên sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Quảng Linh Linh tìm cô để ôn chuyện xưa.

- Cũng không có gì, tiểu công chúa lại xảy ra chuyện, lần này là Xiêm La Dưỡng Quỷ sư, em giúp tôi về Phược điều tra một chút, tôi giúp em chuyện kia, huề nhé, được chưa? - Quảng Linh Linh hất hất đầu.

Chị ta không muốn tự về Phược, lẽ nào Kim Thái Nghiên cô muốn? Cái gì cô cũng đứng ra, hiện tại sắp thành tạp dịch cho Quảng Linh Linh rồi, ngoại trừ làm bảo mẫu trông nom tiểu công chúa, còn phải giúp cô làm chân chạy vặt: "Chị muốn điều tra gì?"

- Xiêm La Dưỡng Quỷ thuật tuy rằng thất truyền đã lâu, nhưng nó cũng là phần bị thất truyền tinh diệu nhất lợi hại nhất, trên thực tế, giờ rất nhiều người ở Thái Lan thông hiểu vu thuật này, qua quýt nuôi tiểu quỷ ở nhà để chi phối, thế nhưng luyện chế có thể thành sát nhân, tiểu quỷ có thể mang theo kịch độc và cổ độc như vậy cũng rất ít thấy. Tôi nhớ loại vu thuật này, rõ ràng đã thất truyền bên ngoài, chỉ có Phược gia chúng ta có, Phược tuyệt đối không cho phép loại bí thuật này truyền ra ngoài.

- Cho nên chị muốn em về điều tra một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị nghi Phược có kẻ phản bội? - Kim Thái Nghiên liếc mắt nhìn Quảng Linh Linh, chị ta chuyên môn khiêu khích nguy hiểm để cô làm.

- Cũng không phải, bởi vì theo tôi được biết, trong Phược không ai tu luyện Dưỡng Quỷ thuật, bởi vì rất phiền phức, nuôi dưỡng quỷ phải rất chiều chuộng, phải cung phụng nó ở vị trí cao hơn cha mẹ, mọi việc lấy nó làm đầu, Phược chúng ta có nhiều thứ cao cấp hơn Dưỡng Quỷ thuật, ai lại thích chơi đồ lạ. Có lẽ bên ngoài thật sự có truyền bá loại vu thuật này, có người lén lút tu luyện, mà Phược chúng ta không biết, nói chung điều tra trước là tốt rồi. - Quảng Linh Linh vẫn rất có tự tin với thực lực của Phược, Kim Thái Nghiên từ nước ngoài trở về, không hiểu nhiều về Phược, cô đi thăm dò lại không gây nghi ngờ.

- Được rồi, tuy như vậy em lỗ to, cơ mà đối với chị làm gì có chuyện người khác lỗ to, em nhận, chị nhớ ngày mai đến trường kia. - Kim Thái Nghiên vân vê thái dương, lại bị bà đồng này tính kế.

- Tốt, nhờ em nhé, tôi đi đón tiểu công chúa, giờ em ấy đang bị kẻ địch để mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện. - Quảng Linh Linh khoát khoát tay, lảo đảo rời khỏi tầm nhìn của Kim Thái Nghiên.

- Ngay cả Quảng Linh Linh cũng không biết ai là kẻ địch? - Kim Thái Nghiên giãn lông mày, thoạt nhìn chuyện này không đơn giản như Quảng Linh Linh bảo cô điều tra, Quảng Linh Linh thật sự phải vì Trần Mỹ Linh lội qua nước bẩn?

Quảng Linh Linh gọi taxi đến nhà Trần Mỹ Linh, căn phòng đã quét tước, không để lại vết tích tối hôm qua. Quảng Linh Linh cười lạnh một tiếng, xử lý thật mau. Bên ngoài căn phòng của Trần Nghĩa đứng đầy vệ sĩ, cô muốn đi vào lại bị vệ sĩ ngăn lại. Quảng Linh Linh chớp mi nhìn quản gia, quản gia thở dài, ý bảo vệ sĩ cho đi, dù cho ông không ra hiệu thì những người vạm vỡ đứng trước mặt Quảng Linh Linh bé nhỏ như con kiến này, cũng sẽ không chịu nổi một cú của cô.

Quảng Linh Linh khiêu khích nhìn tên vệ sĩ ngăn cô, vệ sĩ được huấn luyện rất tốt, làm như không thấy ánh mắt khiêu khích của Quảng Linh Linh, khóe miệng Quảng Linh Linh giật một cái, dám bày bộ mặt này ra với cô? Vẻ mặt quản gia đồng tình nhìn vệ sĩ, đại khái tên vệ sĩ còn không biết Quảng Linh Linh lòng dạ hẹp hòi này có thù tất báo.

Đẩy cửa ra, Trần Nghĩa còn đang ngủ, chỉ có một mình Trần Mỹ Linh yên lặng ngồi bên giường, nhìn mặt của Trần Nghĩa, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc này Trần Mỹ Linh trông rất yếu đuối, Quảng Linh Linh rất muốn đi tới ôm nàng vào lòng, nhưng cô biết giữa cô và tiểu công chúa phải giữ một khoảng cách.

- Yên tâm đi, ông ấy không sao, bị nhập thì mệt chút thôi. - Quảng Linh Linh cũng nhìn Trần Nghĩa, nói với Trần Mỹ Linh.

- Bà đồng Linh, ba ấy, thật ra rất sợ tôi. Tuy rằng ông ấy không nói, thế nhưng tôi cảm giác được, trước đây ông ấy luôn luôn ôm tôi đến công viên giải trí, không biết từ khi nào thì không nhìn mặt tôi nữa. - Trần Mỹ Linh không có một chút phản ứng với Quảng Linh Linh, những lời này nếu không phải có gọi tên Quảng Linh Linh, thậm chí Quảng Linh Linh cho là nàng đang lầm bầm.

- Em ngốc cái gì vậy, ông ấy là cha em, sao lại sợ em? - Quảng Linh Linh không biết làm sao để an ủi nàng, hoá ra Trần Mỹ Linh cũng sớm cảm giác được Trần Nghĩa khác thường, Trần Mỹ Linh đã sớm không phải là công chúa nấp dưới sự che chở của Trần Nghĩa, nàng mẫn cảm như vậy, Trần Nghĩa chết tiệt, để cho công chúa của cô đau buồn.

- Ha ha, mỗi lần chị an ủi người khác là bất thường lắm đấy. - Tay của Trần Mỹ Linh lén lau khóe mắt, che giấu động tác, lại bị Quảng Linh Linh nhìn thấy: "Ba tôi bị nhập, ông muốn giết tôi, nhưng tôi nhận ra ông không phải là bị khống chế, ông ấy thật sự hận tôi, trong ánh mắt của ông có hận."

- Đó là ác quỷ nhập, đương nhiên là có hận, không đủ oán niệm tại sao có thể có năng lực mạnh mẽ như vậy, đừng suy nghĩ nhiều. Biết ông ấy bình an vô sự thì về thôi. - Quảng Linh Linh hiện tại không hề muốn Trần Mỹ Linh ở lại đây, cô không cảm thấy Trần Nghĩa đáng để đồng tình, bất kể Trần Mỹ Linh là ai thì cũng là con gái ông. Lòng Trần Nghĩa suy nghĩ như thế nào cô không biết, nhưng sắp xếp cô ở bên cạnh Trần Mỹ Linh không phải là vì bảo vệ nàng, mà là muốn theo dõi nàng ngăn chặn nàng, giết chết nàng lúc cần thiết, bởi vì máu cô đủ lạnh, cũng đủ vô tình, cũng chỉ có cô có năng lực như thế.

- Linh, có thể nói cho tôi biết, Xiêm La Dưỡng Quỷ thuật là gì không? - Trần Mỹ Linh không hề nhúc nhích, chỉ ngầng đầu hỏi Quảng Linh Linh một câu hỏi.

- Cái này à, là loại Dưỡng Quỷ thuật thường gặp, cơ mà cái con nhập vào người Trần Nghĩa thì tương đối đặc biệt mà thôi. - Quảng Linh Linh lôi cái ghế lại ngồi cạnh Trần Mỹ Linh, kéo tay nàng, cố sức nắm: "Xiêm La Dưỡng Quỷ thuật xuất xứ từ tây nam bộ Trung Quốc, như khu vực Vân Nam, Tứ Xuyên. Lại hợp cùng các giáo phái địa phương và đạo Bà La môn mà Ấn Độ truyền tới, phát triển trở thành Giáng Đầu Dưỡng Quỷ thuật hiện nay. Mà Xiêm La Dưỡng Quỷ thuật lại truyền tới Trung Nam Á, ác nghiệt nhất ở Malaysia. Kỳ thực tôi vẫn cho là vu thuật loại này ở Thái Lan mới là lợi hại nhất, người sử dụng vu thuật này như người của Phược gia, ẩn núp quá sâu, à em biết không, Xiêm La là tên cũ của Thái Lan,"

- Vậy... tức là sao? - Trần Mỹ Linh cảm thụ được trên tay Quảng Linh Linh truyền tới cảm giác mát lạnh, lạ lùng là tâm tình lại khá lên nhiều, bắt đầu quên buồn phiền mà trở nên tò mò.

Quảng Linh Linh biết mình đã đánh trống lãng thành công, cũng không ngại giới thiệu một ít cho Trần Mỹ Linh, dù sao sau này nàng cũng sẽ tiếp xúc càng ngày càng nhiều.

- Dưỡng Quỷ chủ yếu có bốn phương pháp, theo thứ tự là: Câu hồn pháp, Giáng Đầu thuật, trộm rồng chuyển phượng, truy hồn cốt. Đều là phương pháp vô cùng tổn hại âm đức [2].

[2] Âm thầm làm việc tốt, người mê tín cho rằng việc làm nhân đức trên dương gian đều được ghi công ở âm phủ.

- Chị từng nuôi? - Trần Mỹ Linh đột nhiên hỏi.

- Hừ, tôi là Giáng Đầu sư, đương nhiên là từng nuôi.

- Thế nhưng...

- Tổn hại âm đức phải không?

- Ừ.

- Thứ tôi không sợ nhất là món đồ chơi này, cơ mà sau này nuôi tiểu quỷ rất phiền phức cũng quá ác, cho nên tôi không nuôi. - Quảng Linh Linh vỗ vỗ mu bàn tay Trần Mỹ Linh.

- Nuôi thế nào? - Trần Mỹ Linh suy nghĩ một chút rồi cũng bình thường trở lại, Quảng Linh Linh là Giáng Đầu sư, không thể bảo cô không chạm vào những thứ này.

- Nếu như theo Giáng Đầu thuật mà nói, phương pháp sai khiến quỷ thường thấy nhất là "Câu Tân Hồn Pháp [3]", đầu tiên phải tìm một ngôi mộ mới mai táng, lén dùng một cây trúc gọt nhọn đâm vào mộ để thúc dục tử thi, sau đó niệm "Câu hồn chú", rồi dùng bình thủy tinh nhỏ triệu nhập quỷ hồn, đóng bình lại, cất ở gốc cây, ngày đêm niệm chú, mãi cho đến bảy bảy ngày, có thể thu về nhà dùng rồi. Lúc sử dụng do tùy Giáng Đầu sư đem vật niệm chú, cho quỷ hồn nhập vào, sau đó ném đến chỗ người bị nguyền rủa mà thường xuyên xuất nhập, hoặc là cho đối phương tiếp xúc, quỷ hồn có thể thừa cơ hội nhập vào người đối phương mà phát cuồng."

[3] Phương pháp bắt giữ linh hồn còn tươi mới.

- Thâm độc như thế? - Trần Mỹ Linh nhịn không được bùi ngùi.

- Thế này cũng chưa gọi là thâm độc, Giáng Đầu sư ở Thái Lan càng lợi hại, bọn họ sẽ tới rừng rậm chém một mảnh gỗ thích hợp, dùng dao khắc thành quan tài nhỏ, sau cùng mới đi tìm mộ phần bé trai hoặc bé gái, tốt nhất là trẻ con hoặc trai gái chưa thất thân. Sau đó khai quật phần mộ phần, lấy thi thể ra, cho nó ngồi thẳng lên, lại lấy mỡ người luyện thành một loại nến, đốt cằm thi thể bằng loại nến đó, mãi cho đến khi lửa làm nó da tróc thịt bong, lộ ra tầng mỡ, khi tầng mỡ nóng tan thành mỡ xác chết, lấy cái quan tài nhỏ đã chuẩn bị trước để đựng, đây chính là mỡ xác chết mà Giáng Đầu sư thường dùng. Sau khi làm xong lập tức niệm chú, bảy bảy ngày, thì hồn phách này có thể nghe lệnh, phái đi hành sự.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me