Gl Victoria Secret Con Nha Giau Chap 95 End 26 10 2024
(* Chú giải cho tựa của phần này sẽ được mô tả ở phần cuối chapter*)
Sân bay quốc tế Phố Đông, Thượng Hải, Trung Quốc
Ngày 02/01 - 15h24' giờ địa phương
Người phụ nữ choàng tấm khăn lụa che đi mái tóc vàng nổi bật, đôi mắt giấu sau cặp kính râm, hơi khom người quảy một chiếc túi trần trám khoá bọc sáng loá, kích cỡ tầm trung len qua hai hàng ghế bên trong để đến cửa ra máy bay. Đôi môi cherry mọng đỏ có chút mím lại trong nỗ lực không tạo sự chú ý đến người xung quanh.
Chỉ ngặt nỗi dù cho bà có chọn một chiếc áo chùng hoa hoè dài chấm đất, che chắn kỹ lưỡng đến đâu thì thần sắc cùng mùi nước hoa đặc biệt cũng vẫn khiến một số hành khách khác tò mò ngoái nhìn. Nhìn một lúc liền cảm thấy người phụ nữ kỳ quặc kia có chút quen mắt, tuyệt nhiên không nhớ đã gặp ở đâu.
Cùng với sự dẫn đường của đoàn tiếp viên, người đàn bà đã trót lọt thoát khỏi máy bay trước khi dòng người lục tục túa ra từ khắp các hàng ghế. Bà bước đi trên lối ra bằng kính dành cho nhân vật quan trọng, vừa đi vừa cởi bỏ lớp vải sặc sỡ che đậy thân phận của mình; bên ngoài lối ra, cận vệ, an ninh đều đang đợi sẵn.
Ngoại trừ phi hành đoàn nắm được thông tin vị hành khách đặc biệt thì không ai có thể biết bản thân họ vừa ngồi cùng chuyến với một trong những nữ chính trị gia nổi tiếng thường xuất hiện trên các bản tin quốc tế. Người đàn bà sẽ ngồi lên chiếc ghế Thủ tướng Singapore tương lai, khi Lawrence Wong - vị Thủ tướng tiền nhiệm đã ngấm ngầm bàn giao mọi công việc cùng với quyền lãnh đạo Đảng Hành động Nhân dân (PAP) vào cuối nhiệm kỳ tháng ba sắp tới, lệnh bổ nhiệm cũng đã được sắp đặt đâu vào đấy, vấn đề còn lại chính là thời gian. Để giữ vững ngôi vị của mình, tuyệt đối không được vội vàng, tránh những cuộc lùm xùm phát sinh không đáng có, vậy thì con đường bước lên bục lễ đài mới thênh thang không xuất hiện vật cản.
Phu nhân Ambrosio đã bước lên chuyến bay kéo dài hai mươi mốt tiếng đồng hồ từ Toronto đến Thượng Hải dưới thân phận của một hành khách khác, bà đã lên chuyên cơ của mình nhưng sau đó cũng đã bí mật rời khỏi, chuyển sang một chuyến bay thương mại bằng vé đăng ký dưới danh thiếp của một hành khách đã huỷ chuyến. Điều bà lo xa rốt cuộc cũng không ngoài dự đoán, ngoài bọn người muốn cướp lại vật chứng mà cháu gái nhờ bà chuyển đến tay người bạn ở Trung Quốc, bọn người của nhà họ Lý cũng đã thực sự bắt đầu hành động ám sát bà, hậu duệ của Lý Quang Diệu - Lý Thể Dân, gã cháu trai thất bại toàn tập trong cuộc chạy đua vào Văn phòng Thủ tướng. Hiện tại đa số ghế ở Quốc hội đã thuộc về chính đảng của bà, Lý Thể Dân cũng không có cách nào lật ngược tình thế - bèn bày ra trò loại trừ người chiến thắng.
Rất may, Trợ tá đã nhạy bén sắp xếp một chuyến bay khác, song song đó còn chọn một lộ trình ngược dòng để phía họ Lý thẳng tay loại trừ mọi nghi ngờ về chuyến bay này trước tiên.
Nhờ vậy, vị Phu nhân vẫn còn bình an bước ra khỏi cổng sân bay, giữa vòng vây đặc vụ mặc thường phục ngồi kín những băng ghế chờ. Phu nhân an tâm nhận ra xung quanh đều là người của mình, vì đó nên nhất thời chủ quan, bước lên chiếc xe của Chính phủ Trung Quốc đang đợi sẵn mà không cần gặp trợ lý Liu.
Chiếc Cadillac vừa lăn bánh, thì từ phía sau, đoàn xe của Chính phủ thật mới chầm chậm trờ tới.
Trên đường đến sân bay, đoàn tiếp đón đã gặp một vụ tai nạn nghiêm trọng, khiến cả đoàn bị trì hoãn một chút thời gian - Yi Fei nghi ngờ là có kẻ giở trò tạo vật cản để làm trễ giờ.
Quả thực, chỉ một tíc tắc chậm trễ, bà Cố vấn Chánh văn phòng Thủ tướng Singapore đã lên nhầm một đoàn rước khác.
Từ một trong số những chiếc xe trong đám rước, nữ trợ lý họ Liu gương mặt lạnh toát, thái độ tức tối mắng cho người chịu trách nhiệm dẫn đầu đoàn tiếp rước một tràng bằng tiếng Phổ thông, rồi gấp gáp trở lên xe bảo người của riêng họ ráo riết phóng theo tìm kiếm bà Bộ trưởng.
Trên chuyến xe đón mình, bà Bộ Trưởng cũng vừa kịp nhận ra bản thân đã lên nhầm chuyến.
Xung quanh toàn là những tên mặt sắt bặm trợn, chúng trao đổi với nhau bằng giọng đặc sệt của người Vân Nam, là một loại phương ngữ vùng miền.
Điều này mở ra kết luận chúng không phải người của bọn Lý gia.
Tuy nhiên điều đó cũng không đảm bảo rằng bà sẽ an toàn.
Nhìn thấy chiếc xe đã chạy qua cổng tạm biệt thành phố Thượng Hải, người đàn bà hiểu rằng bà không còn nhiều thời gian để hoát khỏi tình huống nguy hiểm.
Sau khi quan sát tình hình trong xe, ngoại trừ tên ngồi ở ghế lái không thể chống cự, phía trước còn có một tên vẫn luôn nghe điện thoại trên suốt đường đi.
Hai bên tả - hữu đang ép chặt bà vào giữa. Trước mắt phải xử lý hai tên bên cạnh, rồi tìm đến tên đằng trước. Còn tay lái xe thì có thể áp chế hắn đưa bà trở lại thành phố.
Đương giờ khắc nguy nan, tên ngồi đằng trước đã mở miệng cảnh cáo - ngay khi bà sắp bắt đầu chống cự.
- Đại Phu nhân, mong bà hợp tác, giao ra thứ đã cùng bà rời khỏi Canada. "Ngài" không cho phép tổn hại đến Phu nhân, nhưng nếu không lấy được món đồ mang về, tất cả chúng tôi sẽ phải chết.
Hắn nói với vẻ thành khẩn, còn có chút vị ý van nài.
Người đàn bà nghiêm mặt nhìn chằm chằm hắn ta từ đầu xuống chân, như thầm phán xét tình hình rồi mới dùng tiếng Phổ thông để đáp lời:
- Nếu ta giao chúng cho các ngươi, các ngươi sẽ thả ta ư?
Hắn ngẩn mặt nhìn trực diện bà, không chút trốn tránh:
- Tôi dùng tính mạng để bảo đảm Phu nhân sẽ an toàn trở về khách sạn.
- Được, đưa ta về khách sạn trước, các ngươi sẽ có những gì các ngươi muốn.
Rõ ràng, người đàn bà không phải dễ tin lời bọn bắt cóc mình. Bọn chúng cũng không phải lũ khờ khạo, đưa bà ta trở về khi chưa có được món đồ kia thì khác gì tự mình chui đầu vào rọ, tự dẫn xác đến hang ổ bà ta mai phục.
Người phụ nữ sắc sảo đoán biết suy nghĩ của bọn bắt cóc, liền rút trong túi áo măng tô một vật được bọc trong lớp bao nhựa bảo vệ. Vật vừa đưa ra trước mắt liền lập tức bị hai tên bên cạnh vồ lấy, nhưng bà ta đã làm chúng một phen tẽn tò, thân thủ biến hoá vờn múa trước mặt làm chúng một phen hoa hết cả mắt, hai tên không có cách nào vô hiệu hoá được đôi tay xảo quyệt, đến việc chạm được vào lớp bao bên ngoài thậm chí còn không thể.
Đành chịu thua.
Nhưng là thua cuộc trong ấm ức.
- Ngươi đừng nhìn ta như thế, vật các ngươi cần đang nằm trong tay ta. Các ngươi đã nói ông chủ các người không cho phép tổn hại đến ta phải không. Vậy còn không mau đưa ta trở về khách sạn và nó thuộc về các người. Hoặc ta sẽ tiêu huỷ nó ngay trên chiếc xe này, người đã không thể đắc tội, món đồ cũng không thể lấy về. Đằng nào, các người cũng chết chắc. Hà hà!
Bà thích thú cười lớn.
Vẻ mặt tên ngồi trước chuyển từ mừng rỡ thành thất thểu, chúng được lệnh không được thất lễ với bà ta. Bằng không một dao là xong, để xem người đàn bà này còn sức để bày trò nữa không.
Phải cái miệng ngu xuẩn, tự dưng lại khai tuốt tuồn tuột ra với bà ta, nếu không phải an nguy gia đình đang nằm trong tay chủ nhân, thì bọn chúng còn ngồi đây đàm đạo với bà ta hay sao.
- Ngươi cứ cân nhắc lợi hại, nhưng thời gian - ta e không đủ dài để phân vân đâu. An ninh của ta và nước sở tại không còn lâu nữa sẽ tra ra chuyến xe bắt cóc của các người.
Ashhh! Tức thật!
Tên cầm đầu vò xù cái đầu, đương không biết tính sao mà còn nghe lải nhải bên tai, phát điên lên mất!
Hết cách, hắn ra hiệu để đồng bọn quay xe trở lại thành phố.
..
.
Dừng xe ở bên kia đường, bọn bắt cóc đắn đo, nhất thời chưa biết phải xử trí ra sao. Người đàn bà còn đòi chúng phải đưa bà ta lên phòng an toàn, rõ ràng là đang dụ chúng rơi vào bẫy.
Thêm một lần nữa, vị Phu nhân bật cười hiểu ra nỗi sợ trong suy nghĩ hắn ta:
- Người phe ta hiện giờ vẫn còn đang ráo riết tìm kiếm tung tích của ta bên ngoài, sẽ chẳng ai nghĩ ta bị bắt cóc mà đưa về tận nơi thế này đâu. Ta có một mình, các người thì có tận bốn người khỏe mạnh, còn sợ ta giở trò gì? Ta chỉ muốn có người hộ tống trở về, một chính khách như ta, một thân một mình đến khách sạn không phải quá mất mặt hay sao?
Bà ta chán ghét càu nhàu, bọn bắt cóc khéo phá đám buổi lễ đón rước long trọng từ phiá Trung Quốc dành cho mình. Thì bà cũng chỉ ép chúng chuộc tội, có gì ghê gớm đâu? Chúng đưa bà vào trong, về đến cửa phòng thì con chip là của chúng, nếu bà giở trò thì liệu sống sót nổi với bọn chúng không? Chúng có gì? Chúng có súng.
Còn bà có gì? - Chẳng gì cả.
Quá mất kiên nhẫn với lũ quẫn trí đang làm phí thời gian của mình, người đàn bà đạp vào cửa xe, cánh cửa bật tung ra, bà cứ vậy bước xuống, thậm chí còn dừng bước đợi bọn chúng vẫn đương trơ mắt ếch nhìn mình. Đúng là bọn vô dụng!
Mười lăm phút sau, "đoàn viếng thăm" giả mạo vỏn vẹn một chính khách và bốn mật vụ bước qua cửa khách sạn, mất thêm một lúc để thực hiện các thủ tục nhận phòng một cách đầy chuyên nghiệp, không gây bất cứ nghi ngờ nào. Bọn họ lại di chuyển đến thang máy.
Con chip vẫn được người đàn bà nắm chặt trong tay. Chỉ cần qua khỏi hành lang kia, thì bọn họ đường ai nấy đi. Đại công cáo thành.
Chỉ tiếc, lũ bắt cóc này quá xem thường bản lãnh người đàn bà chân yếu tay mềm bên cạnh.
Vừa ra khỏi thang máy, vị Phu nhân đã nhoẻn miệng cười. Chiếc mũ lưới che nửa gương mặt phía trên nhưng không thể che đi nụ cười tự mãn của người đàn bà thủ đoạn.
Từ trên trần nhà. Họng súng hãm thanh nổ hai phát xuyên gáy hai tên bắt cóc bên trái. Hai tên còn lại vội rút súng thì đã bị dây kim loại mỏng tanh như sợi tóc rơi xuống từ trần nhà thít chặt quanh cổ, vùng vẫy một lúc rồi tắt thở.
Ngay sau đó, cánh cửa phòng khách sạn mở, nhân dạng nữ nhân xinh đẹp thanh khiết uyển chuyển bước ra. Dùng tiếng phổ thông để hạ lệnh cho nhóm sát thủ chỉ toàn những cô gái trùm kín mặt mũi tay chân nhanh chóng xử lý mấy cái xác.
Đời người đàn bà hoàn toàn bước vào. Nữ nhân cúi đầu vấn an - vẫn bằng chất giọng Trung Quốc e thẹn dịu dàng.
- Thật xin lỗi, Lệnh bà. Em đến trễ một bước! Mừng Lệnh bà khang an!
Đệ nhất Phu nhân hài lòng vuốt ve gương mặt trái xoan thuần khiết, mỉm cười để lộ đôi môi anh đào, cùng với giọng phát âm lưu loát tiếng phổ thông - chẳng ai tin bà ta là một người Mỹ chính hiệu:
- Đến đúng lúc lắm, Yi Fei. Cô biết phải làm gì với mấy khúc gỗ đó mà, phải không?
Bà nháy mắt, khóe môi nở ra một nụ cười ẩn tàng khó đoán. Người đàn bà này vẫn luôn là vậy, trong bất cứ hoàn cảnh nào, đều trưng ra một bộ dáng thản nhiên khó tin. Dường như vạn vật xung quanh đều bị bà ta nắm chắc.
- Em đã hiểu, thưa Lệnh bà.
Nữ trợ lý họ Liu nhận ánh mắt đầy ẩn ý. Khom người lần mò túi áo trong xác chết, tìm thấy di động cùng một mảnh giấy vuông vắn vài dòng ghi chú viết tay, chỉ một địa danh nằm ở cách Thượng Hải bốn mươi dặm. Đây có lẽ là địa điểm bọn bắt cóc hẹn bàn giao vật chứng quan trọng sau khi lấy được từ Phu nhân Swift.
Thực chất bọn chúng không chỉ có bốn người, phần lớn đoàn xe theo sau chúng đã bị giết sạch sau vụ va chạm đoàn tiếp đón của Chính phủ Trung Quốc. Bởi thế mà bọn còn sống đã trở nên mất phương hướng dẫn đến sự việc chúng vô thức bị dẫn dụ vào ổ mai phục.
"...Mười ngày sau, viện bảo tàng Bắc Kinh được quyên tặng mười bức tượng sáp tỉ lệ 1:1 cho buổi triển lãm y học về cơ thể người..."
- Lệnh bà, mong hãy suy xét. Cuộc hẹn đó xin để chúng em đến gặp, nơi đó không an toàn.
Cô Liu khẩn thiết bày tỏ mong muốn đi đến điểm hẹn một mình, dựa vào manh mối ghi trên mảnh giấy, cùng chiếc điện thoại cất trong túi áo tên bắt cóc ngồi ở đầu xe. Người đàn bà quyết điều tra đến cùng, kẻ đứng sau kế hoạch bắt cóc bà là ai, là kẻ nào mà dám ăn gan hùm như vậy.
Dầu không nói ra, hơn quá nửa nghi ngờ rơi vào vòng giao tế xung quanh. Nếu không phải người có quen biết, còn là quan hệ mật thiết, thì hà tất lại không cho phép tổn hại đến mình?
Khắp giới chính trị đều nhẵn mặt dòng họ Ambrosio, còn ở sân chơi của thế giới ngầm, chân rết của Ambrosio đang không ngừng vươn ra khắp các vùng đại lục. Muốn dùng chính trị, bà có chỗ dựa từ chồng và gia đình ruột của mình; muốn dùng Mafia, bà có Don Lima, có trợ lý Liu - thống lĩnh Tam đại bang hội từ Á sang Âu; muốn dùng truyền thông, bà trùm nhà "Cáo" là chị em tốt vẫn kề cận bên bà.
Thử hỏi kẻ nào không biết lượng sức, ngang nhiên dám đứng ra đối đầu?
Tiền thân của Tổ chức S-I-R là một tổ chức phi Chính phủ với địa điểm hoạt động ngay chính tại quê nhà Canada, hiện nay nó vẫn đang hoạt động - thậm chí còn lớn mạnh và vững chãi hơn nữa. Đều nhờ quy tắc vận hành dựa thế của các thành viên nòng cốt.
Mà một trong số các thành viên chủ chốt, có sự góp mặt của anh trai bà - tức bố của Alessandra - ngài Ngoại Trưởng Thomas Fletcher Ambrosio. Bà còn lạ gì người đứng đầu cái tổ chức đó nữa!
Riêng vụ bắt cóc lần này, Phu nhân Andrea tự nghi hoặc bản thân rằng lẽ nào anh trai bà lại có dính líu đến S-I-R ? Giả sử thuyết âm mưu là thật, thì nó hoàn toàn có thể giải thích việc bọn bắt cóc chỉ muốn lấy được con chip, ngoài ra không dám thất lễ với bà.
Liệu rằng, thứ tài liệu chứa bên trong vật nhỏ kia chính là Deathnote gọi ra hàng tá cái tên viên chức chính phủ các quốc gia; và anh trai bà cũng không ngoại lệ. Chỉ có lập luận này mới khiến Tom liều mình phái người sang đón đầu cướp lại nó nhằm tiêu huỷ chứng cứ.
Nếu quả thật là vậy, thì việc bà chuyển con chip này đến tay Mark Zuckerberg cũng đồng nghĩa sẽ huỷ hoại anh trai mình ?!?
Đưa con chip siêu nhỏ lên ngang tầm mắt ngắm nghía, vị Phu nhân bỗng rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Bà nhận lời cháu gái chuyển đến tận tay người nhận, món đồ này sẽ vạch trần kẻ đã hại con gái bà, hại chết tay chân thân cận của bà; nhưng nó cũng sẽ làm hại đến anh trai bà.
So với những gì mà S-I-R đã gây ra, cấu kết với một số thành phần đối nghịch trong Chính phủ Hoa Kỳ, hãm hại chồng mình, lay chuyển thế cuộc gia đình Swift - bà Cố Vấn cảm thấy đó là việc của dòng họ nhà chồng, không hề uy hiếp đến thanh thế họ tộc bà. Nhưng nếu bằng chứng này thực sự chỉ ra anh trai bà thực sự có dính líu đến cái ác. Vậy thì không chỉ Tom - mà danh tiếng dòng dõi Ambrosio cũng sẽ chịu ảnh hưởng trầm trọng.
Liệu, có cần thiết phải đánh đổi quá lớn thế không?
Chuyện của nhà Swift, tất cả đều có lý do, không có lửa, chẳng thể nào có khói. Bản thân chồng bà làm gì sai, thì tự Scott Swift gánh lấy. Oan ức gì để bà phải hy sinh thể diện gia đình đẻ của mình - làm ra ngô ra khoai sự việc chèn ép Scott Swift? Bà đã xử lý khủng hoảng truyền thông, đưa chồng ngồi trở lại chiếc ghế chính trị quyền lực rồi thì hà tất phải rườm rà không cần thiết thêm?
Tính lợi tính hại, vật chứng này. Tốt hơn là không nên tồn tại. Hay hơn - là chưa từng tồn tại.
Trong thoáng chốc, người đàn bà đã muốn phá huỷ nó. Bà sẽ giải thích với bọn trẻ rằng lũ bắt cóc đã cướp nó đi, đem một thứ chứng cứ tội phạm so sánh với mạng sống của bà, vị Phu nhân tin rằng bọn trẻ sẽ biết bên trọng - bên khinh.
Còn hoặc giả...
.. Giao trả nó cho người biết cách phải làm gì với nó.
Andrea Ambrosio đã từng là một thiếu phu nhân chăm lo vun vén gia đình, gả vào nhà Swift, một việc động móng tay cũng chưa từng làm qua, công việc kinh doanh của gia đình chồng hầu như cũng không hề biết tới.
Ấy vậy mà giờ đây, thiếu phu nhân năm nào lại đang nắm trong tay quyền sinh sát của rất nhiều con người - lại là những con người vô cùng giá trị. Điều gì đã thay đổi một người phụ nữ đức hạnh đoan trang trở thành một người đàn bà lãnh khốc tàn bạo?
Lại lần nữa, bình yên của thế giới nằm trong tay người đàn bà, kết thúc ra sao đều sẽ do chính bà định đoạt.
Con chip chứa toàn bộ bằng chứng viên chức cao cấp của chính phủ cấu kết cùng tội phạm nguy hiểm chống phá đất nước đang ở trong tay bà. Có thể làm cho nó biến mất hay khiến nó được công khai, tất cả đều do thiếu phu nhân định đoạt!
Vì lẽ đó, bà nhất định muốn tự mình trực tiếp tìm đến điểm hẹn. Câu trả lời, nhất định phải tự bà đưa ra.
.
.
.
Boston, Massachusetts0:00
Aless bị đánh thức bởi một cú điện thoại nửa đêm.
Cô choàng tỉnh đánh rơi điện thoại xuống sàn phòng ngủ, vùng dậy khỏi chăn, khoác vội áo choàng chạy ra khỏi phòng.
Đi được nửa đường, cô bỗng khựng lại, con bé không nên biết tin vào lúc này... nhưng cũng không thể không báo cho con bé biết rằng mẹ con bé xảy ra chuyện.
Đắn đo mãi một lúc, Alessandra quyết định thay đồ đến văn phòng. Tới đó, cô sẽ gọi về cho Taylor và thông báo việc mợ mình đã bị bắt cóc.
..
.
Ngồi giữa văn phòng làm việc, nữ thị trưởng cố gắng hít thở trấn tĩnh bản thân, trong lúc em họ cô liên tục sốt ruột đi đi lại lại. Trên TV đưa tin hiện trường một vụ tai nạn mất tích ở núi Tianma Shan, quận Tùng Giang cách Thượng Hải 30 dặm.
"Theo như bản tin thông báo về vụ mất tích của du khách nước ngoài tại đỉnh núi Tianma Shan lúc bốn giờ sáng hôm nay (theo giờ địa phương), thông qua hình ảnh trích xuất từ CCTV đoạn đường chuyến xe chở vị khách du lịch mất tích đi qua các đại lộ của Thượng Hải, nạn nhân theo điều tra ban đầu là nữ giới, độ tuổi chừng 30-40, tóc vàng, màu da trắng, quốc tịch Hoa Kỳ, là nhân viên làm việc trong chính phủ.
Tại hiện trường chỉ còn lại chiếc xe ô tô đã đưa nạn nhân lên đến đây, chiếc xe cũng đã bị hư hỏng nặng sau khi được đội cứu hộ cẩu lên từ dưới vực.
Đại diện phát ngôn Bộ ngoại giao Trung Quốc khẳng định sẽ dốc toàn bộ sức lực để sớm tìm thấy người mất tích. Đó ngoài là trách nhiệm của chính quyền nhân dân địa phương, còn là nghĩa vụ trực tiếp liên quan đến giao bang hai nước..."
- Chị, họ không đưa rõ thông tin của Phu nhân.
Trợ lý Martin thay cốc cà phê nóng đang bốc khói thay cho tách cà phê đã nguội nước đặt trên bàn làm việc của sếp mình.
Nữ Thị trưởng Boston vuốt hai đầu mắt, cô đã thức trắng đêm qua chỉ để canh chừng điện thoại từ Trung Quốc gọi sang. Cô Liu chỉ báo cáo vắn tắt sự việc rồi cúp máy, ngoài ra sáng nay người trợ lý khác của mợ mình là Chloé cũng đã thân chinh bay sang Thượng Hải, gấp gáp điều phái chuyên gia, lực lượng đặc nhiệm từ Singapore phối hợp với đặc nhiệm sở tại tìm kiếm tung tích bà Cố vấn.
Là người của chính phủ, Alessandra hiểu lý do đằng sau khiến phía Trung Quốc giấu nhẹm danh tín người mất tích, nhằm tránh dậy sóng các vấn đề liên quan đến phần tử phản tặc chống đối, bắt cóc, uy hiếp an nguy các nhà ngoại giao nước ngoài khi đến công du tại đất nước họ. Thử hỏi, một chính khách tiếng tăm sang viếng thăm rồi bị bắt cóc, sát hại mà lực lượng an ninh chính quốc ngoài tăng cường tìm kiếm, hoàn toàn không có biện pháp khắc chế đảm bảo an toàn cho chính khách, thì sau này còn ai qua lại giao hảo với đất nước bọn họ nữa.
Cũng như phía Singapore, đầu cầu Hoa Kỳ cũng đều bị động. Có lẽ vụ mất tích của bà Cố vấn Ambrosio đã đến tai Chính phủ đảo quốc Sư Tử, nhưng bọn họ cũng dùng chính sách lược của Trung Hoa, cho tới khi nhận được thi thể của bà Cố Vấn, thì thông tin nạn nhân mất tích kia đều không phải là của trưởng phái đoàn viếng thăm. Những năm gần đây, tình hình chính trị Singapore vô cùng căng thẳng, xung đột leo thang khi đường lối quản lý đất nước đột ngột thay đổi, luật lệ không còn đứng về nhánh gia đình trị, ai cũng đều hiểu quân bài đạt không được thì thủ tiêu người thắng cuộc chính là mánh mung truyền thừa của gia đình họ Lý.
Thế nên thông tin ứng viên nặng ký ở vị trí Thủ tướng Singapore mất tích trong chuyến công du sang Trung Quốc, tuyệt đối không được lộ ra ngoài. Và phần tập dượt nghi lễ tuyên thệ nhậm chức của Phu nhân Ambrosio vào tháng 3 năm nay vẫn đang được chuẩn bị bình thường tại dinh Istana.
Chính vì lẽ đó, nước sở tại che đậy, chính quốc ém nhẹm tình tiết thì Liên Bang Hoa Kỳ lấy tư cách nào nhảy vào. Ngay khi sự việc vừa xảy ra, văn phòng ngoại giao Liên bang đã nhận một cú điện tín đường xa, không cần hỏi cũng đoán được nó xuất phát từ Trung Quốc và nội dung đề nghị mật vụ Mỹ đừng manh động, tránh gây hoang mang, bọn họ nhất định sẽ tìm được Đệ nhất Phu nhân, long trọng hộ tống trở về - nếu người còn sống !?!
- Aless, mẹ em liệu có vượt qua được tai kiếp lần này không...
Taylor thần người tựa vào bệ cửa sổ. Lòng nàng rối loạn, cảm xúc vô cùng hỗn loạn, không rõ là muốn khóc hay đang đau khổ. Rõ ràng không đau, rõ ràng muốn khóc, nhưng khóc không được, chung quanh tự động dựng lên rào chắn, chính xác là dạng loạn đến mức cơ thể tự động kích hoạt cơ chế phòng thủ: mọi suy nghĩ đều bị xóa sạch, trí nhớ không đầu không cuối, tất cả trở nên trống rỗng.
Reeng... reeng...
Chuông điện thoại bàn réo rắt, mọi con mắt nín thở đổ dồn về hướng phát ra. Bà Thị trưởng vơ vội ống nghe áp lên tai. Ánh mắt thất thần trải qua một dạng biểu cảm không dễ dàng diễn tả.
- Cảm ơn Frank, cảm ơn anh rất nhiều.
Cô đặt ống nghe trở lại. Thở hắt một hơi dài. Thông báo:
- Miranda đã hạ cánh ở sân bay Tiêu Sơn an toàn. Tận tay cô ấy đã giao bưu kiện quan trọng đến tay Mark. Và hiện giờ Mark cùng đội chuyên viên của anh ấy đang gấp rút nghiên cứu cấu tạo của lõi chip nano mà chúng ta gửi sang.
Taylor quay phắt đầu nhìn chằm chằm chị họ, hai con mắt trợn trừng run rẩy nhìn chị mình tựa hồ chỉ thiếu điều nhảy sổ vào ăn tươi nuốt sống Alessandra.
Bà Thị trưởng vốn hiểu sớm muộn sẽ phải đối mặt với cảnh này. Bản thân cô hiểu rõ ràng đây là loại đả kích quá lớn, kỳ thực cô không còn cách nào khác...
- Aless?
Giọng Taylor vụn vỡ, nắm tay đặt trên thành cửa sổ siết chặt run lẩy bẩy. Có thể thấy cơn giận hằn thành từng vạch đỏ hiển hiện ở tròng mắt nàng.
Và rồi nhanh như cắt, Trái Táo Bạc bật dậy khỏi chỗ ngồi, ôm chặt cả thân người lao nhanh vun vút như viên đạn phóng ra từ nòng súng - trước cả phản xạ kịp thời từ Kevin Serrano và Martin Buchan đang đứng gần đó.
- Chết tiệt Aless. Sao chị làm vậy? Sao chị dám đem an toàn của mẹ tôi ra đánh đổi với cái thứ khốn kiếp đó hả!!!!
- Bình tĩnh Taylor. Chị Aless cũng không hề mong chuyện này sẽ xảy ra, tất cả chúng ta đều hiểu rằng an nguy của Phu nhân quan trọng hơn hết thảy. Nghe chị ấy giải thích được không? Bình tĩnh... hít thở, hít thở sâu vào...
Trái Táo Bạc ôm chặt Taylor đang bị kích động, nhẫn nại khuyên nhủ. Bà Thị trưởng cúi mặt nhìn đi nơi khác, không dám đối diện sự phẫn nộ từ người em họ
Phải, tất cả đều là kế hoạch của Alessandra. Cô chọn sách lược giương đông kích tây hòng bảo đảm rằng vật chứng quan trọng sẽ đến được tay người có thể giải mã nó.
Một mặt, cô dựng lên kế hoạch gửi con chip đến tay Miranda Kerr thông qua một hộp dâu phủ chocolate. Sau đó nhân cơ hội Miranda tham gia tiệc đầu năm cùng giới chức Canada cùng quý tộc địa phương, sẽ chuyển lõi chip sang phu nhân Swift. Phu nhân Swift trong chuyến công du sang Thượng Hải vào ngày hôm sau sẽ giao lại bằng chứng quan trọng cho đoàn đội của Mark Zuckerberg.
Chỉ là, vốn tính cẩn thận, hành sự luôn đề cao thận trọng. Bà Thị trưởng đã giăng ra một cái bẫy-trong-bẫy, hòng loại sạch gian tế đang trà trộn trong phe mình, đánh lừa kẻ thù đang chắc mẩm bản thân đoán ra được đường đi nước bước của bà Thị trưởng - bằng việc đánh tráo vật chứng quan trọng thành một món đồ GIẢ.
Thực chất con chip mà Phu nhân Swift mang sang Trung Quốc chỉ là đồ copy-cat siêu cấp. Dựa vào thân thế vô cùng quan trọng của bà, kẻ thù sẽ không thể nào nghĩ rằng người phía Thị trưởng dám mang một món đồ nhái để đẩy vị Phu nhân nọ vào nguy hiểm. Nhưng cũng chính vì suy nghĩ siêu logic đó, mà chúng đã không hề theo dõi Miranda Kerr sau đêm nhạc countdown chào năm mới, lịch trình bay về Los Angeles của nàng minh tinh cũng đột ngột thay đổi, bay thẳng sang Hàng Châu và thành công giao vật chứng đến đúng đối tượng.
Bọn phe cánh của "S-I-R" hẳn không thể nào lường được nước đi này, chính vì quá sức thông minh mà chúng rơi vào chiếc bẫy mà Alessandra giăng sẵn.
Chỉ sai ở chỗ, cô không hề tiết lộ kế hoạch phút chót đã đổi hướng cho bất kỳ ai biết, kể cả Phu nhân Swift lẫn Taylor - trừ Trái Táo Bạc.
Và giờ, Taylor đã hoàn toàn điên tiết khi biết chính mình tán thành cái kế hoạch rác rưởi gián tiếp đẩy mẹ nàng rơi vào chỗ chết.
Bỏ ngoài tai mọi lời khuyên ngăn, nàng đứng dậy bỏ ra ngoài.
- Sanne, Kevin. Hai người đi theo Taylor, đề phòng nó cạn nghĩ, làm điều điên rồ.
- Em biết rồi, chị Aless.
Trái Táo Bạc hộc tốc xô cửa đuổi theo. Thoắt cái đã mất dạng ngoài hành lang. Kevin Serrano cũng không dám chần chừ, bám sát gót cô nàng sát thủ.
Còn lại cậu trợ lý Martin, cậu thân cận bên cạnh Alessandra suốt 8 năm qua. Mọi tính toán của cấp trên, cậu đều chưa từng thắc mắc, chỉ cần là cấp trên sai bảo, cậu đều sẽ làm đúng theo ý chị. Không ít lần cậu muốn ngăn cản, nhưng rồi không dám mở lời, vừa hay sự lưỡng lự đó hoá ra là đúng. Bởi vì sếp cậu là một người phụ nữ đam mê liều mạng, trước mỗi vấn đề đều cân nhắc phải quấy, rồi chọn nước đi mạo hiểm để đạt được mục đích cuối cùng.
Tài ba ở chỗ, Alessandra dường như rất ít khi chọn sai.
Và lần này cũng vậy.
Mục đích đã đạt được.
Nhưng lần đầu tiên Martin cảm thấy sợ - sợ làm việc dưới trướng Alessandra. Đến cả người thân ruột rà, còn có thể trở thành con cờ thí để giành lấy thắng lợi cho riêng mình. Vậy thì một quân tốt nhỏ bé không có sức nặng như cậu, có phải bất cứ lúc nào cũng có thể đem thí tốt hay không?
Aless nửa ngồi nửa tỳ thân dưới vào bàn làm việc, thăm dò thái độ thuộc cấp, tâm tư cậu ta đều hiển thị trong ánh mắt; cô hơi thoáng một nét cười, khoanh tay nhìn sự đăm chiêu phản chiếu trên từng nếp nhăn ở trán cậu trợ lý. Rồi buông khẽ một câu:
"Đại cuộc - vì sự thành bại, buộc phải đánh đổi"
******************
Phòng khám tâm lý, bác sĩ Ellingson
- Xin lỗi cô Swift, bác sĩ trưởng đang bận tiếp khách bên trong.
- Phiền cô báo với chị ấy, tôi - Taylor đang có chuyện gấp muốn được tư vấn.
Vẻ hối hả của vị khách nữ lây sang cô y tá lễ tân khiến nữ y tá cũng trở nên khẩn trương, đắn đo vài giây rồi cũng nhấc điện thoại báo cáo.
Khoảng độ mươi giây sau, nữ bác sĩ trưởng đã xuất hiện ở hành lang, Lindsay trông khá ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ nhớn nhác trên mặt Taylor.
- Có chuyện gì sao Taylor? Em không khoẻ huh?
- Em không sao cả, em chỉ sắp giết người thôi. Lindsay, em cần chị nghe chuyện của em, bởi vì lúc này em không muốn nhìn thấy chị ta, bằng không có lẽ em bóp chết chị ta mất!
- Được rồi, được rồi. Chị đang nghe đây, chúng ta vào trong trước đã rồi nói tiếp. Erin, nhờ em sắp xếp bác sĩ khác thay chị tiếp bệnh nhân trong văn phòng nhé!
- Dạ chị.
- Cảm ơn em.
Quay nhìn cô gái tóc vàng mặt mày thơ thẩn như mất hồn, nữ bác sĩ khéo léo kéo tay cô ấy, nhẹ nhàng dắt theo vào trong.
..
Kiên nhẫn lắng nghe Taylor thuật lại câu chuyện xung đột giữa hai chị em họ, bác sĩ Ellingson ù ù cạc cạc cố gắng liên kết tình tiết. Dựa trên lời kể thì Taylor đang khá tức giận vì chị họ của cô ấy che giấu bí mật với cô ấy, mà Taylor thì không chấp nhận được chuyện này. Nên mới nảy sinh mâu thuẫn.
Vậy mà nàng còn nghĩ là chuyện gì khủng khiếp lắm. Cô gái nhà Swift yêu cũng yêu nồng nhiệt, mà lúc tức giận cũng thật tình ào ào như bão quét.
Lindsay mỉm cười, đặt tay lên bàn tay đang đặt trên bàn của Taylor, nhẹ nhàng trấn an:
- Nói ra hết ấm ức rồi phải không? Em có thấy dễ chịu hơn chưa?
Ngược lại vẻ hiền từ dịu dàng của nữ bác sĩ, bệnh nhân có vẻ càng khó chịu hơn. Nàng ta cứ loay hoay mãi không ngừng, Lindsay nhìn thoáng qua, đã đoán biết câu chuyện phía sau còn khuất tất.
- Em chưa nói hết nguyên nhân làm em kích động lên như vậy phải không? Taylor, em có thể không cần nói ra nếu điều ấy quá riêng tư, nhưng chị sẽ không thể hiểu rõ lý do nếu không nghe tường tận vấn đề.
Taylor suốt từ nãy giờ cũng khó chịu muốn chết đây. Thực lòng nàng muốn kể hết, kể rõ sự tình. Chỉ là câu chuyện này liên quan đến gia đình nàng, đến tình hình chính trị của các quốc gia xung quanh. Nhưng mà cơn giận của nàng cũng cần có người đồng cảm nữa chứ. Trước mắt là Trái Táo Bạc, Kevin đều đã đứng về phía Alessandra, chẳng ai đồng cảm với nàng, chẳng ai hiểu thấu lý do đằng sau khiến nàng kích động, chẳng ai biết nàng đang lo lắng cho mẹ nàng đến nhường nào.
Lindsay thì có thể.
Nhưng nàng lại phân vân, sợ rằng chuyện lộ ra ngoài, tình hình thế giới càng trở nên nghiêm trọng.
Hoặc sẽ không, bệnh nhân của cô ấy hầu hết đều là người nổi tiếng, nếu không làm nghệ thuật thì cũng là chính trị gia, doanh nhân, người bình thường. Ắt hẳn Lindsay cũng phải kín miệng thế nào mới được những nhân vật đặc biệt ấy đặc cách tin tưởng để tâm sự hết nỗi lòng chứ đúng không?
Nàng ngẩn lên nhìn thẳng nữ bác sĩ, Lindsay thoáng ngạc nhiên trước hành động đột ngột của người đối diện. Nhưng rất nhanh đã tiếp tục mỉm cười khích lệ.
Taylor như được tiếp thêm sức mạnh. Hít một hơi thật sâu:
- Aless giấu em, giấu cả mẹ em về kế hoạch phút cuối đã thay đổi. Khiến mẹ em rơi vào nguy hiểm, bây giờ thì đang mất tích ở Trung Quốc. Em lại không thể bay sang đấy vì nếu em xuất hiện, người ta sẽ đoán ra danh tín nạn nhân là ai. Lindsay, chị hiểu cảm giác của em không? Em ghét bỏ Aless, vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn. Giờ em một chút cũng không muốn đối diện với chị ta, chị nói xem, em nên làm gì bây giờ?
Lời vừa dứt, phản ứng của Lindsay chính là bất ngờ xen lẫn ngỡ ngàng đúng như Taylor đã lường. Nhưng thậm chí nữ bác sĩ còn sốc đến lắp bắp từng lời. Điều nằm ngoài tiên đoán của Taylor, là bác sĩ Ellingson bắt đầu run rẩy, sắc mặt hồng hào trước đó đã liền trở nên nhợt nhạt. Nữ bác sĩ đưa bàn tay run run che miệng, cố trấn định nhưng hình như không đem lại kết quả.
Vài giây sau, Lindsay dùng chất giọng nghẽn đặc hiếm khi phát ra từ miệng mình. Hỏi lại một cách chưa thể tin được:
- Người mất tích... là bà ấy sao?!?
..
.
" - Tình hình hiện tại, chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi... em tạm thời không nên quá tức giận, trước mắt là tìm cách cập nhật thông tin của Phu nhân một cách sớm nhất. Lạc quan tin tưởng vào kỳ tích Taylor ạ, nếu Phu nhân xảy ra chuyện, thì đã tìm thấy từ sớm rồi, với lực lượng tìm kiếm đông đảo như thế. Chưa tìm thấy chỉ có thể giải thích rằng Phu nhân vẫn còn sống và có thể đã được ai đó cứu...em đừng suy nghĩ tiêu cực mà hãy thu hút những điều may mắn tích cực đến.."
Lách cách
Tiếng bàn phím gõ lách cách khi chủ nhân nó bắt đầu tìm kiếm thông tin vụ mất tích trên các trang tìm kiếm quốc tế.
Xác định được địa điểm xảy ra vụ mất tích.
Cô bắt đầu mở một trang mới, search tất cả các chuyến bay đến địa điểm mà mình quan tâm.
Ngón tay thon dài rê chuột vào ô chọn chuyến, điền thông tin cá nhân, chỉ đến khi "submit" thì con chuột bỗng dừng lại.
Nỗi cồn cào ruột gan buộc cô phải tìm kiếm chuyến bay ngay trong ngày hôm nay, cô muốn tự mình đến địa điểm xảy ra vụ mất tích, muốn tự mình tìm kiếm dấu tích chứng minh sự xuất hiện của người đàn bà đó tại hiện trường. Chỉ có cách ấy mới có thể xoa dịu sự giày vò trong lòng.
Cô nhận được hung tin trong lúc đang trò chuyện với Taylor và dù có cố gắng điều chỉnh tâm trạng trở nên bình tĩnh, thì tin tức chấn động này thực sự không thể nào Lindsay có thể giả vờ bình thản nổi.
Taylor không thể xuất hiện nhằm đảm bảo tính tuyệt mật trong công tác điều tra.
Nhưng cô thì có thể.
Cô không liên quan gì đến gia đình họ, không liên can gì đến vị Phu nhân kia. Cũng không có dính dáng đến hoà bình thế giới, cô chỉ là khách du lịch, tìm đến Thượng Hải để giải khuây.
Nghĩ đến đây, nữ bác sĩ dứt khoát ấn chọn "submit".
Cô sẽ không để ngọn lửa cháy âm ỉ trong lòng mình lâu thêm nữa, càng bị động chờ đợi tin tức, cô càng không đủ tập trung để làm những điều khác.
Tối nay, cô sẽ lên máy bay.
Cô thực sự muốn biết, nhân vật mất tích kia có phải người trong lòng mình hay không.
Dù là một thân xác không còn hơi thở, thì cô cũng muốn gặp bà ấy lần cuối.
****************
Mặt trời chiếu rọi trên cao nhưng màn sương mờ đem lại hơi lạnh se se, sương đọng trên nhành cây, sương giăng khắp các bụi rêu phong mọc trên đá, ngọn núi cheo leo hùng vĩ âm trầm bỗng trở nên huyền ảo dưới mắt du khách ghé thăm.
Nữ du khách trao đổi vài câu tiếng Anh với hướng dẫn viên địa phương, anh ta là người Trung Quốc với những đặc trưng ngoại hình bản xứ. Độ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, nước da rám nắng, tính cách xởi lởi vui vẻ. Cũng khá thích hợp với các tiêu chuẩn mà cô đưa ra với phía cung cấp dịch vụ lữ hành. Cô muốn có một người hướng dẫn thông thạo địa hình, là người bản địa càng tốt, hiền lành và đặc biệt là không được tò mò.
Sau khi chắc chắn rằng nữ khách ngoại quốc muốn một mình đi dạo vùng núi. Chen - tên của anh chàng hướng dẫn viên, đã tán thành và chọn ngồi chờ cô ở trại mát bên dưới khu rừng. Vùng núi này thuộc khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia nên có thể yên tâm là không có thú dữ. Huống hồ chi, gần đây có một du khách mất tích, cảnh sát kéo đến lùng sục khắp nơi, một tấc đất cũng không bỏ qua, để kẻ xấu có cơ hội tấn công - e rằng thật khó.
Nghĩ vậy, Chen cũng yên tâm phần nào, sau khi để lại cho vị khách ngoại quốc túi sơ cứu và bình nước, cùng vài thanh năng lượng phòng khi cần thiết. Anh chàng mới yên tâm cất bước lài lài xuống núi.
Còn lại một mình, nữ du khách liền mở định vị trên di động, sóng điện thoại trên đây vẫn rất ổn, cô đã tìm hiểu kỹ đặc điểm, địa hình vùng này. Đồi dốc thoai thoải, không hiểm trở, sóng điện thoại luôn full vạch, cướp bóc hầu như không có bởi nơi đây đang nằm trong sự quản lý trực tiếp của Chính phủ.
Bởi thế sự mất tích của du khách ngoại quốc rùm ben suốt mấy ngày vừa rồi được phán đoán là đi lạc chứ không thể nào bị thú dữ hay cướp bóc tấn công.
Mất chừng mười lăm phút đi đường vòng vì những lối vào chính đều đã bị cảnh sát phong toả, Chen chỉ cho cô hướng khác để đến địa điểm xảy ra mất tích - anh ta không hỏi vì sao cô muốn đến nơi đó, Chen phù hợp 80% nhưng tiêu chí mà Lindsay đặt ra. Đó là, anh ta không nhiều chuyện.
Chọn một góc kín đáo đủ để quan sát nơi xảy ra vụ việc. Lực lượng cảnh sát địa phương cùng quốc tế vẫn còn đang gắt gao truy tìm người mất tích. Chó cảnh sát được mang tới hiện trường để hỗ trợ tìm kiếm. Lindsay cũng không biết mình xuất hiện ở đây để làm gì, chỉ biết là cô muốn trông thấy địa điểm nhìn thấy bà ấy lần sau cùng.
Chợt.
Có tiếng người nói phát ra từ phía xa. Lindsay nép người ẩn sau gốc cây, giữa một rừng hỗn hợp tiếng địa phương, lại xuất hiện giọng nói trầm khàn điềm tĩnh quen thuộc.
Cô hơi ngả người ra khỏi chỗ nấp, nghiêng đầu để lộ nửa con mắt quan sát tình hình bên ngoài.
Một nhóm phụ nữ đang vừa đi vừa nói chuyện, bọn họ thản nhiên tiến vào khu vực bị chăng dây ngăn chặn người lạ tiếp cận hiện trường. Mấy tay cảnh sát sở tại vừa thấy nhóm phụ nữ tới, liền khom người vạch dây niêm phong cho bọn họ đi qua. Tất cả đều có màu tóc đen, đặc điểm nhận dạng chung của người Châu Á là làn da vàng và mái tóc đậm màu.
Những người này có thể là đoàn điều tra sở tại.
Lindsay mím môi suy luận, quyết định tiếp thục theo dõi từng hành động của mấy người phụ nữ mới đến. Cô nhìn họ khoa tay múa chân, chỉ trỏ xuống mỏm đá, rồi quay qua trao đổi với nhau.
Người phụ nữ cao nhất trong nhóm vừa quay sang, Lindsay đã giật mình dụi mắt, thản thốt nhận ra đó là Lima - người cũ của mình.
"Lima cũng có mặt ở đây?"
Cô tự hỏi, nhưng rồi sau đó tìm được câu trả lời. Có lẽ Alessandra đã cắt cử Adriana sang đây dò la tin tức, bởi vì chị em bọn họ không có cách nào lộ diện ở đất nước này. Vậy nên chọn một người đại diện sang cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng việc khám phá ra lý do cho sự xuất của Adriana tại hiện trường cũng đồng thời là mũi tên bắn vỡ hy vọng nhỏ nhoi mà nữ bác sĩ nâng niu ôm trong người. Cô nghe trong lồng ngực như muốn nổ tung.
Vì Lima xuất hiện, thì đồng nghĩa danh tín của nạn nhân mất tích.
Chính là phu nhân Ambrosio...
.
.
Don Lima đáp chuyến bay sớm nhất để đến Thượng Hải vào sáng sớm nay, chưa kịp về khách sạn, cô đã vội vàng đến thẳng địa điểm tìm kiếm người mất tích. Tại hiện trường chỉ còn chiếc xe cháy đen, móp mép bẹp dí được kéo lên từ dưới vực.
Cô gặp Chloé cùng với nữ trợ lý họ Liu, ngoài công tác tìm kiếm không có kết quả từ lực lượng an ninh địa phương. Bọn họ đang thảo luận với nhau về việc điều người của mình đến lùng sục dưới chân núi. Cảnh sát làm việc thiếu hiệu quả, thì phải tự thân vận động mà thôi.
Liu là thiên kim của một vị đầu lĩnh băng nhóm hoạt động trải dài từ Sơn Tây đến Chiết Giang, thực lực gia đình thật không nhỏ. Người của cô lực lượng cũng không kém cạnh, nhưng dù sao vẫn khó sánh bằng người địa phương. Rừng nào thì cọp nấy!
Đang mải trao đổi cách thức để cài người vào đây tìm kiếm, Lima cảm thấy dường như ai đó đang theo dõi mình. Không nói không rằng, thản nhiên trò chuyện, giữa chừng đột ngột phóng ánh mắt về hướng tình nghi, vừa kịp trông thấy đối tượng mờ ám rút đầu thu người sau thân cây, sau đó liền co chân chạy khỏi.
Tuy không nhìn thấy rõ, lại nhập nhoạng sương mờ mờ ảo ảo, cảm giác mơ hồ về kẻ bám đuôi khiến cô nảy sinh loại cảm giác phi thường hư cấu.
"Là Lindsay...mình không hoa mắt chứ, thật kỳ lạ, cô ấy đến đây để làm gì?"
.
.
Sân bay Thượng Hải vào nửa đêm, không gian yên ắng với hàng hàng lớp lớp người chầu chực ở hàng chờ sân bay. Số nằm dài trên băng ghế lạnh cóng, số ít loanh quanh đi đi lại lại đặng giết thời gian.
Vài người nghiêm túc làm việc trên máy tính, tai nhét tai nghe không dây. Cũng lại có kẻ nhâm nhi cốc cà phê, cố gắng tỉnh táo sợ lỡ chuyến.
Người đàn ông đội chiếc nón kê-pi, mặc áo khoác cổ Đức khoanh tay nhịp nhịp chân thư thái ngắm nhìn người người sinh hoạt theo từng nếp riêng. Vé máy bay trên tay báo hiệu sắp đến giờ chuyến bay của ông cất cánh.
Thoắt cái, giọng tiếp viên thông báo mã số hiệu chuyến bay của người đàn ông vang lên, nhắc nhở hành khách mau tập trung ở lối vào.
Người đàn ông nhàn nhã đứng dậy, hai tay cho vào túi áo, bước qua hàng ghế chờ đã lấp gần kín người, trực chỉ đến khu vực cổng lên máy bay.
- Ối... xin lỗi ông.
Người phụ nữ châu Á nở nụ cười ái ngại, nhanh miệng xin lỗi sau cú va vào vị khách nước ngoài, cô cúi người nhặt mấy món lỉnh kỉnh rơi ra từ trong túi xách. Người đàn ông phẩy tay thể hiện rằng mình không để tâm, nhặt giúp cô gái hộp phấn trang điểm rồi tiếp tục bước đi.
Chọn một chỗ ngồi trống ở băng kế cạnh lối đi, ông ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay, điệu bộ ung dung nhịp nhịp chân, tay mân mê gói giấy nhỏ bằng cái vẻ cười thầm đắc ý, chỉ còn chưa đầy mười phút nữa, ông sẽ rời khỏi thành phố này, mang theo vật chứng quan trọng, khép lại mọi mối lo để chuẩn bị khởi đầu kế hoạch kéo chân đối thủ chính trị xuống một lần nữa.
Bằng tất cả sự thích chí với chiến thắng đầy vẻ vang mà mình gặt hái, người đàn ông ngoại quốc xoa xoa hàm râu cắt tỉa kĩ càng. Ngoái nhìn ra vách kính trong suốt, nơi từng chú chim sắt khổng lồ lần lượt chạy đà rồi cất cánh lao vút vào nền trời đen thẫm.
Cái cảm giác trên đời này không có đối thủ, không còn ai có khả năng uy hiếp được bản thân cũng chỉ sảng khoái đến mức này thôi.
Bỗng nhiên, ông ta cảm thấy ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Cặp mắt hung hãn lia về hướng đó, rồi chợt giãn ra khi nhận thấy một đứa con nít tầm hai - ba tuổi đang vừa cười toe vừa nhìn mình. Làm người đàn ông một phen điếng hồn, còn tưởng ...
"Điên mẹ rồi, mình làm gì sai mà phải sợ chứ"
Ông ta tự cười giễu mình ngớ ngẩn.
Đoạn xốc lại cánh áo măng tô, rải bước về phía cửa lên máy bay.
Phía trong túi áo khoác, mấy ngón tay đang chơi đùa với một bảng vi mạch siêu nhỏ. Đầu ngón tay miết lên vết cháy vì bị axit ăn mòn.
- Nằm yên đây nhé con trai. Để mang được con về với ta, ta đã phải đánh đổi một món đồ vô giá... thật đáng tiếc, giá như bà ta ngoan ngoãn trao đổi ngay từ đầu, thì có lẽ đã không đánh động nhiều người tìm kiếm vậy rồi.
Người đàn ông nở thoáng mỉm cười, Thượng Hải về đêm thật đẹp, khung cảnh này vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện trở lại. Sớm thôi, xác người đàn bà đó sẽ được phát hiện và rồi một góc CCTV khốn nạn nào đấy sẽ phát lại đoạn gây án của ông ta. Giết chết một nữ chính trị gia nổi tiếng, cơ hội nào để trở lại thăm thú đất nước này chứ.
Màn hình to chạy phía trên trần nhà, bên cạnh màn hình thông tin các chuyến bay, tin tức cảnh sát đã tìm thấy nạn nhân mất tích nhiều ngày trước.
"..Thi thể đang trong tình trạng phân hủy, một vài bộ phận trên cơ thể đã bị mất, nghi vấn nạn nhân bị thú rừng ăn thịt. Danh tính của nạn nhân hiện đang được xác minh, bước đầu có thể kết luận đây chính là nữ du khách ngoại quốc bị mất tích mấy ngày qua..."
Lại kín đáo nở nụ cười, người đàn ông bước thẳng lên máy bay, ngồi vào ghế theo chỉ dẫn của tiếp viên, chuyến bay khởi hành, lao vút vào nền trời đen thẫm. Bàn tay còn lại xoay xoay chiếc khăn tay vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của người đàn bà đó.
"Đa mưu, túc trí lại thông tuệ, sắc sảo... tiếc cho bà, vì quá tự tin vào trí tuệ của bản thân mà tự đoạt mạng mình. Phu nhân Swift, an nghỉ..."
(còn tiếp)
CHÚ THÍCH TỰA ĐỀ:* Jerome Gambit: Trong cờ Vua, đây là một thế cờ bẫy, vô cùng mạo hiểm khi người chơi chấp nhận hy sinh quân Hậu để chiếu hết ngay khi vừa khai cuộc.
Điều này mang ẩn ý về việc "Queen" bị hy sinh để dẫn dụ "King" của đối thủ ra mặt. Sở dĩ gọi là mạo hiểm, vì quân Hậu vốn dĩ là một trong hai quân cờ chủ lực nặng trên bàn cờ Vua, là quân mạnh nhất trên bàn cờ có khả năng di chuyển cả theo đường ngang lẫn đường chéo và quan trọng thứ hai sau Vua (Vua là quân không có giá trị điểm bởi mục tiêu của bàn cờ là tập trung để bảo vệ vua và bắt vua của đối thủ).
PS: Còn chap sau nữa là end câu chuyện rồi. Quãng thời gian 10 năm chúng ta bên nhau sắp đến lúc chia tay. Shake rất vui và cảm thấy biết ơn những người bạn, độc giả đã ở cùng mình suốt những thời gian qua. Với tất cả lòng biết ơn và sự tôn trọng, xin gửi tới mọi người lời cảm ơn chân thành nhất, bao vui buồn, bao cuộc thanh lọc Wattpad truy sát các tài khoản. Mừng vì tài khoản này vẫn sống sót tới giờ phút này. Thanh xuân khép lại, kỷ niệm tươi đẹp của tuổi trẻ cũng xếp gọn vào ngăn tủ lưu trữ, mong rằng sau này, đến lúc già đi, mọi ký ức sẽ lại lần nữa sống dậy. Bức màn đang dần dần hạ xuống. Trùm giữa, trùm đầu, trùm cuối, trùm lớn, trùm nhỏ gì cũng tới lúc bị lôi ra ánh sáng. Thôi thì cùng đoán tiếp với nhau vố cuối cùng, ai là đầu sỏ =]] , đoán trúng có thưởng, thưởng mụt nụ hun nồng choáyyyyyy 🔥 haha
Nhân tiện là có ní nào theo dõi tin tức không, Thái Lan có tân thủ tướng nữ trẻ tuổi nhất trong lịch sử, mới 37 tuổi, chầu quơi vừa trẻ vừa đẹp vừa gia thế khủng nữa, xứng đáng có hậu cung =)) Lần nữa mừng vì VS quay lại, hí hí thật trùng hợp khi mà cái fic dài đằng đẵng này sắp end thì hãng cũng có màn comeback lớn như phậy. Huhu nhìn hai chị cả Alé x Adri tung tăng trên stage mà bao ký ức ùa về T____T *trấm nước mắt* cô bé phải khóc thật lớn mới thôiiiii Bo-đì bé Kẹo sau bao năm vẫn hết lướt chấmmmmm 😙🤤 hí hí
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me