TruyenFull.Me

Gl The Accursed

Bảy người họ lặng lẽ băng qua lối đi chật hẹp giữa hai tòa nhà, mỗi bước chân đều cẩn trọng đến mức gần như không phát ra tiếng động. EunJung đi đầu để dẫn đường, theo sau lần lượt là Sung Ah, Jaeun, Yerim, Seol Ha, Sooji và Doah đi cuối.

Bầu không khí căng thẳng bao trùm. Họ không biết chính xác điều gì đang đợi mình ở tòa nhà chính, nhưng ai cũng hiểu rằng một khi đã qua đó, việc trở về sẽ không dễ dàng.

Giữa không gian im lặng, Doah khẽ lên tiếng, giọng cô trầm và có chút lo lắng:

" Trông cậu không ổn lắm."

Sooji liếc nhìn cô một chút rồi quay đi, giọng khàn khàn vì mệt mỏi:

" Không sao, chỉ là có chút kiệt sức."

Doah nhíu mày. "Cậu kiệt sức sao? Cậu có chuyện gì à?"

Sooji im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu. Cô biết rõ lý do nhưng chả thể nói ra. Cơ thể cô cần nhiều năng lượng hơn người bình thường, và việc này đang ảnh hưởng đến khả năng hoạt động của cô.

Doah nhìn cô chằm chằm nhưng không hỏi thêm, thay vào đó lại đổi chủ đề:

" Tớ có một thắc mắc, đám người kia làm sao có thể vượt qua lũ quái vật dưới kia mà chẳng có chút thương tích nào?"

Sooji hơi giật mình vì câu hỏi của Doah. Đúng là như vậy.

" Ý cậu là sao?"

Doah nói nhỏ, nhưng đầy chắc chắn:

" Mẫu đất dưới giày bọn chúng rất xốp. Loại đất đó chủ yếu có ở phía tây thành phố."

" Ashis, cậu kiểm tra luôn cả mẫu đất dưới giày chúng luôn hả? Tôi nể cậu thật đấy Seo Doah."

Sooji nhíu mày, dừng một lúc rồi nói tiếp. " Mà ý cậu nói là bọn chúng di chuyển qua trung tâm thành phố để đến được đây?"

" Ừm." Doah gật đầu, ánh mắt sắc bén. " Vấn đề là, chúng đến đây bằng cách nào."

Sooji im lặng suy nghĩ. Nếu thành phố vẫn còn đầy quái vật, thì việc di chuyển mà không bị tấn công gần như là bất khả thi.

Cô chợt nhớ lại mùi kỳ lạ trên người đám đó.

" Có khả năng nào không phải do chúng mạnh, mà là do chúng có cách để tránh bị tấn công? Tớ đã ngửi thấy mùi rất lạ trên người bọn chúng."

" Hả?"

Sooji hạ giọng. " Chúng có thể có đặc điểm nào đó giống quái vật, hoặc đã tìm ra cách nào đó để bọn quái xem chúng là đồng loại."

Doah nheo mắt, suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên ánh mắt cô sáng lên như thể đã ghép nối được một mảnh ghép quan trọng.

" Đừng nói là.."

" Đúng rồi đấy, Có lẽ bọn chúng đã sử dụng máu, hoặc bộ phận của đám quái để che giấu đi mùi của bản thân. "

Doah cảm thấy buồn nôn. " Kinh tởm, nhưng nếu đúng là vậy thì chúng ta gặp rắc rối to rồi."

Sooji gật đầu. Doah tiếp tục nói lên thắc mắc " Còn một điều nữa. Nếu chúng có cách để di chuyển giữa quái vật, vậy tại sao lúc chúng ta thả chúng ra, chúng lại bị tấn công?"

Sooji suy nghĩ một lúc rồi chợt ngẩng lên, ánh mắt có phần lạnh lùng. " Có thể do chúng bị thương, nên mùi máu người mới lộ ra."

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều có cùng một suy nghĩ:

Nếu đám người đó đã tìm ra cách lợi dụng lũ quái vật, thì chắc chắn chúng sẽ không chỉ có một nhóm. Và còn một vấn đề nghiêm trọng hơn, liệu có kẻ nào khác đứng sau chỉ dẫn cho chúng không?
___

Cả nhóm di chuyển nhanh chóng trên đường trở về, mỗi người đều mang theo một phần vật liệu và vũ khí họ tìm được. Jaeun vì quá hào hứng nên đã ôm gần hết đống đồ nặng nhất, khiến Yerim phải liếc nhìn cô ấy với ánh mắt khó tin.

" Cậu nghĩ mình là siêu nhân à?" Yerim chép miệng, định giành lại một phần, nhưng Jaeun vẫn cố chấp giữ lấy.

" Tớ khỏe mà! Với lại tớ muốn giúp nhiều hơn!" Jaeun cười, dù trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Dọc đường về, họ chạm trán vài con quái vật đi lạc. Tuy nhiên, đây chỉ là những con yếu ớt, không quá nguy hiểm. EunJung và Seol Ha nhanh chóng xử lý gọn ghẽ bằng những thanh kiếm họ vừa tìm thấy trong câu lạc bộ kiếm đạo. Dù không quá sắc bén, nhưng vẫn đủ để hạ những con quái này.

Yerim vui vẻ giương thử cây cung mới lấy được, nhưng lại bắn hụt liên tục khiến Sung Ah phải bật cười.

" Cậu có chắc mình từng học bắn cung không đấy?"

" Im đi! Cung này lạ quá!"

Sooji thì chẳng quan tâm đến đống vũ khí kia. Ánh mắt cô chỉ dừng lại ở một thứ duy nhất: kho lạnh đầy thịt.

Cô gần như không giấu được vẻ sung sướng khi nhìn thấy thịt tươi. Cảm giác thèm ăn mãnh liệt dâng lên trong cô, gần như muốn chiếm lấy toàn bộ lý trí. Đã bao lâu rồi cô không được ăn một bữa đàng hoàng?

Ngay khi trở về căn cứ, mọi người lập tức mở một bữa tiệc nhỏ trên tầng thượng. Đã lâu lắm rồi họ mới có cơ hội ăn uống đầy đủ như thế này.

Những miếng thịt được nướng cháy cạnh, tỏa ra mùi thơm nức mũi. Vì là tầng thượng nên không cần phải lo quá nhiều về việc đám quái sẽ ngửi thấy mùi. Jaeun hào hứng nướng từng xiên một, vừa cười vừa lắng nghe Doah kể chuyện. Seol Ha thì loay hoay với cây cung mới, còn EunJung chỉ lặng lẽ mài lại lưỡi kiếm.

Sooji ngồi lặng lẽ một góc, không tham gia vào cuộc trò chuyện ồn ào kia. Cô vừa cắt miếng thịt của mình vừa lén liếc về phía Harin.

Harin đã được tiêm kháng sinh và cuối cùng cũng hạ sốt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn gương mặt tái nhợt của cậu ta, Sooji cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.

Cô chống cằm, chậm rãi nhai miếng thịt trong miệng.

" Bao giờ cậu mới tỉnh lại đây, Harin?"

Không ai trả lời. Chỉ có gió đêm khẽ thổi qua, mang theo mùi thịt nướng và sự tĩnh lặng trong ánh mắt cô.
___
EunJung nhìn Seol Ha loay hoay với cây cung, không nhịn được mà buông một câu mỉa mai:

" Seol Ha à, tớ nghĩ cậu chỉ hợp với judo thôi."

Seol Ha trừng mắt nhìn EunJung, nhưng cũng không thể phản bác. Cô thử kéo dây cung một lần nữa, nhưng tư thế vẫn cứng nhắc như một người chưa từng động vào cung tên bao giờ.

Doah đứng bên cạnh, tay vẫn cầm hai cây cung mà chưa đưa cho ai. Cô ấy dường như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt lướt qua đám vũ khí trên bàn. Nhìn thấy vậy, EunJung buông cung xuống, khoanh tay nói:

" Mấy thứ này chỉ là đồ luyện tập, chẳng có tác dụng gì với quái vật cả. Chúng ta cần phải cải thiện lại vũ khí."

Sung Ah lập tức xung phong: " Tớ có thể giúp cậu một tay."

Dayeon đứng một bên, có vẻ ngập ngừng một chút nhưng rồi cũng lên tiếng: " Tớ cũng muốn giúp... Tớ khá giỏi về mấy thứ liên quan đến cơ khí và công nghệ."

EunJung gật đầu. " Vậy tốt rồi. Bắt tay vào làm thôi."

Mọi người nhanh chóng tập trung vào việc chế tạo lại vũ khí. Sung Ah và EunJung phụ trách làm sắc lưỡi kiếm, gia cố cung tên. Dayeon đảm nhận việc cải tiến mấy món vũ khí tự chế bằng cách lắp thêm một số linh kiện cô tìm được trong đống vật tư.
___

Trong khi đó, ở phía bên kia căn phòng, Harin chậm rãi mở mắt. Nàng ta chớp mắt vài lần, ánh nhìn còn chút mơ hồ vì cơn sốt dài ngày. Harin cảm nhận được một sức nặng ấm áp trên tay mình- là Sooji. Cô ấy ngủ gục xuống giường, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Harin.

Harin hơi ngạc nhiên. Sooji lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, toàn nói mấy câu cộc lốc nhưng bây giờ lại có thể ngủ say như vậy bên cạnh mình.

Cảm thấy cử động khẽ của Harin, Sooji giật mình tỉnh dậy. Ánh mắt sắc bén của cô ngay lập tức quét qua người Harin, kiểm tra từng dấu hiệu bất thường.

" Cậu tỉnh rồi sao? Còn thấy đau ở đâu không?" Giọng Sooji vẫn mang vẻ trầm thấp, nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm.

" Đầu khá đau... nhưng không sao đâu."

Harin khẽ nhíu mày, giơ tay định chạm vào trán mình, nhưng cử động quá nhanh khiến cơn đau nhói lên.

Sooji lập tức giữ tay Harin lại.

" Đừng cử động mạnh."

Harin nhìn cô, khóe môi cong nhẹ.

"Cậu lo cho tớ sao?"

" Bớt ảo tưởng thì sẽ không đau nữa đấy."

Harin vẫn còn yếu, nhưng vẫn tinh ý nhận ra đôi tai của Sooji hơi đỏ lên. Nàng khẽ cười nhẹ, vô tình chạm vào vết thương ở đầu, khiến cơn đau buộc Harin phải nén tiếng rên.

Sooji thấy vậy liền cau mày.

" Không muốn chết thì nằm im đi."

Harin chẳng thèm đáp, chỉ im lặng nhìn Sooji thật lâu. Nàng ta nhớ lại những chuyện mơ hồ lúc sốt cao, giọng nói hối hả đầy vẻ lo lắng của Sooji, sự tức giận hiếm thấy của cô khi nhìn thấy vết thương của nàng, và Sooji thật sự rất đáng yêu khi nổi giận.

Sooji thấy Harin cứ nhìn mình chằm chằm thì khó chịu.

" Nhìn cái gì?"

" Không có gì."

Harin nhắm mắt lại, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Nàng ta nghĩ, có lẽ cơn sốt cũng không quá tệ. Ít nhất, khi tỉnh dậy, người đầu tiên Harin thấy là Sooji.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me