TruyenFull.Me

Giang Tong Chu La Lam

"Nghe gì chưa?"

"Chuyện gì?"

"Hai nhà Lam Giang chuẩn bị kết thông gia đó!"

"Lại nữa à? Không phải tháng trước vừa tổ chức liên hôn với Kim gia sao?"

"Giang tông chủ dùng cách liên hôn để cũng cố địa vị Giang gia à? Không phải quá gian xảo hả?"

Người cạnh bên vội bịt miệng tên vừa thốt ra lời đó: "Suỵt, ngươi không nghe lúc trước có mấy người bị Di Lăng Lão Tổ thảm sát vì nói lời không tốt về Tam Độc Thánh Thủ sao!"

"Nhưng ta nói không đúng sao? Nhìn xem giờ ba nhà Nhiếp Lam Kim kết nghĩa thành mối quan hệ khắng khít, trong bốn nhà chỉ mình Giang gia đơn độc. Hôm trước liên hôn Kim Giang, hôm sau liên hôn Lam Giang vậy không phải cân bằng liền sao?"

"Vậy ngươi không biết rồi, chuyện liên hôn là phụ thôi, quan trọng là đôi tân nhân đều lưỡng tuyệt tình duyên. Nên mới liên hôn đó."

"Đúng vậy Kim thiếu tông chủ vất vả lắm mới được Giang tông chủ đồng ý gả thiếu phu nhân cho hắn đó, đại hôn phải nói là linh đình."

"Phải đó ta còn nghe nói, lần này Lam gia cử tận Trạch Vũ Quân đem sính lễ đến cầu thân nhưng bị cho đứng bên ngoài cả canh giờ mới được vào đó."

"Lần liên hôn này ai có mặt mũi lớn thế?"

"Ngoài Hàm Quang Quân ra thì ai có thể để Trạch Vũ Quân đứng ra lo liệu nữa."

"Cái gì?! Vậy cô nương Giang gia nào tốt số thế?"

"Làm gì có cô nương nào! Giang gia gả Di Lăng Lão Tổ đó!"

Chỉ trong thời gian ngắn tin phùng loạn tất xuất Hàm Quang Quân và vô thượng tà tôn Di Lăng Lão Tổ kết thành đạo lữ đã khiến tu chân giới dậy sóng.

Người ngoài cuộc miệt mài bàn tán, cảm thán, suy luận về mối quan hệ nhân quả của mối duyên khó có thể tưởng tượng này. Người trong cuộc thì ung dung nhàn nhã thử trang phục.

Nguỵ Vô Tiện đứng đó để thị nữ giúp mặc hỉ phục phức tạp lên. Khó hiểu nhìn Giang Trừng như mẹ chồng ngồi cạnh bên: "Ta nói này, ngươi với đại ca quyết định việc này có gấp gáp quá không vậy? Còn không cho phép ta ý kiến."

Giang Trừng ung dung ngồi uống trà nói: "Không phải ngươi nói chuyện nên làm, không nên lcũ đều đã làm sao, vậy thì còn ngại cái gì?"

"Ta cũng có biết ngươi muốn tổ chức đại hôn cho bọn ta đâu, nên mới làm chứ bộ."

"Tính ở bên cạnh hắn không danh không phận à. Giang gia ta làm gì phải mất mặt đến vậy."

"Vậy sao còn để người ta đứng bên ngoài lâu như thế? Bên ngoài sắp đồn thành ngươi có mưu đồ bất chính với sư huynh mình nên không muốn gả đó."

Giang Trừng đặt ly trà xuống cái cạch: "Còn không phải tại ngươi luôn mồm bảo vậy nên mới bị đồn ra ngoài sao, nếu không phả ngươi mè nheo bên tai ta thì y chỉ có đứng ở ngoài lâu hơn."

"Là ngươi muốn làm khó đại ca thì có."

Giang Trừng cười không phản đối.

Đợi người ra ngoài hết cũng đem luôn bộ y phục đi chỉnh sửa thêm, Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống uống nước rồi ngã oạch xuống bàn: "Nhưng không phải cũng quá gấp à?" Bảy ngày sau là cử hành đại hôn.

"Làm sao ta biết được Lam gia chọn ngày lành tháng tốt thế nào, còn may là ta đã chuẩn bị từ sớm. Nếu không một cái quần cũng không có mặc." Hắn cá chắn là Lam Vong Cơ nôn nóng đem người về giấu đi, sợ cái tên liều lĩnh này lại đột làm cái gì đó nguy hiểm.

"Ồ vậy ngươi có chuẩn bị gì cho bản thân chưa?"

"Ta chuẩn bị làm gì?"

"Thì biết đâu đại ca cũng chọn một ngày đến cầu thân thì sao?"

"Tại sao là y cầu thân? Ta tự cầu không được sao?"

Nguỵ Vô Tiện cười vô lại: "Ồ vậy là ngươi tính đồng ý rồi hả?"

Ấn cái đầu vừa ngóc lên kia xuống lại mặt bàn, Giang tông chủ phủi y phục tiêu sái đi ra ngoài: "Đồng ý cái đầu ngươi!"

Sáng ngày đại điển Giang Yếm Ly đến từ sớm, giúp Nguỵ Vô Tiện chỉnh trang đầu tóc, nàng còn thắt hai bím tóc đặt trưng của Giang gia cho cậu. Khoác lên mình y phục đã được chuẩn bị tỉ mỉ, Nguỵ Vô Tiện vui vẻ nắm tay Lam Vong Cơ đứng đợi ở bên ngoài, rồi cùng nhau bước vào từ đường thấp hương cho cha mẹ và vợ chồng Giang Phong Miên.

Giang Trừng đã cố ý đặt cả bài vị của Nguỵ Thường Trạch và vợ ông vào từ đường Giang gia, còn đồng ý để bọn họ dâng hương cho Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên làm Nguỵ Vô Tiện cảm động đến mức tối qua ôm hắn ngủ cùng.

Ngụy Vô Tiện không phải nữ nhân, tuy nói là gả đi nhưng cũng không cần mấy cái nghi thức gồm rà kia, trực tiếp cùng Lam Vong Cơ ngự kiếm về Cô Tô.

Cùng nhau đón tiếp khách khứa xong, Nguỵ Vô Tiện theo Lam Vong Cơ về thay hỷ phục riêng của Lam gia. Sau đó cùng dâng trà, rồi nhập tên vào gia phả, phía sau hai người còn ghi thêm tên nghĩa tử Lam Nguyện- Lam Tư Truy.

Vì là đại điển kết thành đạo lữ, nên rượu hợp cẩn là đều không thể thiếu, nhưng Hàm Quang Quân nhã chính uống xong thì gục ngay làm mọi người sợ hết hồn, cũng may lễ đã thành nên Lam Khải Nhân đau đầu để Nguỵ Vô Tiện dìu tân lang về nghĩ ngơi.

Sau đó không biết ai lớn mật tráo trà của mấy người Lam gia thành rượu, báo hại Lam gia nổi tiếng với phong thái tao nhã, hành xử đúng mực thoáng chốc tan nát. Lý do cấm rượu của Lam gia không sai, người nào người nấy một ly đã gục, tốt nhất cũng chỉ là hai ly như Lam Khải Nhân.

Còn vì sao Lam tiên sinh biết rượu mà vẫn uống ấy hả? Đó là vì ngoài sự nháo nhào ồn ào của đám người phía dưới thì Lam tông chủ Lam Hi Thần trước mặt các quan khách công khai theo đuổi Giang tông chủ Giang Trừng. Lam Khải Nhân tức xì khói quyết định cứ say quên hết chuyện mất mặt này.

Người được theo đuổi xấu hổ đến mức hối hận vì không về sớm hơn, hắn kéo cái người mượn rượu làm loạn kia nhanh chóng rời khỏi.

Kéo một mạch đến suối nước lạnh, Giang Trựng chịu cái lạnh hất cho y một vóc nước: "Tỉnh chưa?"

Lam Hi Thần ướt sũng cả mặt, nhìn ban tay trước mặt nhẹ nhàng nắm lấy: "Vãn Ngâm, thích ngươi lắm."

Giang Trừng đỏ mặt rút tay lại, đứng dậy: "Ngươi không được nói mấy chuyện đó nữa!"

Y đứng dậy, níu tay áo hắn: "Nhưng..."

Giang Trừng sợ Lam Hi Thần lại dùng vẻ mặt điềm tỉnh đó nói ra mấy lời chấn động nên vội vàng dùng cả hai tay bịt miệng hắn lại đe dọa: "Ngươi còn nói nữa ta đánh gãy chân ngươi!"

Lam Hi Thần không nói, nhưng lại hé miệng dùng đầu lưỡi chạm nhẹ lòng bàn tay nóng hổi do xấu hổ của hắn.

Giang Trừng mở to mắt, giật bắn người lụi lại phía sau, không để ý còn va vào tản đá phía sau, có đều hắn còn không thấy đau, trong đầu toàn hình ảnh Lam Hi Thần nhìn hắn chầm chầm rồi vươn đầu lưỡi.

Thấy người còn tiến tới cạnh mình, Giang tông chủ nắm chặt bàn tay vừa bị khi dễ, trừng mắt nói: "Lam Hoán! Ngươi đừng có qua đây, ta gọi Tử Điện ngay đó!"

Lam Hi Thần không để ý lời đe doạ từng bước đến gần, ánh mắt chăm chút nhìn Giang Trừng gần khóc tới nơi, khẽ mỉm cười. Động tác mau lẹ tháo mạt ngạch trói lấy hai tay còn đặt trước ngực hắn. Đem đôi tay ấy cố định trên đỉnh đầu hắn, gọi tên hắn: "Vãn Ngâm."

Y tựa đầu vào vầng trán nóng hổi của Giang Trừng thì thầm: "Vãn Ngâm, gọi lần nữa đi, ngươi gọi tên ta thật êm tai."

Giang Trừng rùng mình, hắn gọi thật thì không biết có yên thân trở về được hay không nữa.

Hắn mở miệng: "Lam..." ngay lúc Lam Hi Thần mong chờ chỉ cần gọi ra là sẽ hôn xuống thì Giang Trừng nhân cơ hội tránh khỏi tay hắn, vung lực thật mạnh vào sau ót y.

"Lam Hi Thần ngươi muốn chết thì ta thành toàn!"

Tim hắn đập thình thịch, nghiêng đầu nhìn cái đầu đang gác trên vai mình mà mắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me