Gioi Han Tin Tuc To
Trời vừa tắt nắng, Hiên đã xách cặp chạy thẳng về phía khu chung cư. Tức, rất tức.Không hiểu sao ba mẹ mình lại giao cả cuộc đời mình cho cái tên mặt lạnh đó. Mà cũng tại cậu ta - cái đồ học bá sống như robot kia!Cánh cửa thang máy vừa mở, Hiên đã hùng hổ bước ra, đứng trước căn hộ số 707.Ngay lúc đó, Phong cũng vừa về đến nơi.Hiên (nhíu mày): "Chả hiểu sao ba mẹ tôi lại bắt tôi đến ở trong cái căn hộ nhỏ như này..."Phong (bình thản, mở khóa): "Thế cậu đừng ở."Hiên: "..."Không nói lại được. Không có chỗ khác mà ở, tiền thì bị nắm thóp. Cắn răng chịu đựng.
---🏠 Căn hộ của Phong - lạnh lùng như chủ nhânCánh cửa bật mở. Hiên bước vào.Căn hộ nhỏ nhưng sạch sẽ, gọn gàng tới mức đáng ngờ. Từng quyển sách sắp thẳng hàng, dép đi trong nhà đặt song song ngay ngắn.Hiên (nhìn quanh): "Nhà cậu có mùi thuốc khử trùng ấy. Sống trong này không bị bệnh mới lạ."Cậu đi dạo một vòng, ánh mắt lơ đãng, cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa mở hé.Hiên: "Đây là phòng ngủ của tôi à?"Phong: "Không. Đó là phòng tôi."Hiên (trừng mắt): "Vậy phòng tôi đâu? Cả căn hộ chỉ có một cái phòng ngủ, không lẽ tôi phải ở chung với cậu à?!"Phong (vẫn nhàn nhạt): "Tùy cậu. Ở đây chỉ có một cái phòng."Hiên: "..."Cậu nghiến răng quay người định bỏ đi, nhưng chưa kịp đụng vào tay nắm cửa thì điện thoại lại reo lên.Hiên (nhìn tên người gọi): "Mẹ..."Mẹ Hiên (nghiêm nghị): "Hiên, mẹ vừa gọi cho Phong, mẹ muốn con ở đó tử tế để học hành. Nếu con cứ nhất quyết không ở lại, thì mẹ sẽ cắt toàn bộ tiền tiêu vặt và chi phí ăn uống từ hôm nay."Hiên (bực dọc): "...Vâng, con biết rồi."
Cúp máy.Hiên (ngẩng đầu nhìn Phong): "Giờ tôi muốn đi tắm. Phòng tắm ở đâu?"Phong (gật đầu): "Bên tay phải, cạnh bếp."
---🚿 Phòng tắm - một Omega bối rối và một chiếc áo sơ mi định mệnhTrong lúc vòi sen xả nước, Hiên dựa đầu vào tường, lầm bầm:Hiên (nghĩ): "Haizz... Không biết phải chịu cảnh này đến bao giờ. Thật đáng ghét."Tắm xong, cậu vừa quấn khăn thì giật mình.Hiên (sốc): "Tiêu rồi! Mải suy nghĩ mà quên lấy đồ thay vào. Giờ phải làm sao..."Cậu đảo mắt nhìn quanh, thì phát hiện một chiếc áo sơ mi trắng treo ngay ngắn trên tường. Không nghĩ ngợi, Hiên với lấy mặc vào.Chiếc áo rộng thùng thình, gần tới đầu gối, cổ áo mở lỏng khiến xương quai xanh lộ rõ. Nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt xuống làn da trắng mịn, trượt dọc xuống cổ. Đôi chân thon dài bước ra từ phòng tắm, dáng vẻ vừa bất cần vừa quyến rũ đến lạ.Hiên (bước ra, giọng bâng quơ): "Vali đồ của tôi đâu rồi?"Phong đang đứng trong bếp, đảo trứng trên chảo thì khựng người. Ánh mắt thoáng dao động khi liếc sang Hiên. Môi mím lại, cậu nhanh chóng quay mặt đi.Phong: "Cậu có thể mặc đồ đàng hoàng rồi hãy ra ngoài được không?"Hiên (nhướng mày): "Có gì mà không đàng hoàng? Cậu là nam, tôi cũng là nam. Có gì phải né tránh?"Phong không trả lời. Một lát sau mới thở ra:Phong: "Vali của cậu ở trong phòng. Tôi để bên cạnh tủ."Hiên bước vào phòng, phát hiện ngay: chỉ có một chiếc giường.Hiên (thét lên): "Cậu chắc chắn là chỉ có một cái giường?"Phong (từ bếp vọng vào): "Không nghe sao? Cả nhà có một phòng. Còn muốn gì nữa?"Hiên: "Ngủ chung là cái logic quái gì vậy? Cậu ngủ dưới đất đi!"Phong: "Tôi sống ở đây trước."Hiên (nghẹn lời): "..."
---🍳 Bữa tối - Trứng chiên, cơm nóng và màn khẩu chiến bàn ănHai người ngồi xuống bàn ăn. Bữa cơm đơn giản: trứng chiên, canh rong biển, cơm trắng. Nhưng lại thơm bất ngờ.Hiên (nếm thử, nhướng mày): "Không tệ."Phong không đáp, tiếp tục ăn.Hiên (chống cằm trêu): "Không ngờ một học bá như cậu cũng biết nấu ăn đấy. Tưởng cậu chỉ ăn bằng lý trí thôi chứ."Phong: "Ăn là để sống, không phải để gây ồn."Hiên: "Nhưng tôi đang khen mà. Cậu nên biết quý trọng lời khen từ một người như tôi."Phong: "Tôi nên quý trọng sự yên tĩnh hơn."Hiên (giả vờ đâm chọc đũa vào trứng): "Cậu lúc nào cũng khô khan vậy hả? Có bạn gái chưa đấy?"Phong: "Không cần."Hiên: "Thế cậu thích kiểu người nào?"Phong (dừng đũa, ngẩng đầu): "Không ồn ào, không nói nhiều, và không ngồi trước mặt tôi mặc mỗi áo sơ mi."Hiên khựng lại, rồi... cười khẩy.Hiên: "Thì ra cũng biết đỏ mặt."Phong im lặng, tiếp tục ăn.Rất rõ rồi nhé! Vì hôm nay mới là ngày Hiên chuyển đến căn hộ của Phong, nên cậu chưa thể quen ngay hay học nghiêm túc được như một thói quen thường ngày. Mình sẽ giữ đúng mạch cảm xúc và logic, sửa lại phần thoại và tình tiết cho tự nhiên hơn, phản ánh rõ tâm lý hai người trong lần đầu sống chung.
---📘 Chương 2 (tiếp) - Khi kẻ hay cà khịa bất ngờ chịu họcSau bữa tối, căn hộ nhỏ chìm vào hai nhịp sống hoàn toàn trái ngược.Phong ngồi ở bàn gần cửa sổ, tay lật sách học như thường lệ. Đèn bàn vàng dịu phủ lên khuôn mặt cậu, ánh mắt chuyên chú, từng trang lật lên có tiết tấu như máy đồng hồ.Còn Hiên thì... nằm ườn trên sofa, điện thoại bật sáng, bấm liên tục vào game.Hiên (nói vọng): "Tưởng căn hộ cậu yên tĩnh thế nào, chứ sóng wifi mạnh ra phết."Phong không trả lời.Vài phút sau...Hiên (rít qua kẽ răng): "Trời đất! Còn một máu mà cũng thua!"Cậu ném điện thoại sang gối, lăn người ngửa mặt lên trần.Ánh mắt vô tình chạm phải Phong - đang chăm chú nhìn vào sách, gạch chân vài dòng công thức.Hiên (chống cằm, chọc): "Học lúc này mà vào nổi đầu à?"Phong (vẫn không ngẩng lên): "Thua game thì nên nghỉ tay. Não cậu cần được sử dụng vào việc khác."Hiên: "Hừ, tôi chỉ đang thư giãn đầu óc trước khi ngủ thôi."Phong: "Cậu nên thư giãn bằng cách luyện lại phần đại số cậu sai sáng nay."Hiên khựng lại một chút, bật dậy khỏi sofa, ngồi khoanh chân đối diện Phong như thể muốn "đàm phán".Hiên: "Ê, chuyện phụ đạo học là mẹ tôi tự ý nói với cậu. Tôi đâu có đồng ý."Phong (ngẩng đầu, lạnh nhạt): "Cậu cũng đâu phản đối."Hiên (bĩu môi): "Phản đối rồi thì cũng bị kéo đến đây thôi..."Phong đóng sách lại, cầm một xấp giấy đưa qua.Phong: "Tôi in sẵn một vài đề đơn giản. Cậu thử xem."Hiên (giật nhẹ tờ giấy): "Tôi mới tới hôm nay mà cậu đã định nhồi nhét tôi rồi?"Phong: "Cậu có thể không làm. Nhưng mẹ cậu chắc sẽ muốn nghe tôi báo cáo."Hiên: "...Cậu đang lấy mẹ tôi ra để đe dọa đúng không?"Phong (bình thản): "Nếu cần thiết."Hiên trừng mắt. Nhưng lần này, cậu không phản ứng bằng cãi vã như thường lệ. Cậu nhìn tờ đề một lúc, rồi đặt lên bàn, ngồi nghiêm túc lại.Hiên (nhăn mặt): "Bài này tôi làm sai hôm thi giữa kỳ... chắc lần này cũng vậy."Phong ngồi xuống cạnh cậu, chỉ vào dòng đề:Phong: "Tính gia tốc ở đây. Trước tiên phải chuyển đơn vị về hệ SI. Cậu dùng km/h là sai."Hiên nhìn kỹ, chép lại từng dòng. Lông mày nhíu chặt, tay vẫn còn cầm bút hơi lóng ngóng nhưng không càu nhàu nữa.Ánh mắt Phong thoáng ngạc nhiên. Không giống vẻ cà chớn thường ngày, Hiên lúc tập trung trông... yên tĩnh hơn nhiều.Phong (trêu khẽ): "Trông cậu học vào còn dễ nhìn hơn lúc chơi game thua."Hiên (liếc mắt): "Cậu có thể bớt độc miệng một chút không?"Phong (nhún vai): "Thật lòng đấy."Hiên (hếch cằm): "Vậy cậu cũng thật lòng thừa nhận là tôi không ngu đi."Phong cười khẽ:Phong: "Không ngu. Nhưng khá cố chấp."Hiên: "Vì tôi có lòng tự trọng."Phong: "Vậy dùng lòng tự trọng đó làm đúng bài này đi."Hiên cúi xuống, viết tiếp. Lần này, cậu hoàn thành bài trong yên lặng. Khi viết xong dòng cuối cùng, cậu đặt bút xuống, thở dài:Hiên: "Mệt thiệt. Từ mai tôi phải học với cậu bao nhiêu buổi một tuần?"Phong: "Hàng ngày. Trừ cuối tuần."Hiên: "Cậu nghĩ tôi không cần sống à?!"Phong: "Cậu sống ở đây miễn phí. Phải học là điều hợp lý."Hiên (rên rỉ): "Hối hận quá... Sao mình không bỏ nhà đi luôn cho rồi."Phong cười nhẹ, đứng dậy dọn tập vở.Phong: "Nếu cậu có thể chịu đói 3 ngày thì nên thử."
Tuyệt! Dưới đây là phần tiếp tục Chương 2 - "Đêm đầu tiên ngủ chung giường", đã được sửa lại cho hợp lý hơn với mạch truyện: Hiên vừa mới chuyển đến nên còn lạ lẫm, cáu bẳn, nhưng sau khi bị ép học thì cũng chịu ngồi lại. Phong thì ban đầu chỉ làm theo lời nhờ từ gia đình, nhưng bắt đầu thấy Hiên "cũng không hoàn toàn phiền phức như cậu nghĩ" - và cảm thấy một điều gì đó khó gọi tên khi ở gần cậu ấy.
---📘 Chương 2 (kết) - Đêm đầu tiên: một giường, hai người, và cảm giác khó tảHiên nằm dài trên sofa, mệt rũ sau gần một tiếng học tập bị ép buộc.Hiên (lầm bầm): "Đây rõ ràng là tra tấn, chứ không phải học..."Phong từ bàn học quay lại, cầm theo chiếc đồng hồ để bàn nhỏ, chỉnh báo thức rồi đặt xuống.Phong: "Còn lăn thêm năm phút nữa, cậu sẽ ngủ luôn ở đây."Hiên (hất mặt): "Chứ còn gì nữa? Tôi tưởng cậu ngủ ghế, tôi ngủ giường."Phong (giọng bình tĩnh): "Giường tôi chỉ đủ cho một người nằm nghiêng, nếu cả hai nằm thẳng thì đụng nhau."Hiên (trừng mắt): "Cậu nói như thể tôi muốn nằm gần cậu lắm vậy."Phong không trả lời. Cậu lấy một chiếc gối phụ, ném nhẹ về phía sofa.Phong: "Tùy cậu chọn. Hoặc là ngủ dưới đất, hoặc là nhường nhau chút và ngủ chung."Hiên: "Tôi không có sở thích nằm chung với Alpha đâu."Phong: "Tốt. Tôi cũng không thích gần Omega - hay... Alpha tương lai như cậu."Không khí thoáng căng, rồi im lặng.Một lúc sau, Hiên miễn cưỡng đứng dậy, vác theo chăn gối của mình vào phòng ngủ.
---🛏 Trong phòng ngủ - Ánh đèn ngủ dịu nhẹCăn phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất - trải ga màu xám nhạt, sạch sẽ, gọn gàng đúng kiểu Hàn Nguyên Phong.Hiên nhìn quanh lần nữa, như vẫn hy vọng có thêm chỗ nào khác. Nhưng không có.Cậu miễn cưỡng trèo lên giường, quay mặt vào tường, lưng hướng về phía Phong.Phong thì vào phòng sau, tắt bớt đèn, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ nơi đầu giường. Cậu ngồi xuống giường, im lặng gối đầu vào gối riêng của mình, kéo chăn lên ngực.Không ai nói gì.
---⏳ Một lát sau - khi mọi thứ gần như đã yênHiên trằn trọc, khó ngủ. Dù cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí cậu cứ trôi đâu đó.Hiên (nghĩ thầm): "Không hiểu sao mình cứ thấy khó chịu thế nào ấy... Chắc do cái giường này chật quá. Còn cái tên kia, nằm im không thở cũng thấy bực."Phong nằm yên bên cạnh, nhưng mắt chưa nhắm. Cậu mở hé mắt, liếc sang bờ vai Hiên đang quay lưng lại với mình.Ánh sáng lờ mờ khiến sống lưng cậu ấy như mảnh bóng mờ, tóc còn hơi rối, cổ áo phông trễ xuống để lộ một khoảng da trắng.Phong quay đi ngay, nhìn lên trần nhà. Một cảm giác... không rõ ràng.Phong (nghĩ): "Thật phiền phức..."Nhưng lạ ở chỗ, cậu không thấy khó chịu như lúc đầu. Mà ngược lại - lại muốn... nhìn thêm lần nữa.Hết chương 2 .
---🏠 Căn hộ của Phong - lạnh lùng như chủ nhânCánh cửa bật mở. Hiên bước vào.Căn hộ nhỏ nhưng sạch sẽ, gọn gàng tới mức đáng ngờ. Từng quyển sách sắp thẳng hàng, dép đi trong nhà đặt song song ngay ngắn.Hiên (nhìn quanh): "Nhà cậu có mùi thuốc khử trùng ấy. Sống trong này không bị bệnh mới lạ."Cậu đi dạo một vòng, ánh mắt lơ đãng, cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa mở hé.Hiên: "Đây là phòng ngủ của tôi à?"Phong: "Không. Đó là phòng tôi."Hiên (trừng mắt): "Vậy phòng tôi đâu? Cả căn hộ chỉ có một cái phòng ngủ, không lẽ tôi phải ở chung với cậu à?!"Phong (vẫn nhàn nhạt): "Tùy cậu. Ở đây chỉ có một cái phòng."Hiên: "..."Cậu nghiến răng quay người định bỏ đi, nhưng chưa kịp đụng vào tay nắm cửa thì điện thoại lại reo lên.Hiên (nhìn tên người gọi): "Mẹ..."Mẹ Hiên (nghiêm nghị): "Hiên, mẹ vừa gọi cho Phong, mẹ muốn con ở đó tử tế để học hành. Nếu con cứ nhất quyết không ở lại, thì mẹ sẽ cắt toàn bộ tiền tiêu vặt và chi phí ăn uống từ hôm nay."Hiên (bực dọc): "...Vâng, con biết rồi."
Cúp máy.Hiên (ngẩng đầu nhìn Phong): "Giờ tôi muốn đi tắm. Phòng tắm ở đâu?"Phong (gật đầu): "Bên tay phải, cạnh bếp."
---🚿 Phòng tắm - một Omega bối rối và một chiếc áo sơ mi định mệnhTrong lúc vòi sen xả nước, Hiên dựa đầu vào tường, lầm bầm:Hiên (nghĩ): "Haizz... Không biết phải chịu cảnh này đến bao giờ. Thật đáng ghét."Tắm xong, cậu vừa quấn khăn thì giật mình.Hiên (sốc): "Tiêu rồi! Mải suy nghĩ mà quên lấy đồ thay vào. Giờ phải làm sao..."Cậu đảo mắt nhìn quanh, thì phát hiện một chiếc áo sơ mi trắng treo ngay ngắn trên tường. Không nghĩ ngợi, Hiên với lấy mặc vào.Chiếc áo rộng thùng thình, gần tới đầu gối, cổ áo mở lỏng khiến xương quai xanh lộ rõ. Nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt xuống làn da trắng mịn, trượt dọc xuống cổ. Đôi chân thon dài bước ra từ phòng tắm, dáng vẻ vừa bất cần vừa quyến rũ đến lạ.Hiên (bước ra, giọng bâng quơ): "Vali đồ của tôi đâu rồi?"Phong đang đứng trong bếp, đảo trứng trên chảo thì khựng người. Ánh mắt thoáng dao động khi liếc sang Hiên. Môi mím lại, cậu nhanh chóng quay mặt đi.Phong: "Cậu có thể mặc đồ đàng hoàng rồi hãy ra ngoài được không?"Hiên (nhướng mày): "Có gì mà không đàng hoàng? Cậu là nam, tôi cũng là nam. Có gì phải né tránh?"Phong không trả lời. Một lát sau mới thở ra:Phong: "Vali của cậu ở trong phòng. Tôi để bên cạnh tủ."Hiên bước vào phòng, phát hiện ngay: chỉ có một chiếc giường.Hiên (thét lên): "Cậu chắc chắn là chỉ có một cái giường?"Phong (từ bếp vọng vào): "Không nghe sao? Cả nhà có một phòng. Còn muốn gì nữa?"Hiên: "Ngủ chung là cái logic quái gì vậy? Cậu ngủ dưới đất đi!"Phong: "Tôi sống ở đây trước."Hiên (nghẹn lời): "..."
---🍳 Bữa tối - Trứng chiên, cơm nóng và màn khẩu chiến bàn ănHai người ngồi xuống bàn ăn. Bữa cơm đơn giản: trứng chiên, canh rong biển, cơm trắng. Nhưng lại thơm bất ngờ.Hiên (nếm thử, nhướng mày): "Không tệ."Phong không đáp, tiếp tục ăn.Hiên (chống cằm trêu): "Không ngờ một học bá như cậu cũng biết nấu ăn đấy. Tưởng cậu chỉ ăn bằng lý trí thôi chứ."Phong: "Ăn là để sống, không phải để gây ồn."Hiên: "Nhưng tôi đang khen mà. Cậu nên biết quý trọng lời khen từ một người như tôi."Phong: "Tôi nên quý trọng sự yên tĩnh hơn."Hiên (giả vờ đâm chọc đũa vào trứng): "Cậu lúc nào cũng khô khan vậy hả? Có bạn gái chưa đấy?"Phong: "Không cần."Hiên: "Thế cậu thích kiểu người nào?"Phong (dừng đũa, ngẩng đầu): "Không ồn ào, không nói nhiều, và không ngồi trước mặt tôi mặc mỗi áo sơ mi."Hiên khựng lại, rồi... cười khẩy.Hiên: "Thì ra cũng biết đỏ mặt."Phong im lặng, tiếp tục ăn.Rất rõ rồi nhé! Vì hôm nay mới là ngày Hiên chuyển đến căn hộ của Phong, nên cậu chưa thể quen ngay hay học nghiêm túc được như một thói quen thường ngày. Mình sẽ giữ đúng mạch cảm xúc và logic, sửa lại phần thoại và tình tiết cho tự nhiên hơn, phản ánh rõ tâm lý hai người trong lần đầu sống chung.
---📘 Chương 2 (tiếp) - Khi kẻ hay cà khịa bất ngờ chịu họcSau bữa tối, căn hộ nhỏ chìm vào hai nhịp sống hoàn toàn trái ngược.Phong ngồi ở bàn gần cửa sổ, tay lật sách học như thường lệ. Đèn bàn vàng dịu phủ lên khuôn mặt cậu, ánh mắt chuyên chú, từng trang lật lên có tiết tấu như máy đồng hồ.Còn Hiên thì... nằm ườn trên sofa, điện thoại bật sáng, bấm liên tục vào game.Hiên (nói vọng): "Tưởng căn hộ cậu yên tĩnh thế nào, chứ sóng wifi mạnh ra phết."Phong không trả lời.Vài phút sau...Hiên (rít qua kẽ răng): "Trời đất! Còn một máu mà cũng thua!"Cậu ném điện thoại sang gối, lăn người ngửa mặt lên trần.Ánh mắt vô tình chạm phải Phong - đang chăm chú nhìn vào sách, gạch chân vài dòng công thức.Hiên (chống cằm, chọc): "Học lúc này mà vào nổi đầu à?"Phong (vẫn không ngẩng lên): "Thua game thì nên nghỉ tay. Não cậu cần được sử dụng vào việc khác."Hiên: "Hừ, tôi chỉ đang thư giãn đầu óc trước khi ngủ thôi."Phong: "Cậu nên thư giãn bằng cách luyện lại phần đại số cậu sai sáng nay."Hiên khựng lại một chút, bật dậy khỏi sofa, ngồi khoanh chân đối diện Phong như thể muốn "đàm phán".Hiên: "Ê, chuyện phụ đạo học là mẹ tôi tự ý nói với cậu. Tôi đâu có đồng ý."Phong (ngẩng đầu, lạnh nhạt): "Cậu cũng đâu phản đối."Hiên (bĩu môi): "Phản đối rồi thì cũng bị kéo đến đây thôi..."Phong đóng sách lại, cầm một xấp giấy đưa qua.Phong: "Tôi in sẵn một vài đề đơn giản. Cậu thử xem."Hiên (giật nhẹ tờ giấy): "Tôi mới tới hôm nay mà cậu đã định nhồi nhét tôi rồi?"Phong: "Cậu có thể không làm. Nhưng mẹ cậu chắc sẽ muốn nghe tôi báo cáo."Hiên: "...Cậu đang lấy mẹ tôi ra để đe dọa đúng không?"Phong (bình thản): "Nếu cần thiết."Hiên trừng mắt. Nhưng lần này, cậu không phản ứng bằng cãi vã như thường lệ. Cậu nhìn tờ đề một lúc, rồi đặt lên bàn, ngồi nghiêm túc lại.Hiên (nhăn mặt): "Bài này tôi làm sai hôm thi giữa kỳ... chắc lần này cũng vậy."Phong ngồi xuống cạnh cậu, chỉ vào dòng đề:Phong: "Tính gia tốc ở đây. Trước tiên phải chuyển đơn vị về hệ SI. Cậu dùng km/h là sai."Hiên nhìn kỹ, chép lại từng dòng. Lông mày nhíu chặt, tay vẫn còn cầm bút hơi lóng ngóng nhưng không càu nhàu nữa.Ánh mắt Phong thoáng ngạc nhiên. Không giống vẻ cà chớn thường ngày, Hiên lúc tập trung trông... yên tĩnh hơn nhiều.Phong (trêu khẽ): "Trông cậu học vào còn dễ nhìn hơn lúc chơi game thua."Hiên (liếc mắt): "Cậu có thể bớt độc miệng một chút không?"Phong (nhún vai): "Thật lòng đấy."Hiên (hếch cằm): "Vậy cậu cũng thật lòng thừa nhận là tôi không ngu đi."Phong cười khẽ:Phong: "Không ngu. Nhưng khá cố chấp."Hiên: "Vì tôi có lòng tự trọng."Phong: "Vậy dùng lòng tự trọng đó làm đúng bài này đi."Hiên cúi xuống, viết tiếp. Lần này, cậu hoàn thành bài trong yên lặng. Khi viết xong dòng cuối cùng, cậu đặt bút xuống, thở dài:Hiên: "Mệt thiệt. Từ mai tôi phải học với cậu bao nhiêu buổi một tuần?"Phong: "Hàng ngày. Trừ cuối tuần."Hiên: "Cậu nghĩ tôi không cần sống à?!"Phong: "Cậu sống ở đây miễn phí. Phải học là điều hợp lý."Hiên (rên rỉ): "Hối hận quá... Sao mình không bỏ nhà đi luôn cho rồi."Phong cười nhẹ, đứng dậy dọn tập vở.Phong: "Nếu cậu có thể chịu đói 3 ngày thì nên thử."
Tuyệt! Dưới đây là phần tiếp tục Chương 2 - "Đêm đầu tiên ngủ chung giường", đã được sửa lại cho hợp lý hơn với mạch truyện: Hiên vừa mới chuyển đến nên còn lạ lẫm, cáu bẳn, nhưng sau khi bị ép học thì cũng chịu ngồi lại. Phong thì ban đầu chỉ làm theo lời nhờ từ gia đình, nhưng bắt đầu thấy Hiên "cũng không hoàn toàn phiền phức như cậu nghĩ" - và cảm thấy một điều gì đó khó gọi tên khi ở gần cậu ấy.
---📘 Chương 2 (kết) - Đêm đầu tiên: một giường, hai người, và cảm giác khó tảHiên nằm dài trên sofa, mệt rũ sau gần một tiếng học tập bị ép buộc.Hiên (lầm bầm): "Đây rõ ràng là tra tấn, chứ không phải học..."Phong từ bàn học quay lại, cầm theo chiếc đồng hồ để bàn nhỏ, chỉnh báo thức rồi đặt xuống.Phong: "Còn lăn thêm năm phút nữa, cậu sẽ ngủ luôn ở đây."Hiên (hất mặt): "Chứ còn gì nữa? Tôi tưởng cậu ngủ ghế, tôi ngủ giường."Phong (giọng bình tĩnh): "Giường tôi chỉ đủ cho một người nằm nghiêng, nếu cả hai nằm thẳng thì đụng nhau."Hiên (trừng mắt): "Cậu nói như thể tôi muốn nằm gần cậu lắm vậy."Phong không trả lời. Cậu lấy một chiếc gối phụ, ném nhẹ về phía sofa.Phong: "Tùy cậu chọn. Hoặc là ngủ dưới đất, hoặc là nhường nhau chút và ngủ chung."Hiên: "Tôi không có sở thích nằm chung với Alpha đâu."Phong: "Tốt. Tôi cũng không thích gần Omega - hay... Alpha tương lai như cậu."Không khí thoáng căng, rồi im lặng.Một lúc sau, Hiên miễn cưỡng đứng dậy, vác theo chăn gối của mình vào phòng ngủ.
---🛏 Trong phòng ngủ - Ánh đèn ngủ dịu nhẹCăn phòng chỉ có một chiếc giường duy nhất - trải ga màu xám nhạt, sạch sẽ, gọn gàng đúng kiểu Hàn Nguyên Phong.Hiên nhìn quanh lần nữa, như vẫn hy vọng có thêm chỗ nào khác. Nhưng không có.Cậu miễn cưỡng trèo lên giường, quay mặt vào tường, lưng hướng về phía Phong.Phong thì vào phòng sau, tắt bớt đèn, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ nơi đầu giường. Cậu ngồi xuống giường, im lặng gối đầu vào gối riêng của mình, kéo chăn lên ngực.Không ai nói gì.
---⏳ Một lát sau - khi mọi thứ gần như đã yênHiên trằn trọc, khó ngủ. Dù cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí cậu cứ trôi đâu đó.Hiên (nghĩ thầm): "Không hiểu sao mình cứ thấy khó chịu thế nào ấy... Chắc do cái giường này chật quá. Còn cái tên kia, nằm im không thở cũng thấy bực."Phong nằm yên bên cạnh, nhưng mắt chưa nhắm. Cậu mở hé mắt, liếc sang bờ vai Hiên đang quay lưng lại với mình.Ánh sáng lờ mờ khiến sống lưng cậu ấy như mảnh bóng mờ, tóc còn hơi rối, cổ áo phông trễ xuống để lộ một khoảng da trắng.Phong quay đi ngay, nhìn lên trần nhà. Một cảm giác... không rõ ràng.Phong (nghĩ): "Thật phiền phức..."Nhưng lạ ở chỗ, cậu không thấy khó chịu như lúc đầu. Mà ngược lại - lại muốn... nhìn thêm lần nữa.Hết chương 2 .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me