Giau Tim Sau Net Muc Jensoo
Tối xuống, căn nhà nhỏ hai gian, một phòng. Trí Tú đương nhiên sợ lộ nên chủ động ngủ bên ngoài, nhường phòng bên trong cho Trân Ni. Cũng kỹ lưỡng dặn dò em không được đụng vào đồ đạc của thầy vì thầy không thích. Cứ như vậy lần đầu cả hai ngủ chung trong một căn trọ nhỏ. Lặng thinh, chỉ còn tiếng kim đồng hồ kêu khẽ từng nhịp một ngoài gian trước. Trân Ni nằm trong, tấm lưng quay về phía vách, mắt mở thao láo. Đêm thành phố không tối hẳn, ánh đèn đường len vào khe cửa sổ hắt lên vách một dải sáng nhạt.Ngoài kia, Trí Tú cũng chưa ngủ. Tú xoay người, trở mình liên tục. Tiếng ho khẽ cất lên từ gian ngoài. Một tiếng thôi rồi im bặt. Trân Ni nằm yên một lúc, khẽ xoay người, rón rén rời khỏi giường.Bước chân trần trên nền gạch mát lạnh, Ni nhẹ nhàng đi ra gian ngoài, chỉ thấy bóng lưng Tú quay về phía cửa, vai hơi rung.Em không hỏi gì, chỉ lẳng lặng rót một ly nước từ bình sành để sẵn trên bàn. Bước đến gần, em chìa tay ra, thì thầm." Tú uống chút nước đi."Trí Tú uống xong cũng nhẹ nhàng đặt lại ly nước." Giờ này mà em còn chưa ngủ sao?"" Em không ngủ được. Chắc lạ chỗ."Trân Ni ngồi cạnh Trí Tú, có lẽ là vì bên trong im ắng cô đơn quá. Trí Tú nhìn sang, thấy mắt Ni vẫn mở tròn trong bóng tối. Ánh đèn dầu lặng lẽ soi một khoảng nhỏ trên bàn gỗ." Mai đi in thơ, em nhớ mang khăn choàng theo. Sáng Sài Gòn gió lắm."Trân Ni gật đầu. Một hồi sau lại hỏi, không quay sang." Tú định không cho em đọc tập thơ đó thiệt sao?"" Rồi em cũng sẽ được đọc thôi. Không phải vội."Em mím môi, ngồi im một lát rồi cũng cất tiếng." Trong tập thơ đó có câu thơ nào là viết cho em không?"Trí Tú không vội, đôi mắt nhìn ra khe cửa hẹp." Nếu em đọc liệu có buồn không?"Nụ cười khẽ im ắng trong đêm, chẳng rõ là cười thật hay chỉ để giấu điều gì trong lòng." Nếu trong đó có em thì em nào nỡ buồn."Trân Ni ngẩn người một lúc, rồi nói nhỏ, rất nhỏ như thể sợ chính mình nghe rõ." Nhưng nếu không có em, mà em vẫn nhận ra mình trong đó...thì em biết giấu nỗi buồn ấy ở đâu?"Trí Tú không nói gì. Căn phòng nhỏ như chật lại, rơi vào tĩnh lặng. Không phải là sự tĩnh lặng của cô đơn. Mà là yên lặng của hai người đang nghe cùng một nhịp gì đó, rất khẽ, rất gần, như tiếng tim mình." Thôi em vào ngủ sớm để sáng mai còn đi."Dẫu có gần gũi bao nhiêu, thấu hiểu bao nhiêu. Trí Tú cũng không thể thiếu cẩn trọng mà mềm lòng để người này ngủ bên cạnh mình. Đơn giản là vì cái gì không biết thì nên giữ kỹ một chút.Chừng hừng sáng, Trí Tú đã sắp xếp gọn mấy thứ đồ cần mang theo. Cả hai cùng đến xưởng in trước để làm việc. Ở tiệm in, ông chủ nhìn hai người rồi hỏi đùa." Hai vợ chồng in thơ chung hả?"Trân Ni nghe vậy chỉ cúi đầu, còn Trí Tú khẽ gật đầu cho qua.Ông chủ thấy vậy cũng cười hà hà, quay vào sắp xếp bản in. Trân Ni vẫn cúi đầu, hai tay bấu nhẹ gấu áo. Trí Tú nghiêng đầu nhìn em, nhưng không nói gì.Lát sau, khi chỉ còn hai người ngồi đợi bên chiếc bàn gỗ, Trân Ni bỗng thì thào." Sau Tú không bảo rằng mình không phải như vậy."" Như vậy là như nào?"" Thì như ông chú hồi nãy nói đó."" À...là như vợ chồng đó hả?"Trân Ni nghe lại lần nữa thì đỏ hết cả mang tai. Trí Tú thấy vậy thì bật cười, nhưng giọng nhỏ nhẹ, không giấu được chút bối rối. " Thì người ta hiểu lầm vậy, em cũng đâu có nói gì đâu."" Tại... Tú cũng không nói gì." Trân Ni chỉ dám lí nhí." Thôi kệ. Người ta muốn hiểu sao thì hiểu."Vội nắm lấy áo Trí Tú mà kéo như thể em không có đồng ý với cách trả lời đó." Chứ Tú muốn hiểu sao?"Trí Tú hơi bất ngờ khi bị kéo áo, nhìn xuống bàn tay nhỏ đang nắm vạt áo mình. Một thoáng im lặng." Còn em? Em muốn hiểu sao?"" Tú vô duyên. Rõ ràng là em hỏi trước mà."" Thì đó! Chuyện người ta hiểu nhiều khi mình cũng chưa hiểu."Trí Tú lấp lửng vậy thôi. Nhưng nếu bắt Trân Ni phải tìm câu trả lời cho câu hỏi ấy thì em cũng chẳng biết phải đáp sao cho phải. Nhưng rồi nghĩ chút em lại muốn nói tiếp." Người ta hiểu sao cũng được. Em chỉ sợ Tú hiểu lầm em thôi."Câu nói rơi nhẹ như bụi phấn. Trí Tú chững một nhịp. Cái cách em nói ra khiến không khí trong tiệm bỗng dưng chùng lại, như vừa chạm vào điều cả hai đang tránh né.Còn đang chẳng biết phải đối đáp lại như nào thì ông chủ tiệm in cũng báo in xong. Thế là Trí Tú vội vàng chạy đến kiểm tra bản in thử. Bản in được gói kĩ càng trong một xấp giấy nâu. Trí Tú nhận lấy rồi lửng thửng cùng Trân Ni ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me