TruyenFull.Me

Giang Dau Lingorm

Thành thật mà nói, cô gái như Quảng Linh Linh không có người đàn ông nào không động lòng, đẹp, quyến rũ, thông minh, lợi hại. Nhưng cũng chỉ là động lòng, không có ai dám thực sự theo đuổi cô, thứ nhất là bởi vì Quảng Linh Linh rất cao ngạo, dễ nếm mùi thất bại, không thành công sẽ mất mạng. Thứ hai là bởi vì Quảng Linh Linh quá lợi hại, quá giỏi giang, cô gái như vậy không có người đàn ông nào có thể quản. Mà Quảng Linh Linh cũng không phải người cam tâm bị người khác quản.

Với tính cách của Tư Tinh Ấu, nhiều lắm cũng chỉ nhìn lén thưởng thức một chút, nhưng quyết không dám có tư tưởng không nên có.

Hoàng Mỹ Anh giúp Quảng Linh Linh đắp thuốc xong, Quảng Linh Linh người băng đầy vết thương chống tay phải đứng lên. Trần Mỹ Linh ôm lấy eo Quảng Linh Linh.

- Vết thương của Linh rất nặng... - Trần Mỹ Linh đỡ lấy Quảng Linh Linh, không để cô ngã.

Sắc mặt Quảng Linh Linh tái nhợt, trắng bệch, hơi nâng đầu lên, có thể thấy mạch máu xanh, lớp da gần như trong suốt.

- Tiểu công chúa, đừng lo cho vết thương của tôi, tí ti thế này nhằm nhò gì, em với Mỹ Anh trốn ở đây đừng lộn xộn, tôi đi giúp Thái Nghiên. - Quảng Linh Linh không nhấc tay trái lên nổi, cạ cạ trán vào gò má Trần Mỹ Linh. Xúc cảm lạnh như băng làm lòng Trần Mỹ Linh đau xót.

- Linh sống em sống, Linh chết em chết... - Trần Mỹ Linh biết ngăn cản Quảng Linh Linh cũng vô ích, điều duy nhất có thể làm chỉ có thể ủng hộ cô, cho nên ghé vào tai cô khẽ thầm hứa.

Quảng Linh Linh ngẩng đầu, mang theo nụ cười: "Tôi nhớ..."

Cô vịn vách đá đi tới bên người Kim Thái Nghiên, để tay lên vai Kim Thái Nghiên: "Kiếm thuật của em quá kém, thôi cứ để tôi."

- Hừ... - Kim Thái Nghiên vẫn thẳng tầm mắt chém chết một con Cương Đồng: "Chị chỉ còn nửa cái mạng, còn khoe tài?"

- Kiếm rất nặng, khiến em bị mất lợi thế, không thể một chiêu một con toi, như vậy chỉ hao tổn thể lực của mình, huống hồ thi khí càng lúc càng nặng, mọi người sẽ không chịu được... - Quảng Linh Linh thở hổn hển, đoạt lấy cổ kiếm trong tay Kim Thái Nghiên, đồng thời ném một bao bố nhỏ cho Kim Thái Nghiên. Cô đồng thời cũng nhìn ra, trên người Kim Thái Nghiên có vết thương...

- Đây là cái gì? - Kim Thái Nghiên kinh ngạc hỏi.

Quảng Linh Linh trở tay một kiếm giải quyết hết: "Trong túi đó là Lôi phách Tảo mộc, hai chúng ta hợp tác, em có trách nhiệm ném cái này vào miệng chúng, tôi sẽ chém, Đãng Hồn thuật không tụ tập được tam hồn thì vô dụng với chúng nó."

Bỗng nhiên Kim Thái Nghiên nghiêng đầu ngồi xuống, Quảng Linh Linh một kiếm bổ ngang, chém con Cương Đồng thành hai khúc.

Kim Thái Nghiên toét miệng cười, hai người cũng còn ăn ý, vì vậy lưng dán lưng Quảng Linh Linh: "Được rồi, bắt đầu đi..."

Kim Thái Nghiên vừa tránh tấn công của Cương Đồng, vừa ném viên Tảo mộc vào chúng nó, thị lực của cô rất chuẩn, thẳng thắn ra tay, chọn những con Cương Đồng không có môi che miệng, hàm răng nhô ra ngoài, vốn định há miệng phun thi khí đen, nhưng lại tạo điều kiện cho Kim Thái Nghiên. Hoặc cô công kích vào xương sườn không có ổ bụng, cũng một ném một chuẩn, hơn nữa cũng chọn những con mà Quảng Linh Linh không cần di chuyển quá nhiều để hạ thủ.

Lần đầu tiên Hoàng Mỹ Anh thấy Kim Thái Nghiên hợp tác với Quảng Linh Linh, họ ăn ý đến mức chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ là biết đối phương muốn gì. Kim Thái Nghiên ở bên người Quảng Linh Linh, hình như cô vui vẻ hơn nhiều, chí ít có thể làm chuyện cô muốn làm, không mai một thực lực của cô. Lòng lại mơ hồ chua xót, nàng... không cho Kim Thái Nghiên được điều gì.

Tư Tinh Ấu nhìn Trần Mỹ Linh và Hoàng Mỹ Anh, nhìn nhìn lại Kim Thái Nghiên và Quảng Linh Linh, có chút ngờ nghệch về mối quan hệ giữa các cô...

Nhưng không thể không thừa nhận hai cô gái Kim Thái Nghiên và Quảng Linh Linh quả thực rất lợi hại, ở Tương Tây hắn đã nhìn thấy bản lĩnh của Kim Thái Nghiên, không ngờ Quảng Linh Linh còn dữ dằn hơn. Bị thương nặng như vậy lại chém giết những con quái vật này không hề chớp mắt cái nào. Nếu là hắn đã sớm tay chân mềm nhũn. Tư Tinh Ấu hắn là người quen qua lại với thi thể nhưng cũng không dám nhìn thẳng Cổ Bộ Cương Đồng, bốn cô gái này đều không đơn giản, Tư Tinh Ấu rút ra kết luận.

Hắn rảnh rỗi nên có thời gian suy nghĩ, phía Quảng Linh Linh một kiếm đâm xuyên qua trái tim bốn con Cương Đồng, rốt cuộc cô cũng ngã xuống vì tiêu hao thể lực.

Kim Thái Nghiên ôm Quảng Linh Linh, giương mắt nhìn vài con Cổ Bộ Cương Đồng còn lại, chúng nó vẫn cố chấp bò dậy từ dưới đất, đi tới phía cô và Quảng Linh Linh, ánh mắt đột nhiên trở nên u ám. Quảng Linh Linh vẫn có cảm giác tội lỗi rất nặng đối với Phược và Trần Mỹ Linh, nhưng Kim Thái Nghiên chỉ có cảm giác tội lỗi với Quảng Linh Linh. Cô cũng không quan tâm số phận trước kia của Cương Đồng là như thế nào.

Bây giờ điều cô phải làm là chém tận giết tuyệt... chỉ lần này mà thôi.

Nhặt cổ kiếm đầy huyết thanh màu xanh lục lên, Kim Thái Nghiên buông Quảng Linh Linh, chậm rãi đi tới, giết sạch sẽ Cổ Bộ Cương Đồng còn lại.

Xong xuôi hết cô ghét bỏ quăng thanh kiếm qua một bên, Tư Tinh Ấu thấy thế vội vàng chạy tới nhặt thanh kiếm gia truyền của mình lên, cẩn thận chà lau thứ nước bẩn. Kim Thái Nghiên nhìn hắn một cái, khinh thường hừ một tiếng, ôm Quảng Linh Linh quay lại chỗ họ đang đợi, bởi vì ở đây vừa giăng kết giới, cho nên Cương Đồng không thể tiến vào, bên trong coi như là sạch sẽ.

Trần Mỹ Linh vội vàng đón lấy Quảng Linh Linh, ôm cô vào lòng mình, lấy vài viên thuốc đút vào miệng cô, cũng không ngại vết máu trên mặt Quảng Linh Linh, mặt kề mặt với Quảng Linh Linh, yên lặng ôm cô.

Kim Thái Nghiên ngồi xuống bên người Trần Mỹ Linh, thở dài: "Mèo có chín cái mặng thì chị ấy còn hơn con mèo, cậu yên tâm đi..."

Trần Mỹ Linh không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng lau mặt Quảng Linh Linh, ngón tay xoa cái bớt trên khóe mắt Quảng Linh Linh, khuôn mặt cô tái nhợt như ngọc thạch, nhưng cái bớt này vẫn đỏ như máu.

Tư Tinh Ấu nhìn cả bốn người không nói lời nào, hắn là người ngoài cũng không tiện nói, chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi đây, vì vậy ngồi xa xa chờ họ hồi phục thể lực.

Bốn người ngồi yên tĩnh, Kim Thái Nghiên và Hoàng Mỹ Anh chiến tranh lạnh mấy ngày nay cho nên không nói lời nào, nhưng Trần Mỹ Linh cũng không nói thì hơi kì dị. Kim Thái Nghiên hơi lo lắng nàng sốc gì đó.

- Tiểu công chúa, cậu không sao chứ?

Trần Mỹ Linh xoa xoa khóe mắt, ngẩng đầu cười một cái với Kim Thái Nghiên: "Không sao, có mấy loại thuốc này Linh sẽ hồi phục ngay, nhưng mình không hề muốn Linh tỉnh lại. Mỗi khi tỉnh lại Linh lại nhảy vào nguy hiểm, cũng là vì mình."

- Tiểu công chúa, đây là số mệnh của chúng ta, suốt đời sống trong nguy hiểm như vậy, có thể chết bất cứ lúc nào, cuộc đời ngắn ngủi lắm, thanh xuân cũng sắp qua rồi, nhân lúc còn trẻ làm nhiều điều hơn, chuyện người khác chưa trải qua, chúng ta đều trải qua rồi. Quảng Linh Linh thường nói mình trưởng thành sớm, thật ra chị ấy còn hơn tớ, 17 tuổi khuôn mặt chị ấy đã không còn hiện ra hỉ nộ ái ố, thành người sống khép kín... Bây giờ chị ấy và cậu đã đến với nhau, là lựa chọn của bản thân chị ấy. Cậu không cần lo, cũng đừng buồn.

Những lời này vốn Kim Thái Nghiên muốn an ủi Trần Mỹ Linh, nhưng Hoàng Mỹ Anh nghe lại không thấy vậy, rốt cuộc Kim Thái Nghiên coi nàng là gì? Nàng cho rằng mình có thể ảnh hưởng đến Kim Thái Nghiên, nhưng thật ra nàng đã đánh giá cao bản thân, những điều Kim Thái Nghiên nghĩ và theo đuổi là hoàn toàn khác nhau.

Hoàng Mỹ Anh khoanh tay đứng ở góc, nghĩ, đã biết Kim Thái Nghiên căn bản cũng không quan tâm đến nàng sao còn hi vọng? Đối với cô mà nói nàng là gì chứ? Chưa từng thấy cô chủ động làm gì, ngay cả quan tâm cũng chỉ dừng lại ở mức khách sáo.

Quảng Linh Linh giật giật trong lòng Trần Mỹ Linh, khóe miệng mất tự nhiên kéo kéo, lại đụng tới vết thương. Kim Thái Nghiên nhìn thấy Quảng Linh Linh tỉnh, cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tỉnh lại là không sao rồi.

Cô nhìn Quảng Linh Linh hả hê nói: "Chị chưa chết à..."

- Nhờ phúc của em... chưa chết được... - Quảng Linh Linh nhếch mép nghiến răng trừng Kim Thái Nghiên, lúc này còn có tâm trạng khinh thường cô.

- Ha ha, người ta nói tai họa để lại nghìn năm [1], chị gieo họa như vậy làm sao mà chết được. - Trong lòng Kim Thái Nghiên vui vẻ, Quảng Linh Linh có thể cãi lại chứng minh cũng đã khỏe lại bảy tám phần. Năng lực hồi phục của cô càng lúc càng mạnh, cũng có thể nói càng lúc cô càng mạnh lên, mỗi lần tìm thấy đường sống trong chỗ chết lại khiến Quảng Linh Linh trưởng thành nhanh chóng.

[1] Người tốt sống không lâu. Người xấu sống lâu, nhưng mà sau đó lại gặp phải báo ứng.

Trần Mỹ Linh cởi áo khoác quấn cho Quảng Linh Linh, trang phục của Quảng Linh Linh bị Cương Đồng cào nát không thể mặc nữa, Hoàng Mỹ Anh lấy áo mình bọc người Quảng Linh Linh, bởi vì chỉ có trang phục của cô sạch sẽ, chỉ dính ít máu. Bây giờ cũng không để ý nhiều như vậy, Trần Mỹ Linh quấn cô tầng tầng lớp lớp, ngồi dựa vào vách đá, cúi đầu kiểm tra vết thương Quảng Linh Linh.

Trần Mỹ Linh nhìn Trần Mỹ Linh run một cái, biết là nàng lạnh, vì vậy định cởi áo khoác của mình choàng cho Trần Mỹ Linh, lại bị Trần Mỹ Linh dùng ánh mắt ngăn cản, Kim Thái Nghiên nhướng mày kỳ quái nhìn nàng.

Quảng Linh Linh nhìn về phía Hoàng Mỹ Anh, Hoàng Mỹ Anh bình thường cũng ăn ít khổ, ở đây âm hàn ẩm ướt, nàng chỉ có thể thu gọn cơ thể để giữ ấm.

Kim Thái Nghiên nhìn đau lòng, đưa áo khoác cho Hoàng Mỹ Anh.

Hoàng Mỹ Anh liếc mắt nhìn Kim Thái Nghiên, đánh một cái lên bàn tay vươn tới, nàng thà lạnh chết chứ không cần Kim Thái Nghiên bố thí, động tác của Trần Mỹ Linh và Kim Thái Nghiên nàng đều thấy, bây giờ nín giận không thể nào phát ra.

Cái đánh rất vang, cả Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh đều nghe thấy, bất ngờ nhìn hai người bình thường luôn khách sáo. Quảng Linh Linh lại nhàn nhã hồi phục biểu cảm vô lại, giận dỗi là chuyện tốt, nếu cứ khách sáo mãi như vậy thì không biết khi nào mới có đột phá.

Trần Mỹ Linh cúi đầu dán vào mặt Quảng Linh Linh, nói nhỏ: "Linh lại nghĩ xấu?" Nàng đã quá quen nụ cười này.

- Ha ha. Không có gì, chúng ta đừng nói gì, làm khán giả là được rồi... - Quảng Linh Linh nói cố ý lớn tiếng để Kim Thái Nghiên nghe, cô hung hăng trợn mắt nhìn cái bà chị chỉ lo sợ thế giới quá bình yên, mình bị não tàn mới nghìn dặm xa xôi đến cứu chị ta.

Nhưng Hoàng Mỹ Anh như vậy cô cũng không dám liếc tiếp, oán hận ép mình quên đi ánh mắt đắc ý của Quảng Linh Linh phía sau, ăn nói khép nép: "Mỹ Anh, đừng giận, chị cầm lấy choàng đi."

Hoàng Mỹ Anh hừ một tiếng, quay sang không để ý tới Kim Thái Nghiên.

Kim Thái Nghiên nhăn mũi liếc mắt nhìn vẻ mặt hưng phấn của Quảng Linh Linh, thầm nghĩ, sao chị không bất tình nhân sự tiếp đi, mặt lại nặn ra nụ cười: "Đừng nóng giận, mấy ngày nay chị chẳng nói chuyện với tôi."

Hoàng Mỹ Anh vẫn không nói gì, lập tức vùi đầu vào đầu gối.

Kim Thái Nghiên bất đắc dĩ vuốt mũi, không phải lần trước khẩu khí rất nặng sao, giận đến mấy ngày, không nên giận thêm, Hoàng Mỹ Anh trong ấn tượng của cô cũng không phải người hẹp hòi.

Nhưng cô không biết mình phạm vào điều tối kị, lấy trang phục vốn là để cho người khác, mà do người ta không lấy mới nghĩ đến Hoàng Mỹ Anh, Hoàng Mỹ Anh kiêu ngạo làm sao bằng lòng nhận bố thí, huống hồ nàng chùn chân trước Kim Thái Nghiên, tâm tình của Kim Thái Nghiên với nàng lại mơ hồ, lòng nàng rất hỗn loạn. Đủ loại ưu tư vướng mắc, cuối cùng hóa thành uất ức, giấu trong lòng, không xả ra được, rất bực mình.

- Mỹ Anh... - Kim Thái Nghiên đẩy đẩy vai Hoàng Mỹ Anh, không phản ứng.

- Mỹ Anh... - Đẩy nữa, vẫn không có phản ứng.

Kim Thái Nghiên không kiên nhẫn, cố sức kéo đầu Hoàng Mỹ Anh khỏi đầu gối nàng, lại thấy trên gò má cóng đến phát xanh của Hoàng Mỹ Anh đã bám đầy nước mắt. Kim Thái Nghiên luống cuống, sao đã khóc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me