TruyenFull.Me

[ GL ]Giữa những nhịp tim

Trần Gia An

wdhoaianz

Sáng hôm ấy, Khánh Nhi đến bệnh viện, khoác áo blouse trắng phủ ngoài chiếc sơ mi xám có đính một chiếc nơ xinh xắn bên ngực trái. Bầu trời ngoài cửa kính sáng rỡ, nhưng trong mắt cô, sự mệt mỏi vẫn nặng nề như bóng tối chưa kịp tan. Cô đang trên đường xuống quầy căn tin bệnh viện, cô tranh thủ mua một ly cà phê đen nóng - thói quen không thể thiếu trong gần như mỗi buổi sáng

Tiếng bước chân bất ngờ vang phía sau.

" Ơ, bác sĩ Phạm Khánh Nhi cũng xuống đây à?"

Cô quay lại, thấy Gia An với dáng cao gầy quen thuộc, tay nhét hờ trong túi áo blouse, nụ cười nửa đùa nửa thật.

" Anh về lúc nào thế? Tưởng đi công tác rồi đi biệt xứ luôn rồi chứ." Khánh Nhi nhướn mày, nhận ly cà phê nóng từ nhân viên.

" Vừa về tối qua, chưa kịp nghỉ đã phải vào bệnh viện. Em thì sao? Nhìn mắt thâm quầng thế kia, chắc monitor còn khỏe hơn em." Giọng Gia An pha chút hài hước, vừa nói vừa liếc nhẹ ly cà phê trong tay cô.

Khánh Nhi khẽ bật cười
"Cà phê với em còn hơn thuốc vận mạch. Không có nó chắc em ngất trong ca trực lâu rồi."

"Vậy chắc phải cho truyền tĩnh mạch cà phê cho em thôi. Hiệu quả nhanh hơn." Gia An nhún vai.

Nhi lắc đầu, uống một ngụm cà phê, vị đắng lan nơi đầu lưỡi.
"Đừng đùa, nếu thật thì em sẽ ghi vào y lệnh cho anh đầu tiên."

Gia An bật cười.
" Ơ thế thì anh tình nguyện làm ca thử nghiệm đầu tiên. Em ghi y lệnh cho anh đi."

Cả hai cùng cười khẽ. Khoảnh khắc ấy nhẹ nhõm hơn hẳn không khí ngột ngạt trong bệnh viện, như thể hai người bạn cũ vừa tình cờ gặp nhau ở góc phố.

Nhưng tiếng chuông điện thoại trong túi áo Nhi vang lên, cắt phăng sự thoải mái vừa mới nhen nhóm. Cô áp máy vào tai, nghe giọng điều dưỡng từ khoa Cấp cứu, dồn dập như chạy đua với thời gian

"Bác sĩ Nhi, sắp có một bệnh nhân nam khoảng ba mươi tuổi, vừa bị tai nạn giao thông, huyết áp đang tụt. Xin mời bác sĩ xuống khám gấp."

Chưa kịp đáp, giọng một điều dưỡng khác vọng vào đã chen vô
"Còn một ca của bé trai sáu tuổi, đau bụng. Hiện bé lừ đừ, mạch nhanh. Mời bác sĩ ngoại Nhi xuống hỗ trợ hội chẩn ngay."

Nhi gập máy, ánh mắt thoáng nghiêm lại. Cô quay sang Gia An, giọng ngắn gọn.
"Có hai ca cấp cứu song song. Anh theo bé trai, em xuống ca người lớn."

Gia An bỏ tay khỏi túi áo, dáng vẻ thoải mái biến mất, thay bằng sự tập trung chuyên nghiệp.
"Rõ. Đi thôi, không còn phút nào để lãng phí nữa"

Cả hai sải bước dọc hành lang, bóng áo blouse dài quét nhẹ trên nền gạch, chuẩn bị cho một ngày lại bắt đầu.

Hành lang cấp cứu ban ngày như một chiến trường nhỏngười nhà bệnh nhân chen nhau ngoài cửa, ánh mắt đầy sợ hãi, điều dưỡng chạy qua với cáng, khay dụng cụ, túi máu đỏ sẫm. Tiếng monitor bíp dồn dập như nhịp trống thúc giục.

Tiếng còi xe cấp cứu vừa dứt, cửa phòng trực bật mở, hai điều dưỡng cùng nhân viên vận chuyển nhanh chóng đẩy băng ca vào. Trên băng ca là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, quần áo bê bết máu và bụi đường. Anh ta còn tỉnh nhưng vật vã, hơi thở gấp gáp, gương mặt nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt.

Khánh Nhi vừa bước vào phòng liền lập tức tiến đến bên bệnh nhân. Cô cúi xuống kiểm tra nhanh dấu hiệu sinh tồn
“Mạch nhanh 130, huyết áp 80/40… thở nông, SpO₂ chỉ còn 90%.” Khánh Nhi lẩm bẩm

Cô ngẩng lên, ra lệnh cho điều dưỡng
“Đặt ngay hai đường truyền tĩnh mạch ngoại biên cỡ lớn, truyền dịch Ringer lactat nhanh! Chuẩn bị gói sốc chấn thương. Gọi ngân hàng máu, xin sẵn máu cùng nhóm.”

Điều dưỡng khẩn trương làm theo, trong khi Khánh Nhi bắt đầu khám bụng. Thành bụng căng, ấn đau khắp, phản ứng thành bụng rõ, bệnh nhân rên rỉ khi cô chạm tay.

“Anh đau bụng nhiều không? Từ lúc nào?” giọng cô vẫn bình tĩnh.

“Đ… đau từ lúc xe tông… bụng đau… nhiều lắm…” giọng bệnh nhân đứt quãng, mồ hôi vã ra như tắm.

Không chần chừ, Khánh Nhi gọi siêu âm FAST tại giường. Màn hình hiện rõ những khoang dịch tối om loang lổ trong ổ bụng. Dịch tự do lượng nhiều.

“Xuất huyết ổ bụng. Nghi vỡ tạng đặc, gan hoặc lách.” Khánh Nhi khẳng định, rồi ngay lập tức bước nhanh về phía bàn bác sĩ trực, tìm bác sĩ phó trưởng khoa Võ Hữu Nghĩa.

Ông đang rà soát hồ sơ bệnh án, thấy cô tới liền ngẩng lên. Khánh Nhi báo cáo ngắn gọn.
“Thầy ạ, bệnh nhân nam 30 tuổi, tai nạn giao thông, bụng chấn thương kín. Hiện mạch 130, huyết áp 80/40, thở nông, FAST có dịch ổ bụng nhiều. Em nghĩ đến vỡ gan hoặc lách, sốc mất máu, cần mổ thám sát khẩn.”

Hữu Nghĩa nghe xong, gật đầu ngay, giọng dứt khoát
" Được rồi. Thầy sẽ mổ chính. Em vào cùng để hỗ trợ nhé. Báo gây mê hồi sức, chuẩn bị phòng mổ số 1. Cho truyền máu ngay từ bây giờ.”

“Dạ.” Khánh Nhi gật đầu, rồi quay lại với bệnh nhân, tiếp tục chỉ đạo điều dưỡng giữ đường truyền, kiểm soát huyết động trong khi chờ vận chuyển.

Trong căn phòng trắng toát mùi thuốc sát khuẩn, không khí trở nên nặng nề. Chỉ còn tiếng máy monitor báo nhịp tim dồn dập, xen lẫn tiếng bước chân hối hả chuẩn bị ca mổ khẩn.

Khi bên kia phòng cũng đang hối hả không kém, một băng ca khác được đẩy vào khu Nhi. Một bé trai khoảng sáu tuổi, gương mặt hốc hác, môi khô nứt, bụng trướng căng như cái trống nhỏ. Đôi mắt cậu bé dại đi vì mệt, thỉnh thoảng lại bật khóc yếu ớt.

Phương Thảo chạy lại, đeo găng nhanh, giọng dịu xuống
“Con ơi, cho bác sĩ xem bụng một chút nhé.”

Em đặt tay nhẹ lên bụng bé. Bụng trướng rõ, gõ vang, sờ thấy lổn nhổn quai ruột nổi. Bé rên khẽ, hai tay ôm lấy bụng. Điều dưỡng đưa thêm túi nôn, chỉ trong vài phút, bé đã nôn ra dịch xanh vàng, mùi hăng hắc.

Phương Thảo quay sang điều dưỡng
“Lấy ngay đường truyền, bù dịch điện giải, cho làm X-quang bụng đứng nằm. Đặt ống thông dạ dày hút dịch liên tục.”

Gia An khi ấy vừa bước vào, áo blouse còn nhăn nheo từ chuyến công tác dài ngày chưa kịp ủi. Cậu thoáng cau mày khi thấy Phương Thảo đang lúi húi ghi chỉ số.
“Tình hình thế nào?”

Phương Thảo ngẩng lên, hơi khựng lại khi nhìn cậu
“Bé nam 6 tuổi, bụng trướng, nôn dịch mật, mất nước rõ. Tôi nghĩ đến tắc ruột cơ học.”

Gia An không đáp ngay. Cậu đứng cạnh giường bệnh, cúi xuống nghe bụng. Tiếng lổn nhổn vang rõ mồn một. Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng Phương Thảo
"Cô có chắc không?”

Phương Thảo mím môi
“Khám lâm sàng phù hợp. Cần cận lâm sàng để khẳng định.”

Chỉ ít phút sau, phim X-quang được đưa tới. Trên nền sáng mờ, những quai ruột giãn to chồng chất, mức nước hơi rõ ràng. Gia An nhìn thoáng qua, rồi cất giọng khô khốc
“Tắc ruột cơ học. Không còn nghi ngờ gì nữa.”

Cậu gập hồ sơ lại, quay sang báo điều dưỡng
“Chuẩn bị hồ sơ xin phẫu thuật khẩn. Tôi chịu trách nhiệm chính ca này, cô bác sĩ này sẽ hỗ trợ. Báo ngay phòng mổ số 2, gọi kíp gây mê hồi sức.”

Bên ngoài, tiếng khóc lo lắng của người mẹ hòa lẫn với tiếng loa nội viện gọi kíp mổ, khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt. Trong ánh đèn trắng sáng rực, hai ca mổ song song một người lớn, một trẻ nhỏ đang chờ đợi phía trước, mở ra hai nhánh kịch tính cùng lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me