TruyenFull.Me

Ginshin Man Kich U Toi

"Máu đôi khi không phải dành cho cái chết... Cũng có thể là một phép nhiệm màu, có thể là những bông bỉ ngạn."

------------------------------



Lần theo những dấu vết, thủ phạm hắn ta cũng không thuộc dạng nghiệp dư khi đặt boom, mọi dấu vân tay hay dù là một dấu vết rất nhỏ cũng bị bôi sạch bằng cồn và khăn vải, ẩn khuất là mẫu thịt mà bên pháp y đang xét nghiệm và kiểm tra ADN ở lông.

Mô mỡ dày và có một lớp da đen ngâm, mùi tanh tanh giống như nước tiểu xung quanh lông. Kết luận cuối cùng thì đây là thịt được cắt ra từ bắp chân của một người đàn ông trung niên, lớp thịt bầy nhầy bị côn trùng cắn xé nhớp nháp như sắp hư, tiếng ù ịt do giòi bên trong đang bò lúc nhúc.

Những người chứng kiến nhăn mặt, cố gắng nhịn cho cơn buồn nôn đang dâng tới cổ họng trào ra trước cảnh tượng gớm ghiếc này.

"Là của đàn ông?" Hattori Heiji vô tình nghe thấy bố mình vừa nói chuyện điện thoại với một người, có vẻ là người bên pháp y thông báo về mẫu thịt đó.

Hattori Heizo cất di động, vừa quay đầu thì lại thấy bóng hình một lần một nhỏ đang đứng gần mình để nghe lén cuộc điện thoại khi nãy. Bàn tay da ngâm véo nhẹ lấy gò má trắng nõn mềm nhũn của đứa nhỏ, có chút vừa trách vừa la như giận không thể đánh chỉ có thể nhéo mạnh thêm làm sưng đỏ một vùng.

"Cháu bé, nghe lén là không tốt, học theo lại càng không." Cảnh sát trưởng Osaka tha cho gò má đỏ ửng của đứa nhỏ, chỉ nhỏ giọng nhắc nhở. Quay sang, ông nhìn thấy một vết chém của vật sắc nhọn ở một góc tường ít ai để ý đến, vết chém rõ ràng rất lớn, những con dao bình thường không thể thì ngoài rìu ra chẳng thứ gì tạo được đường chém dài đoạn.

Có lẽ hung thủ và nạn nhân trong lúc giằng co đã chém vào góc tường này, trên đây không dính máu của nạn nhân thì chỗ thi thể bí ẩn của mẫu thịt e là vẫn đang trôi lạc ở đâu đó. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy những vụn gỗ mỏng manh ở dưới đất dễ dàng bị người ta đạp lên mà xoá mọi dấu vết, sơ hở trong kín đáo, là một cách cảnh sát Osaka đã đích thân đặt cho hung thủ.

Conan lí nhí với cái đầu thập thò lòi ra, đôi mắt màu lam nhìn chăm chăm vết chém, nó không hỏi vì sao trên đó có một ít bột trắng mà vị cảnh sát trưởng Osaka mảy may không thấy, thầm miệng đoán ông ấy đã lớn tuổi nên thị lực cũng giảm đi một ít, dù sao những miếng bột trắng rất nhỏ và ít, mà không phải là ông ấy đang dùng đèn pin đấy sao?

Được rồi, ở góc nhìn của Edogawa Conan vẫn là cái gì đó khó để diễn tả ra, nó đang bị điên nhưng không ai biết nó điên theo cách nào, chỉ biết rằng nó đã vạn lần dùng mặt nạ và những màn kịch để che mắt tất cả mọi người biết đến thân phận của nó.

"A!? Cháu xin lỗi, cháu lỡ tay!" Conan hoảng hốt, vừa nãy thật tình chính bản thân đứa nhỏ cũng không muốn đụng mạnh vào đèn pin của cảnh sát, chỉ là do trượt ngã nên thành ra làm rớt lộp độp xuống dưới đất.

Cũng hên vì thám tử Mori cùng con gái của ông ấy đang được hỏi cung, Conan thì lén lút ở lại nơi đây nên việc quậy phá không cần lo có người nào xácg cổ áo của mình lên. Conan nó cúi đầu, hành kính nhận lỗi với người lớn trước mặt, một bộ ta xin lỗi ta sẽ không dám làm trò mèo gì về sau nữa, chắc tại từ trước Hattori Heizo vì có niềm tin vào trí thông minh của nó nên ông im lặng, cầm đen pin của mình lên để soi những dấu vết trong góc tối.

Cổ áo vest quen thuộc của cảnh sát trưởng dính phải thứ bột trắng kỳ quái, lỗ mũi ngửi vài cái rồi mới nói lớn gọi một nhân viên pháp y đến thu gom thứ bột này, nếu không phải nhờ có đứa nhỏ đó làm rớt đèn pin, Hattori Heizo ông có khi đến khi vụ án kết thúc còn không nhận ra điểm mù này.

-- Ma túy được rải như muối và trộn lẫn với đậu phộng.

Một pháp y nhìn vào hạt đậu phộng, anh ta lắc đầu, khe khẽ thở dài mà không thể nói nên một lời, anh ta chắc cũng đã thầm đoán ra mục đích của ma túy trên những hạt đậu. Găng tay y tế lăn nhẹ hạt đậu, không còn mềm mại như lúc vừa luộc chín rồi bốc vỏ ra, có thể đã được để đây vài ngày trước, pháp y bỏ một hạt đậu vào túi zip rồi lại hốt một ít ma túy vào bên trong túi khác, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Một con người bình thường sẽ hiếm khi nghĩ ra cách điên rồ như vậy để giết chết người, duy chỉ mắc phải bệnh tâm thần loại nặng mới có gan để làm.

"Tên khốn nào lại rải ma túy lên đậu phộng? Chết tiệt, điên thật rồi." Hattori Heiji giọng gần như tức giận, thét lên mất kiểm soát trước nhiều người, cậu ta muốn đi theo bố mình để điều tra vụ án, việc bức xúc bởi cách hành án của hung thủ không phải chuyện bất bình thường.

Ông Heizo cũng đồng ý với con trai, nhưng không muốn phải tức giận như nó, ông ghi chú những chi tiết này vào sổ tay rồi hướng đầu về chiếc xe cảnh sát vừa được điều đến.

Bước vào trong xe, thứ cảnh sát trưởng nhận được là đã có dấu vết và tên tuổi của hung thủ sát hại nhiều người trong thời gian qua đồng thời cũng là kẻ đã chính tay đặt boom không từ thủ đoạn.

"Hung thủ là một người đàn ông tầm ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy và suy dinh dưỡng, người dân xung quanh khu vực khai rằng thi thoảng nhìn thấy một bóng người với cái lưng gù xuống nên họ đã lầm tưởng là một con ma... Nhưng cho đến khi một phóng viên hiếu kỳ đi tìm hiểu thì đã chụp được bức hình này." Vị cảnh sát ngồi ở ghế lái đưa ra tấm hình được chụp rõ nét cho Hattori Heizo, thân ảnh đàn ông cao gầy được thể hiện rõ qua ống kính, đôi mắt có một quầng thâm sâu thẳm như hố đen, cẳng tay cùng lắm thì là da bọc xương, một chút béo phì cũng không thể tìm ra.

Tên đầy đủ là Hondo Daiki, một tên côn đồ từng bị bắt vào tù không ít lần, nhưng kỳ lạ là hắn ta rất dễ dàng đào tẩu ra ngoài dù không có một đồng minh hay sự hỗ trợ nào từ các tù nhân cùng phòng. Trước đó hắn đã sử dụng rất nhiều thuốc phiện nên thần trí không ổn định sinh ra những cơn ảo giác quái dị, một điểm lạ, cảnh sát trước đó đã nhìn thấy một miếng sắt nhỏ trong não của tên Hondo khi kiểm tra tình hình sức khỏe, miếng sắt mắc kẹt trong não bộ nên họ đành bất lực dừng lại công việc.

Hiện tại, họ đã định vị được nơi Hondo Daiki đang trú ẩn, chiếc xe cảnh sát kêu lên tiếng còi inh ỏi cùng với ánh sáng màu đỏ chiếu rọi buổi hoàng hôn màu trứng gà.

Thiếu niên da ngâm nhìn theo bóng xe cảnh sát mà bố mình đang ngồi trong đó, cậu ta bĩu môi, trông khi bản thân phải cùng Mori Kogoro và Ran Mori ở đây nghỉ ngơi thì cảnh sát trưởng Osaka lại đi tìm nơi trú ẩn của hung thủ. Hai tay đặt ra sau gáy, Hattori Heiji lướt nhìn lên bầu trời, miệng định hỏi về những chi tiết trong vụ án với bạn thân Kudo của mình mới phát hiện ra đứa nhỏ ấy đã biến mất tâm hơi.

Conan nằm im trong cốp xe cảnh sát, thở ra từng tiếng nhỏ nhẹ khi nó tập trung lắng nghe viên cảnh sát nói chuyện với nhau, kế tiếp là giọng của cảnh sát trưởng Osaka đang đề ra kế hoạch mai phục tên Hondo Daiki. Đứa nhỏ nhắm nhẹ mắt, cảm thấy dù hơi ngột ngạt đến xanh tái cả mặt nhưng nó vẫn có thể dửng dưng nằm lọt thỏm bên trong cốp, đầu óc sau khi bị cho uống thuốc có phần điên khùng, tâm trí chỉ có nghĩ về nhiệm vụ và người đàn ông tóc bạch kim dữ tợn.

Nếu ngẫm lại, Conan nó còn không hiểu rõ mọi chuyện, từ trước đến giờ nó làm tất cả mọi thứ cùng lắm giống hệt mấy con robot vô hồn, hành động và lời nói của con người, da thịt của con người, ngược lại thì thái độ và cảm xúc rất vô vị, có được dẫn lối bởi chính bản thân nó cũng sẽ rất bối rối.

Chiếc xe hoàn toàn dừng lại, tiếng đóng cửa ô tô bật mạnh làm cốp xe có chút rung lắc, Hattori Heizo lườm qua cốp xe, tiến gần hơn, một tay mở ra tay còn lại cầm lấy chiếc ô màu đen nhìn đứa nhỏ đang cuộn tròn bên trong.

Từ lúc chiếc xe bỗng có một tiếng động như có ai đụng chạm trong cốp xe ông Heizo cũng đã biết đứa nhỏ nghịch ngợm này đang muốn đi theo, bây giờ có gọi cho gia đình Mori rước về cũng đã muộn, đành sai cấp dưới đi theo trông coi nó mất công lại có chuyện.

"Cháu bé, đừng đi lung tung, khu vực này nguy hiểm lắm đó!" Một viên cảnh sát lên giọng nhắc nhở, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Conan.

"Nhưng.... nhưng, cháu mắc tè, không có nhịn nỗi nữa đâu! Cho cháu đi, cho cháu đi!!" Nhăn nhó mặt la toáng lên, Conan rưng rưng nước mắt cầu xin hai viên cảnh sát ở gần mình, gương mặt đều trắng bệch vì lạnh cho thấy đứa nhỏ này thực sự đã nhịn giải quyết nhu cầu trong thời gian dài, nhận được cái gật đầu từ người giám hộ, Conan không ngần ngại chạy vọt đi vài một tùm cây.

Cấp trên có phạt thì họ chịu, đứa nhỏ này cần giải quyết nhu cầu riêng, để ở đây nó sẽ làm một bãi rồi đến cuối người dọn dẹp sẽ luôn là họ, chuyện này là một tình huống bất đắc dĩ khó ai lường trước được.

Lén lút đi theo vị cảnh sát trưởng, Conan nhẹ nhàng nhấc chân không phát ra tiếng động. Gió lạnh của màn đêm thổi qua sau gáy khiến da gà đều nổi dựng lên, vài chiếc lá yếu ớt rụng xuống dưới rơi trên đỉnh đầu của Conan, đứa nhỏ nhịn cho bản thân hắt hơi nhất có thể, vất vả cho thân thể trẻ con này lắm rồi đây.

Bước chân của cảnh sát trưởng dừng lại, ông nhắm nhẹ mắt, giọng nghiêm túc nói: "Đi theo đến tận đây, trẻ con như cháu lại rất có gan liều." Hattori Heizo rọi đèn pin vào gương mặt của đứa nhỏ, ông thừa nhận bản thân phải thán phục trước độ lì lợm và mặt dày của nó, con nít con nôi bình thường sẽ khóc ré lên khi đi vào nơi u ám như thế này, trường hợp đặc biệt là thằng nhóc hay đi theo thám tử Mori rất có niềm hứng thú với các vụ án và bí ẩn không có lời giải đáp, làm cho nó khóc là một chuyện vô thường.

Nó cười ngây ngô, loi nhoi đi theo với cái ăng ten nhỏ trên đầu mình.

Một căn nhà hoang tàn với bê tông dính bùn đất với rác thải, ruồi rêu ở khắp nơi, mùi hôi sọc thẳng vào lỗ mũi chỉ khiến con người ta phải nôn mửa ra mới có thể bình tĩnh để nhìn nhận lại mọi việc.

Đôi bàn chân nhỏ bước lên một bậc cầu thang gỗ gần như muốn sụp đổ, phát ra âm thanh két két chói tai khi chạm nhẹ, những đường như sói hay gấu đã từng cào in hằn trên tường, tưởng là vậy nhưng thực ra không phải đó là dao vào móng tay của Hondo Daiki để lại như minh chứng cho sự tồn tại của bản thân hắn, chỉ có kẻ điên mới dám cho cảnh sát biết đến sự tồn tại của bản thân.

"Cái này... là gì đây ạ?" Conan trèo trên một cái ghế gỗ lùn tịt, ngón tay nhỏ bé chạm trên cuốn sổ chứa đầy mạng nhện và bụi bẩn xung quanh.

Hattori Heizo cầm lên, phủi phủi vài cái rồi mới kỹ càng xem xét bề ngoài của cuốn sổ.

Khi mở ra, những trang đầu là màu vàng ố cũ kỹ và trống trơn, trang thứ hai là màu cà phê đen bị đổ làm ướt những mặt sau. Tiếp tục lật, cảnh sát trưởng Osaka trước khi xem được những trang gần cuối còn âm thầm khẳng định đây chỉ là trò đùa của tên hung thủ muốn làm tốn thời gian của cảnh sát.

Lạch cạch.

Là âm thanh của vật thể được làm bằng sắt rơi xuống, một cái chìa khóa dính máu khô được kẹp vào gần cuối trang sách.

Hattori Heizo nghi hoặc lật ra từng trang cuối, ông hít thở sâu khi con mắt từ từ đọc qua những dòng chữ mà bản thân sẽ mặc định là khùng điên và quái dị nhất trong sự nghiệp cảnh sát bao lâu nay của mình.


--- Ngày 1.

- Tôi đang bị theo dõi, họ, họ đang nhìn tôi.

--- Ngày 2.

- Cơ thể rất đau, nhớ, không nhớ. . . .

- Đau hôi, rất, rất đau, không ai cứu tôi sao?

- Thật đáng ghét, não tôi đang muốn bể ra.

--- Ngày 3.

"A secret make a woman woman."

"Don't be scare."

"Little boy."

--- Ngày 4.







[. . . .]

Những dòng chữ như trên, Conan nhíu mày đọc lại dòng 'A secret make a woman woman', cái người phụ nữ kỳ quặc đó không phải là đã từng ghé thăm qua nơi đây sao? Cô ta chắc hẳn đã giở trò gì đó mới có thể để lại một chút sơn móng tay màu đỏ của mình.

Trang giấy kết thúc bằng việc những phần đằng sau hoàn toàn biến mất, những vết xé lưa thưa giống như có người không muốn cho bất kỳ ai biết được những trang còn lại, muốn giấu nhẹm bí mật đi rồi cao chạy xa bay.

Dòng chữ nghệch ngoạc được viết bằng máu đỏ, đường nét cuối của các chữ bị quẹt một đoạn khá dài, có vài chữ thì ở cách nhau rất xa, bị lệch khỏi một hàng ngang. Người đã viết ra những chữ này, hay gọi cách khác là gã Hondo đang bị đe doạ bởi 'họ', minh chứng với vết máu đột ngột bị thứ gì đó làm cho chảy xuống bàn cho thấy gã ta đã rơi nước mắt.

Vị cảnh sát trưởng Osaka lắc đầu, đây là lần thứ bao nhiêu máu đỏ đã luôn ám ảnh ông trong vụ án lần này.

"Vụ án này đáng nhẽ phải là một vũng máu đỏ kinh hoàng."

"Cháu thì lại không nghĩ máu tệ đến thế đâu ạ!"

"Cháu đang ăn nói gì vậy, nhóc con?"

"Có lẽ máu đôi khi không phải dành cho cái chết... Cũng có thể là một phép nhiệm màu, có thể là những bông bỉ ngạn." Conan ngồi trên bàn, ánh mắt nhu hoà nhìn vào cuốn sổ dính đầy máu, nỗi lòng cảm giác rất đồng cảm, thấu hiểu đến xuyên thấu. Thật kỳ lạ, Conan nó cũng phải hiện lên nét u sầu khi đọc từng dòng chữ khó hiểu bên trong sổ, bên tai bị gió thổi vào, nghe thấy giọng thét thảm thiết như từ địa ngục vang vọng trần thế.

Mỗi sinh mạng đều có giá trị riêng của mình trên đời này, mọi hiện vật đều có sự sống của chính nó, chỉ là người ta không biết dùng đúng cách nên việc sát hại nhau là điều đơn thuần trên cõi đời.

Đứa nhỏ không quan tâm đến ánh mắt của cảnh sát trưởng, trong miệng ngân nga những nốt Sonnata Ánh Trăng khi dòng ký ức chợt loé lên vài giây ngắn ngủi.

_________________________________________________________

Mình rất thích ngâm chap, mười ngày mới có thể ra tiếp tục...

Có ai nghĩ ra được cách thực hiện mưu đồ giết người bằng đậu phộng kết hợp ma toé chưa aaa? Mình nghĩ ra rồi...









































































Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me