TruyenFull.Me

Giang Hanh X Ly Phai An Nang Qua O Cua

Tháng mười, gió khẽ hanh. Trường bắt đầu rộn ràng cho lễ hội thường niên. Từng bảng tin dán kín thông báo, từng lớp phân công chuẩn bị gian hàng, tiết mục biểu diễn...

Phái Ân vốn không thích ồn ào. Thế nhưng là lớp phó học tập, cậu bị kéo vào khâu phân chia nhiệm vụ. Đang cau mày xem danh sách, cậu nghe thấy giọng quen thuộc vang lên sau lưng:

"Lớp trưởng, lớp phó, cần người gánh vác thì gọi em nè."

Giang Hành bước tới, cười rạng rỡ, chẳng mảy may lo mình đã chen ngang.

Cả lớp ồ lên. Một vài ánh mắt lấp lánh nhìn qua nhìn lại giữa hai người, huých vai nhau cười khúc khích. Phái Ân siết nhẹ cuốn sổ, cố giữ giọng bình thản:

"Cậu muốn phụ trách gian hàng nào?"

"Gian nào anh cũng làm được. Nhưng tốt nhất là cùng anh."

Câu nói nửa thật nửa trêu khiến cả đám bạn ngồi gần nhao nhao: "Ồ ôi, nghe chưa! Ghê chưa!"

Phái Ân hít một hơi, gạch nhanh tên Giang Hành vào danh sách nhóm mình. Thôi, để cậu ta kè sát còn dễ quản hơn.

Buổi tập trung chiều hôm đó, cả nhóm bàn về gian hàng đồ uống. Không khí ồn ào náo nhiệt. Giang Hành luôn miệng đùa cợt, nhưng hễ Phái Ân nói gì, cậu đều nghiêm túc lắng nghe.

Khi chia việc trang trí, Giang Hành giành ngay:

"Để em lo phần treo đèn. Cao hơn chút, dễ với."

Một nam sinh khác bật cười: "Ê, cậu cao thiệt đó, nhưng coi chừng ngã. Hay nhờ học trưởng giữ thang cho chắc ăn."

Mọi ánh nhìn lại dồn sang Phái Ân. Cậu thoáng khựng, nhưng rồi im lặng bước tới giữ chân thang.

Giang Hành ở trên, cúi đầu xuống, ánh mắt sáng rỡ như trêu ngươi:

"Có anh dưới này, em chẳng sợ ngã."

Phái Ân lườm nhẹ, nhưng tim lại chệch nhịp. Giữa tiếng cười đùa, câu nói ấy cứ vọng lại trong đầu cậu, day dứt một cách lạ lùng.

Khi mọi người giải tán, trời đã xế chiều. Sân trường nhuộm vàng hoàng hôn, dây đèn treo lấp lánh chưa bật. Giang Hành thong thả đi cạnh Phái Ân, giọng nửa trêu nửa thật:

"Anh thấy chưa, lễ hội này sẽ vui hơn nhiều vì có em."

Phái Ân dừng bước, nghiêng đầu nhìn cậu. Dưới ánh nắng cuối ngày, đôi mắt Giang Hành sáng rực, kiêu ngạo mà chân thành.

Cậu khẽ quay đi, cố giữ giọng lạnh nhạt:

"Đừng nói quá. Cũng chỉ là lễ hội thôi."

Nhưng trong lòng, Phái Ân biết... lễ hội này sẽ không còn giống bất kỳ năm nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me