TruyenFull.Me

Gl Giua Nhung Nhip Tim

Khi bên phòng số ba vừa vỡ òa trong tiếng “có nhịp rồi”, thì ở phòng bên kia, đèn báo đỏ của phòng mổ số hai vẫn sáng rực. Không ai biết, ở phía sau cánh cửa ấy, một cuộc chiến khác cũng đang diễn ra.

Khánh Nhi đứng đối diện bàn mổ, đôi mắt dán chặt vào bệnh nhân, người đàn ông trung niên bị tai nạn giao thông, chấn thương bụng kín, nghi vỡ gan. Mồ hôi trên trán cô rịn ra dưới lớp khẩu trang, trượt theo quai mũ, rơi xuống mép cổ áo phẫu thuật.

Bác sĩ Phó trưởng khoa Võ Hữu Nghĩa đứng đối diện, giọng ông đều đều.
" Chuẩn bị cẩn thận, kiểm tra lại dụng cụ, mạch, huyết áp."

" Dạ, ổn hết rồi thầy ạ." Khánh Nhi đáp nhưng mắt vẫn không rời vùng bụng đã được sát khuẩn và phủ khăn vô trùng.

Không khí trong phòng dày lên như có thể cắt ra thành từng lát mỏng. Máy hút dịch, monitor, dụng cụ đều sáng lạnh dưới đèn. Mùi i-ốt, mùi thuốc sát khuẩn, mùi latex của găng tay,... tất cả hòa vào nhau, tạo nên cái “mùi đặc trưng” của phẫu thuật mà chỉ người trong nghề mới hiểu.

" Mở ổ bụng." Lời chỉ đạo của bác sĩ Nghĩa vang lên.

Khánh Nhi đưa dao, động tác chính xác, nhẹ mà dứt khoát. Lớp cân cơ tách ra gọn ghẽ, không một đường lệch. Từng lớp được mở ra tuần tự, gọn, sạch, như một dòng chảy đã được định sẵn trong đầu.

Ánh sáng phản chiếu trên dao mổ, lấp lánh như những tia sáng xuyên qua đêm. Cô không run, chỉ có hơi lạnh của kim loại luồn qua lớp găng, nhắc cô rằng mỗi thao tác đều mang theo trách nhiệm nặng trĩu.

Bên trong là hơi ấm, là máu, là mùi sinh học nồng nàn mà người ngoài cuộc sẽ thấy ghê sợ, nhưng với Khánh Nhi lại là minh chứng cho việc sự sống vẫn còn đó.

" Gan có tổn thương nhẹ, không vỡ, chảy máu ít." Cô báo, mắt vẫn không rời vùng thương tổn.

" Được rồi, hút sạch đi, Nhi. Nhẹ tay." Ông khẽ gật đầu nhẹ

Máu trong ổ bụng đã được hút dần. Một khoảng im lặng nặng nề bao trùm khi họ cùng nhìn về vùng gan phải. Không có vết rách lớn nào. Chỉ là một mảng tụ máu tím sẫm, gọn gàng và yên lặng như đang cố giấu đi cơn đau của chính nó.

Khánh Nhi hơi nghiêng người, mắt chăm chú quan sát.
" Không thấy rỉ máu thêm, thưa thầy. Có thể bảo tồn được."

Bác sĩ Nghĩa cúi xuống xem kỹ rồi gật đầu.
" Tốt, em đặt gạc ép nhẹ, kiểm tra quanh mạc treo đi."

Khánh Nhi làm theo, động tác thuần thục, nhanh gọn. Nhịp tim bệnh nhân vẫn ổn, huyết áp không dao động. Trên màn hình, những vạch xanh nhấp nháy đều đặn, tiếng “bíp” nhỏ vang lên đều như nhịp thở nhẹ của hy vọng.

" Không thấy thêm tổn thương" cô nói

" Ừm, vậy khâu lại thôi."

Chiếc kim cong lướt trên nền mô mềm, từng mũi khâu khép dần lại, chỉ còn mùi cồn thoảng trong không khí. Mỗi mũi chỉ như một lời cầu nguyện, như một nhịp thở được níu lại giữa ranh giới sinh và tử.

" Em khâu đẹp đấy." Bác sĩ Nghĩa hiếm hoi khen ngợi Khánh Nhi, đôi mắt già dặn lóe lên một thoáng tia hài lòng.

" Dạ.. em cảm ơn thầy"

Cả êkíp gần như cùng buông một hơi thở dài. Những tiếng bước chân, tiếng dụng cụ chạm nhẹ nghe bỗng ấm áp lạ thường, như thể sự sống vừa được đặt trở lại đúng chỗ của nó.

Khánh Nhi ngước nhìn lên đồng hồ treo tường, kim chỉ gần mười hai giờ. Giữa trưa, ánh sáng rọi qua ô kính soi lên đôi mắt đã thấm mệt nhưng vẫn ánh lên sự bình tĩnh của một người bác sĩ vừa đi qua ranh giới mong manh nhất. Cô tháo chiếc găng tay đã dính vệt máu khô vào thùng rác, nhẹ giọng.
" Hoàn tất ca mổ. Bệnh nhân ổn định."

Bác sĩ Nghĩa chỉ gật đầu, ánh mắt kín đáo lướt qua Khánh Nhi, như một lời khen không thốt thành tiếng.

Sau khi đã thay đồ, đã đến giờ nghỉ trưa. Khánh Nhi vừa buộc lại tóc, đưa tay chỉnh lại cổ áo blouse sạch. Cô soi thoáng qua gương, trong đó là gương mặt phờ phạc, quầng mắt thâm nhẹ, nhưng trong ánh nhìn lại có gì đó sáng lên, pha giữa mệt mỏi và cảm giác được sống sót sau một cuộc chiến.

Tiếng cửa mở khẽ phía sau. Gia An bước ra từ phòng bên cạnh, áo phông trắng, tóc vẫn còn ẩm sau khi rửa mặt. Anh vừa đeo đồng hồ vừa nói.

" Ca của bác Nghĩa với em suôn sẻ à? Nhìn em vẫn còn thần thái thế này."

Khánh Nhi quay lại, khẽ cười
" Còn anh, trông như vừa bước ra từ cơn bão mạnh lắm."

" Vì anh vừa ở trong bão thật. Bé trai bị ngừng tim trong lúc mổ." Gia An nhướng mày.
Anh dừng lại, nhìn cô một thoáng, giọng nhẹ hơn

" Nhưng giờ ổn rồi."

Cả hai cùng im, không khí xen giữa mùi xà phòng và ánh đèn trắng của hành lang. Cánh cửa phòng thay đồ kế bên bật mở, Phương Thảo bước ra, tóc cột vội, áo blouse khoác hờ, trông vừa non nớt vừa kiên cường. Thấy hai người, em hơi khựng lại.

" Hai người cũng vừa xong à?" giọng em hơi khàn.

" Ừm, giờ có lẽ nên đi ăn trưa thôi, em chắc chưa ăn gì từ sáng?" Khánh Nhi đáp

Phương Thảo lắc đầu, cười gượng
" Uống cà phê chắc cũng đủ năng lượng đến tối."

Gia An bật cười khẽ, khoanh tay, ánh nhìn lướt qua cả hai người
" Vậy ba ta cùng đi. Trần Gia An đây đói lắm rồi, sáng vừa mới về đã có ca mổ."

Thế là họ cùng bước dọc hành lang. Bên ngoài cửa sổ, nắng trưa đã bắt đầu nghiêng, rải vàng lên bậc gạch cũ. Tiếng giày cao su chạm nền, xen lẫn tiếng loa bệnh viện vang xa xăm, thứ âm thanh vừa thân quen vừa lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me