Giua Nhung Canh Dong Ky Uc
Bệnh viện quận, 10 giờ đêm.
Mùi thuốc sát trùng và tiếng loa trực cấp cứu hòa vào nhau, xé rách không khí vốn đã căng thẳng. Trời đổ mưa từ lúc nào, lất phất bay trên bậc thềm đầy người chờ đợi.Hạ Vi đến đầu tiên. Người cô ướt đẫm, không rõ vì mưa hay vì mồ hôi lạnh.Cô nhìn thấy Lam, đang đứng co người trước phòng cấp cứu, áo khoác vắt trên vai, mặt cắt không còn giọt máu.– "Sao rồi?" – Vi hỏi, giọng khản.– "Chưa biết. Bác sĩ đang kiểm tra CT. Cậu ấy va vào dải phân cách, đầu đập xuống đường. May mà có người đi đường gọi cấp cứu kịp." – Lam đáp, mắt không rời cánh cửa phòng.Vi ngồi xuống băng ghế đá, hai tay đan vào nhau. Cô nhìn thẳng vào sàn nhà lạnh buốt, như thể nếu nhìn đủ lâu, sẽ thấy lại bóng dáng một người vừa rời đi.Khoảng năm phút sau, Minh Châu chạy tới, thở hổn hển, tóc xõa ướt nước mưa.– "Tại sao lại là Huy?" – cô thốt lên. – "Tại sao một người luôn mỉm cười như cậu ấy lại cứ giấu mọi chuyện?"Không ai trả lời. Không ai biết nên nói gì.Một giờ sáng.Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, giọng trầm:– "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Nhưng có chấn thương vùng đầu, cần theo dõi 48 tiếng. Rất may là không chảy máu nội sọ."Cả nhóm như trút được một tảng đá khỏi ngực. Nhưng rồi câu hỏi kế tiếp lặng lẽ hiện ra trong đầu mỗi người:
Tại sao Huy lại đi?Sáng hôm sau.
Huy tỉnh lại trong phòng hồi sức.Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Vi, ngồi gục đầu bên mép giường. Tóc cô rũ xuống, che gần hết khuôn mặt.Cậu đưa tay chạm nhẹ vào cổ tay cô.– "Này..."Vi giật mình, ngẩng lên, mắt hoe đỏ.– "Cậu có biết mọi người lo thế nào không?"– "Tớ xin lỗi..." – Huy khẽ nói.Một khoảng lặng. Mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ.Vi nhìn thẳng vào mắt cậu.– "Tại sao cậu đi? Tin nhắn đó là gì?"Huy im lặng hồi lâu, rồi rút từ túi áo một tờ giấy nhàu nát, đặt vào tay cô.Vi mở ra. Là nét chữ quen thuộc.
An Khôi.Nếu cậu còn quan tâm đến những gì đã mất, hãy tìm tớ ở nơi đầu tiên chúng mình từng lạc đường.
Không cần nói gì. Tớ chỉ muốn biết... có ai còn nhớ tớ không.Vi không thở nổi trong một khoảnh khắc.– "Cậu... tìm được cô ấy?"Huy lắc đầu.
– "Tớ không chắc. Đến nơi thì đã muộn. Chỉ thấy một bức vẽ... tấm bản đồ nhỏ, dẫn về một căn nhà cũ."
– "Có thể Khôi chưa đi hẳn."Vi siết tay.
– "Nếu vậy, tớ sẽ đi tìm."Chiều hôm đó.Châu và Lam đến bệnh viện, mang theo đồ ăn và một cuốn sổ nhỏ.– "Tớ mang cái này cho cậu." – Châu đặt cuốn sổ lên bàn.Huy mở ra. Những trang giấy trắng. Trang đầu tiên ghi:Ký ức không để sống mãi trong quá khứ.
Nó để nhắc rằng, từng có một người – một khoảnh khắc – làm mình muốn ở lại.Chữ của An Khôi.Dưới đó, là dòng của Châu:Tớ muốn tin rằng cậu ấy chưa biến mất. Chỉ là đang chờ được ai đó đi tìm.Và rồi, trước khi trời tối, cả nhóm quyết định:Sáng chủ nhật, họ sẽ cùng đi — tìm lại người bạn đã lặng lẽ biến mất, và cũng là tìm lại một phần của chính mình.
Mùi thuốc sát trùng và tiếng loa trực cấp cứu hòa vào nhau, xé rách không khí vốn đã căng thẳng. Trời đổ mưa từ lúc nào, lất phất bay trên bậc thềm đầy người chờ đợi.Hạ Vi đến đầu tiên. Người cô ướt đẫm, không rõ vì mưa hay vì mồ hôi lạnh.Cô nhìn thấy Lam, đang đứng co người trước phòng cấp cứu, áo khoác vắt trên vai, mặt cắt không còn giọt máu.– "Sao rồi?" – Vi hỏi, giọng khản.– "Chưa biết. Bác sĩ đang kiểm tra CT. Cậu ấy va vào dải phân cách, đầu đập xuống đường. May mà có người đi đường gọi cấp cứu kịp." – Lam đáp, mắt không rời cánh cửa phòng.Vi ngồi xuống băng ghế đá, hai tay đan vào nhau. Cô nhìn thẳng vào sàn nhà lạnh buốt, như thể nếu nhìn đủ lâu, sẽ thấy lại bóng dáng một người vừa rời đi.Khoảng năm phút sau, Minh Châu chạy tới, thở hổn hển, tóc xõa ướt nước mưa.– "Tại sao lại là Huy?" – cô thốt lên. – "Tại sao một người luôn mỉm cười như cậu ấy lại cứ giấu mọi chuyện?"Không ai trả lời. Không ai biết nên nói gì.Một giờ sáng.Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, giọng trầm:– "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch. Nhưng có chấn thương vùng đầu, cần theo dõi 48 tiếng. Rất may là không chảy máu nội sọ."Cả nhóm như trút được một tảng đá khỏi ngực. Nhưng rồi câu hỏi kế tiếp lặng lẽ hiện ra trong đầu mỗi người:
Tại sao Huy lại đi?Sáng hôm sau.
Huy tỉnh lại trong phòng hồi sức.Người đầu tiên cậu nhìn thấy là Vi, ngồi gục đầu bên mép giường. Tóc cô rũ xuống, che gần hết khuôn mặt.Cậu đưa tay chạm nhẹ vào cổ tay cô.– "Này..."Vi giật mình, ngẩng lên, mắt hoe đỏ.– "Cậu có biết mọi người lo thế nào không?"– "Tớ xin lỗi..." – Huy khẽ nói.Một khoảng lặng. Mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ.Vi nhìn thẳng vào mắt cậu.– "Tại sao cậu đi? Tin nhắn đó là gì?"Huy im lặng hồi lâu, rồi rút từ túi áo một tờ giấy nhàu nát, đặt vào tay cô.Vi mở ra. Là nét chữ quen thuộc.
An Khôi.Nếu cậu còn quan tâm đến những gì đã mất, hãy tìm tớ ở nơi đầu tiên chúng mình từng lạc đường.
Không cần nói gì. Tớ chỉ muốn biết... có ai còn nhớ tớ không.Vi không thở nổi trong một khoảnh khắc.– "Cậu... tìm được cô ấy?"Huy lắc đầu.
– "Tớ không chắc. Đến nơi thì đã muộn. Chỉ thấy một bức vẽ... tấm bản đồ nhỏ, dẫn về một căn nhà cũ."
– "Có thể Khôi chưa đi hẳn."Vi siết tay.
– "Nếu vậy, tớ sẽ đi tìm."Chiều hôm đó.Châu và Lam đến bệnh viện, mang theo đồ ăn và một cuốn sổ nhỏ.– "Tớ mang cái này cho cậu." – Châu đặt cuốn sổ lên bàn.Huy mở ra. Những trang giấy trắng. Trang đầu tiên ghi:Ký ức không để sống mãi trong quá khứ.
Nó để nhắc rằng, từng có một người – một khoảnh khắc – làm mình muốn ở lại.Chữ của An Khôi.Dưới đó, là dòng của Châu:Tớ muốn tin rằng cậu ấy chưa biến mất. Chỉ là đang chờ được ai đó đi tìm.Và rồi, trước khi trời tối, cả nhóm quyết định:Sáng chủ nhật, họ sẽ cùng đi — tìm lại người bạn đã lặng lẽ biến mất, và cũng là tìm lại một phần của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me