Giau Tim Sau Net Muc Jensoo
Việc ở xưởng in cũng xong. Trí Tú cùng Trân Ni ghé vào một quán phở. Quán phở chỉ còn một bàn trống, ngay dưới cây quạt trần cũ xịch xạc. Trí Tú nhường Trân Ni ngồi phía trong. Quán đông người, ồn ào tiếng người buôn chuyện, tiếng ly chén va nhau, nhưng giữa hai người vẫn có một khoảng yên vừa đủ.Trân Ni nhìn quanh một vòng rồi ghé tai Trí Tú thì thầm." Ở đây khác quê mình thiệt."Trí Tú gật đầu, không vội đáp. Khi người bồi bưng hai tô ra, em lật đật lấy đôi đũa. Tay em có chút run, có lẽ vì hồi hộp khi đi xa lạ chỗ. Thấy thế Trí Tú cũng nhẹ nhàng cầm lấy đũa từ trên tay em, dùng khăn giấy lau qua rồi cũng chu đáo lấy luôn muỗng làm y vậy.Cử chỉ nhẹ như gió thoảng, nhưng tim ai kia lại đánh trống liên hồi." Có khi nào mình không cần in thơ nữa không?" Trân Ni hỏi nhỏ, giữa lúc húp muỗng nước đầu tiên." Tự nhiên vậy?"" Vì em thấy được ngồi như này cũng đủ thương rồi."Trí Tú nhìn em, thấy trong mắt ấy là một loại dịu dàng khiến người ta không dám nói lớn, không dám động tới. Em cúi đầu ăn tiếp, như thể chưa từng nói câu ấy. Nhưng trái tim Tú biết mình lại muốn tham thêm chút nữa rồi.Ăn xong tô phở, Trí Tú đưa Trân Ni đi dạo qua mấy hàng sách cũ. Nhưng thứ đập vào mắt Tú đây chẳng phải là sách mà là một tiệm bán bút nhỏ, núp gọn trong con hẻm. Trí Tú đứng trước cửa tiệm bút ấy. Ngắm nghía thật lâu mấy cây bút máy trưng sẵn. " Tú định mua bút mới sao? Cũng phải, bút máy của Tú sắp hư rồi."Trí Tú lắc đầu, tay nắm lấy Trân Ni kéo vào tiệm. Mắt đảo một vòng rồi cũng kêu chủ tiệm lấy cây bút mình ưng. Tính tiền xong xuôi, Trí Tú cầm hộp bút máy đưa cho Trân Ni." Em học chữ, chưa có cây bút riêng nào cho mình. Bút này tui tặng em. Để sau này viết gì em thích."Em có hơi chần chừ như không dám nhận. Đi theo Trí Tú lên đây, Tú đã lo cho em không ít. Giờ nhận nữa thì em không dám. " Em nhận đi, đừng từ chối tấm lòng của tui. Mấy khi được tặng quà cho em. Cứ coi như thầy khen thưởng cho trò."Trân Ni cầm hộp bút, ngó một lúc, rồi chậm rãi mở ra. Ngòi bút lấp lánh ánh bạc dưới nắng xiên xiên ngoài hiên. Em không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, như thể nhận lấy không chỉ món quà, mà cả sự chăm chút của người tặng." Có bút mới chắc chữ cũng sẽ đẹp hơn." Em ngắm nghía cây bút mà tự nghĩ." Chữ thì cũng do lòng người mà ra. Bút đẹp mấy, nếu tay run thì nét cũng lệch."" Còn nếu lòng không yên?"Người nghe ấy không trả lời ngay, chỉ đưa mắt sang phía khác. Đến khi quay lại, giọng Tú nhẹ tênh." Thì viết chậm lại. Viết chậm, có khi lại ra được điều muốn nói mà không hay."Câu nói vừa thốt ra như để ai muốn hiểu sao thì hiểu. Có khi viết chậm, ngẫm nghĩ lại rồi viết ra những điều mà lúc đọc lại, ngay cả mình cũng chẳng ngờ, chẳng biết. Nhưng cũng có khi viết thật chậm, nghĩ thật nhiều viết ra những điều mình thật sự muốn nói, dù biết rằng nói ra chẳng hay ho, tốt đẹp chi.Trân Ni quay sang hướng khác, giọng em như gió lướt qua mặt nước." Viết chậm có khi người đọc cũng đợi mỏi mắt."Trí Tú chẳng dám nhìn em, che đi ánh mắt dao động. " Có khi người viết cũng sợ người ta hiểu quá nhanh. Thà không hiểu, hiểu rồi mà không làm gì được thì lại tiếc."Những câu thoại lấp lửng. Những buổi dạo quanh mà lắm lúc thấy cả hai vốn thật gần mà sao lại thật xa.Họ vẫn bước tiếp, chậm rãi giữa tiếng xe cộ ồn ào nhưng không đủ át được nhịp tim khẽ xao động. Đôi lúc, những điều không nói ra lại rõ hơn mọi lời.Hai người đi thêm vài đoạn nữa. Trân Ni im lặng, nhưng không rời Trí Tú nửa bước. Bầu không khí giữa họ, như một tờ giấy đã viết kín, chỉ còn thiếu một chữ chốt hạ." Lắm lúc em tự hỏi liệu Tú có thấy cô đơn không?" Trân Ni bất giác mà hỏi.Trí Tú mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe xích lô đang chạy chậm bên kia đường." Có lúc cũng quên mất cảm giác đó như nào. Nhưng có lúc lại nhớ như mới hôm qua."Rồi cũng chẳng để Trân Ni kịp nói thêm, cô lại dành nói tiếp." Chỉ là khoảnh khắc nào có em bên cạnh thì cảm giác ấy như thật sự chìm vào quên lãng." Gió thoảng qua vai, chạm khẽ làn tóc Trân Ni. Em quay đi, cười không rõ nét, nhưng trong ánh mắt như có một tia nắng rất nhỏ, vừa kịp ló sau đám mây dày." Thế thì em cũng muốn được nhiều khoảnh khắc đó hơn. Để Tú bớt cô đơn phần nào."Trân Ni vừa nói, tay vừa chạm đến cổ áo người kia chỉnh lại đôi chút. Thêm một thoáng khiến lòng tham Trí Tú lần nữa trỗi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me