Gimai Seikatsu Volume 10
Sau khi sắp xếp lịch trình của mọi người, buổi cắm trại ban ngày của chúng tôi được ấn định vào ngày 31 tháng 7.Chúng tôi đã quyết định việc này vào đầu tuần và cho đến bây giờ, vào cuối tuần, tôi vẫn đang nghiên cứu việc cắm trại trong ngày giữa các buổi học.Tôi nghĩ mình sẽ không làm gì khác ngoài việc học trong kỳ nghỉ hè, nhưng việc nghiên cứu đã giúp tôi xả hơi một chút.Và cuối cùng thì ngày mai cũng là ngày cắm trạiHôm nay tôi không có ca làm nên nếu tập trung học vào buổi sáng thì buổi chiều tôi có thể đi mua đồ cắm trại cần thiết.Tôi dành cả buổi sáng để ôn thi và trong bữa trưa, tôi hỏi Ayase-san liệu em ấy có muốn đi mua sắm với tôi không. Khi tôi đang làm vậy, điện thoại của tôi kêu lên. Đó là tin nhắn từ Yomiuri-senpai trong nhóm LINE mà chúng tôi đã tạo cho buổi cắm trại. Ayase-san và tôi lén nhìn vào điện thoại của chính mình.Shiori: 【Chắc các em đã xem qua rồi, nhưng nơi này có thác nước và phòng tắm hơi ngoài trời đấy! Đừng quên đồ bơi của mình nhé~"】Nói gì cơ? Ayase-san và tôi nhìn nhau một cách ngạc nhiên."Em không biết chúng ta định sử dụng phòng tắm hơi luôn đấy.""Có vẻ như chúng ta cũng có thể đi xuống sông. Có một nơi mà dòng sông được chia ra cạnh phòng tắm hơi để tắm nước lạnh.""Em thậm chí còn không để ý chuyện đó.""Rõ ràng các khu cắm trại bên khu vực có nước là một vấn đề.""Có vẻ như vậy."Tôi đã thấy nơi chúng tôi sắp đến có phòng tắm hơi và dòng sông, nhưng tôi chỉ đang nghĩ đến những chuyện barbecue.À thì, tôi chỉ cần mặc chiếc quần tôi mua năm ngoái thôi vì kích cỡ của tôi không thay đổi nên không cần phải ra ngoài mua gì cả."Anh chỉ có thể sử dụng bộ đồ mình đã mặc khi chúng ta đến bể bơi năm ngoái nên không vấn đề gì với anh cả. Còn em thì sao, Saki?""Ừm... có lý đấy. Hmm, để em nghĩ về điều đó một chút," Ayase-san ngập ngừng nói trước khi im lặng.Em ấy đang nghiền ngẫm điều gì đó.Bị cuốn vào khoảnh khắc đó, suy nghĩ của tôi cũng vô thức trôi đi.Từ "hồ bơi" gợi lại ký ức về lần chúng tôi đến bể bơi vào cuối tháng 8 năm ngoái. Tôi đã chỉ ra những điều về em ấy mà Ayase-san chưa để ý. Và em ấy đã khen ngợi cách tôi cư xử ở bể bơi hồi đó.Tuy nhiên, vào thời điểm đó, lòng tự trọng của tôi vốn dĩ khá khiêm tốn nên tôi đã phải chật vật để chấp nhận những lời khen ngợi phiến diện như vậy từ em ấy.Không, có lẽ bây giờ vẫn vậy.Đó là điều Maru luôn nói với tôi. Rằng lòng tự trọng của tôi quá thấp. Nhưng tôi cảm thấy thà khiêm tốn còn hơn việc mạo hiểm thổi phồng cái tôi của mình bằng cách coi thường sự đánh giá của người khác về tôi."...rời đi.""Sao chứ?"Tôi vội kéo tâm trí mình về hiện tại."Anh nói rằng nếu em đi mua sắm, hãy cho anh biết trước khi rời đi nhé.""À-à, được rồi, em hiểu rồi."Cuộc trò chuyện của chúng tôi trong bữa trưa kết thúc ở đó. Ăn xong tôi trở về phòng và xem chi tiết buổi cắm trại trên cái PC của mình.Yomiuri-senpai không chỉ gửi cho tôi thông tin về địa điểm đó mà còn cả danh sách những thứ cần thiết cho việc cắm trại. Tất nhiên, tôi đã tự mình nghiên cứu, sử dụng sách và tìm kiếm trên mạng, nhưng sau khi so sánh các ghi chú, có vẻ như chỉ làm theo danh sách của chị ấy là lựa chọn tốt nhất.Tôi lướt qua danh sách "những thứ cần thiết trong ngày":〖Dùng cho cắm trại〗Tấm bạt (Yomiuri sẽ mang)Bàn gấp (Yomiuri sẽ mang)Ghế gấp〖Dùng cho Barbecue〗Bộ nướng Barbecue, nhiên liệu (than), đồ gắp, dao, thớt (tại nơi cắm trại)Thùng đựng đáCác loại nguyên liệu và gia vị〖Đồ tiêu dùng & Vật dụng đi mưa, v.v〗Đồ dùng đi mưa, áo mưaXịt khử khuẩnThuốc xịt côn trùngTúi rác, túi nhựaGiấy lau bếpBát đĩa (ly nhựa, đĩa nhựa, v.v)Bọt biển, các loại xà phòng tẩy rửaCác loại túi trữ đồ ăn, bọc thực phẩm, màng bọc nhômCó vẻ cũng khá nhiều, nhưng Yomiuri-senpai đã thuê một chiếc ô tô, nên việc vận chuyển cũng không thành vấn đề.Chúng tôi có thể chia các vật dụng cần thiết thành 〖Các vật dụng cắm trại〗, 〖Các vật dụng dùng trong Barbecue〗và 〖Các đồ tiêu dùng và những thứ linh tinh khác〗Bạn thường cần mang theo lều trong dụng cụ cắm trại của mình, nhưng vì chúng tôi không ở lại qua đêm nên chúng tôi không cần mang theo. Thành thật mà nói, nhẹ nhõm thật đấy.Tôi đã bối rối khi nhìn thấy "Tấm bạt". Khi tra cứu, hóa ra đó là một mảnh vải lớn có thể căng ra để che nắng và mưa, giống như một mái nhà tạm bợ.Mặc dù tôi đã hiểu công dụng của nó sau khi xem qua trên mạng, nhưng tôi vẫn không chắc chắn về cách dựng nó. Việc này có vẻ dễ hơn việc dựng lều nhưng có thể cần một số bí quyết tùy thuộc vào kiểu dáng mỗi loại. Dù sao thì, vì Yomiuri-senpai có một cái nên có lẽ chị ấy sẽ biết cách làm. Chị ấy đang mang tấm bạt đó và một chiếc bàn gấp.Tôi không chắc tại sao chị ấy lại mang theo đồ cắm trại. Có lẽ chị ấy đã có nhiều kinh nghiệm cắm trại ngoài trời. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu cắm trại là một trong những sở thích của chị ấy.Về ghế gấp, thì đúng như tên gọi của nó: những chiếc ghế nhỏ, có thể gấp lại. Mỗi người cần mang theo ghế của mình (sẽ rất kỳ lạ nếu một người có nhiều ghế). Có vẻ như tôi sẽ phải mua một chiếc.Có lẽ Hands hoặc nơi nào đó tương tự đã bán chúng."Ghế gấp" đã có trong danh sách mua sắm của tôi.Tiếp theo là những thứ chúng tôi cần cho bữa tiệc nướng. Dựa trên tin nhắn của Yomiuri-senpai và trang web của khu cắm trại, chúng tôi có thể mượn hầu hết những thứ cần thiết ở đó như lò nướng, than, kẹp gắp, dao và thớt.Việc cắm trại chắc chắn đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều ngày nay.Chúng tôi có một chiếc tủ lạnh nhỏ ở nhà, nhưng không phải là tủ lớn để đựng thức ăn. Khi tôi đề cập đến điều này trong nhóm LINE, Yomiuri-senpai nói rằng chị ấy sẽ mang theo một chiếc. Tại sao một chị gái đang học đại học sống một mình lại có một chiếc tủ lạnh lớn như vậy?... Ừm thì, chúng ta đang nói đến Yomiuri-senpai kia mà, nên tôi đoán là điều đó có lý.Shiori: 【Chị đã mua thịt và cất vào tủ đông rồi nhé~!】Một loạt sticker mèo cười kèm theo tin nhắn của chị ấy, và tôi thật sự có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ấy từ đây.Thuật ngữ "cô gái ăn thịt" hiện lên trong đầu tôi. Rõ ràng là ý nghĩa hoàn toàn khác trong bối cảnh này.Chúng tôi còn cần gì nữa nhỉ? Áo mưa rất quan trọng, nhưng tôi đã có rồi nên không cần phải mua nữa.Do đó, danh sách mua sắm của tôi, thu hẹp lại chỉ còn những thứ cần thiết, trông như thế này:Ghế gấpThức ăn và gia vịXịt khử khuẩnXịt côn trùngTúi rác & túi nhựaGiấy lau bếpĐĩa sử dụng một lần (cốc, đĩa nhựa, v.v)Bọt biển & các loại xà phòng tẩy rửaTúi đựng thực phẩm, màng bọc thực phẩm & màng bọc nhômCó lẽ cuối cùng chúng tôi sẽ mua những thứ đó bằng cách trao đổi thông qua LINE.Sau khi ghi lại mọi thứ, tôi đến gõ cửa phòng Ayase-san để xem em ấy đã sẵn sàng đi mua sắm chưa.Đúng lúc đó, tôi nghe thấy vài tiếng ồn ào từ phía sau cánh cửa."Đ-Đợi một chút," một giọng nói bối rối vang lên.Em ấy có vẻ vội vã nên có lẽ tôi đã vô tình đánh thức ẻm sau một giấc ngủ ngắn hay gì đó.Sau một hồi chờ đợi, em ấy mở cửa."Anh đang định ra ngoài mua sắm vài thứ–""À, vâng, đi mua sắm. Ừm..." em nói với giọng nhẹ nhàng. "Về chuyện đó, em có thể...mua một bộ đồ bơi được không?""Hửm? Em không thể mặc đồ bơi vào dịp đi bể bơi năm ngoái sao?"Nghĩ lại mới thấy, thì đó là một câu hỏi cực kỳ thiếu tế nhị. Tôi chưa từng nghĩ đồ bơi là thời trang, giống đồng phục học sinh hay quần áo tập thể dục hơn—thứ mà bạn không thay đổi năm này qua năm khác."Em biết đấy, mặc cùng một bộ đồ hai năm liên tiếp thì có hơi chút, thì... xu hướng cũng có chút thay đổi mà.""Xu hướng sao.... Hiểu rồi."Điều đó nghe hợp lý. Nếu ai đó yêu thích thời trang, họ sẽ nghĩ về điều đó. Thêm vào đó, người duy nhất trùng lặp giữa nhóm đi bơi năm ngoái và nhóm cắm trại năm nay là tôi, và hồi đó tôi không biết họa tiết hay màu sắc nào là hợp mốt. Nhưng Ayase-san không phải là người thỏa hiệp với phong cách của mình."Vâng, là như vậy. Hãy nghĩ về mặt trang bị—sẽ hơi mất phong độ khi cấp độ trang bị của em giảm xuống.""Hiểu rồi. Vậy hãy dành thời gian cho việc đó nhé."Ayase-san thở dài nhẹ nhõm."Anh sẽ chuẩn bị ngay, nên hãy đợi ở lối vào nhé."***Mặc dù trời buổi chiều rất nóng, chúng tôi vẫn lên đường đi mua đồ dùng cắm trại.Điểm đến của chúng tôi là cửa hàng bán đồ dùng gia đình nổi tiếng cách bức tượng Hachiko khoảng 400 mét về phía tây bắc: Hands Shibuya.Lối vào nằm ở góc đường Organ-zaka gíap với Inokashira-dori. Một làn gió mát thổi vào da khi chúng tôi bước vào, một sự giải tỏa dễ chịu so với cái nóng oi ả bên ngoài. Mặc dù Ayase-san đã rụt vai lại và co người lại một chút."Em lạnh à?""Một chút."Em ấy luồn tay vào chiếc áo khoác mỏng manh đang khoác trên vai.Giờ thì, hàng hóa dành cho hoạt động ngoài trời ở đâu nhỉ? Nhìn xung quanh tìm bản đồ, chúng tôi tìm thấy một cái gần lối vào có ghi, 『1A: Ngoài trời.』"Vậy nó ở tầng một à?""Lối nào là A chứ?"Cửa hàng này có cách bố trí kỳ lạ, với các tầng được sắp xếp so le theo từng nửa tầng. Tầng một đặc biệt khó hiểu, được chia thành 1A, 1B và 1C, nhưng may mắn thay, tầng 1A nằm ngay gần lối vào chính.Các kệ được xếp đầy đủ các loại quần áo ngoài trời, túi xách, đồ đi mưa, đèn lồng, đèn pin, đèn đội đầu và các vật dụng khác cho ban đêm. Chúng tôi có thể bỏ qua những thứ đó vì chúng tôi không ở lại qua đêm. Ngoài ra còn có cốc, dao kéo các loại, đĩa dùng một lần và cốc giấy.Ayase-san lên tiếng trong khi vui vẻ xem qua các kệ sách."Chúng ta cần gì nữa ấy nhỉ?""Anh đã ghi lại tất cả rồi, đề phòng chúng ta cần."Tôi cho em ấy xem danh sách trên điện thoại của tôi."Nhiều quá nhỉ", em nói rồi xem qua bản ghi chép"À, Yomiuri-senpai đang lo nguyên liệu, em biết đấy, chị ấy là người duy nhất có chiếc tủ lạnh lớn.""Ồ, phải rồi.""Hơn nữa, hầu hết những vật dụng này không chỉ dùng để cắm trại. Những thứ như túi đựng rác, giấy lau bếp và chất tẩy rửa đều hữu ích hằng ngày."Em ấy gật đầu đồng ý.Chúng tôi đã đồng ý chia đôi chi phí, vì vậy tôi phải giữ lại biên lai."Này, anh có thể gửi danh sách này đến LINE của em nữa chứ? Và sau đó, em sẽ đi theo hướng này, còn anh sẽ đi theo hướng kia, Asamura-kun. Nếu chúng ta nói cho nhau biết những gì chúng ta tìm thấy, chúng ta có thể hoàn thành chỉ trong một nửa thời gian, anh không nghĩ vậy sao?"Em ấy chỉ vào phía bên trái của sàn khi nói "hướng này", và phía bên phải khi nói "hướng kia". Em ấy đã đề xuất một chiến lược chia để trị, tấn công từ cả phía bên trái và bên phải của tầng 1A.Tôi nhớ cách em ấy dễ dàng di chuyển qua các lối đi trong cửa hàng khi chọn quần áo cho tôi. Có lẽ tâm trí ẻm đã thiết lập bản đồ các tuyến đường mua sắm hiệu quả nhất ngay lập tức. Em ấy thậm chí có thể giải quyết vấn đề của người bán hàng lưu động một cách dễ dàng.Dù sao thì, gạt bỏ những suy nghĩ viển vông đó sang một bên, tôi thấy ý tưởng của em ấy rất thực tế và nhanh chóng gửi cho ẻm danh sách mua sắm qua LINE.Mỗi người chúng tôi lấy một cái giỏ và tách ra theo hướng ngược nhau. Tôi tìm thấy một trong những món đồ, thả nó vào giỏ của mình và gửi đi một tin nhắn 【Đã tìm thấy】 cùng với tên của món đồ. Câu trả lời của Ayase-san là một sticker chú mèo cầm biển báo 【Ryo!"】 .. Tôi chưa từng thấy sticker đó trước đây. "Ryo" có nghĩa là "đã xác nhận", đúng không? Thật không giống tính cách của Ayase-san thường rất tuyệt khi sử dụng một sticker vui tươi như vậy. Có lẽ Narasaka-san hoặc ai đó khác đang làm em ấy bị ảnh hưởng.Hình ảnh Ayase-san gửi những sticker đó với vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc khiến tôi mỉm cười. Tôi lấy tay che miệng, liếc nhìn xung quanh một cách lo lắng để xem có ai để ý không. Tất nhiên là không.Ayase-san cũng tìm thấy một món đồ và gửi 【Đã tìm thấy】 Tôi trả lời chỉ với【đã xác nhận】một cách đơn giản của riêng tôi, không có sticker dễ thương nào. Tôi không có sticker nào trong số đó, nên đành chịu thôi. Có lẽ sử dụng cùng một sticker mà em ấy đã làm sẽ khiến em ấy vui hơn chăng?... Chà, tôi sẽ nghĩ về điều đó sau.Nhắn tin qua lại trên LINE, chúng tôi đã bao phủ hiệu quả cả hai phía. Góp gió thành bão mà.Chúng tôi đã gặp lại nhau ở giữa chặng đường."Phù. Anh nghĩ bây giờ chúng ta đã có mọi thứ rồi.""Cũng khá nhiều đấy chứ?" Ayase-san quan sát và nhìn xuống giỏ đựng đồ."Hãy chia sẻ những gì chúng ta có với nhóm trên LINE trước khi thanh toán nhé."Tôi đã gửi một tin nhắn liệt kê mọi thứ chúng tôi sắp sửa thanh toán.Một thông báo ngay lập tức vang lên cùng với câu trả lời từ Yomiuri-senpai.Shiori: 【Chị vừa mua nguyên liệu. Có thêm thịt này!】Tin nhắn của chị ấy được gửi theo phong cách thông thường. Tôi thực sự thấy rõ rằng cách nói chuyện của chị ấy không phải là diễn xuất.Một cái sticker "Yay!" có hình một chú chó con ngậm thịt trong miệng xuất hiện từ Kozono-san.Ayase-san trả lời bằng một câu hỏi nghiêm túc.Saki: 【Chúng ta nên làm gì với gia vị đây?】Shiori: 【Chị cũng sẽ mang theo!】Erina: 【Em tìm thấy hạt tiêu và muối còn nguyên tem ở nhà nên em sẽ mang chúng theo.】Tôi gật đầu sau khi thấy câu trả lời của Yomiuri-senpai và Kozono-san. Với tất cả những thứ đó, chúng tôi đã có tất cả các nguồn cung cấp cần thiết."Ừm, chúng ta có quên gì không?" Ayase-san hỏi trong khi kiểm tra đồ đạc trong giỏ của chúng tôi."Bây giờ chúng ta chỉ cần lấy những chiếc ghế xếp đó thôi.""Ồ, em thấy một số cái ở đó.""Vậy chúng ta đi xem xem."Em ấy dẫn tôi đến góc nơi trưng bày những chiếc ghế xếp. Ayase-san chọn một chiếc ghế gấp màu đỏ dễ thương. Tôi với tay tới chiếc ghế bên cạnh—nhưng rồi tôi nhận ra một điều."À... có lẽ màu sắc trùng nhau không phải là ý tưởng hay nhất."Điều đó sẽ không làm phiền Yomiuri-senpai, người biết chúng tôi là gia đình, nhưng tôi tự hỏi Kozono-san, người không biết toàn bộ câu chuyện, sẽ nghĩ gì.Lời nhận xét của tôi khiến Ayase-san khựng lại."Nhắc đến chủ đề này mới nhớ, Asamura-kun, chúng ta sẽ nói gì với Kozono-san về chúng ta đây?""Ý em là nên nói với em ấy rằng chúng ta là anh em kế hay chúng ta thật sự là một cặp đôi sao?"Chỉ cần nói "cặp đôi" thôi cũng khiến tôi lo lắng liếc nhìn quanh cửa hàng. Tôi đã không kiểm tra xem có ai ở gần đủ để nghe thấy hay không trước khi nói điều đó, và ý nghĩ về việc ai đó chúng tôi biết đang nghe lén chúng tôi khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ một chút."Điều đó... ừm, nhưng anh biết đấy, vì Kozono-san làm việc ở Shibuya nên sẽ không có gì lạ nếu em ấy thấy chúng ta ở đây, phải không?""Ừm, nghe có lý đấy.""Vì vậy, nếu chúng ta không muốn Kozono-san phát hiện ra chúng ta là một cặp, có lẽ chúng ta cũng không nên thể hiện như một cặp đôi ở nơi công cộng." Giọng của Ayase-san trở nên trầm hơn sau mỗi từ em ấy thốt ra.Tôi hiểu những gì em ấy nói. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sẽ phải từ bỏ chiến lược "anh em trong nhà, người yêu ở ngoài" và chỉ luôn đối xử với nhau như anh emNhưng nếu điều đó xảy ra thì cũng giống như chỉ là anh em bình thường thôi phải không?Trong khi ông già tôi và Akiko-san có thể cảm thấy nhẹ nhõm, còn tình cảm ngày càng lớn dần giữa chúng tôi thì sao? Chúng ta thực sự có thể tiếp tục như không có gì thay đổi trong hoàn cảnh đó không?"Nhưng Kozono-san không học ở trường cao trung Suisei, và em ấy đã nói rằng ga tàu gần nhất của em ấy không phải là Shibuya khi chúng ta định địa điểm gặp nhau vào ngày mai, phải không?""Ừm, đúng vậy. Vì vậy, cơ hội để em ấy nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau là rất mong manh, và thậm chí nếu em ấy có nhìn thấy thì chúng ta cũng không phải căng thẳng về những tin đồn ở trường, đúng chứ?"Tôi gật đầu, và một thoáng nhẹ nhõm thoáng qua trên khuôn mặt Ayase-san.Nhưng ngay cả khi tôi đồng ý, tôi nhận ra rằng điều này không thật sự giải quyết được vấn đề cốt lõi. Mong muốn hành động một cách tự nhiên bên ngoài đồng nghĩa với việc luôn có nguy cơ bị những người thân thiết nhìn thấy. Chúng tôi chưa thật sự nói về việc chúng tôi sẽ làm gì nếu điều đó xảy ra.Chúng ta sẽ giải thích điều đó với Kozono như thế nào? Em ấy không phải là vấn đề duy nhất. Ngoài kia có rất nhiều người giống vậy.Cư xử như người yêu một cách tự nhiên có nghĩa là sẵn sàng để ai đó phát hiện ra; và khi thời điểm đó xảy đến, có lẽ chúng tôi sẽ buộc phải đưa ra quyết định.Nó không phải là việc bạn đi khắp nơi và chia sẻ với mọi người về tình trạng mối quan hệ của chính mình đâu, nhưng tránh nói chuyện đó cũng không phải là một giải pháp kỳ diệu."Chà, bây giờ thì chúng ta đừng mua ghế giống nhau. Em cũng không thích bị thẩm vấn phải không, Ayase-san?""Em không... nhưng..." em ấy bỏ lửng câu nói."Có chuyện gì khiến em bận tâm à?"Ayase-san bĩu môi."Khi họ đang trình bày về sự không chung thủy, họ nói rằng những người chồng ngoại tình thích vờ như họ độc thân vậy.""Trời ạ."Có lẽ đã đến lúc ngừng xem những chương trình truyền hình thực tế ban ngày đó, em có nghĩ thế không?"Anh sẽ không làm thứ gì đó như vậy đâu.""Em biết. Em biết anh không phải loại người như vậy đâu Asamura-kun, nhưng em vẫn..."Bây giờ tôi đã hiểu ý nghĩa của nhẫn cưới."Dù sao thì, hãy nói chuyện này sau khi chúng ta có nhiều thời gian hơn. Rõ ràng chúng ta không có đủ thời gian để tìm hiểu vào ngày mai.""Vâng..."Chúng tôi vẫn chưa tìm ra cách thông suốt và giản dị để mọi người biết về chúng tôi. Chúng tôi là anh em kế và trở thành người yêu của nhau sau khi bố mẹ chúng tôi tái hôn.Khi chúng tôi đến quầy thanh toán, tôi nghĩ về việc chúng tôi sẽ trả lời như thế nào nếu có ai đó trực tiếp hỏi chúng tôi về điều đó. Đối với tôi, có vẻ như chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc né tránh câu hỏi bằng một câu trả lời mơ hồ nào đó. Chúng tôi thật sự chưa có sẵn câu trả lời rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me